Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 70: RA OAI PHỦ ĐẦU

Edited by Bà Còm in Wattpad

Thẩm Hấp từ thư phòng của Thẩm Diệp bước ra đã là giờ Thân một khắc, sắc mặt của hắn không phải thật tốt. Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo lên đón Thẩm Hấp đang đi dọc theo hành lang. Triệu Tam Bảo làm hết phận sự chạy một mạch đến bên người Thẩm Hấp hội báo: "Công tử, chỗ của phu nhân hết thảy đều tốt, buổi chiều gặp qua thân thích ngoại phủ, hiện tại đã về viện."

Triệu Tam Bảo vừa nói vừa thoáng nhìn trộm biểu tình của công tử. Hắn tựa hồ bẩm sinh liền biết 'xem mặt đoán ý', ở trong phủ hắn nhìn rất rõ ràng, biết cuộc hôn nhân này công tử ở vào thế bị động. Tuy nhiên, bằng vào thủ đoạn của công tử, nếu thật sự không muốn chấp nhận hôn sự này thì ngay cả Quốc Công cũng ép bức không được. Vì thế, cho dù người khác không xem trọng vị phu nhân mới nhập phủ, Triệu Tam Bảo hắn đây vẫn rất xem trọng. Biết công tử để bụng, hắn không cần chờ công tử phân phó liền tự mình đi thăm dò tình huống, nghĩ nếu bên phu nhân có chuyện gì thì hắn phải là người đầu tiên thông tri cho công tử.

Thẩm Hấp quả nhiên không nói gì, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Triệu Tam Bảo mừng thầm cái mông ngựa này mình chụp đúng rồi! Xem ra sau này muốn được đề bạt phải không thiếu nịnh bợ phu nhân thật kỹ mới được.

*Đăng tại Wattpad*

Lúc Tạ Hộ trở lại Thương Lan Uyển chỉ cảm thấy hai đùi như đang đeo chì. Hoa Ý và Trúc Tình thấy nàng trở về vội vàng ra đón. Tạ Hộ thật sự cực kỳ mệt mỏi, kêu Ngọc Tiêu Ngọc Cẩm chuẩn bị giường La Hán trong phòng khách cho nàng. Tạ Hộ lấy cái gối mềm kê dưới eo, sau đó kêu Hoa Ý bóp chân cho nàng.

Còn chưa nghỉ được một chút thì lại nghe báo Tang ma ma tới nữa, Tạ Hộ đành phải lôi đôi chân mỏi nhừ đang đặt trên nệm êm thả xuống đất. Tang ma ma tiến vào hành lễ với Tạ Hộ: "Thiếu phu nhân phải chịu khổ sở. Lão thái quân thương tiếc Thiếu phu nhân, cố ý sai nô tỳ tới đưa Thiếu phu nhân hai lạng tổ yến cùng một ít rau quả. Chỗ này của công tử đã bao năm không có nữ chủ nhân, bà tử nha hoàn nhất định lo lắng không chu toàn. Lão thái quân thật là đau lòng cho Thiếu phu nhân."

Tạ Hộ dịu ngoan gật đầu cảm tạ Tang ma ma: "Làm phiền ma ma hồi bẩm Lão thái quân, nói rằng tôn tức bái tạ."

Tang ma ma ha hả cười một tiếng, sau đó lại phất tay ra hiệu cho hai ma ma sau lưng, đưa tới hai người mặc đồng phục gấm như nhau, một người mặt tròn tròn, một người lại gầy gầy. Tang ma ma giới thiệu cho Tạ Hộ: "Vị này là Dương ma ma, vị này là Triệu ma ma. Lão thái quân tội nghiệp cô nương mới đến, liền đưa hai vị ma ma này tới bên người Thiếu phu nhân hầu hạ. Dương ma ma am hiểu chải đầu may áo, Triệu ma ma am hiểu nữ hồng trù nghệ, hai người đều từng là ma ma đắc lực bên người Lão thái quân, cũng chính là vì đích trưởng tức mà dự bị. Chỉ là công tử vẫn chưa từng thú thê, hai vị ma ma chờ đến hôm nay rốt cuộc mới có đất dụng võ. Thỉnh Thiếu phu nhân lưu lại hai người này, cũng hoàn thành cho mối quan tâm của Lão thái quân."

