Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 22: Nhị nha và đại cẩu

Suy nghĩ của tiểu cô nương Triệu Minh Đình có thể nói là hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt, mấy người trong nhà làm sao không nhìn ra. Lần đầu tiên Trang Như Mộng muốn lấy lòng biểu muội, nếu không phải nàng luôn nói mình không so đo với tiểu cô nương, thì xem chừng cũng khó mà không xụ mặt chảy da.

Bây giờ nhìn vẻ mặt Triệu Minh Đình cảnh giác nhìn mình chằm chằm, Trang Như Mộng thật sự cảm nhận được tư vị làm tỷ tỷ tốt không dễ dàng. Triệu lão phu nhân vừa định mở miệng muốn hòa hoãn không khí, thì Trang phu nhân đã kéo tay nàng, bàn tán về chuyện nàng dâu vương gia sát vách mới cưới về. Triệu phu nhân thấy vậy, suy nghĩ một chút cũng gia nhập đề tài. Chuyện của tiểu hài tử, người lớn bọn họ vẫn không cần bận tâm thì tốt hơn.

Trang Như Mộng nhìn thấy một màn này, vừa cười. Nụ cười này rơi vào trong mắt Triệu Minh Đình, lại quỷ dị vô cùng. Mặt khối băng, biểu tỷ hừ lạnh, không ngờ lại còn cười với nàng, điều này thật sự gây chấn động lớn với tiểu cô nương Triệu Minh Đình. Nếu Trang Như Mộng giống như thường ngày, hung dữ với tiểu cô nương Triệu Minh Đình, thì nàng nhất định sẽ không sợ nửa phần.

Chỉ là đây là tình huống như thế nào, vì sao nàng lại cười dịu dàng như vậy! Nghĩ tới đây, Triệu Minh Đình trực tiếp lui về sau vài bước, hoảng sợ gọi Triệu phu nhân một tiếng, "Nương ~"

Lúc này Triệu phu nhân đang kể vô cùng sinh đông về sắc đẹp của nàng dâu bên Vương gia, nơi nào nghe thấy được tín hiệu cầu cứu của Triệu Minh Đình, kết quả là Trang Như Mộng cười đến dịu dàng, đi lên trước nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Triệu Minh Đình.

Biểu tỷ cao ngạo lại chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Minh Đình sống mười một năm, lại hoảng sợ đến mức quên phản kháng. Không biết Trang Như Mộng đã nói mấy câu gì, liền dắt tiểu cô nương đi ra khỏi phòng sảnh.

Nhìn hai tỷ muội cùng nhau đi xa xa, Triệu lão phu nhân vui mừng nói một câu, "Tình cảm hai nha đầu này cũng không tệ." Khoé mắt Triệu phu nhân giật một cái nhưng vẫn phụ họa nói, "Mẫu thân nói rất đúng."

Đợi đến Triệu Minh Đình phản ứng lại, thì Trang Như Mộng đã dẫn nàng đi đến khu luyện võ trong phủ tướng quân. Đến địa phương quen thuộc, Triệu Minh Đình vung vẫy khỏi tay Trang Như Mộng, "Trang Như Mộng, ngươi có âm mưu gì đều ra tay đi, bản cô nương tuyệt đối không sợ." Nói xong nàng thở mạnh muốn rút nhuyễn tiên bên hông, chỉ là mới chạm đến roi, nàng lại nghĩ tới đây là vật Trang Như Mộng đã đưa cho nàng, nghĩ muốn ném roi vào người trước mắt, nhưng Triệu tiểu cô nương lại có chút không muốn.

Chú ý tới hành động của tiểu cô nương, Trang Như Mộng hơi buồn cười, đã lâu nàng chưa nhìn thấy, người nào có suy nghĩ viết ở trên mặt như biểu muội nàng này.

Nhìn thấy biểu tỷ lại muốn cười, tiểu cô nương Triệu Minh Đình sắp điên lên, "Ngươi có thể không cười được sao?"

Trang Như Mộng không ngờ rằng nụ cười của nàng lại có thể gây chấn động lớn với tiểu cô nương như thế, ngược lại có chút dở khóc dở cười. Thấy Trang Như Mộng không tiếp tục cười dịu dàng một tiếng với mình, trong lòng tiểu cô nương Triệu Minh Đình thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn tiểu cô nương như vậy, Trang Như Mộng thăm dò muốn đi lên một bước. Lần này tiểu cô nương mới vừa thoáng thả lỏng phòng bị, lại lập tức cảnh giác. Trang Như Mộng chỉ đành phải dừng bước, lúng túng giải thích, "Minh Đình, trước đó là lỗi của biểu tỷ, hôm nay biểu tỷ ta cố ý tìm cho ngươi cây roi ngươi thích nhất để tạ tội. Minh Đình ngoan, ngươi cũng đừng tức giận với biểu tỷ nữa."

