Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 82: MỖI NGƯỜI MỘT VIỆC

Edited by Bà Còm in Wattpad

Ngày hôm sau Hồ tổng quản liền dựa theo Thẩm Hấp phân phó, đem sổ sách và danh mục của hồi môn của Đại phu nhân quá cố tới giao cho Tạ Hộ. Những đồ cồng kềnh thì được bảo tồn trong khố phủ, giao cho Tạ Hộ chính là những gì Hồ tổng quản đang quản lý bao gồm khế đất của thôn trang, khế nhà của cửa hàng, sổ sách chi thu của thôn trang và cửa hàng, còn có một ít tranh chữ thư từ gì đó của Đại phu nhân lúc sinh thời. Tạ Hộ tự mình cùng Hồ tổng quản thẩm tra đối chiếu, sau khi xác định tất cả đồ kế thừa đều tương ứng với danh mục bèn thu lại.

Sau đó Tạ Hộ lại kêu Trúc Tình và một thị tỳ quản sự khác đi theo Hồ tổng quản đến khố phủ, tìm quản sự khố phòng trong phủ cùng thẩm tra đối chiếu kiểm kê đồ vật trong kho.

Tạ Hộ lấy toàn bộ khế đất và khế nhà ra xem xét một lần, phát hiện của hồi môn của Đại phu nhân thật không hề ít chút nào -- sáu điền trang với hai cái năm trăm mẫu và bốn cái tám trăm mẫu, cửa hàng y phục, hương liệu, tiệm bánh, tửu lầu, khách điếm, tổng cộng có đến mười sáu gian, chưa kể những đồ cồng kềnh nhưng rất trân quý trong khố phủ, chỉ những thứ này thôi cũng đã có giá trị lên tới mấy chục vạn lượng. Tạ Hộ nghĩ tài sản nhiều như vậy đều nắm trong tay Thẩm Hấp, chả trách phu quân có nhiều vốn liếng để kinh doanh như vậy.

Trúc Tình cùng Hồ tổng quản thẩm tra đối chiếu trương mục trở về, Tạ Hộ đang lật xem sổ sách. Hồ tổng quản lập tức tiến lên kính cẩn bẩm báo: “Phu nhân, những sổ sách này quá nhiều, ngày mai tiểu nhân sẽ kêu tất cả trang đầu và chưởng quầy tới ra mắt phu nhân, để cho từng người báo cáo tình hình một cách tỉ mỉ, vậy thì phu nhân sẽ nhanh chóng nắm rõ.”

Tạ Hộ gật đầu nói: “Đa tạ Hồ tổng quản! Từ trước ta chưa từng quản qua nhiều cửa hàng điền trang như vậy, sau này chỉ sợ còn phải phiền đến ông. Ông cũng không thể chê ta phiền nha.”

Hồ Tuyền ý cười đầy mặt vội vàng gạt đi: “Ai da, phu nhân nói gì thế, có chuyện gì cứ việc phân phó tiểu nhân đi làm. Tiểu nhân là thị tỳ của Đại phu nhân, Đại phu nhân đối với một nhà tiểu nhân có ơn tái tạo. Đại phu nhân đã qua đời sớm, tiểu nhân còn chưa kịp báo ân, hiện giờ bất quá cũng chỉ là giúp Đại công tử làm chút chuyện khả năng cho phép. Chỉ cần Thiếu phu nhân muốn biết chuyện gì cứ việc sai người tới kêu tiểu nhân, tiểu nhân được gọi là sẽ tới ngay.”

“Như thế liền phiền toái Hồ tổng quản.”

Sau khi trương mục thẩm tra đối chiếu rõ ràng, Hồ Tuyền liền cáo lui. Tạ Hộ biết ông ta có rất nhiều chuyện phải quản nên không lưu giữ, sai Trúc Tình đi nhà bếp lấy hai bình Kim Lăng Xuân cùng một con vịt quay để ông ta xách về. Hồ Tuyền cũng không khách khí liền nhận lấy, xách theo rượu cùng vịt quay rời Công phủ.

Lúc này Trúc Tình mới đi vào đến bên người Tạ Hộ hồi báo: “Phu nhân, của hồi môn của Đại phu nhân thật không ít, nô tỳ xem những kiện được giữ lại trong kho, mỗi kiện đều vô cùng giá trị. Mẫu gia của Đại phu nhân làm gì thế nhỉ?”

Tạ Hộ nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: “Nghe nói là nhà Tể tướng tiền triều.”

Đời trước Tạ Hộ có nghe nói qua, mẫu thân Lạc thị của Hoàng Thượng là nữ nhi duy nhất của Tể tướng tiền triều, là nhất đẳng quý nữ trong kinh thành, gả cho Thẩm Diệp trưởng tử của Định Quốc Công, cùng năm liền sinh hạ Đích trưởng tôn Thẩm Hấp. Ba năm sau Lão Quốc Công qua đời, Thẩm Diệp kế thừa tước vị Quốc Công. Thẩm Diệp không hề giống như các thế gia tập tước phải bị lui một đẳng, ngược lại vẫn được giữ nguyên tước vị nhất đẳng Quốc Công. Thẩm Diệp cả đời yêu thương thê tử, chưa từng bao giờ nạp thiếp, nhi tử thừa tự cũng chỉ có một mình Thẩm Hấp. Chuyện này ở thời ấy cũng là một đoạn giai thoại, bất quá sau khi tân đế đăng cơ thì mọi người mới vỡ lở, hóa ra hài tử Lạc thị sinh hạ lại không phải của Định Quốc Công Thẩm Diệp. Chuyện này làm mọi người đều ngạc nhiên rớt tròng mắt, bất quá khi đó Thẩm Hấp đã đăng cơ, hơn nữa nhận tổ quy tông cải danh thành Phong Cừ, vì thế không ai dám bàn tán một câu nào, thẳng đến khi toàn bộ Định Quốc Công phủ bị giết thì mọi người lại càng không dám đàm luận về chuyện này.

