Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 4

☆, Công tử như ngọc

Editor: Tử Sắc Y

“Nhàn nhi tới rồi sao?” Nghe Triệu ma ma nói, giọng điệu Trang phu nhân cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

“Đúng là vậy đó, Bạch phu nhân này đúng là một người có lòng tốt, vừa mới biết thân thể phu nhân không tốt thì đã đến thăm trước.”

Nghe đối thoại giữa mẫu thân và Triệu ma ma, Trang Như Mộng đang ngồi ở mép giường cũng rơi vào trầm tư. Lúc này vào kiếp trước, nàng vẫn còn ở Như Mộng cư ầm ĩ tuyệt thực cũng không biết Liễu di (dì Liễu) đến thăm mẫu thân. Vừa mới nãy Triệu ma ma nói Liễu di dẫn công tử nhà nàng tới đây, nói như vậy thì chút nữa nàng sẽ lập tức nhìn thấy Bạch Tử Hàm rồi. Không để Trang Như Mộng nghĩ nhiều, nha hoàn đã dẫn Bạch phu nhân và Bạch Tử Hàm đi vào phòng.

Thấy bạn tốt vào nhà Trang phu nhân ngọ nguậy muốn đứng dậy, Bạch phu nhân nhanh chóng tới trước ngăn trở nàng, “Cái người này ở trước mặt ta còn xem như người ngoài.” Chỉ là mới nói đôi câu nàng đã ho khan.

Trang phu nhân nắm tay thay nàng vuốt lưng, ngước mắt nhìn Bạch phu nhân lo lắngnói, “Ta thấy thân thể ngươi cũng không được tốt, hôm nay trời vẫn còn rơi tuyết làm sao lại tới đây.”

“Thế nào, không hoan nghênh ta à?”

“Làm sao! Ta vui mừng còn không kịp đấy.” Trang phu nhân nói xong nhìn sang nam tử đứng ở một bên nói, “Đã lâu không gặp, Tử Hàm càng nhìn càng thêm tuấn lãng đó.”

Theo ánh mắt Trang phu nhân trên khắp gương mặt Bạch phu nhân tràn đầy kiêu ngạo, “Đứa nhỏ Tử Hàm này vẫn trước sau như một để ta bớt lo.” Nói xong nàng xoay chuyển lời nhìn sang Trang Như Mộng trêu ghẹo, “Chỉ là Mộng nha đầu của chúng ta lại càng thêm khéo léo khiến nhiều người thương.”

Nghe Liễu di nhắc tới mình, Trang Như Mộng làm nũng nói, “Liễu di.”

Bạch phu nhân bị Trang Như Mộng kêu như vậy cảm thấy trong lòng như mềm nhũn, mình thì chỉ có một đứa con trai là Tử Hàm, thứ nữ ở nhà còn nhỏ tuổi cũng bị di nương dạy không ra gì, nhìn khuê nữ trong lòng bạn tốt khả ái như vậy tất nhiên là trong lòng yêu thích đến không được. Nàng nhìn Trang Như Mộng cười nói, “Mộng nha đầu nhanh tới chỗ Liễu di, đã rất lâu Liễu di còn chưa thấy ngươi đó.”

Trang Như Mộng liếc mắt nhìn mẫu thân, thấy nàng gật đầu một cái liền cười hì hì đi tới trước mặt Bạch phu nhân, lại nhìn nam tử anh tuấn phong thần bên cạnh Bạch phu nhân, gương mặt của nàng không khỏi khẽ ửng hồng.

Cảm nhận được ánh mắt quan sát của Trang Như Mộng, Bạch Tử Hàm cười sủng nịch với nàng, nhìn tròng mắt đẹp tựa như dòng suối mùa xuân trong suốt chảy thẳng vào lòng nàng, Trang Như Mộng không hiểu sao lại cảm thấy một tia đau lòng, nàng không hiểu vì sao lại có cảm giác ấy, phảng phất như trong cõi âm ti nàng đã quên mất một chuyện gì đó vô cùng quan trọng, một luồng cảm giác vô cùng đau thương đột nhiên ập tới, trong nháy mắt hai hàng nước mắt trong suốt đã chảy xuống trên gương mặt của nàng.

