Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 17: Trừng trị thẩm nương (em dâu)

Trang lão gia thấy dáng vẻ này của ái thê, trong lòng cũng không dễ chịu. Hắn đi ôm hai người vào trong lòng, thương yêu nói với Trang Như Mộng, "Mộng nhi ngươi chịu uất ức rồi, ngươi yên tâm phụ thân sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng."

Nghe lời này, Trang phu nhân cũng tức giận nói, "Chờ ngươi cho nữ nhi một cái công đạo, thì đoán chừng là khó hi vọng rồi. Vừa rồi lời Triệu ma ma nói ngươi cũng nghe thấy, rõ ràng chính là khuê nữ tam phòng chạy đến Như Mộng cư làm Mộng nhi bị thương, mà mẫu thân ngươi kính trọng nhất lại trực tiếp dẫn Trang Như Ngọc đi. Lời ta nói ở đây, chuyện ngày hôm nay Triệu Mẫn ta sẽ không cứ như vậy mà quên đi." Nói xong, Trang phu nhân cẩn thận xem xét thương thế Trang Như Mộng, thấy vết sưng đỏ trên mặt nàng được bôi thuốc đã giảm đi rất nhiều mới yên lòng.

Trang lão gia nghe lời Trang phu nhân nói, trong lòng rất khó xử, mười mấy năm qua hắn sợ nhất chính là phu nhân nhà mình đối đầu với lão thái thái. Nhìn thấy vết đỏ nhàn nhàn trên mặt khuê nữ, hắn chần chừ mở miệng, "Tam nha đầu còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta làm trưởng bối,,, không cần phải so đo với hài tử các nàng......" Thấy sắc mặt phu nhân càng lúc càng âm u, tiếng nói Trang lão gia cũng dần dần thấp xuống.

Trang Như Mộng nhìn thấy một màn này trong lòng nàng thở dài, nàng biết phụ thân hiếu thuận, nhưng bây giờ nghe lời của phụ thân, nàng cảm thấy mình còn đánh giá thấp lực ảnh hưởng của tổ mẫu với phụ thân.

Mà sau khi Trang phu nhân nghe lời Trang lão gia nói xong, cảm xúc đè nén trong khoảng thời gian này lập tức bộc phát, "Trang Thiên Bảo, hôm nay ta muốn tính toán. Làm sao, ngươi thấy khuê nữ mình thua thiệt, đây là công đạo ngươi giành cho nàng sao."

Bị Trang phu nhân nói như thế, mặt mo Trang lão gia đỏ lên, nhìn Trang Như Mộng lúng túng nói, "Nữ nhi ngoan, phụ thân không có ý này."

Thấy mẫu thân lại muốn phát cáu, Trang Như Mộng lôi kéo cánh tay Trang phu nhân lắc lắc, "Mẫu thân, Mộng nhi thật sự không sao. Mẫu thân không nên tranh chấp với phụ thân, đến lúc đó lại vô duyên vô cớ để những người khác chê cười."

Nghe giọng điệu khuê nữ nũng nịu, vẻ mặt Trang phu nhân mềm nhũn nói, "Mộng nhi ngoan, mẫu thân không có bất hoà với phụ thân ngươi, mẫu thân chỉ đau lòng ngươi thôi."

Trang Như Mộng nhìn vẻ mặt phụ thân khó xử, liền nói sang chuyện khác với Trang phu nhân, "Tam muội muội là nữ nhi của tam thẩm, hôm nay tam muội muội như vậy, nghĩ đến chắc là gần đây tam thẩm giúp đỡ nương xử lý chuyện trong phủ, mới thiếu thời gian dạy dỗ tam muội muội."

Nghe lời này, đôi mắt đẹp của Trang phu nhân híp lại, "Khoảng thời gian này trái lại khổ cho nàng." Nói xong nhìn sang trượng phu đang ở một bên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nàng vô cùng không có tư vị.

Trang lão gia thấy khuê nữ chuyển sự chú ý của phu nhân lên người tam phòng, trong lòng càng thêm áy náy với nữ nhi, lúc này Tiểu Tư được hắn sai đi lấy thuốc trị thương ở trong phòng đến đây, Trang lão gia nhận lấy bình thuốc phân phó Linh Tê trước cầm khăn lông ướt lau đi bột thuốc trên mặt, rồi sau đó cẩn thận tự mình cầm thuốc bôi cho khuê nữ. Thấy nữ nhi đau đến nhíu mày, Trang lão gia dịu dàng giải thích, "Mộng nhi, đây là Ngọc Cơ Cao lần này phụ thân đi ra biển mang về, đây chính là vật vạn kim khó mua, phụ thân cũng do cơ duyên xảo hợp mới mua được một bình, bảo đảm vết thương trên mặt ngươi sẽ không để lại sẹo." Sau khi nói xong hắn liếc mắt nhìn Trang phu nhân lấy lòng.

