Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 9

☆, Thẩm nương bị ngược đãi

Lời nào nói rằng nàng không bị một chút tổn haị nào? Nghe lời này, trong lòng Trang Như Mộng vô cùng thất vọng tới cực điểm với vị tổ mẫu trên danh nghĩa này. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nàng lại tràn đầy nét ủy khuất, “Tổ mẫu, ngói trên đình nghỉ mát rơi xuống, làm sao Mộng nhi có thể biết? Hôm nay ta và tam muội muội cùng đi đến đình nghỉ mát. Chỉ là khi chúng ta mới vừa vào đình nghỉ mát thì tam muội muội bị trật chân. Ta muốn dìu tam muội muội đứng lên, nhưng nàng không muốn ta đỡ nên tự mình đi đến cạnh đình ngồi nghỉ. Lại không ngờ, lúc đó Tam muội muội vấp ngã, đồng thời ngói bướm trên đình cũng lập tức rơi xuống. Nếu tổ mẫu không tin, Mộng nhi nguyện ý đối chất với tam muội muội, hỏi tam muội muội một chút xem ta có nói dối câu nào hay không.” Sau khi nói xong một hơi, nước mắt trong mắt Trang Như Mộng im lặng chảy xuống.

Mục ma ma ở một bên thử nói, “Ta thấy đại cô nương, cũng không phải là dạng người muốn giết hại tỷ muội mình. Chẳng lẽ chuyện này có chỗ nào hiểu lầm?”

Nghe Mục ma ma nói những lời này, trong lòng Trang lão phu nhân cũng lặng lẽ suy nghĩ. Lúc này một tràng tiếng khóc nức nở truyền vào, “Mẫu thân, ngươi cần phải thay Ngọc nhi chúng ta làm chủ.” Vừa nói xong, chỉ thấy Trang Như Ngọc được Tam phu nhân Lư thị ôm vào phòng.

Trang lão phu nhân thấy bảo bối của mình tới, vội vàng đưa tay kéo Trang Như Ngọc tới đây trên miệng cũng đồng thời lo lắng nói:“ Vì sao Ngọc nhi lại tới đây, vừa rồi đại phu đã nhìn qua nói thế nào?” Không đợi Lư thị trả lời nàng lại ngẩng đầu nói: “Nếu Chu đại phu không chữa được, thì ta bảo đại tẩu ngươi viết một phong thư gửi cho nhà mẹ đẻ nàng, nhờ bọn họ giúp một tay mời ngự y đến xem trước một chút.”

Nghe lão thái thái nói một hơi nhiều như vậy, trên mặt Lư thị thoáng hả hê. Nàng cất bước đi tới trước mặt Trang lão phu nhân. Chỉ là lúc lướt qua bên người Trang Như Mộng, trong con mắt rũ xuống tràn đầy sự ác độc. Nàng đến trước mặt lão thái thái uất ức nói: “Nha đầu Ngọc nhi có phúc mới được mẫu thân xem trọng như vậy. Mới vừa rồi Chu đại phu đã xem qua, nói rằng vết thương trên trán Ngọc nhi chỉ sợ là để lại sẹo.” Nói xong nàng lại khóc lên.

Trang lão phu nhân đau lòng ôm lấy Trang Như Ngọc, sau đó lại liếc mắt cau mày nhìn Lư thị, “Ở trước mặt vãn bối mà khóc lóc......” Mới vừa nói xong một câu này, Trang Như Ngọc ở trong lòng lão phu nhân rên khẽ. Nghe thấy tiếng rên ở trước ngực, Trang lão phu nhân vội vàng cúi đầu lo lắng nói: “Ngọc nhi, còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái nói cho tổ mẫu xem.”

Trang Như Ngọc nhìn lão phu nhân, khóc đến hoa lê đẫm mưa, lời nói khéo léo giọng điệu đau thương tố cầu (tố cáo, cầu xin): “ Tổ mẫu, ngươi nhất định phải làm chủ cho Ngọc nhi.”

Lư thị ở một bên nhìn dáng vẻ đáng thương của khuê nữ cũng vô cùng đau lòng, sắc mặt nàng không tốt nhìn chằm chằm vào Trang Như Mộng nói: “Mẫu thân, ta biết rõ là tam phòng chúng ta không thể so được với phòng lớn, nhưng dù sao Ngọc nhi cũng là tôn nữ (cháu gái) ruột lớn lên cạnh người. Hôm nay làm sao có thể bị người ta hãm hại như vậy!”

Nghe lời này trong lòng Trang Như Mộng không nhịn được, “Theo lời tam thẩm nói, tam muội muội là tiểu thư của Trang phủ chúng ta, ai có thể hãm hại nàng được chứ.”

