Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 55: ĐƯỢC GIẢI CỨU

Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Tạ Hộ bình tĩnh sửa sang lại xiêm y, ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện cửa phòng, duỗi thẳng lưng, thể hiện sự đoan trang cùng ngạo khí của thiên kim Hầu phủ một cách hoàn mỹ, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, vừa thuần khiết lại vừa mỹ lệ.

Rốt cuộc, tiếng bước chân hỗn độn ngừng ngay ngoài gian phòng.

"Cửa sao lại khóa, mở ra!" Một giọng tục tằng hô to ở bên ngoài, khóa trên cửa bị phá cũng phát ra tiếng vang lớn, mỗi một tiếng đều đập vào tai Tạ Hộ chát chúa. Trời biết nàng rốt cuộc phải dùng bao nhiêu dũng khí mới không bị kinh hoảng thất thố, dùng dũng khí duy nhất này để bảo trì sự tôn nghiêm cuối cùng của một quý nữ.

Nàng đương nhiên biết hậu quả sau khi những quan binh đó phá cửa mà vào. Tựa như đời trước vậy thôi -- thanh danh bị huỷ hoại, danh tiết sẽ không còn; thế nhân nhắc tới Tạ Ngũ cô nương đều bắt đầu bằng nụ cười mỉa rồi kết thúc bằng trận cười nhạo; nàng không dám ra cửa, không có người nguyện ý kết giao với nàng -- cứ thế mà thê thê thảm thảm trải qua nhiều năm.

Đời trước cuối cùng nàng lựa chọn con đường tiến cung, có một nửa là vì kinh tế của nhị phòng xác thật bị đình trệ, còn một nửa cũng chính là vì chuyện danh tiết bị huỷ hoại này ép bức. Vào cung làm cung nữ, ít nhất có thể chứng minh nàng không phải là nữ tử thất trinh giống lời đồn đãi -- khi dự tuyển vào cung phải trải qua kiểm nghiệm thập phần nghiêm khắc -- nếu thật là nữ tử mất trinh thì căn bản không thể nhập cung.

Vốn tưởng rằng trọng sinh một đời là có thể hoàn hảo tránh đi, giữ gìn thanh danh của mình, nhưng nàng không ngờ mình vẫn không thay đổi được sự lưu chuyển của bánh xe vận mệnh.

Ngoài kia khóa cửa đã bị đập gãy, Tạ Hộ nhắm hai mắt, hưởng thụ một khắc tĩnh lặng cuối cùng trong cuộc đời của nàng.

"Chậm đã!" Một giọng nói uy nghiêm ở ngoài hành lang vang lên, Tạ Hộ đột nhiên mở to mắt, thanh âm này là . . . của cha?

"Lăn lăn lăn, vây quanh ở đây làm gì? Có thể để người ta yên tâm hưởng lạc được không?" Còn có thanh âm vô lại của Tạ Thiều vang lên ngoài cửa. Tạ Hộ từ trên ghế đứng lên, hốc mắt cay xè đến phát đau, cha huynh của nàng ở ngay bên ngoài, có lẽ kiếp này nàng chưa chắc đã bị tuyệt vọng như kiếp trước.

Ngoài cửa phòng, Tạ Thiều nhanh chóng công chiếm vị trí ngay trước cửa, thân hình cao lớn che lấp lối vào, mặc cho ai cũng không cách gì đẩy hắn ra. Tạ Cận mặc một thân thường phục, đôi tay chắp ở sau lưng, mang theo bốn gã hộ vệ vây quanh, lực lượng ngang bằng với bọn quan sai đến điều tra.

"Ủa, đây không phải là Tạ đại nhân sao? Làm thế nào hôm nay cũng có giờ rảnh tới nơi này tiêu khiển? Không phải là bỏ rơi nhiệm vụ, tranh thủ lúc rảnh rỗi tới chơi đấy chứ?"

Tạ Cận thong dong cười, quanh thân phát ra uy nghiêm không thể coi thường, ung dung bình tĩnh nói: "Hôm nay nghỉ hưu mộc, liền mang khuyển tử tới nơi này cho hắn mở mang kiến thức. Triều đình đều mặc kệ, vậy mà Ninh trưởng lại muốn quản ta?"

Quy củ của triều đình Yến quốc, quan viên trong khi thường trực không được xuất nhập nơi mua hoa, nhưng vào ngày hưu mộc thì không cần bàn, cho nên Tạ Cận mới dám nói như vậy.