Bạch Tử Hàm thấy vậy, vẻ mặt nhất thời khẩn trương, hắn tự tay dịu dàng lau đi nước mắt ở trên mặt của Trang Như Mộng. Sau khi Trang Như Mộng phản ứng lại nàng vội vàng lui về phía sau một bước, nhìn thấy ánh mắt mọi người lo lắng nhìn mình, nàng làm cái mặt quỷ cười nói, “Đều bị ta lừa rồi nha.” Nghe được lời này, Trang phu nhân và Bạch phu nhân đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy vậy, Trang Như Mộng mới yên lòng. Nàng lại âm thầm quan sát nam tử bên cạnh một chút, chỉ là lần này lại không cảm nhận được cảm giác vừa nãy. Mặc dù trong lòng mê muội không hiểu, nhưng Bạch phu nhân đã lôi kéo tay của nàng hỏi han ân cần, nàng cũng chỉ đành phải đè xuống cảm nhận vừa nãy ở trong lòng cười hì hì trả lời Bạch phu nhân.

Không được chốc lát, hai nàng dâu nói đến những chuyện riêng trong nhà của hai người, cho nên liền phân phó nha hoàn và ma ma đi theo Trang Như Mộng và Bạch Tử Hàm đi dạo trong sân vườn hoa nhỏ. Lúc quay người đi, Trang Như Mộng nhìn thấy Liễu di và mẫu thân đang nói cười ríu rít, trong lòng nàng có chút thương cảm. Nhớ đến kiếp trước, cũng chính là hơn nửa năm sau, Liễu di đã bị bệnh qua đời. Khi đó mình còn nhỏ, sau khi biết được tin tức này liền khóc lớn một hồi với mẫu thân. Mà Bạch gia bởi vì Liễu di mất đi mà đưa Bạch Tử Hàm vào quân doanh, dần dần cũng không liên lạc gì với nhau nữa mình. Vì vậy sau khi nàng lớn lên, tự nhiên là cũng không lui tới với Bạch Tử Hàm.

Triệu ma ma dẫn Trang Như Mộng và Bạch Tử Hàm, sau khi tới trước sân vườn hoa nhỏ liền đứng chờ ở bên cạnh với đám nha hoàn. Từ khi Trang Như Mộng sống lại, vì không muốn cho mọi người sinh nghi nàng đành phải ở trước mặt mọi người giả bộ làm nũng. Hôm nay Trang phu nhân để cho nàng đi chung với Thế tử Bạch phủ, trái lại nàng không có ý định tiếp tục làm nũng. Mặc dù sâu trong trí nhớ hồi nhỏ nàng đã dính ở bên cạnh nam tử này, nhưng theo trí nhớ chuyện này cũng đã phủ bụi quá lâu rồi, hơn nữa hiện nay nàng cũng đã có kinh nghiệm một đời tang thương, sao không còn biết xấu hổ mà gọi một tiếng Tử Hàm ca ca?

Mà Bạch Tử Hàm ở một bên, nhìn gương mặt nữ oa ở đối diện hiện lên tất cả vẻ rối rắm trái lại tâm tình (hắn) không tệ. Hắn bước thêm mấy bước đi tới trước mặt Trang Như Mộng, “Tiểu Mộng, một khoảng thời gian không thấy làm sao lại lạnh nhạt như thế?”

Trang Như Mông đang hết sức buồn rầu, đột nhiên bị Bạch Tử Hàm hỏi như vậy nàng chột dạ vùi đầu xuống cực thấp, “Thế tử, ta chỉ lo lắng cho thân thể của mẹ.”

Mày kiếm Bạch Tử Hàm vừa nhíu, vươn tay vuốt vuốt tóc của Trang Như Mộng, “Thường ngày đều gọi ta là Tử Hàm ca ca. Thế nào? Ta đã làm gì khiến cho Tiểu Mộng nhi giận rồi?”

Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Bạch Tử Hàm, trong lòng Trang Như Mộng càng thêm khó chịu. Nàng đã hai mươi mấy tuổi rồi, lại bị thiếu niên mười lăm tuổi đối xử như vậy, nghĩ tới đây D/ie,nđ.a..n'l;e;qu/ydd.on nàng lại len lén liếc Bạch Tử Hàm một cái, không nhịn được mà đỏ cả mặt, trong lòng thì thầm, được rồi, ta thừa nhận dáng dấp của Bạch Tử Hàm quả thật không tệ.