Lư thị mở miệng muốn nói, nhưng Trang lão phu nhân đột ngột đưa tay cản hai người lên tiếng. Nàng cúi đầu nhìn tôn nữ trong ngực nói: “Ngọc nhi, nói cho tổ mẫu nghe tại sao ngươi lại bị thương?”

Trang Như Ngọc nhìn Trang Như Mộng ở một bên, khẽ rụt cổ thút tha thút thít một hồi mới nói, “Ngọc nhi không biết, mình đã làm chuyện gì khiến đại tỷ tỷ tức giận, đại tỷ tỷ ngáng chân làm Ngọc nhi vấp ngã.” Nói xong thương tâm khóc lớn lên, Trang lão phu nhân nghe thấy tiếng khóc lại vô cùng đau lòng, sắc mặt nàng trầm xuống nhìn Trang Như Mộng ở phía dưới hừ lạnh một tiếng nói, “Hôm nay Ngọc nhi đã nói như vậy, ngươi còn có thể nói gì nữa?”

Nhìn tổ mẫu chưa biết tốt xấu đã xét tội mình, trong lòng Trang Như Mộng càng thêm khó chịu. Nhớ đến kiếp trước sau khi nàng bị thương, tổ mẫu thế nhưng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, chuyện ngoài ý muốn rồi ép xuống. Thế mà hôm nay cùng một màn trình diễn giống vậy, chỉ là người bị thương lại đổi thành Trang Như Ngọc, mà thái độ của tổ mẫu với tôn nữ mình có thể nói là khác biệt một trời một vực. Nghĩ tới những chuyện này Trang Như Mộng cảm thấy uất ức mấy phần, “Tam muội muội, tại sao ngươi có thể nói như vậy chứ? Trước khi vào trong đình ngươi bị trật chân, đoán chừng là do chân muội muội bị trật, nhất thời không đứng vững được nên mới té ngã.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Trang Như Ngọc thay đổi thiếu tự nhiên. Chân của nàng không bị trật, khi đó là vì muốn cố ý giả bộ trước mắt vị đường tỷ này. Nếu Trang Như Mộng cứ nói mãi đến chuyện này, không chừng tổ mẫu sẽ bảo người xem rồi phát hiện ra chân nàng không bị thương. Nghĩ tới đây, Trang Như Ngọc không khỏi rụt chân một cái.

Thay đổi của nữ oa ở trong ngực, sao có thể tránh khỏi mắt Trang lão phu nhân. Nhìn thấy như vậy, nàng không khỏi hoài nghi với những lời nữ oa mới vừa nói. Cố tình lúc này, Lư thị ở một bên nháy mắt với tam cô nương, lại vừa vặn bị Trang lão phu nhân nhìn thấy, trong lòng Trang lão phu nhân trầm tư.

Trang Như Mộng ở phía dưới, đương nhiên cũng nhìn thấy một màn này. Nàng mở miệng lo lắng nói: “Đúng rồi, chân của tam muội muội có thể bảo đại phu nhìn qua một chút không? Thương thế đó, nhất định phải cho đại phu xem kỹ một chút mới tốt.”

Nghe lời này, gương mặt Trang Như Ngọc vốn đã trắng bệch nay lại càng khó nhìn, nàng sợ hãi gọi một tiếng, “Tổ mẫu.......”

Trong lòng Trang lão phu nhân rối rắm không yên, không phải nàng không biết mấy chuyện giữa tam phòng với phòng lớn. Chỉ vì hơn phân nửa tổ nghiệp được trưởng tử nàng thừa kế, cho nên những năm gần đây nàng đều cảm thấy đau thay cho tiểu nhi tử bị thua thiệt. Vì thế những năm qua, nàng cũng giúp đỡ tam phòng không ít. Chuyện hôm nay nàng dường như đã hiểu. Nghe nữ đồng ở trong ngực gọi khẽ một tiếng, trong lòng Trang lão phu nhân không khỏi mềm nhũn.

Ngước mắt lần nữa nhìn thấy khoé mắt sưng đỏ của trưởng tôn nữ, vẻ mặt Trang lão phu nhân không thay đổi. Lúc này Mục ma ma đi lên nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Lão thái thái, Triệu ma ma bên phòng lớn đang ở bên ngoài phòng, còn dẫn theo một nhóm người bên phòng lớn, la hét muốn lão thái thái chủ trì công đạo.” Lư thị đứng ở bên cạnh Trang lão phu nhân, lúc Trang Như Mộng nhắc tới chân bị trật trong lòng nàng vô cùng sốt ruột, lại thấy Mục ma ma nói nhỏ mấy câu và vẻ mặt lão thái thái xầm xuống, nàng khóc nức nở nói: “Ta đau lòng cho Ngọc nhi, nếu thật sự bị huỷ dung, thì ta làm sao có thể hoàn thành giao phó của lão gia đây. Tam phòng chúng ta chỉ có một mình khuê nữ là Ngọc nhi, nếu, nếu là...... Nhất định lão gia sẽ rất thương tâm.”