Trang phu nhân hừ nhẹ một tiếng, thấy nữ nhi có chút mệt mỏi, liền lôi kéo tay nhỏ của nàng nói:"Mộng nhi, trước ngươi lên giường nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai nương sẽ trút giận cho ngươi." Nói xong nàng lại dặn dò Linh Tê mấy câu, liền dẫn người trở về Toái Ngọc hiên.

Dọc theo đường đi chú ý đến Trang lão gia đi cùng, thấy phu nhân mình vào phòng đang muốn đuổi theo, nào có thể đoán được Trang phu nhân sẽ xoay người đóng cửa. Nhìn cửa phòng đóng chặt, Trang lão gia ngây ra, chưa đến chốc lát Triệu ma ma đã ôm đồ của Trang lão gia đi ra khỏi phòng. Thấy một màn này, sắc mặt Trang lão gia lúc trắng lúc xanh, mặc dù sau khi cưới hai người cũng ầm ĩ vì lão thái thái rất nhiều lần, nhưng tình huống dưới mắt như thế này cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Triệu ma ma nhìn sắc mặt cô gia khó coi, trong lời nói mang theo sự châm chọc, "Phu nhân nói, sau khi thân thể nàng đẻ non vẫn chưa khôi phục, nếu truyền bệnh qua cho lão gia, nhất định lão thái thái sẽ tức giận." Nói xong nàng trực tiếp phân phó người hầu hạ Trang lão gia ôm đồ của hắn đến thư phòng. Sau khi Trang lão gia phản ứng lại, nhìn thấy Triệu ma ma đã đi xa, nghiêng đầu đánh lên cửa phòng dồn dập sợ, nhưng rốt cuộc trong phòng cũng không có động tĩnh. Hạ nhân xung quanh thấy vậy, sợ chạm phải rủi ro đều cúi đầu xuống.

Hôm sau

Đứng ở trong viện dường như qua đêm hoa lê đã nở rộ trên những nhánh cây khắp vườn, cảm nhận nhiệt độ từ ánh nắng chiếu nghiêng mặt, Trang Như Mộng vận y phục dày mùa đông, không khỏi nhắm mắt hít sâu một hơi. Lại mở mắt chỉ thấy tròng mắt nữ tử sáng long lanh rực rỡ như những ngôi sao. Linh Tê đứng bên đang hà ra từng hơi, rồi sau đó xoa tay mấy cái, "Đại cô nương, tuyết rơi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc trời cũng được coi như sáng rồi."

Nghe lời Linh Tê nói, Trang Như Mộng không khỏi nói tiếp, "Tối nay tuyết còn rơi lớn hơn......" Vừa mới nói một câu, phát hiện mình lỡ lời, nàng vội vàng chuyển đổi đề tài, "Chúng ta nhanh đi đến viện mẫu thân đi, vừa rồi ở Toái Ngọc hiên đã phái người tới mời."

Linh Tê vốn không nghe rõ câu nói đầu tiên của Trang Như Mộng, nghe thấy đại cô nương thúc giục, liền cười kéo tay nàng đi về phía Toái Ngọc hiên.

Chờ đến Toái Ngọc hiên, Trang Như Mộng mới phát hiện trong phòng đã có vài người, mà tam thẩm cũng đang ngồi ở trong đó. Trang Như Mộng đè nén xuống sự chán ghét ở trong lòng, cười khanh khách đi lên trước hành lễ với mẫu thân mình một cái.

Đợi đến lúc ngồi xuống bên cạnh nương, bên tai Trang Như Mộng liền vang lên lời chanh chua của Lư thị, "Không biết hôm nay đại tẩu kêu chúng ta tới có gì phân phó? Chút nữa ta còn phải đi sắp xếp những chuyện trong phủ nữa, nếu đại tẩu không có chuyện gì thì ta cáo từ trước."

