Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 2: Lòng người chưa đủ

Chu đại phu thở dài châm chước nói: “Đã như vậy thì lão phu liền nói thẳng, lúc phu nhân đẻ non vốn cũng đã gây tổn thương đến thân thể, nếu được chăm sóc thật tốt thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ là chẳng biết tại sao phu nhân lại bị hàn khí (khí lạnh) vào người nghiêm trọng như thế. Hàn khí này vào cơ thể thì sẽ gây tổn thương cực lớn với thân thể của phu nhân, chỉ sợ rằng sau này đường con cháu của phu nhân khó khăn.”

Nghe xong lời Chu đại phu nói, thân người Trang Như Mộng không khỏi lung lay mấy cái. Mặc dù trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng nghe thấy Chu đại phu nói nàng (mẫu thân) như vậy lòng của nàng (TNM) cứ như bị kim đâm. Triệu ma ma sớm đã đuổi những người khác rời khỏi, sau khi vào phòng nghe nói như thế cũng không khỏi ngấn lệ.

Nếu thật sự là Trang Như Mộng mười hai tuổi, nhất định là nàng không thể cảm nhận được những khó khăn đau khổ nơi hậu trạch của nữ nhân. Nhưng sau khi gả cho Lý Duệ Khiêm, bởi vì Trang Như Mộng nhiều năm chưa có thai mà phải chịu đựng hết mọi ánh mắt ghẻ lạnh, có thể cảm nhận được độ tàn khốc của chuyện này. Nàng nén nước mắt trong hốc mắt ra ý bảo Triệu ma ma lấy ra hà bao ngân lượng, thấy Chu đại phu nhận xong mới mở miệng nói, “Chu đại phu ngươi cũng nói, mẫu thân của ta có thể sẽ khó khăn có con cháu, nhưng cũng không phải là nhất định sẽ không có con cháu. Hà bao này xin mời Chu đại phu cầm lấy đi uống chút rượu, chỉ là chuyện hôm nay ta không muốn có một người nào biết được. Chu đại phu cũng là đại phu quen thuộc của Trang phủ ta, có lẽ cũng biết đến quy củ của Trang phủ rồi.”

Bị một nữ oa mười hai tuổi uy hiếp trên mặt Chu Đại phu cũng không bất thường, lại trông kinh nghiệm xem bệnh phong phú của hắn có thể làm thành một quyển sách nói: “Đại tiểu thư yên tâm, lời này Chu mỗ rõ ràng như nát ở trong lòng.”

Đợi Triệu ma ma đưa Chu Đại phu đi, cả người Trang Như Mộng nằm ở trên ghế. Linh Tê đưa mắt ra cửa nhìn Chu Đại phu rời đi, rồi vội vàng cầm y phục và một đôi giày thêu tinh sảo đi vào phòng. Nhìn thấy Linh Tê luống cuống tay chân mang giày vớ cho mình, lúc này Trang Như Mộng mới phát hiện sau khi nàng tỉnh dậy vẫn luôn để chân trần.

Chờ mang vào tốt lắm, Triệu ma ma phân phó tỳ nữ đi nấu thuốc xong sau lại đi vào nhà. Chỉ là lần này Triệu ma ma đi vào, lại lướt qua người Trang Như Mộng nhưng không hề có dáng vẻ từ ái như những lần trước, nàng trực tiếp lướt qua Trang Như Mộng đi vào bên trong nhà, Trang Như Mộng thấy Triệu ma ma như vậy trong lòng càng thêm ray rứt, “Ma ma, là ngươi oán giận Mộng nhi sao?”

Triệu ma ma cũng không quay đầu nhìn nàng, chỉ khó chịu nói một câu, “Trang phủ các ngươi không có một người nào tốt hết.” Sau đó thả rèm che đi buồng trong.