Trang lão phu nhân cau mày, quát lớn, “Đủ rồi.”

Nghe tiếng quát lớn như vậy, Lư thị không khỏi ngẩn người. Ngày thường lão phu nhân có gì tốt đều nhớ đến tam phòng nàng, làm sao lại không nể mặt nàng như vậy. Hôm nay một màn như vậy, nàng đã bị khiển trách hai lần. Vốn mưu kế đã được tính toán rất tốt, trái lại còn khiến khuê nữ mình chịu tội, tim gan Lư thị hết sức đau nhức đến run rẩy, trong lòng đồng thời càng thêm ghi hận với phòng lớn.

Trang lão phu nhân không để ý đến tam phòng, nàng nhìn Trang Như Mộng giọng điệu thoáng ôn hòa, “Chuyện hôm nay, ta thấy là do Ngọc nhi không cẩn thận mà trật chân, té ngã mới khiến cho ngói bướm trên đình rớt xuống bị thương, vừa rồi tổ mẫu không nên nói hung dữ với Mộng nhi như vậy.”

“Mộng nhi không trách tổ mẫu, tổ mẫu cũng chỉ lo lắng cho tam muội muội, mới dùng giọng điệu nghiêm khắc nói với Mộng nhi.” Nói xong nàng còn trợn to mắt, cố gắng không để nước mắt trong hốc mắt lăn xuống. Trang lão phu nhân nghe thấy lời này, lại nhìn đến nữ oa phấn điêu mài ngọc, đáng thương cố gắng nhịn nước mắt trong lòng trái lại có một chút áy náy. Nàng nhìn Mục ma ma ở một bên nói, “Hôm nay đại cô nương bị ta doạ sợ rồi, ngươi đưa nàng trở về Như Mộng cư nghỉ ngơi thật tốt trước, rồi quay về phân phó với phòng bếp làm một ít món ăn đưa đến.”

Mục ma ma được phân phó, cất bước đi tới cạnh Trang Như Mộng. Lư thị ở một bên thấy thế cả khuôn mặt tràn đầy nét không cam (lòng), “Mẫu thân, chuyện hôm nay còn chưa biết xảy ra gì, làm sao ngươi lại cho đại cô nương đi về?”

Nghe lời này của tam phu nhân, Mục ma ma không khỏi ngừng bước. Trang lão phu nhân trừng mắt nhìn Lư thị một cái, “Chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao, vốn là Ngọc nhi bị trật chân. Còn về chuyện vì sao ngói bướm ở trên đình lại rơi xuống, ta muốn nghe từ người phụ trách chưởng gia, kể lại tỉ mỉ một chút chuyện đã xảy ra.”

Nghe lão phu nhân nói đến chuyện này, Lư thị biến sắc vội vàng nói những lời giải thích sớm đã chuẩn bị, “Mẫu thân, nàng dâu oan uổng. Ngươi giao chuyện trong phủ cho con dâu xử lý, con dâu cũng tận tâm tận lực quản lý toàn hậu trạch Trang phủ to như vậy. Lại nghe thấy hạ nhân bẩm báo, nói rằng trên đình bên Mai viên bị mưa dột, cho nên con dâu lập tức an bài hạ nhân đi sửa lại. Hơn nữa con dâu cũng đã thông báo, đình nghỉ mát bên Mai viên đang được sửa chữa. Ai ngờ, các cô nương lại đi đến thưởng mai.”

Trang lão phu nhân vỗ bàn một cái, “Là ai đã mời thưởng mai?”

Vẻ mặt Tứ cô nương Trang Như Lan lập tức trắng bệch, nàng lập tức quỳ xuống bối rối nói, “Tổ mẫu, cháu gái thật sự không biết đình Mai viên đang được sửa chữa, chỉ là hôm qua ta thấy nha hoàn tách mấy nhánh mai hồng ở trong phòng rất đẹp mắt, lúc đó mới muốn mời tỷ muội đi thưởng mai.”