Triệu Minh Đình nghe lời này, chần chờ trong chốc lát mới mở miệng nói, "Ngươi thật sự là biểu tỷ hừ lạnh của ta sao?"

"Biểu tỷ hừ lạnh?"

"Cái này, cái này không quan trọng..., nếu ngươi đã nói như vậy, bản cô nương cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, hôm nay ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần, chỉ là sau này ngươi không được quấy rối lúc cô cô dạy ta học võ."

"Một lời đã định." Trang Như Mộng thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ với Triệu Minh Đình.

Mặc dù Triệu tiểu cô nương vẫn còn hơi không thích ứng được, nhưng cũng không tiếp tục lui về sau.

Bên này hai cô nương cuối cùng cũng bắt tay giảng hòa, mà đổi lại bầu không khí trong phòng Triệu lão phu nhân có chút bất thường. Lại nói, đến nay Triệu lão phu nhân cũng không thích con rể Trang Thiên Bảo, nàng cảm thấy người con rể này không quả quyết, quá mức ngu hiếu với Trang lão phu nhân. Nhưng bất đắc dĩ là nữ nhi thích, cho nên hôn sự lúc ban đầu nàng chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận. Mà sau khi cưới chừng mười năm, Trang Thiên Bảo hết lòng tuân thủ lời hứa không cưới thê thiếp lúc cầu hôn, điều này cũng khiến cho Triệu lão phu nhân thay đổi cái nhìn với người con rể không ít, vốn là mọi người trong Triệu phủ cũng đã dần dần chấp nhận hắn, lúc này xảy ra chuyện nữ nhi đẻ non, tiếp nối lại là chuyện Vương thị lớn bụng, điều này quả thật khiến cho Triệu lão thái gia và Triệu lão phu nhân tức giận đến đập bể mấy bộ trà thượng hạng.

Vẻ mặt Trang phu nhân thỉnh thoảng khẽ hiện lên u sầu, đại tẩu Triệu phu nhân còn phát hiện, đương nhiên cũng không gạt được người làm mẹ như Triệu lão phu nhân. Lúc này, thấy hai nha đầu đã đi xa, Triệu lão phu nhân liền trầm giọng hỏi, "Do cô gia không xử lý, mặc cho Vương thị làm càn ở trước mặt ngươi khiến ngươi ấm ức sao?"

Vừa nhắc tới Vương di nương, Trang phu nhân lại nhớ đến hài nhi đã chết oan, lúc này ở trước mặt mẫu thân uất ức đè nén nhiều ngày cũng dần dần hiện lên, nàng khóc to lên như đứa nhỏ. Triệu lão phu nhân còn chưa biết ngoại tôn mình bị hại chết, lúc này lại nhìn thấy khuê nữ khóc đến đau lòng, chỉ nghĩ là Vương di nương lại làm chuyện gì đó xấu xa ép nữ nhi phải về nhà mẹ đẻ, nàng nhỏ giọng an ủi nữ nhi, "Do cô gia cố kỵ thai nhi ở trong bụng Vương thị, với này bây giờ lão thái thái cũng che chở cho Vương thị, mặc dù tính tình Mẫn nhi ngươi không chịu thua kém, lúc này cũng không nên chấp nhặt với Vương thị. Phải biết, chỉ cần phủ tướng quân chúng ta vẫn còn, thì Vương thị cũng sẽ không gây nên nổi sóng lớn gì."

Nghe lời này, Trang phu nhân càng khóc đến đau lòng, nàng đứt quãng nói ra đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng lại nhào vào trong lòng Triệu lão phu nhân khóc không thành tiếng. Nghe xong chân tướng Triệu lão phu nhân nhìn nữ nhi khóc đến đau lòng, tức giận đến vỗ mạnh mấy cái lên bàn, "Đồ khốn kiếp, thật sự xem thiên kim phủ tướng quân ta dễ bắt nạt!"

Triệu phu nhân nắm chặt khăn lụa lau lệ một cái, nhìn tiểu cô tử thương yêu nói, "Trước muội muội cứ ở trong phủ mấy ngày đi, trong viện ngươi bọn nha hoàn cũng thường xuyên quét dọn, nếu là có thiếu cái gì thì trực tiếp sai người đi lấy là được. Về phần cô gia, ngươi yên tâm, phụ thân và đại ca ngươi sẽ làm chỗ dựa cho ngươi."

Đợi đến lúc dùng cơm trưa, Triệu lão tướng quân và Triệu tướng quân trở lại phủ. Sau khi hai nam nhân biết được nguyên nhân Triệu Mẫn quay về phủ, Triệu lão tướng quân trực tiếp mắng mấy câu, "Đồ ranh con chó đẻ."