Vị quan sai kia được ông gọi là trưởng nhóm lập tức xua tay nói: "Không dám không dám! Hạ quan chỉ là phụng mệnh tới lục soát đào phạm, không ngờ gặp phụ tử của Tạ đại nhân. Chúng ta cũng là việc công xử theo phép công, lục soát xong gian phòng này thì các huynh đệ cũng liền quay về, tuyệt không quấy rầy nhã hứng của Tạ đại nhân cùng Tạ công tử."

Ninh trưởng vừa nói xong lại muốn cho người xâm nhập. Tạ Thiều ngăn tại cạnh cửa, 'một người giữ ải, vạn người khó vào'. Ninh trưởng lại không muốn thật sự cùng hắn động thủ, đành phải nhíu mày nói với Tạ Cận: "Tạ đại nhân, công tử đây là ý gì? Nếu chậm trễ chúng ta tróc nã đào phạm, Đại nhân của chúng ta sẽ trách tội xuống dưới."

Tạ Cận cong môi cười: "Chỗ Đại nhân của các ngươi ta sẽ đi nói một tiếng. Không nói gạt ngươi, gian phòng này là do ta bao, trong đó có giai nhân đang chờ. Vạn nhất xiêm y bất chỉnh, các ngươi đi vào thật không được tiện cho lắm."

Không đợi Ninh trưởng lên tiếng, Tạ Cận lại tiếp tục nói: "Nếu không như vậy đi, các ngươi nói cho ta các ngươi tìm đào phạm gì, tên gọi là gì, phạm vào tội gì? Đại nhân các ngươi nếu phái người tới lục soát, vậy trên người các ngươi nhất định mang theo quan văn. Đưa ta liếc mắt nhìn một cái, tương lai nếu xảy ra chuyện, ta cũng biết đường mà gánh."

Ninh trưởng nhìn gương mặt tươi cười của Tạ Cận, ánh mắt có chút né tránh, biểu tình rất nhỏ này không qua được mắt Tạ Cận, trong lòng liền có tính toán. Tạ Thiều dựa ở cạnh cửa, hừ lạnh một tiếng không khách khí nói: "Không có quan văn sao? Chẳng lẽ Ninh trưởng lại lạm dụng chức quyền làm chuyện thiên tư trái pháp luật? Phải biết rằng rốt cuộc Đại nhân của các ngươi có phải thật sự phái binh lục soát hoa lâu này không thật quá đơn giản, cứ để cha ta đi Lại Bộ hỏi một chút là biết ngay, tội gì ở chỗ này lãng phí thời gian."

Lời nói của Tạ Thiều đâm trúng tim đen, khiến gã Ninh trưởng kia sắc mặt hết xanh lại trắng. Hôm nay hắn đích xác không có quan văn trong người, bởi vì ở trên đường gặp được một gã lâu la hắn cài ở bên ngoài thám thính tin tức, tên lâu la kia nói cho hắn có kim chủ ra tiền, bảo rằng chỉ cần tại hoa lâu này lục soát ra một nữ hài nhi, sau khi thành công có thể lãnh năm trăm lượng bạc. Hắn nghĩ dù gì cũng đang tuần tra trên phố, sao không thừa dịp kiếm chác một chút, vì thế mới theo lời gã lâu la kia, mang theo các huynh đệ tới lục soát hoa lâu, không ngờ lại gặp đôi phụ tử này.

Ninh trưởng thầm nghĩ Tạ Cận xuất thân Hầu phủ, hiện giờ lại giữ chức Tư chính ở Lại Bộ, tương lai không chừng còn muốn lên chức, nếu lúc này mà đắc tội Tạ Cận, sợ rằng tương lai cũng có ngày phải chịu khổ sở. Nghĩ xong trong lòng hắn đột nhiên phát lạnh, muốn kiếm cớ rút lui. Tạ Cận thấy hắn rụt vòi liền gọi qua một bên, từ trong tay áo âm thầm rút ra hai trăm lượng ngân phiếu bỏ vào trong tay Ninh trưởng. Ninh trường kinh ngạc nhìn nhìn, chỉ nghe Tạ Cận cười một cách cao thâm khó lường rồi nói: "Khuyển tử vô tình mạo phạm trưởng lại, còn thỉnh trưởng lại chớ nổi giận với hắn. Phụ tử chúng ta bất quá là tới hưởng lạc, không nghĩ muốn quấy nhiễu trưởng lại làm chính sự. Sao không cứ thế mà từ biệt, chẳng phải trưởng lại cũng có nhiệm vụ quan trọng đuổi bắt đào phạm sao? Cái này coi như Tạ Cận thỉnh các huynh đệ uống rượu."

Ninh trưởng lại sờ sờ ước lượng ngân phiếu trong tay, xác định hẳn là trên một trăm lượng, lúc này mới trộm nhét vào trong tay áo, sau đó ôm quyền nói với Tạ Cận: "Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy nhã hứng của Tạ đại nhân và Tạ công tử, cáo từ!"