Tạ Hộ bất động thanh sắc, liếc mắt nhìn hai vị ma ma một cái, liền biết đây là người Lão thái quân phái tới nhìn chằm chằm nàng. Trưởng bối ban cho không thể chối từ, đây là quy củ, Tạ Hộ không có lý do nào không chịu thu nhận. Tang ma ma thấy nàng thức thời nên thực vừa lòng, sau đó liền gọi hai vị ma ma kia tới hành lễ vấn an Tạ Hộ.

Tang ma ma đi rồi, các phó tỳ của Thương Lan Uyển đều tập trung ở trước cửa thỉnh an Tạ Hộ vị Thiếu phu nhân này. Thương Lan Uyển vốn dĩ có bốn tỳ nữ nhất đẳng hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Thẩm Hấp, tám tỳ nữ nhị đẳng phụ trách dọn dẹp lau phòng, bốn nha hoàn vẩy nước quét nhà, tám ma ma làm trong phòng giặt và phòng bếp.

Bốn tỳ nữ nhất đẳng tên là Mặc Lan, Mặc Trúc, Mặc Cúc, Mặc Hương. Dung mạo của bốn người đều xuất sắc, mặc trên người cũng là váy lụa lăng la, trên đầu đều có một hai kim thoa trở lên. Người đứng đầu là Mặc Hương, dung sắc đặc biệt diễm lệ, má hồng hây hây, mắt ngọc mày ngài, có một sự quyến rũ khó có thể miêu tả. Thấy nàng ta dẫn đầu các phó tỳ hướng nàng hành lễ, Tạ Hộ liền biết nàng ta nhất định là Đại nha hoàn đứng đầu trong số tỳ nữ nhất đẳng, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, thần sắc thong dong bình tĩnh, cử chỉ cũng rất tao nhã, nghe nàng ta nói chuyện liền biết là người học được chút văn chương. Tạ Hộ kêu mọi người đứng lên, sai Trúc Tình thưởng cho mỗi người một phong bao mười lượng, mọi người lại dập đầu cảm tạ.

Tám nha hoàn nhị đẳng cùng với các nô tỳ vẩy nước quét nhà đều cáo lui. Mặc Hương cùng ba tỳ nữ nhất đẳng bị giữ lại.

"Ta vào cửa không lâu, đối với quy củ của Quốc Công phủ không phải rất quen thuộc. Các ngươi đều là người hầu hạ công tử, ngày thường thay ta để ý các quy củ trong phủ một chút, nếu ta có chỗ nào thiếu sót, các ngươi cũng nên nhắc nhở ta một chút mới được."

Tuy rằng mỗi khi Tạ Hộ đứng trước mặt Thẩm Hấp thì đầu óc lại không sử dụng được biến thành 'hữu tâm vô lực', bất quá khi đối đãi với những người khác là lúc đầu óc có thể thanh minh hơn nhiều.

Mặc Hương ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị Thiếu phu nhân mới nhập môn, chỉ thấy nàng mặc một thân áo váy đỏ rực thêu hoa văn chữ phúc bằng chỉ vàng, hoa mỹ nhưng không kém phần ưu nhã, một gương mặt mỹ lệ tuyệt luân vẫn còn hơi có nét trẻ con, bất quá cặp mắt kia mới thật sự nổi bật, đen bóng như mực, long lanh trầm tĩnh, thông thấu thạo đời.

Nghe nói vị Thiếu phu nhân này xuất thân Hầu phủ, bất quá so với nhất phẩm Quốc Công phủ thì Hầu phủ đích xác không coi như 'nhà cao cửa rộng' gì. Thiên kim Hầu phủ thì sao chứ? Mặc Hương nàng đây cũng là tiểu thư nhà quan, gia đạo sa sút mới phải miễn cưỡng làm nô, vào Quốc Công phủ liền được an bài đến chỗ Đại công tử hầu hạ cũng đã bảy tám năm rồi. Nàng có học vấn, ở bên người công tử cũng có tiếng nói, đã sớm không coi bản thân như một tỳ nữ tầm thường. Hơn nữa mọi người đều nói Mặc Hương sớm muộn gì cũng sẽ được công tử thu làm thông phòng, mà chính nàng cũng cho là sẽ như vậy.

Càng đừng nói nàng còn biết rất nhiều nội tình. Vị phu nhân này căn bản không phải là người công tử muốn cưới, đêm qua động phòng cũng rất im ắng không có thanh âm gì khác. Mặc Hương năm nay đã mười bảy tuổi, đối với chuyện nam nữ ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết, cho nên nàng dám khẳng định, công tử cùng phu nhân đêm qua vẫn chưa động phòng. Chuyện này cũng khiến cho nàng thêm tự tin. Thiên kim Hầu phủ thì thế nào chứ? "Phép vua thua lệ làng", nàng ở Thương Lan Uyển đã bảy tám năm, dựa vào cái gì mà một nữ nhân mới vào cửa liền bắt nàng phải khom lưng cúi đầu nói gì nghe nấy?