Nghe lời này của Lư thị, lông mày Trang Như Mộng bất giác cau chặt. Lúc này trái lại nhị phu nhân Ân Chỉ Nhu ở một bên lên tiếng,"Hôm nay đại tẩu cao hứng, mới mời tỷ muội chúng ta tụ họp, tam đệ muội ở lại một chút cũng có sao." Nghe lời Ân Chỉ Nhu nói, khoé miêng Lộ Như Trân nhếch lên, "Nhị tẩu, ta thấy ngươi suốt ngày rảnh rỗi, vẫn nên quản tốt hai nữ nhi nhà ngươi đi. Lần trước Như Lan thứ xuất nhà ngươi, không có chuyện gì đi tổ chức yến thưởng mai làm gì, vô duyên vô cớ hại Ngọc Nhi chúng ta, ta còn chưa tính toán chuyện này với ngươi, xem ra ngươi còn nói nhắc nhở ta."

Lời Lư thị nói, khiến cho sắc mặt Ân Chỉ Nhu trắng nhợt. Nhớ hôm qua nghe lời hạ nhân bàn tán chuyện xảy ra ở Như Mộng cư, lại liếc nhìn đại tẩu vẫn không nói một lời như cũ, trong lòng Ân Chỉ Nhu thở dài một hơi cũng không lên tiếng nữa. Thấy nhị tẩu bị mình nói chặn miệng, vẻ mặt Lư thị càng thêm phách lối muốn đứng lên rời khỏi.

Trang phu nhân vẫn luôn thờ ơ nhìn, giờ mới mở miệng, "Tam đệ muội, ngày thường mẫu thân đã dạy ngươi thế nào? Chỉ Nhu là nhị tẩu của ngươi, ngươi lại nói lời bất kính. Chẳng lẽ Lư phủ người, thưở nhỏ đã dạy ngươi như vậy sao?" Nói xong khoé miệng nàng ung dung nhếch lên, thờ ơ nói,"Tam phu nhân thiếu đức hạnh, phạt ngươi tiền tiêu một tháng."

Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp làm Lư thị ngây dại. Đợi nàng phản ứng lại, mới thở hổn hển nói, "Triệu Mẫn, rõ ràng là ngươi cố tình muốn trả thù chuyện hôm qua của nữ nhi ngươi. Ngươi dám đối xử như vậy với ta sao? Nếu mẫu thân biết chắc chắn sẽ không đồng ý."

Trang phu nhân cười lạnh nói, "Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào? Ta là đương gia chủ mẫu trong phủ này. Tam đệ muội, mẫu thân tuổi già, ngươi không có việc gì thì bớt ầm ĩ trước mặt mẫu thân một ngày đi. Ta muốn mặc kệ nhưng thân là trưởng tẩu còn là đương gia chủ mẫu, ta có quyền lợi, xử phạt một đệ muội bất kính với tôn trưởng."

Thấy sắc mặt Lư thị càng lúc càng khó nhìn, Trang phu nhân tiếp tục nói, "Gọi thẳng tục danh của trưởng tẩu, ta thấy tiền tiêu vặt nửa năm này ngươi đừng hòng lãnh."

Nghe lời này, Lư thị đứng lên thở hổn hển hung tợn nói,"Triệu Mẫn, chuyện trong phủ này không phải chỉ một mình ngươi có thể nói." Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ Lư thị kiêu ngạo như thế, tam phu nhân ở một bên, trên mặt ngược lại không hề có vẻ kỳ lạ, có thể thấy được nàng sớm đã quen nhìn Lư thị ra vẻ như vậy. Nàng lặng lẽ lắc đầu, trái lại có chút thương hại cho vị đại tẩu này. Nào có thể đoán được, lúc này Trang phu nhân lại mở miệng lần nữa, "Khoan đã."

Nghe Trang phu nhân nói, trên mặt nhị phu nhân thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nói thêm gì chỉ yên lặng quan sát. Nhưng, hiển nhiên là Lư thị không để lời Trang phu nhân nói ở trong lòng, bởi vì nàng đang tiếp tục bước nhanh ra ngoài.

Nhìn thấy Lư thị phách lốí như thế, Triệu ma ma chuyển mắt cho hai nha hoàn ở một bên, hai nha hoàn nhận lệnh, đưa tay ngăn Lư thị lại. Lưu thị bị ngăn cản đường đi, liền tức giận xoay đầu, nàng còn chưa kịp mở lời thì nghe thấy Trang phu nhân tiếp tục nói, "Có phải là ta quyết định hay không, thì tam đệ muội ngươi còn chưa đủ tư cách để nói. Đã như vậy, thì phủ đệ của ta không làm phiền đến tam đệ muội giúp ta xử lý nữa." Nói xong không quan tâm đến phản ứng của Lư thị, Trang phu nhân đã phân phó Triệu ma ma dẫn người đi đến tam phòng lấy chìa khoá sổ sách trong phủ.