Trang lão phu nhân làm sao nghe vào được những lời này, nhìn cả người thứ nữ chi thứ hai run rẩy trong lòng càng thêm chán ghét. Nếu không phải nha đầu này rảnh rỗi không có việc gì muốn thưởng mai, thì Ngọc nhi nhà nàng cũng không bị thương. Nghĩ như vậy, đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn Trang Như Lan, “Thường ngày không ở trong nhà học nữ công cho tốt lại rảnh rỗi đi thưởng mai, quả thật là thứ xuất không lên được mặt bàn.”

Sắc mặt Trang Như Lan lập tức trắng bệch, chỉ không ngừng nói: “Tổ mẫu, cháu gái biết sai rồi.”

Trang Như Mộng ở một bên nhìn nàng, giống như thấy được sự ngu xuẩn của mình ở kiếp trước. Đều là con cờ bị người lợi dụng, chỉ là hiện tại Trang Như Mộng thấy rõ, trái lại Tứ muội muội không hay biết chút nào. Cũng không thể nghĩ đến, nếu đúng là Mai viên đang được sửa chữa theo lời Lư thị nói. Thì nha hoàn ở trong phủ hầu hạ tiểu thư, lúc này làm sao có thể đi Mai Viên bẽ mai hồng.

Nhìn thấy thân thể Trang Như Lan càng lúc càng run rẩy, Trang Như Mộng mở miệng nói, “Tổ mẫu, ta nghĩ chuyện hôm nay Tứ muội muội cũng không cố ý. Các tiểu thư trong phủ muốn thưởng mai, chuyện đình được sửa chữa lớn như vậy thế mà các vị tiểu thư chúng ta lại không nhận được một chút tiếng gió nào, có thể nghĩ rằng chuyện cũng không đơn giản như vậy. Huống chi ta nhớ lúc mới vừa vào Mai viên, tam muội muội có nói đến chuyện đình đang được sửa chữa......”

Trang lão phu nhân một lòng muốn đè chuyện này xuống, nhất thời nghe thấy lời này ánh mắt lại trầm xuống. Chuyện này vốn trăm ngàn chỗ hở, làm sao nàng lại không biết được chứ? Chỉ là Ngọc nhi đã đáng thương như vậy...... Nghĩ tới đây Trang lão phu nhân nghiêm giọng nói với Trang Như Mộng: “Mộng nha đầu, ngươi không cần lo lắng chuyện này.” Nói xong nàng nghiêng đầu nói với Mục ma ma ở một bên: “Mục ma ma, ngươi đưa đại cô nương về trước đi.” Mục ma ma được phân phó, đi lên mấy bước nắm lây bàn tay nhỏ bé của Trang Như Mộng.

Nha hoàn thấy Mục ma ma dắt đại cô nương ra ngoài, vội vàng vén rèm.cho Trang Như Mộng đi ra, chỉ thấy Linh Tê đang lau nước mắt vẻ mặt Triệu ma ma lo âu. Linh Tê nhìn thấy cô nương nhà mình đi ra, vội vàng đi lên xem xét, cho đến khi xác định nữ oa ngây thơ hiền lành ở trước mắt không bị thương, trong lòng nàng mới thở dài một hơi. Triệu ma ma thấy vậy mở miệng nói, “Linh Tê, ngươi đừng đi quanh đại cô nương như thế. Hôm nay đại cô nương đã bị kinh sợ không ít, nên hầu hạ nàng quay về nghỉ ngơi trước mới tốt.”

Linh Tê đỏ mặt vội vàng tránh ra. Thấy đại cô nương nhà mình dời bước, nàng trừng mắt nhìn Diệu Trúc, Diệu Tuyết rồi lại vội vàng đi theo.

Đến Như Mộng cư, Triệu ma ma phân phó cho nha hoàn bưng nước nóng rửa mặt cho Trang Như Mộng, sau khi hỏi đầu đuôi mọi chuyện an ủi mấy câu mới rời khỏi. Thấy Triệu ma ma đi rồi, người đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy. Linh Tê thấy thế nhanh đi tới, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy đại cô nương lạnh lùng nói, “Diệu Trúc, Diệu Tuyết đi vào.”

Rất nhanh Diệu Trúc, Diệu Tuyết đi vào phòng. Nhìn gương mặt nữ đồng nghiêm túc, trong lòng mấy nha hoàn vô cùng thấp thỏm.

Trang Như Mộng không nói chuyện, ánh mắt không ngừng dò xét ở trên thân ba nha hoàn nhất đẳng ở trong phòng. Đoán chừng qua một ly trà, trên trán ba người đều đã đổ mồ hôi, nàng mới mở miệng nói, “Hôm nay ở trong Mai Viên, các ngươi đã đi làm cái gì?”