"Phu nhân nói quá lời. Phu nhân là thiên kim Hầu phủ, quy củ đương nhiên là học cực tốt, chỗ nào cần bọn nô tỳ nhắc nhở."

Tạ Hộ híp mắt, đôi tay chắp lại sau lưng, ở trước mặt Mặc Hương dạo qua dạo lại vài bước. Nha hoàn này có chút ý tứ, ăn mặc hoa lệ phú quý, trang điểm cũng tươi đẹp động lòng người. Tạ Hộ vốn dĩ chỉ nói chút lời khách sáo với bọn họ, cái gọi là kêu bọn họ "nhắc nhở", bất quá chỉ là cho bọn họ chút ít coi trọng mà thôi. Nha đầu này tựa hồ coi là thật, không chỉ không ứng thừa, ngược lại giáp mặt cự tuyệt. Còn ba tỳ nữ khác đứng sau lưng nàng ta cũng là mũi mắt xem tâm, không lên tiếng trả lời.

Nhìn nàng ta, Tạ Hộ liền nhớ tới một cung nữ đời trước cùng nàng hầu hạ ngự tiền, rõ ràng vào hầu hạ sau Tạ Hộ nhưng cố tình trước mặt Thánh thượng nàng ta đều giành việc để làm. Vấn đề này làm cho Tạ Hộ thực khó chịu, cũng không phải nói nàng là người thích hầu hạ người khác, chỉ là cô nương kia xử sự không đúng mực, dã tâm quá lớn, muốn dẫm trên người Tạ Hộ để bò lên cao. Sau đó nàng ta ở ngự tiền phạm phải sai lầm bị đánh chết.

Tạ Hộ cười lạnh, nha đầu Mặc Hương này cũng có ý tứ đấy chứ?! Nàng mới vừa gả vào thì bọn họ đã không chờ nổi vội vàng muốn ra oai phủ đầu nàng sao? Tạ Hộ lập tức cũng không khách khí, gằn giọng trực tiếp hỏi: "Vậy ý ngươi là, không muốn hầu hạ ta?"

Mặc Hương trên mặt không gợn sóng, làm như không hiểu Tạ Hộ hỏi gì, đoan đoan chính chính duỗi thẳng lưng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Phu nhân xin thứ tội, nô tỳ lặp lại lần nữa, bọn nô tỳ là hầu hạ công tử. Cuộc sống hằng ngày của công tử đều theo thói quen, những thói quen này sợ là phu nhân cũng không biết. Đêm qua là đêm tân hôn của công tử và phu nhân, bọn nô tỳ không có lại gần công tử hầu hạ. Bất quá từ hôm nay trở đi, quy củ nên vẫn hết thảy như cũ, bọn nô tỳ nhất định sớm tối thưa hầu, thời khắc không quên hầu hạ cuộc sống hàng ngày của công tử thật chu đáo. Mong rằng phu nhân tạo phương tiện, để bọn nô tỳ hầu hạ công tử thật tốt."

Lời nói của Mặc Hương đúng là sặc mùi thuốc nổ.

Tam 'Mặc' đứng ở phía sau biểu tình có chút biến hóa, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua nét mặt Tạ Hộ, chỉ thấy nàng vẫn giữ nụ cười tủm tỉm trên môi, nhìn không ra hỉ nộ. Biểu tình này không hiểu vì sao mà các nàng lại cảm thấy giống y như biểu tình trên mặt công tử. Mặc Cúc ở một bên kéo kéo ống tay áo Mặc Hương ra hiệu, Mặc Hương lại không thèm để ý, vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Tạ Hộ đem đôi tay hợp lại bỏ vào trong tay áo, lại ở trước mặt Mặc Hương đi dạo vài bước rồi nói: "Cuộc sống hàng ngày của công tử dựa theo thói quen, vậy ngươi đem thói quen đó nói cho ta nghe không phải tốt hơn sao?"

Mặc Hương vẫn lạnh lùng quật cường: "Hầu hạ công tử là bổn phận của nô tỳ, không dám làm phiền người khác."