Sau khi bị Triệu lão phu nhân liếc nhìn trừng mắt một cái, hắn đi lên vỗ vai Triệu Mẫn một cái thật mạnh, "Nhị Nha, lần này về nhà cũng không cần quay về Trang phủ chó má đó nữa, có phụ thân ở đây, ta xem còn ai dám hãm hại ngươi khiến ngươi tức giận nữa."

Triệu Mẫn đang đau lòng, cộng thêm bị lực tay vỗ mạnh lảo đảo người mấy lần. Nghe phụ thân gọi tên hồi nhỏ nàng đã kháng nghị vô số lần, hồi đó nghe nói người xưa đặt nhũ danh dễ nuôi, làm sao nàng còn nhớ đến đau lòng nữa, vươn tay vuốt vuốt bả vai khẽ đau nàng mở miệng kháng nghị nói, "Phụ thân, không được gọi ta là Nhị Nha."

Triệu lão tướng quân nghe lời này uất ức nói: "Nhị Nha, đã lâu phụ thân chưa gọi ngươi là Nhị Nha." Triệu Mẫn nghe thấy lời này, vô cùng bất đắc dĩ. Một bên Triệu tướng quân Triệu Nguyên xem náo nhiệt nhìn thấy muội muội kinh ngạc, vô cùng không khách khí mà che miệng cười trộm, không khéo một màn này lại bị Triệu lão tướng quân nhìn thấy, chỉ nghe Triệu lão tướng quân lớn tiếng gọi, "Đại Cẩu, làm sao ngươi lại như cô nương khuê tú cười che miệng thế." Nhìn vẻ mặt Triệu Nguyên suy sụp khi nghe gọi một tiếng Đại Cẩu, lần này đến phiên Triệu Mẫn cười to lên một hồi, trong nhà ầm ĩ ngược lại không còn không khí đau thương vừa rồi.

Cuối cùng vẫn là Triệu lão phu nhân lên tiếng, Triệu lão tướng quân mới không thể không tạm thời buông tha cho đôi trai gái nhà mình. Mà Trang Như Mộng và Triệu Minh Đình ở một bên lại bị chọc đến cười khanh khách không ngừng, khiến Triệu Nguyên và Triệu Mẫn ném cho Triệu lão tướng quân vô số ánh mắt oán trách, sau khi Triệu lão tướng quân nhận được kết quả, lại cúi đầu trêu chọc Triệu Minh Đình và Trang Như Mộng.

Thật ra thì sau khi vào nhà Triệu lão tướng quân liền phát hiện, từ trước đến giờ ngoại tôn nữ vốn lạnh lẽo không hợp nhau lại chung đụng rất hoà hợp với chắt nữ ồn ào. Trong mắt Triệu lão tướng quân, đây là một chuyện lạ. Suy nghĩ một chút hắn vẫn mở miệng trước hỏi Triệu Minh Đình, "Minh Đình, hôm nay ngươi và biểu tỷ chơi thật vui vẻ."

Phải nói là tiểu cô nương Triệu Minh Đình suy nghĩ rất đơn giản, trước ở khu luyện võ sau khi Trang Như Mộng nói mấy câu nói liền buông lỏng phòng bị, tiếp đó Trang Như Mộng nói muốn nhìn thấy nàng múa roi, lúc trước ở trong phòng Triệu Minh Đình cũng ý đó, bây giờ nghe lời này tất nhiên là không hề từ chối, sau mấy viên đạn bọc đường của Trang Như Mộng, cuối cùng lúc hai người quay lại đã xưng hô tỷ muội tốt.

Nghe tổ phụ hỏi, mặc dù Triệu Minh Đình cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn cười trả lời, "Hôm nay biểu tỷ tặng cho Đình Nhi một cái roi Cửu Tiết, Đình Nhi rất thích......"

Mày rậm của Triệu lão tướng quân nhướng lên, đang muốn mở miệng, thì Triệu lão phu nhân đã nhét một cái bánh màn thầu vào trong miệng của hắn, "Ăn cái gì còn không ngăn được miệng của ngươi." Nói xong từ ái nói với hai tiểu cô nương: " Mộng nhi, Đình Nhi nhanh dùng cơm đi, hôm nay tổ mẫu chuyên phân phó phòng bếp, làm thêm mấy món ăn mà các ngươi thích ăn."

Tiểu cô nương Triệu Minh Đình liếc mắt nhìn tổ phụ đang im lặng gặm bánh bao, cười híp mắt gắp một ít sườn lợn ngâm dấm chua bỏ vào trong miệng.

Lần này Trang phu nhân ở phủ tướng quân đến mấy ngày, trong lúc đó Trang lão gia đã đi đến mấy lần, lần nào cũng bị Triệu lão tướng quân mắng đuổi, nghe nói nếu không phải Triệu tướng quân kéo lại, thì trên người Trang lão gia chắc phải thêm mấy vết thương mới.