Chú ý tới nữ oa đang liếc trộm mình, Bạch Tử Hàm nhíu mày, “Ta nói Tiểu Mộng, ngươi khi nào đã trở nên ngượng ngùng như vậy chứ, Tử Hàm ca ca ngươi biết mình anh tuấn phong thần, nếu như ngươi thích thì cứ thoải mái nhìn, ta sẽ không ngại.”

Lời trêu ghẹo của Bạch Tử Hàm khiến cho Trang Như Mộng ngẩn ra, ngay sau đó gương mặt nàng nhìn còn hồng hơn quả táo chín. Bạch Tử Hàm nhìn thấy một màn này giống như đã phát hiện ra vùng đất mới hắn xoay quanh Trang Như Mộng hỏi, “Tiểu Mộng, ngươi đang xấu hổ sao?”

Nghe lời này Trang Như Mộng trừng mắt liếc hắn một cái, tránh khỏi Bạch Tử Hàm đi đến đình nghỉ mát ở đối diện. Trong lương đình đã dọn xong bàn cờ, Trang Như Mộng ngồi xuống ở một phía nhìn Bạch Tử Hàm nói: “ Bạch Tử Hàm, chúng ta đánh một ván cờ đi, như thế nào?”

Nhìn thấy tiểu nha đầu từ nhỏ đến lớn lên nổi lên vài phần buồn bực, Bạch Tử Hàm cũng không tiếp tục trêu ghẹo nữa, mà ngồi xuống đối diện nàng thuận tay nhặt lên một viên cờ trắng xem như trả lời lại nàng. Rất nhanh hai người nghiêm túc bắt đầu đánh cờ, ngoài dự đoán là cuối cùng Bạch Tử Hàm lại hoàn toàn lấy bại mà kết thúc. Bạch Tử Hàm vốn am hiểu cờ sâu, nhưng hôm nay lại thua trước mặt tiểu nha đầu hắn nhìn từ nhỏ đến lớn này, trái lại điều này làm cho hắn thẹn đỏ mặt khó có được, “Ta thua, không ngờ Tiểu Mộng nhi chúng ta là cao thủ trong đó nha.”

Thấy vẻ mặt Bạch Tử Hàm như vậy, Trang Như Mộng không nhịn được mà xì cười ra tiếng, nụ cười này như đoá hoa nở rộ trong trời đông giá rét khiến cho Bạch Tử Hàm nhìn đến ngây người. Lúc chú ý tới ánh mắt của Bạch Tử Hàm, Trang Như Mộng không tự nhiên ho nhẹ một tiếng rồi nói sang chuyện khác, “Ta đi xem Liễu di một chút.” Nói xong nâng làn váy nhỏ đi ra khỏi đình nghỉ mát. Nhìn bước chân nhanh nhẹn của nữ tử, Bạch Tử Hàm cười yếu ớt trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm, “Vẫn còn nhỏ, phải chờ thêm mấy năm nữa.”

Lúc Bạch Tử Hàm rời đi, còn cố ý hẹn Trang Như Mộng lần sau sẽ quay lại đánh cờ. Trang Như Mộng chỉ cười đồng ý một tiếng, rồi xoay người trở về Toái Ngọc hiên. Dọc theo đường đi nghĩ tới dáng vẻ Bạch Tử Hàm thua mình, trong lòng Trang Như Mộng cảm thấy phiền muộn đã vơi đi không ít, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt. Về phần Bạch Tử Hàm, Trang Như Mộng vốn cũng không để trong lòng. Kiếp trước nàng ở Lý phủ bị lạnh nhạt, thường xuyên ở trong nhà đánh cờ giết thời gian, cho nên hiện nay kỳ nghệ sớm đã được dày công tôi luyện, hắn trở về khổ luyện mấy ngày há sao có thể thắng được.