Mặc Cúc sợ tới mức toát mồ hôi lạnh đầy người, biểu tình của Mặc Trúc và Mặc Lan cũng có chút khẩn trương. Bất quá, không biết lý do gì mà cho đến lúc này bọn họ vẫn còn có thể cho rằng địa vị của bọn họ ngang với Tạ Hộ để giằng co.

Tươi cười trên mặt Tạ Hộ lạnh băng. Hoa Ý và Trúc Tình trước nay cũng chưa từng trải qua trận nào như vậy, nhất thời cũng thất thần không biết nên nói gì. Nhưng thật ra Tạ Hộ vẫn bình tĩnh như cũ, bước chân ngừng ở trước mặt Mặc Hương, ngữ điệu mang theo hàn ý rõ ràng: "Không muốn nói ta nghe thói quen hàng ngày của công tử thì thôi. Bất quá ngươi cho ta biết, có phải ngươi muốn thay vị trí của ta . . . hầu hạ công tử hay không?"

Nếu là chuyện gì khác thì có lẽ Tạ Hộ sẽ nhịn một chút, chính là cô nương này ngàn lần không nên vạn lần không nên, ở ngay trước mắt nàng giành phần hầu hạ chủ tử! (Tự ái nghề nghiệp) Tạ Hộ nàng đây đã là đệ nhất ngự tiền cung nữ với thâm niên mười mấy năm, ai dám nói nàng hầu hạ Thánh thượng không tốt? Chết cười!

Biểu tình của tứ 'Mặc' đều cứng lại, dường như không nghĩ tới tân phu nhân lợi hại như vậy. Mặc Trúc và Mặc Lan liếc nhau, sợ tới mức quỳ xuống. Mặc Cúc nhìn hai bên khó xử, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo lý trí, cũng quỳ gối trên mặt đất. Mặc Hương khinh miệt liếc bọn họ một cái, nhưng cuối cùng vẫn bị Mặc Cúc lôi kéo quỳ xuống trước mặt Tạ Hộ.

Tạ Hộ hít sâu một hơi, cảm thấy có vài lời cũng nên dứt khoát nói một lần cho rõ ràng, dây dưa lăng nhăng không phải là phong cách của nàng. Gằn giọng: "Từ nay về sau, mọi vấn đề liên quan đến hầu hạ công tử ta sẽ phụ trách."

Rốt cuộc trên gương mặt thong dong của Mặc Hương thấy được một chút vết rách, giọng điệu ẩn nhẫn nói: "Phu nhân, vậy không hợp quy củ. Hầu hạ chủ nhân vốn chính là chuyện nên làm của chúng nô tỳ, sao có thể để phu nhân chạm vào? Phu nhân đây là muốn chặt đứt đường sống của chúng tỳ, không cho chúng tỳ làm việc. Lão thái quân trị phủ nghiêm minh, chắc hẳn sẽ không để loại chuyện này phát sinh. Nếu phu nhân cứ khăng khăng như thế, vậy chúng tỳ cũng không sợ cùng phu nhân đi đến trước mặt Lão thái quân một chuyến."

Mặc Hương này xác thật không hề sợ hãi, nàng ta vốn dĩ do Lão thái quân an bài đến Thương Lan Uyển hầu hạ bên người Đại công tử, nhiều năm như vậy không ai dám đụng đến nàng ta cũng vì nguyên nhân này. Mọi người đều biết, Lão thái quân lưu nàng ta lại bên người công tử rốt cuộc là vì mục đích gì.

Hơn nữa, Mặc Hương thầm kết luận, vị tân phu nhân này cho dù cường thế đến đâu cũng không dám ngay sau ngày gả vào liền đắc tội với Lão thái quân.

Tạ Hộ híp mắt, hô một tiếng: "Dương ma ma, ma ma cũng là người bên cạnh Lão thái quân, ta muốn thỉnh giáo ma ma, thê tử hầu hạ cuộc sống hằng ngày của trượng phu có chỗ nào không hợp quy củ? Nữ tắc, Nữ giới có quy định nào như vậy nhờ ma ma chỉ ra, làm thê tử mà không cần hầu hạ phu quân của mình?"

Dương ma ma bình tĩnh ung dung tiến về phía trước một bước nói: "Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ đọc trong Nữ tắc, Nữ giới cũng không có quy định này."

Mặc Hương nhìn về phía Dương ma ma, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, chắc là đang chửi thầm Dương ma ma rốt cuộc đang theo phe bên kia. Mặc Hương đang muốn lên tiếng thì nghe một thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào: "Làm sao vậy?"