Ngày hôm đó Tiểu cô nương Triệu Minh Đình đang quấn Trang phu nhân nhờ cô cô dạy nàng một bộ tiên pháp, thì có hạ nhân tới bẩm báo nói đại thiếu gia đã trở lại. Triệu Minh Đình có một ca ca, nàng rất yêu thích, sau khi nghe tin tức cũng không để ý đến chuyện học tiên pháp nữa, suy nghĩ này sớm đã bay đến ngoài chín tầng mây. Trang phu nhân thấy buồn cười vuốt vuốt tóc Triệu Minh Đình, "Chúng ta cùng nhau đi xem Minh Hiên thôi."

Triệu Minh Đình cười híp mắt kéo Trang Như Mộng ở một bên, liền đi theo cô cô đến viện Triệu lão phu nhân. Vẫn còn ở ngoài cửa Trang Như Mộng đã nghe thấy giọng nói thẳng thắn của một nam tử truyền đến, mà Triệu Minh Đình ở một bên nghe thấy giọng nói của huynh trưởng, cũng không thèm để ý đến nghi thức của khuê tú thế gia mà trực tiếp vui sướng chạy nhanh vào phòng.

Lúc Trang Như Mộng vào phòng, chỉ thấy một nam tử vận áo xanh thoáng có nét thon gầy, đứng ở giữa phòng chính hưng phấn bừng bừng nói về lần đi đến chùa Thọ An tham quan tượng Phật lớn được làm từ vàng. Nam tử này chính là trưởng tử của phủ tướng quân, là biểu huynh của Trang Như Mộng Triệu Minh Hiên. Triệu Minh Hiên tròn 16 tuổi, bất đắc dĩ là từ nhỏ hắn đã không thích múa đao lấy kiếm, thân là trưởng tử tướng môn, nhưng cố tình lại si mê yêu thích văn thơ văn nhân phong nhã. Chuyện này, Triệu lão tướng quân không biết đã vút Triệu Minh Hiên biết bao nhiêu roi, nhưng vị gia tử này lại ương ngạnh, tổ phụ có dùng bất cứ thủ đoạn mềm cứng gì cũng không phục, còn dùng những lời dạy của Khổng Tử nhằm khuyên bảo tổ phụ. Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Triệu lão phu nhân, Triệu lão tướng quân chỉ đành phải bỏ đi ý muốn bồi dưỡng tôn tử thành một đại tướng nổi danh. Điều này có thể nói là một chuyện đáng tiếc lớn nhất trong đời Triệu lão tướng quân.

Sau khi Trang Như Mộng và Trang phu nhân vào nhà, Triệu Minh Hiên cung kính gọi cô cô một tiếng, Trang Như Mộng hành lễ với với biểu huynh. Lại nói chuyện một hồi, Triệu Minh Hiên liền đưa lên quà lễ đã chuẩn bị xong, Trang phu nhân là một vòng chuỗi Kim Chung hạt Bồ Đề, quan sát tỉ mỉ có thể ngửi cảm nhận được mùi vị thảo dược (mùi thuốc), nếu đeo lâu dài có thể thông máu làm đẹp, nâng cao tinh thần, tỉnh táo. Còn Trang Như Mộng là một tượng Phật Di Lặc ngây thơ ngốc nghếch, hắn nói là xin cao tăng mở hào quang có thể trừ tà giữ bình an.

Trang Như Mộng vui mừng nhận lấy, giương mắt nhìn thấy Triệu Minh Đình đang vui mừng vuốt vuốt một tiểu đao khắc hoa văn ngọc ấn bằng đồng mạ vàng của Tạng tộc, nàng đã hiểu rõ nhất định là biểu ca đã chuẩn bị xong tất cả quà cho mỗi người. Lại nói kiếp trước, ở phủ tướng quân quan hệ giữa Trang Như Mộng và vị biểu ca này cũng tương đối khá tốt. Nếu nói đúng chính là, nàng biết Triệu đại thiếu gia là Triệu Minh Hiên, cũng không nói với hắn một câu không tốt. Tựa như bây giờ, Triệu đại thiếu gia đều biểu hiện đúng mực sự quan tâm với thân nhân.

Những ngày sau phủ tướng quân đều yên tĩnh và thanh thản, chỉ là rốt cuộc đây cũng chỉ là nhà mẹ đẻ của Trang phu nhân, vì vậy sau khi đạo thánh chỉ được truyền xuống Trang phủ, xế chiều hôm đó Trang lão gia lại đến dẫn hai mẫu tử về nhà, Trang phu nhân dẫn Trang Như Mộng quay về Trang phủ.