Tiếng bước chân hỗn độn ngoài phòng dần dần rời xa, sinh khí trong hoa lâu lại khôi phục. Tạ Cận sai bốn hộ vệ canh giữ ngoài cửa, sau khi xác định không còn người ngoài mới đưa mắt ra hiệu cho Tạ Thiều. Tạ Thiều nghiêng người đẩy cửa tiến vào.

Hai phụ tử vào phòng liền lập tức đóng cửa lại, giọng nói của Tạ Thiều vang lên trong phòng: "A Đồng, A Đồng, là ca ca nè. Muội ở chỗ này phải không?"

Tạ Hộ nghe thấy thanh âm Tạ Thiều, lúc này mới thử thăm dò đẩy ra cửa tủ y phục. Tạ Cận và Tạ Thiều nhìn qua liền thấy Tạ Hộ từ trong ngăn tủ bò xuống, chạy tới nhào vào trong lòng Tạ Cận. Tạ Cận ôm nữ nhi vỗ về, sau đó lại đẩy nàng ra, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới một phen, quan tâm hỏi: "Con không bị sao cả chứ?"

Tạ Hộ lắc đầu: "Không có sao ạ. Bọn chúng trói con nhốt vào trong tủ, con tự gỡ dây thừng, nhưng bọn chúng lại khóa cửa từ bên ngoài nên con không chạy ra được. May mắn cha và ca ca tới, bằng không . . ."

Tạ Hộ không cần nói tiếp, Tạ Cận đương nhiên có thể nghĩ đến hậu quả nếu bọn họ không tới kịp thời. Nhìn tiểu nữ nhi vô cùng minh diễm, tim Tạ Cận dường như bị người dùng dao nhỏ rạch mấy nhát.

Tạ Thiều nhìn nhìn dây thừng trong ngăn tủ, tức giận đá cửa tủ một cái, giận dữ nói: "Hừ, nếu không nhờ hai nha đầu kia liều mạng trở về báo tin, đời này của A Đồng liền bị hủy! Nếu ta biết ai làm, ta lột da của hắn!"

Tạ Cận cũng không ngăn cản Tạ Thiều bạo phát, chỉ hít sâu một hơi trầm giọng nói: "Vẫn là nhanh chóng đưa A Đồng trở về, lưu lại nơi này không an toàn."

Tạ Thiều gật đầu, từ bao phục sau lưng lấy ra một áo choàng đen thập phần to rộng, bao lấy cả người Tạ Hộ thật kín kẽ. Tạ Cận tự mình thu thập sạch sẽ dây thừng trong ngăn tủ, sau đó Tạ Hộ được Tạ Thiều ôm xuống lầu, lập tức đưa vào xe ngựa.

Hai phụ tử xoay người lên ngựa, mang theo bốn gã hộ vệ đưa Tạ Hộ trở về Hầu phủ.

*Đăng tại Wattpad*

Sau khi Tạ Hộ rời khỏi, Thẩm Hấp từ sau màn giường đi ra, ngón tay theo thói quen vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón cái. Nhiếp Nhung từ bên ngoài đi vào, hành lễ rồi hỏi: "Công tử, ngài không có việc gì chứ? Lúc trước có quan binh ở đây, thuộc hạ sợ lộ diện sẽ bại lộ hành tung của công tử. Thấy bọn họ đi rồi mới xuất hiện."

Thẩm Hấp gật đầu, Nhiếp Nhung làm việc từ trước đến nay đều ổn thỏa. Đúng như Tạ Tiểu Ngũ đã nói, chuyện này nếu trộn lẫn hắn bên trong ngược lại sẽ càng thêm phức tạp. Hắn cũng không phải sợ chọc vào phiền toái này, mà trong lòng của hắn đang có tính toán khác.

Nghĩ nghĩ một chút rồi hạ lệnh cho Nhiếp Nhung: "Đi tra rốt cuộc sau lưng là ai muốn hại Tạ Ngũ cô nương, tra rồi tới bẩm báo."

Nhiếp Nhung lĩnh mệnh rời đi, ra cửa vừa lúc gặp Triệu Tam Bảo. Triệu Tam Bảo vào phòng trộm liếc vài lần, phát hiện không có hình ảnh "y phục bất chỉnh ngọc thể ngang dọc", không khỏi thắc mắc hỏi Thẩm Hấp: "Công tử, . . . Cô nương đâu?" Lúc nãy hắn rõ ràng thấy công tử chọn một cô nương.