Từ Toái Ngọc hiên trở về sắc trời vẫn còn sớm, Trang Như Mộng đá giầy cả người lăn lộn ở trên giường vài vòng. Linh Tê nhìn thấy dáng vẻ này của nàng trong lòng cảm thấy buồn cười, dò xét hỏi, “Đại cô nương nếu không cứ nằm ở trên giường ngủ trước một chút?” Trang Như Mộng đưa tay ngáp một cái, gật đầu một cái rồi vươn tay để Linh Tê cởi áo khoác cho nàng.

Sau khi Linh Tê thu dọn xong định xoay người muốn đi ra, thì Trang Như Mộng nhìn bóng lưng Linh Tê nói lớn, “Tỷ tỷ tốt, chút nữa ngươi đừng gọi ta tỉnh nha.” Thấy Linh Tê quay đầu không hiểu, Trang Như Mộng kiên nhẫn giải thích, “Ta đã nghĩ thông suốt rồi, nhân tiện cũng không muốn đi tới chỗ tổ mẫu lần nữa.” Nhìn thấy vẻ mặt nửa vui nửa lo của Linh Tê sau khi nghe lời này, Trang Như Mộng buồn cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không náo loạn với tổ mẫu nữa.”

Được Trang Như Mộng mở miệng nói bảo đảm Linh Tê mới nói, “Nếu như vậy, có muốn nô tỳ thay đại cô nương đi chuẩn bị một ít đồ hay không.”

Trang Như Mộng cúi đầu suy nghĩ một chút, “Chuyện này trái lại không cần đâu, đồ ở chỗ tổ mẫu đều là vật có chất lượng cực tốt, ta đây cũng không có đồ gì có thể vào được mắt tổ mẫu.” Linh Tê nghe vậy liền đóng cửa lui xuống.

Trang Như Mộng nằm ở trên giường, rất nhanh đã ngủ say.

Phía Toái Ngọc hiên Triệu ma ma mới vừa tiễn bước Bạch phu nhân, rồi trở về phòng Trang phu nhân cầm châm may y phục mùa đông. Lúc này tinh thần của Trang phu nhân cũng không tệ, nằm ở trên giường nói chuyện với Triệu ma ma, “Ma ma, ngươi nói hôm nay tính tình của Mộng nha đầu có phải là đã thay đổi khá lớn hay không.”

Động tác may của Triệu ma ma dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trang phu nhân nói: “ hôm nay đại cô nương trái lại không giống như quá khứ, đối với những chuyện gì mình không thích thì trực tiếp phát tác. Lão nô thấy, hôm nay ở trong phòng Vương di nương đã bị đại cô nương chèn ép không còn mặt mũi.”

Nghe lời này, Trang phu nhân thở dài một cái lại trầm mặc. Sau một lúc lâu nàng mới mở miệng, “Đều là do ta làm mẹ vô dụng, nếu không phải vì ta thì Mộng nha đầu cũng sẽ không bị đói đến ngất xỉu, ngươi xem hôm nay nàng nói chuyện đều không giống như lúc trước cứ tùy tùy tiện tiện. Đều nói hài tử không nương thường sớm biết lo liệu việc nhà, vậy mà ta đây làm mẹ vẫn còn để khuê nữ mình chịu những thứ uất ức này.”

Triệu ma ma âm thầm lau lệ an ủi phu nhân nói: “ phu nhân, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Những năm gần đây người đối với đại cô nương đều thương đau đến tận xương tận tủy, chỉ nói lần này người mặc thân thể mình......” Nói đến đây Triệu ma ma dừng lại mới tiếp tục nói, “Đại cô nương đã trưởng thành, hiểu được cách xử sự rồi. Tuy nói phu nhân thương yêu đại cô nương, thế nhưng trong lòng tiểu thư sao có thể không để tâm một người nào chứ, lão nô nhìn thấy đại cô nương thay đổi cũng không phải là một chuyện xấu.”

“Chỉ mong như vậy thôi.” Trang phu nhân nói câu này, trong nhà lại an tĩnh. Nàng đột nhiên nhớ tới, cuộc sống ở phủ tướng quân lúc trước.

Như Mộng cư ——

Trên giường êm có một người, trên trán đã đổ đầy từng lớp mồ hôi mịn. Chỉ thấy hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt lại, rất giống như đang trải qua chuyện gì đó rất khổ sở. Chỉ nghe một câu, “Đừng!” Nữ tử đã bật dậy ở trên giường.