Ở một bên Linh Tê thấy tình huống này, lo lắng liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình rồi mở miệng an ủi khuyên, “Đại cô nương, đây là Triệu ma ma lo lắng phu nhân mới nói lẫy, ngươi đừng so đo với nàng.”

Nghe thấy Linh Tê không hiểu rõ chuyện nói lời an ủi, trên mặt Trang Như Mộng cố nở ra một nụ cười gượng gạo ấy mà không nhịn được, nàng lo lắng liếc mắt nhìn sang gian phòng của mẫu thân thuận tiện nâng bước ra khỏi phòng. Nhìn đại cô nương cứ như thế mà đi, Linh Tê vội vàng đi theo.

Dọc theo đường đi lời Chu Đại phu nói đều như vọng trong tai Trang Như Mộng, hiện nay phụ thân không ở nhà, mẫu thân hôn mê bất tỉnh, tổ mẫu lại thiên vị, hơn nữa còn tam phòng có ý đồ xấu, nghĩ tới những chuyện này Trang Như Mộng vừa luống cuống vừa sợ mang theo áy náy lo lắng với mẫu thân.

Bất tri bất giác nàng đã đến Như Mộng cư, nhìn thấy viện quen thuộc trong lòng Trang Như Mộng như dây cung bị căng đứt, nàng nghiêng đầu nhào vào Linh Tê, trong ngực nhịn đau không được mà khóc lên. Nhìn đại cô nương như vậy ở trước mắt, Linh Tê vẫy tay cho những tỳ nữ xung quanh lui ra để tiểu nhân ở trong ngực phát tiết.

Cho đến khi tiếng khóc của Trang Như Mộng dần dần thấp xuống, Linh Tê mới mở miệng khuyên giải, “Đại cô nương, hôm nay phu nhân té xỉu cũng không thể hoàn toàn trách ngươi. Huống chi chuyện đã đến nước này, ngươi càng phải chăm sóc tốt cho thân thể mình đừng khiến cho người thân phải đau kẻ thù mừng.” Nói xong lời cuối cùng, dường như Linh Tê đã tức giận.

Nghe nói như thế Trang Như Mộng cảm thấy xấu hổ, Linh Tê mới mười lăm tuổi đã biết rõ những đạo lý này, mà chính nàng đã sống hai mươi mấy tuổi đời người lại hoàn toàn không thấu được. Đúng vậy, không thể để cho người thân đau kẻ thù mừng. Trang Như Mộng lau đi nước mắt trên mặt nhìn Linh Tê nói: “Linh Tê tỷ tỷ, ngươi mau phân phó cho người đi sang Toái Ngọc hiên chờ, nếu mẫu thân có chuyện gì đều phải báo cho ta trước.”

Nghe đại cô nương nói tới phu nhân đang hôn mê, Linh Tê lo lắng xoay người đi an bài chuyện này. Đợi Linh Tê đi Trang Như Mộng cũng không phân phó cho người đi vào hầu hạ, chỉ một mình đi vào phòng nàng.

Đập vào mắt là bốn phía đều được bài trí cực kỳ quen thuộc, nhìn những thứ này Trang Như Mộng không nhịn được lên tiếng chất vấn, “Ông trời để cho Trang Như Mộng ta trở lại thời còn bé, chẳng lẽ là vì để cho ta lại một lần nữa trải qua mọi bi thống sao?”

Nhưng bốn phía vô cùng tĩnh mịch, không có một người nào trả lời lại câu hỏi của nàng.

Đợi khi Linh Tê vào phòng lần nữa mới phát hiện trong phòng còn chưa đốt đèn, mà đại cô nương mình cứ như vậy mà ngồi im trên giường nệm. Linh Tê buông hộp đựng thức ăn ở trong tay xuống, sau khi đi lên dùng diêm nhen lên ánh nến ở trong phòng mới nói giọng bất mãn, “Trong phủ này đại lão gia chúng ta vẫn còn là chủ sự, cho nên những người nông cạn chúng ta không có chà đạp đại cô nương đâu.”