Thẩm Hấp quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo. Triệu Tam Bảo bị nhìn da đầu tê dại, tuy rằng hắn đi theo công tử không lâu, nhưng người khôn khéo như hắn sao lại không biết thủ đoạn cùng năng lực của vị công tử này. Thấy công tử mỉm cười, tim Triệu Tam Bảo đánh thình thịch, tròng mắt bay nhanh, suy nghĩ có phải mình làm sai chỗ nào hay không.

Bất quá, tâm tình Thẩm Hấp thoạt nhìn rất tốt, nói chuyện ngữ điệu cũng nhẹ nhàng, bước chân như sinh phong, ra lệnh cho Triệu Tam Bảo: "Trở về đi. Không cần tới loại địa phương này nữa."

". . ."

Triệu Tam Bảo nhìn bóng dáng công tử nhà mình rời đi, hoàn toàn bị khiếp sợ -- -- công tử nhà hắn vừa rồi mới . . . mỉm cười sao?

Rõ ràng lúc công tử đi tới đây, tâm tình xấu cực kỳ, ngay cả chọn một cô nương mà cũng mất cả một canh giờ mới chọn trúng một người, còn không cho phép người ta chạm vào thân mình. Mãi tới khi hai người vào phòng, Triệu Tam Bảo mới dám cùng Nhiếp Nhung ra ngoài canh chừng. Quả nhiên từ trước đến nay công tử lãnh đạm như vậy, nói đến cùng coi bộ là . . . "bị nghẹn" lâu rồi chứ gì? Hiện giờ đã được tiết hỏa, tâm tình đương nhiên tốt rồi.

Triệu Tam Bảo nghĩ đến đây, trong lòng tức khắc cũng bay lên theo. Chủ tử thoải mái thì những ngày làm nô tài mới có thể tốt hơn . . . Triệu Tam Bảo nghĩ như thế.

*Đăng tại Wattpad*

Tạ Hộ về tới nhà liền bị Vân thị ôm vào trong lòng thật lâu không chịu buông ra, nước mắt thấm ướt cả bả vai Tạ Hộ, ngược lại biến thành Tạ Hộ phải an ủi bà.

Hoa Ý và Trúc Tình người đầy thương tích, cố nén đau cùng Vân thị chờ Tạ Hộ trở về, thấy Tạ Hộ vẫn còn nguyên vẹn lông tóc vô thương, bọn họ mới bị Tạ Hộ xua đi dưỡng thương.

Tạ Cận kêu Tạ Hộ đến thư phòng, hai phụ tử hỏi

Tạ Hộ tình huống cụ thể lúc đó. Tạ Hộ kể lại tường tận, cẩn thận tránh đi vụ gặp Thẩm Hấp, chỉ nói những tên đó trói không chặt nên nàng cọ xát vài cái liền bị lỏng ra. Trên cổ tay nàng có vệt đỏ nên Tạ Cận và Tạ Thiều không hề hoài nghi một chút nào, Tạ Thiều còn hung hăng mắng một hồi đám khốn kiếp nhận tiền làm việc.

"Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể phát sinh lần nữa. Cha sẽ phái cho con mấy hộ vệ, về sau ra cửa nhất định phải để bọn họ đi theo. Hiện giờ cuộc sống của nhị phòng chúng ta đã tốt hơn nhiều, nhưng cũng là thời buổi rối loạn, có lẽ có người đỏ mắt cũng không chừng, muốn 'người ngã ngựa đổ' . Chúng ta nhất định phải cẩn thận, không thể để những bọn đạo chích đó lại chui chỗ trống." Lời nói của Tạ Cận thành công ổn định tâm trạng của Tạ Hộ.

Tạ Hộ gật đầu đáp: "Vâng. Sau này nữ nhi nhất định cẩn thận."

Tạ Cận thở dài nói: "Chuyện hôm nay cha sẽ tra rõ ràng. Thủ đoạn bậc này chính là muốn hủy hoại cả đời của con. May mắn hôm nay không bị quan sai bắt được tại chỗ, bằng không dù cho trên người chúng ta mọc trăm cái miệng cũng không giải thích được. Đây là vạn lần may mắn trong bất hạnh."

"Thiều nhi lưu lại, A Đồng về viện nghỉ ngơi đi, không cần nghĩ nhiều, sự tình qua rồi thì cứ để cho nó qua, nghĩ nhiều cũng không có bất luận ý nghĩa gì. Những chuyện dư lại cứ giao cho nam nhân đi làm."

"Vâng."

Tạ Hộ được Tạ Cận an ủi cũng không hề dây dưa liền lui về phòng. Vân thị cũng đi theo, tự mình giúp nàng tắm gội thay y phục, rồi ngồi bên mép giường làm bạn với nàng đến tận khuya mới đi.