Tàn Bào

Chương 60: Nhất phi trùng thiên

Tả Đăng Phong không buồn để ý đội du kích nói cái gì, hắn đau lòng tay áo bị đánh rách một đường, lớp bông bên trong đổ ra, sợi bông ấm áp khiến Tả Đăng Phong lại nhớ đến cảnh Vu Tâm Ngữ may áo choàng này cho hắn.

Trở lại sơn động đã là sáng sớm, thắng trận khiến ai nấy đều cao hứng, phụ nữ và người già giúp hạ lương thực và súng ống cho đội viên du kích, ân cần lau mồ hôi cho họ. Tả Đăng Phong xoay người quay về chỗ cũ của mình, quay trái quay phải tìm Thập Tam.

"Uống miếng nước đi." Râu quai nón bưng một chén nước tới cho Tả Đăng Phong.

"Tôi không khát." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Tiểu huynh đệ, đêm qua may là có cậu." Râu quai nón coi như cũng có lương tâm.

Tả Đăng Phong nhìn hắn một cái, không nói gì.

"Tiểu huynh đệ, bây giờ chúng tôi đã có đạn, cậu không cần phải canh cánh trong lòng nữa, nếu có việc khẩn cấp thì cậu cứ đi đi." Râu quai nón do dự rất lâu mới nói câu này với Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong tuy cực kỳ dũng mãnh, nhưng hắn không nghe người khác chỉ huy, râu quai nón cũng không dám dùng hắn.

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn râu quai nón, nét mặt râu quai nón đầy thiện ý và hơi xấu hổ. Tả Đăng Phong nhìn hắn một cái rồi thu mắt lại ngay, nhấc người đi về phía tây nam.

"Huynh đệ, đi đường cẩn thận." Râu quai nón nói lời từ biệt.

Tả Đăng Phong không quay đầu lại. Hắn không đi hẳn, mà đến một bãi cỏ cao cách sơn động hai dặm ngồi xuống. Râu quai nón thấy vậy không mời hắn quay lại, nhưng cũng không đuổi hắn đi. Hắn hiểu dụng ý của Tả Đăng Phong, khoảng cách xa như vậy, Tả Đăng Phong chính là muốn đi theo họ từ một khoảng cách xa, để đảm bảo cho họ an toàn.

Trong ngực Tả Đăng Phong còn mấy bánh ngô, hắn tính nếu ba ngày ăn một thì miễn cưỡng có thể chèo chống được nửa tháng. Thập Tam chạy tới cạnh của hắn, híp mắt ngủ.

Tả Đăng Phong lại cất bánh ngô vào. Linh khí tu luyện không thể thay cho dinh dưỡng từ đồ ăn, một thời gian dài hắn ăn uống kham khổ, dinh dưỡng không đủ làm hắn cực gầy.

Suốt nửa tháng liền Tả Đăng Phong liên tục bấm quyết tụ khí, hắn cảm thấy cảm giác bành trướng và áp bách. Cảm giác bành trướng là vì trong cơ thể quá đầy linh khí, còn cảm giác áp bách tắc là vì áp lực của linh khí thiên địa. Hai cảm giác này khiến hắn thấy giống như đang bị nhốt trong một quả trứng vô hình, dù không có gì trói buộc, nhưng luôn cảm thấy quanh mình chật hẹp, bị giới hạn.

Cảm giác quái dị nhắc Tả Đăng Phong đã sắp đạt tới cảnh giới chí tôn, việc cấp bách là phải bài trừ tạp niệm, ngưng thần tụ khí, chờ đợi thời khắc đó đến.

Tối hôm sau, Tả Đăng Phong cảm giác linh khí đang thong thả vận hành trong người đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ, linh khí trong khí hải trong nháy mắt chia ra làm hai phần. Linh khí thuần âm chạy vào sáu đường kinh mạch dương, linh khí thuần dương lại chạy vào sái đường kinh mạch âm của mười hai đường kinh mạch. Lúc đầu Tả Đăng Phong hoảng sợ, tưởng mình lại tẩu hỏa nhập ma, nhưng về sau phát hiện linh khí dù đi ngược đường kinh mạch nhưng không tán loạn, mà chạy một vòng rồi lại trở về khí hải. Điều này chứng tỏ linh khí trong người không phải bị mất khống chế, mà là phản ứng tự nhiên khi Âm dương Sinh Tử Quyết đánh sâu vào cảnh giới Chí Tôn.

Tả Đăng Phong không có sư phụ chỉ dẫn giúp đỡ, hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng áp chế tốc độ vận hành của linh khí. Thế nhưng tốc độ này căn bản là không thể khống chế được, khiến Tả Đăng Phong vô cùng sợ hãi, khẩn trương nhưng lại không biết cách nào giải quyết.