Tiếng Linh Tê khiến cho Trang Như Mộng phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe giọng nói của nàng vội vàng: “Tình huống bên mẫu thân như thế nào rồi?”

“Lúc đại cô nương trở về, bên Toái Ngọc hiên truyền lời phu nhân đã tỉnh rồi.”

Nghe được lời này Trang Như Mộng đứng dậy muốn đi ra, Linh Tê vội vàng kéo nàng lại, “Cô nãi nãi của ta, lúc trước ngươi đã hôn mê một thời gian dài rồi. Phu nhân còn đặc biệt truyền lời tới đây, để cho ngươi tối nay không cần tới đó. Phu nhân nói, ngươi nghỉ ngơi tốt dưỡng tốt thân thể chính là báo hiếu lớn nhất rồi.”

Nghe xong Linh Tê nói, Trang Như Mộng cũng biết đây là mẫu thân lo lắng cho mình. Nếu mẫu thân đã tỉnh rồi, xem ra những phương diện khác về thân thể cũng đã không còn đáng ngại, còn về phần chuyện con cháu kia chỉ có thể bàn bạc lại kỹ hơn. Nghĩ tới đây, Trang Như Mộng dừng lại bước.

Một bên Linh Tê vốn tưởng rằng phải khuyên can một hồi mới có thể làm cho đại cô nương bỏ đi ý niệm kia, trong lòng nàng sớm đã chuẩn bị rất nhiều lời ứng đối. Nhưng những lời này còn chưa nói ra, chỉ thấy đại cô nương thường ngày rất cố chấp, vậy mà chỉ nghe mấy câu nói đó liền đánh mất ý niệm kia, điều này trái lại làm cho nàng không kịp thích ứng.

Lúc này Trang Như Mộng đứng tại chỗ phục hồi tinh thần lại, nhớ tới lời nói của Linh Tê lúc mới vừa vào nhà, rồi nhìn lại gian phòng có chút trống rỗng thì nàng đã phát hiện ra có cái gì đó không đúng. Bình thường trong phòng của nàng đều có Linh Tê, Diệu Trúc, Diệu Tuyết ba nha hoàn nhất đẳng ở bên cạnh hầu hạ, lúc trước trong lòng nàng khó chịu tất nhiên là không để ý đến những chuyện này, bây giờ nghe Linh Tê vừa nói như thế nàng mới nhớ tới, sau khi từ lúc tỉnh dậy nàng vốn không thấy hai người Diệu Trúc, Diệu Tuyết. Nghĩ đến đây Trang Như Mộng lên tiếng hỏi, “Thế nào hôm nay lại chỉ có một mình ngươi bên cạnh hầu hạ ta.”

Linh Tê quen thuộc vừa bày thức ăn ở trong hộp đặt ở trên kháng trác (bàn khô ráo) vừa giải thích, “Chưa đến mấy ngày nữa đã đến ngày làm thọ cho cữu lão thái thái nhà, bên Tam phòng nói hai nha đầu Diệu Trúc, Diệu Tuyết thêu thùa vô cùng tốt, cho nên mấy ngày nay sai người tới để cho hai nàng đi sang giúp thêu thùa làm quà tặng cho cữu lão thái thái.”

“Ta nói đâu rồi, thì ra là tam phòng nhớ thương đến nha đầu trong phòng ta.”

Nhận thấy được trong giọng nói của Trang Như Mộng không vui, trong lòng Linh Tê có chút hối hận, “Cô nương cũng không cần tranh với tam phòng, mọi sự chờ lão gia trở lại tự sẽ vì chúng ta làm chủ......” Chỉ là nói đến lão gia, trong lòng Linh Tê có chút không chắc chắn, lão thái thái trước sau như một luôn cưng chiều Tam Phòng mà lão gia lại là người hiếu thuận nhất......