Thấy Triệu ma ma rời khỏi, rốt cuộc Lư thị mới hoảng hồn. Nàng rất vất vả mới nắm được quyền lực chưởng gia, không ngờ chỉ mấy câu nói hời hợt của Triệu Mẫn, sẽ cướp đi quyền lực trong tay mình. Nhìn thấy phụ nhân ngồi trên cao quý khí bức người kia, Lư thị hận không thể xé nát cổ họng nàng. Chỉ thấy nàng dùng ngón trỏ tức giận chỉ vào Trang phu nhân, "Triệu Mẫn, để ta giúp quản gia là ý của mẫu thân. Mặc dù ngươi là trưởng tẩu, là chủ mẫu trong phủ, nhưng cũng không thể bất hiếu, làm trái với ý của mẫu thân."

Trang phu nhân cười lạnh một tiếng, "Tam đệ muội, ta gọi ngươi một tiếng tam đệ muội, đó chính là nhìn trên mặt mũi mẫu thân. Ngươi cũng nói, đây là do mẫu thân để ngươi giúp đỡ quản gia. Nhưng vì sao, mẫu thân lại để ngươi giúp đỡ quản gia? Đó là bởi vì khoảng thời gian trước, thân thể chủ mẫu ta khó chịu, mới để ngươi giúp đỡ xử lý chuyện trong phủ. Trang phủ chúng ta sớm đã chia nhà, hôm nay thân thể của ta cũng không còn đáng ngại, cho nên khôngcần tam đệ muội phải mệt lòng để ý. Nếu tam đệ muội không phục, thì chúng ta có thể đi đến trước mặt mẫu thân. Trái lại ta còn muốn hỏi mẫu thân một câu, trong phủ chủ mẫu khoẻ mạnh, nào có thể khiến tam đệ muội phải để ý giúp đỡ xử lý chuyện bếp núc."

Nghe lời này, trong lòng Lư thị vừa vội vừa giận. Nàng nghĩ không thông vào những ngày thường, chỉ cần vừa nhắc đến lão phu nhân thì đại tẩu sẽ yếu thế đi, nhưng hôm nay làm sao có thể lên mặt nạt người như vậy. Khí thế của Trang phu nhân, khiến cho Lư thị quen thói hoành hành cũng không dám quá mức càn rỡ, rốt cuộc đành ảo não quay về viện của mình.

Trang Như Mộng ngồi ở một bên một mực nhìn chăm chăm tất cả những màn này, nhìn thấy dáng vẻ Lư thị kinh ngạc bại lui, cảm xúc trái lại rất tốt nàng vươn tay lấy một khối bánh Phù Dung bỏ vào trong miệng. Mà nhị phu nhân Ân Chỉ Nhu ở một bên, trừ lúc ban đầu chợt hiện lên vẻ kinh ngạc ngoài mặt, thì từ đầu đến cuối trên mặt đều là một vẻ bình thản. Sau khi Lư thị rời khỏi, nàng cũng lấy cớ trong viện có chuyện rồi cáo từ rời đi.

Đợi đến khi trong phòng không có người ngoài, Trang phu nhân ngồi ở bên bàn, vô cùng vui vẻ nở nụ cười, "Mộng nha đầu, vi nương đã phải chịu đựng Lư thị nhiều năm như vậy, hôm nay thật đúng là thoải mái trút được một hơi khó chịu ở trong lòng như thế. Nếu ở phủ tướng quân, loại người âm hiểm như Lư thị, thì vi nương đã sớm chỉ binh tướng, giáo huấn nàng một trận thật tốt."

Nghe lời này của mẫu thân, Trang Như Mộng cười đến rất vui vẻ, "Mẫu thân thật không hỗ là nữ trung hào kiệt, nhưng chuyện hôm nay, chỉ là trừng trị tam thẩm thôi. Nếu mẫu thân lấy dụng cụ từ phủ tướng quân đến, thì nghĩ đến phụ thân sẽ phải nhức đầu một trận rồi."

"Cái nha đầu này." Trang phu nhân đưa ngón trỏ khẽ ấn lên trán khuê nữ một cái buồn cười nói: "Còn dám trêu ghẹo vi nương."

Trong nhà là một mảnh tiếng cười vui vẻ, Triệu ma ma nhìn thấy một màn này cũng vui đến không ngậm miệng được.