Linh Tê đứng chờ ở bên ngoài, nghe được tiếng la ở trong phòng liền lập tức chạy vào nhà. Nhìn thấy người đang ngồi ở trên giường không nói một lời, nàng vội vàng cầm vải mềm thay nàng (TNM) lau từng giọt mồ hôi trên trán.

Mà lúc này Trang Như Mộng, đang cắn môi dưới thật chặt. Linh Tê thấy như vậy ân cần nói: “Đại cô nương gặp ác mộng sao?” Trang Như Mộng cũng không trả lời Linh Tê, chỉ là chăn ở trong tay đã bị nàng nắm chặt lại một đoàn. Thấy như vậy, Linh Tê gấp gáp, nàng quay đầu định gọi nha hoàn ở bên ngoài. Thì lúc này Trang Như Mộng lên tiếng mở miệng, “Hiện tại là lúc nào rồi?”

“Bẩm cô nương, đã là giờ Mùi canh ba rồi.”

Nghe lời này, Trang Như Mộng để cho Linh Tê hầu hạ nàng mặc y phục xong. Trong lòng Linh Tê lo lắng, nghĩ ngợi một hồi nhưng vẫn mở miệng nói, “Ta thấy khí sắc của cô nương không được tốt, nếu không sai người mời Chu đại phu đến Xuân đường xem một chút.” Thấy nữ tử mím môi một cái, Linh Tê vội vàng rót một ly trà nóng tới. Trang Như Mộng uống vào một hai ngụm rồi mới trả lời, “Không sao, lúc nãy chỉ là một ác mộng rất dài. Nếu ta không đi đến phòng tổ mẫu một chuyến, thì không khỏi lại có người khích bác châm ngòi quan hệ tổ tôn (bà cháu) của chúng ta.”

Mặc dù trong lòng lo lắng cho thân thể của đại cô nương, nhưng Linh Tê khi nghe lời này cũng không tiếp tục khuyên can nữa. Thấy Linh Tê cầm lấy áo ngắn màu trắng ngà lúc mặc ở Toái Ngọc hiên, Trang Như Mộng lắc đầu một cái, “Đổi y phục màu sáng một chút, nhưng cũng không nên quá sáng.”

Gương mặt Linh Tê lộ ra vẻ ngượng ngùng, “Là nô tỳ nghĩ không chu toàn, nếu không mặc bộ y phục mà hôm kia phu nhân làm ở trong cửa hàng cho cô nương đi, là kiện váy trăm bươm bướm được thêu hoa văn chỉ bạc cho đại cô nương đó.”

Thấy Trang Như Mộng gật đầu một cái, Linh Tê nhanh lấy y phục từ trong ngăn kéo ra vì nàng mặc vào. Chờ Linh Tê búi tóc xong mở hộp trang sức, Trang Như Mộng tiện tay chỉ vào một cây trâm hoa mai, sau khi ăn mặc chỉnh tề xong Trang Như Mộng liền dẫn theo Linh Tê đi về phía Tĩnh Tâm cư.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi lả tả như cũ, có vài nhánh cây không chịu nổi sức nặng đã bị đè đến biến hình. Bởi vì mỗi viện của D/ie,nđ.a..n'l;e;qu/yddon Trang phủ đều có hậu viện và hành lang chung, con đường đi tới này trái lại đoàn người bọn họ cũng không bị tuyết làm ướt đáy giày.

Đến Tĩnh Tâm cư của Trang lão phu nhân, ở xa xa Trang Như Mộng đã nhìn thấy hai nha hoàn ở dưới mái hiên đùa giỡn với vẹt. Thấy Trang Như Mộng đến gần trên mặt hai nha hoàn đều cả kinh. Ngược lại có một người mặc áo bông màu xanh lá ở trong đó phản ứng kịp, nàng lôi kéo tay áo của nha hoàn kia vội vàng ngồi xổm xuống hành lễ.

Thấy phản ứng của hai người này, Trang Như Mộng giả bộ như chưa nhìn thấy. Nàng đi lên giòn giã hỏi, “Thu Đồng, Thu Họa, tổ mẫu có ở trong phòng không?”