Thấy Trang Như Mộng không lên tiếng, Linh Tê bày thức ăn tốt lắm rồi đưa tay đỡ nàng đi đến trên kháng, “Cô nương dùng trước chút đồ nhẹ đi.” Thấy tiểu thư nhà mình ăn vài hớp cháo nàng mới nói tiếp, “Cô nương trước cứ dưỡng thân thể tốt mới đúng, tính tình của Tam phu nhân luôn bướng bỉnh trước sau như một, mà hiện nay thân thể phu nhân cũng chưa tốt được,, chỉ là, uất ức cho cô nương.”

Linh Tê nói lời mở đầu rồi cũng không nói nữa, nhưng Trang Như Mộng vẫn nghe hiểu, nàng buông muỗng trong tay xuống rồi ngước mắt nhìn nàng, “Linh Tê, có câu nói tự mình biết mình. Ban đầu sau khi tổ phụ qua đời, Trang phủ chúng ta vốn theo nguyện vọng của tổ phụ mà phân nhà, cho nên đã sớm phân chia một phần không thiếu cho bọn Tam thúc hắn. Chỉ là tổ mẫu thích náo nhiệt, không cho cả nhà tam thúc bọn họ ra khỏi phủ, nhưng nói cho cùng dinh thự này vốn là của phòng lớn chúng ta. Hôm nay tam thẩm lại từng bước từng bước dồn sát như vậy, nếu chúng ta luôn một mực thối lui trái lại sẽ khiến cho vài người càng ngày càng phách lối.”

Linh Tê vốn ghét Tam Phòng, nghe được lời này trong lòng càng thêm chán ghét với Tam Phòng hơn rất nhiều, chỉ là trái lại nàng không ngờ rằng đại cô nương luôn luôn tùy tùy tiện tiện sẽ nói ra những lời này, nàng nhìn Trang Như Mộng xúc động nói: “Đại cô nương, ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

Nghe noí lời này trong lòng Trang Như Mộng cả kinh, chẳng lẽ Linh Tê đã nhìn ra cái gì rồi? Trang Như Mộng đang muốn nói thêm lời nào đó để giải thích, chỉ nghe Linh Tê tiếp tục nói, “Tam phu nhân còn có Vương di nương kia nữa bọn họ thật sự không phải là những người tốt, làm hại cô nương nhà ta nhỏ tuổi mà phải đối mặt với nhiều chuyện phiền lòng như vậy.”

Thấy Linh Tê nói nàng rồi hoàn toàn định tội cho tam phòng, trong lòng Trang Như Mộng thở phào nhẹ nhõm, “Linh Tê, gần đây tam phòng luôn chiêm chân sử dụng các ngươi rồi sao?”

Linh Tê tuy có do dự nhưng nghĩ tới đây là tiểu thư nhà mình cho nên nàng vẫn mở miệng trả lời, “Tính tình của tam phu nhân, đại cô nương không phải không biết. Gần đây lão gia không có ở trong phủ, mà phu nhân bởi vì đẻ non mà quyền lực chưởng nhà đã được lão thái thái đã để cho tam phu nhân quản lý, và cũng bởi vì tam phu nhân quản gia ở trong phủ cho nên khó tránh khỏi rất nhiều người coi thường phòng lớn chúng ta.”

Nghe được lời này, Trang Như Mộng nhớ tới đời trước bởi vì mẫu thân đẻ non, cho nên tổ mẫu tạm thời giao chức sách quản gia cho vị thê tử tốt của tam thúc. Đoạn thời gian kia nàng chỉ lo cùng lão thái thái giận dỗi, cho nên cũng không quan tâm tới những chuyện này ở trong phủ. Đời trước mặc dù mẫu thân bảo vệ nàng vô cùng tốt, nhưng sau khi nàng xuất giá thấy thân hình mẫu thân càng ngày càng gầy gò đi, còn nghe được những hạ nhân nói chuyện linh tinh, Trang Như Mộng sớm đã biết bên tam phòng không phải là người tốt.