Ngay lúc này bỗng xảy ra một việc lạ thường. Bầu trời đêm vốn trong trẻo bỗng đầy mây xám, tầng mây càng lúc càng dày, một lát sau bên trong tầng mây hình như vang lên tiếng sấm sét.

Nếu chỉ là lôi vân bình thường thì còn đỡ, nhưng vấn đề là lôi vân này chỉ tụ trên đầu Tả Đăng Phong, những chỗ khác trên trời vẫn trong veo, sáng sủa.

"Cái gì thế này?" Tả Đăng Phong đứng lên, càng thêm hoảng, linh khí trong người hắn bây giờ tự vận động, không thể khống chế, nên hắn có đứng hay ngồi cũng chẳng khác gì nhau.

Lôi vân càng lúc càng dày, tầng mây càng ngày càng thấp, chung quanh càng ngày càng mờ, Tả Đăng Phong biết có chuyện nhưng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ có thể lo lắng và ngạc nhiên nhìn lên phía trước trên không lôi vân trên đầu mà thôi.

Lôi vân đã chuyển thành màu đen, nghĩa là sắp có một tia sét rất to. Thập Tam bật dậy, nhảy một phát vào trong lòng Tả Đăng Phong.

"Có phải mày làm chuyện xấu gì không hả?" Tả Đăng Phong thấy Thập Tam khẩn trương, vội hỏi. Hồi nhỏ Tả Đăng Phong từng nghe nói về truyền thuyết Thiên Lôi đánh chết yêu nghiệt, nên hắn nghĩ ngay không biết có phải chính Thập Tam là kẻ dẫn thiên lôi tới hay không.

Hắn vừa dứt lời, từ trên đầu một tia sét to sáng ngời đột nhiên giáng xuống, Tả Đăng Phong chưa kịp phản ứng, tia sét đã bắn ngay sát Tả Đăng Phong. Một tiếng nổ vang, Tả Đăng Phong bị bắn văng đi.

Cả đời Tả Đăng Phong chưa bao giờ được trải qua hai cảm giác tai điếc đặc và cưỡi mây đạp gió như thế này. Cảm giác này sao mà đau khổ, Tả Đăng Phong bị hất bay đi cả hơn bảy trượng.

"Chạy mau, chạy mau." Tả Đăng Phong tuy bị tạc bay nhưng không bị thương, bò dậy lập tức thả Thập Tam trong ngực ra, ra lệnh hắn cho nó bỏ chạy. Nhưng mà Thập Tam như bị Thiên Lôi làm cho sợ quá không còn biết gì, nên lại nhảy vào trong lòng hắn. Tả Đăng Phong khổ sở, hắn với Thập Tam tình cảm sâu đậm, lúc quan trọng này chắc chắn không bỏ lại nó mà chạy trốn. Tả Đăng Phong vội ôm Thập Tam co giò chạy về phía tây nam, né khỏi phạm vi bao phủ của tầng mây.

Vừa chạy Tả Đăng Phong vừa quay đầu lại xem, thấy chỗ cũ hắn đứng đã bị thiên lôi bắn thành một hố sâu rộng cả ba trượng. Thiên lôi thực là mạnh mẽ.

Tả Đăng Phong vội quay đầu lại, tăng tốc nhanh hơn. Nhưng chưa chạy được bao xa thì thiên lôi lại bắn xuống, Tả Đăng Phong lại bị bắn văng, lần này xa hơi, một hơi hơn mười trượng. Cũng may tuy ngã nhào, nhưng thân thể lại không bị sao cả, Tả Đăng Phong xoay người bò dậy, ôm Thập Tam tiếp tục chạy trốn.

"Meo ~" đột nhiên Thập Tam vùng vẫy kịch liệt.

"Tao không bao giờ bỏ mày đâu." Tả Đăng Phong nói, cố chạy thật nhanh, vừa chạy vừa nhìn quanh coi có cái sơn động nào không.

"Meo! Meo!" Thập Tam giãy dụa mãnh liệt, nó chẳng nhẹ cân hơn Tả Đăng Phong bao nhiêu, nên giãy mạnh là thoát ra khỏi vòng tay của Tả Đăng Phong, nhảy lên một nhánh cây đại thụ.

"Thập Tam, mau xuống đây, nguy hiểm lắm." Tả Đăng Phong vọt tới định leo cây. Hắn nghĩ vì Thập Tam không muốn liên lụy hắn nên mới leo lên cây chịu chết, nhưng Thập Tam là bằng hữu duy nhất trên đời của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong quyết không để cho nó một mình bị sét đánh chết.

Tả Đăng Phong vừa định leo cây, tiếng sét thứ ba vang lên, to mạnh hơn hai lần trước. Một tia sét cực to, nhưng tốc độ bắn xuống lại không nhanh, nên Tả Đăng Phong thấy rất rõ mục tiêu của nó không phải là Thập Tam, mà là chính mình đang ở dưới gốc cây.

Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng hiểu, Thập Tam nhảy vào trong lòng hắn không phải muốn nhờ hắn che chở, mà là muốn bảo vệ hắn. Nếu không phải nhờ có Thập Tam trong ngực, hai tia sét trước đã đánh trúng hắn. Tả Đăng Phong nghĩ ngay ra hai ý, một là Thập Tam rất lợi hại, có thể giúp hắn né thiên lôi, hai là Thập Tam không có nghĩa khí, đến phút cuối lại chạy trốn.

Vừa mới nghĩ xong, thiên lôi đã đánh tới. Tả Đăng Phong cả la cũng không kịp, bị đánh đầu rạp xuống đất, mất hẳn tri giác.

Yên tĩnh.

Rất yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Tả Đăng Phong nghe Thập Tam kêu ngay bên tai, bèn mở mắt, cố gắng đứng lên.

Không ngờ hắn chẳng cần phải cố gắng, vừa nghĩ muốn đứng dậy là lập tức đứng dậy được ngay. Điều này chứng tỏ hắn không bị thương, không những không bị thương mà còn cảm thấy vô cùng thư thái nhẹ nhàng. Cảm giác áp bách và bành trướng đã hoàn toàn biến mất, linh khí trong người vô cùng sung túc, giác quan vô cùng nhạy cảm, cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, chỉ khẽ nghiêng tai là nghe được tiếng nói chuyện từ xa hơn hai dặm, ngưng thần nhìn kỹ có thể thấy rõ ràng vân trên mình con sâu ở trên ngọn cây tùng cách xa mười mét.

Tả Đăng Phong xoay người đi tới một gốc cây tùng to cỡ thùng nước ở gần đó, đi được mấy bước liền có cảm giác có cái gì đó từ trên người mình rơi xuống, cúi đầu xuống xem thì thấy toàn là tro tàn. Tả Đăng Phong nghi hoặc cởi áo choàng ra, thấy ngoài áo choàng, tất cả quần áo mặc trên người đều đã bị thiên lôi đốt cháy mất.

"Trời xanh có mắt!" Tả Đăng Phong đi đến bên cây tùng, chạm vào thân cây. Âm dương quyết đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn rồi, còn muốn biết Sinh Tử Quyết có đạt tới cảnh giới Chí Tôn hay không, thì cách đơn giản nhất là kiểm tra sức mạnh.

Thoải mái nhổ bật gốc cây tùng, Tả Đăng Phong biết mình đã thực sự tiến vào cảnh giới chí tôn. Hắn đã hiểu vì sao Thập Tam lại để hắn tự hứng lấy tia sét cuối, vì nếu muốn tiến vào cảnh giới chí tôn, nhất định phải chịu sét đánh. Thập Tam đã giúp hắn né được hai lần, nếu lần thứ ba lại né, hắn chắc chắn không thể sống được.

Rốt cuộc cũng đạt được cảnh giới ước mơ, Tả Đăng Phong ngây người rất lâu mới quen được.

Âm dương Sinh Tử Quyết khi vào cảnh giới chí tôn có đặc điểm là linh khí có thể phóng ra ngoài. Linh khí từ khí hải đi ra, theo đường kinh mạch chạy vào bàn tay phải, chỉ cần nghĩ một cái, linh khí lập tức bắn ra ngoài, có thể cắt ngang một cây tùng cách xa ba trượng. Tả Đăng Phong vô cùng mừng rỡ, thử nghiệm cho bàn tay trái, lại chặt đứt một cây tùng.

Tả Đăng Phong rất hưng phấn, Âm dương Sinh Tử Quyết đạt tới cảnh giới chí tôn có thể thực hiện rất nhiều đạo pháp thần kỳ. Hắn không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, ngây người một hồi rồi quyết định thử nghiệm hai loại pháp thuật quan trọng nhất. Một cái là phóng linh khí ra ngoài phối hợp với Huyền Âm tay để tạo ra hàn khí, cái kia là khả năng di chuyển nhanh.

Tả Đăng Phong đeo Huyền Âm vào, vận khí đan điền, một luồng hàn khí dài cả ba trượng bắn ra từ lòng bàn tay phải, hàn khí bắn đến đâu, cỏ cây phủ sương, nước biến thành băng.

Sinh Tử Quyết phối hợp Huyền Âm tạo ra uy lực mạnh mẽ khiến trong lòng Tả Đăng Phong nhiệt huyết dâng trào, vận đan điền chuyển linh khí xuống dưới, nhún chân nhảy lên, như một cơn gió lốc bay cao hơn ba mươi trượng, cỏ cây đều ở dưới bàn chân, chim muông bay ngay bên cạnh. Tả Đăng Phong cười to, trong tiếng cười tràn đầy cuồng vọng ẩn chứa bi thương...