“Tuy nói tam thẩm là phận trưởng bối, nhưng nếu tự nàng ta muốn không còn mặt mũi, thì đừng trách vãn bối như ta. Linh Tê ngươi đi truyền lời xuống, người trong Như Mộng cư của ta đều chỉ có một chủ tử chính là ta Trang Như Mộng.”

Trong lòng Linh Tê nhanh rất sung sướng, “Lời cô nương nói nô tỳ đã nhớ. Vậy còn Diệu Trúc, Diệu Tuyết ở chỗ đó?”

“Nếu thím thiếu tú nương, thì chúng ta đưa mấy tú nương sang đổi hai nàng trở về là được. Nhớ lúc đi nhất định phải dặn dò thím, mấy tú nương trong Trang phủ chúng ta vẫn dùng được.”

Đợi đến khi Trang Như Mộng dùng bữa tối, Linh Tê thu thập xong bát đũa liền mang theo tú nương đi đến viện tam phu nhân. Mà Trang Như Mộng vào lúc Linh Tê dọn dẹp bát đũa đã nằm ở trên giường, nàng còn cố ý dặn dò với Linh Tê rằng nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt không được cho bất cứ kẻ nào vào phòng quấy rầy. Đợi đến khi trong nhà chỉ còn lại một mình nàng, một màn giữa ban ngày lại lần nữa hiện lên ở trước mắt. Hiện tại Trang Như Mộng đã có thể xác nhận rằng, mình quả thật mang theo trí nhớ trở lại đời trước, hơn nữa còn trở lại vào lúc mình mười hai tuổi.

Hiểu một điểm này, Trang Như Mộng bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Tất cả những chuyện đời trước trải qua đều nhất nhất hiện lên ở trong đầu nàng. Hình ảnh cuối cùng được ngừng lại vào một giây song thân (cha mẹ) chết thảm kia. Nghĩ tới đây, Trang Như Mộng nắm cuộn tay mạnh. Mặc kệ trước khi hôn mê nghe được lời dân chúng bàn tán, thêm đủ các dấu hiệu xảy ra ở đời trước, tất cả đều chứng minh cho một điểm, đó chính là Trang phủ các nàng quả thực quá mức phú quý khiến cho rất nhiều người đỏ mắt. Trong kinh đô vẫn lưu truyền một câu nói —— mười phố bảy cửa, nói không chừng cũng chính là Trang phủ các nàng. Từ xưa có nói ‘Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội’ (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ - trích từ bachhopvien), Trang phủ giàu có có phú khả địch quốc (giàu hơn cả quốc gia), đã định trước là sẽ bị người tính toán hãm hại.

Suy nghĩ cẩn thận một điểm này, đột nhiên Trang Như Mộng rùng mình một cái. Nếu thật sự là như vậy, vậy mình phải đối mặt với có thể không chỉ là Tam Phòng mà còn có những họ hàng xa có mưu mô bất lương nữa. Nếu muốn bảo vệ Trang phủ an ổn, vậy kẻ địch lớn nhất hẳn là người có quốc khố thiếu thốn đương kim đế vương Lưu Tuần. Trong lòng mới vừa nổi lên một chút hài lòng, thì những hình ảnh thê thảm ở đời trước lại hiện lên trước mắt. Trang Như Mộng gắt gao cắn môi dưới, cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi vị tanh ngọt nồng nặc. Lại lần nữa giương mắt, trong mắt thiếu nữ kia chỉ tràn ngập vẻ kiên định. Đế vương thì như thế nào? Nếu hắn muốn làm tổn thương đến người thân của nàng, như vậy thì Trang Như Mộng ta liền ngộ thần sát thần (gặp thần giết thần), người đã chết qua một lần này thì Đế Vương có sợ gì!