Trúc Tình líu lưỡi: “Tể tướng? Vậy khó trách! Những đồ trong khố phủ thật là bảo bối nô tỳ chưa bao giờ thấy qua.”

Tạ Hộ cười cười. Lúc này, Hoa Ý ôm tới một hộp gỗ trầm hương điêu khắc tinh xảo, hộp tứ giác có khắc phù điêu 'Đào hoa cát tường', màu gỗ đã cũ có vẻ là đồ từ nhiều năm về trước, hộp được khóa lại bằng ổ khóa vàng nho nhỏ. Hoa Ý hỏi Tạ Hộ: “Phu nhân, hộp này không biết đựng cái gì, nên để ở chỗ nào đây ạ?”

Tạ Hộ tiếp nhận cái hộp, cảm thấy gỗ trầm hương cầm trên tay hơi nặng, mùi trầm hương vẫn còn nồng đậm, đường nét hoa văn vẫn thật rõ ràng. Mặc kệ bên trong đựng cái gì, chỉ riêng cái hộp gỗ trầm hương này thôi cũng đã có giá trị xa xỉ. Tạ Hộ hơi lắc nhẹ, bên trong cũng không nghe thấy có vật cứng hay kim loại gì. Tạ Hộ chợt nhớ tới trong danh sách có liệt kê hộp đựng thư từ, chắc hẳn là cái này, nếu được khóa lại thì đó chính là bí mật của tổ tiên. Tạ Hộ cũng không tính mở ra xem xét mà trao hộp lại cho Hoa Ý, kêu nàng ta xếp vào loại tranh chữ, nên để ở chỗ thông gió khô ráo. Hoa Ý đem đi.

Một lát sau, Hoa Ý lại lấy tới mấy quyển trục, giao cho Tạ Hộ hỏi ý kiến: “Phu nhân, những quyển trục này nội dung là gì? Nếu là bảng chữ mẫu, nô tỳ liền đặt vào chỗ bảng chữ mẫu, nếu là thi họa thì phải để chung chỗ với thi họa.”

Tạ Hộ tiếp nhận quyển trục, rút ra một cái rồi đặt những quyển trục còn lại qua một bên. Sau đó nàng tháo sợi tơ buộc chặt quyển trục, kêu Trúc Tình giữ lấy một đầu rồi chậm rãi mở quyển trục lộ ra nội dung.

Đó là một bức họa mỹ nữ thật tinh xảo, nữ tử được họa có dáng người thướt tha, mặc một thân váy xòe lá sen màu vàng nhạt ngồi trên khối đá dưới tàng dương liễu, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, trong tay cầm cây quạt hoa đào với cán bằng ngọc, biểu tình nhu mì uyển chuyển, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ, mắt ngọc mày ngài, giai nhân tuyệt thế, đôi mắt như làn thu thủy, khiến người vui sướng ngắm nhìn, mỹ nữ 'khuynh quốc khuynh thành' bất quá cũng chỉ đến thế.

“Trời ơi, thật đẹp quá.”

Hoa Ý nhìn dung nhan tuyệt thế của nữ tử trong bức họa, cảm giác mình giống như bị bức họa thôi miên, bộ dáng hoàn toàn si mê.

Tạ Hộ cũng là lần đầu tiên thấy một mỹ nữ đẹp như vậy, ánh mắt ngừng ở chỗ ký tên, chỉ thấy đóng một con dấu riêng với bút danh 'Điền Viên tán khách'. Trong đầu nàng đang tự hỏi Điền Viên tán khách là ai? Nàng nhớ rõ bút danh của Quốc Công Thẩm Diệp là Vu Ân cư sĩ, vậy nói cách khác, bức họa này cũng không phải là tác phẩm của Thẩm Diệp, mà là của vị Điền Viên tán khách nào đó. Chẳng lẽ là . . .

Tạ Hộ trong lòng căng thẳng, nghĩ đến một khả năng liền kêu Trúc Tình cuốn quyển trục lại rồi dùng sợi tơ cột chặt. Tạ Hộ phân phó Hoa Ý: “Để ta đem cuộn tranh này đặt ở tiểu thư phòng trong phòng ngủ chính, không cần phân loại. Các ngươi đi sắp xếp lại những đồ vật khác, nếu có gì lưỡng lự thì hỏi lại ta.”

Hoa Ý và Trúc Tình liền hành lễ rồi lui xuống.

Tạ Hộ ôm bốn năm cuốn quyển trục đi đến tiểu thư phòng của nội gian, nghĩ thầm nếu bức họa này đúng như nàng đoán thì chính là tác phẩm của Thiên Hòa Đế. Nếu vậy thì thật sự không thể tùy tiện để lung tung, lúc này chuyện tình của Đại phu nhân và Thiên Hòa Đế còn chưa bị vạch trần, nếu có người nào đoán ra vị Điền Viên tán khách là ai vậy thì thật phiền toái. Vẫn nên giấu ở trước mắt thì tương đối yên tâm hơn.

*Đăng tại Wattpad*

“Được được, huynh không muốn nói, ta cũng không ép huynh! Dù sao ta khẳng định cũng không thích Định Quốc Công, đã sớm nhìn ra ông ta chỉ làm ra vẻ đạo mạo. Ta chỉ nghe huynh, huynh kêu ta đi hướng Đông thì ta liền đi hướng Đông, chúng ta chính là ngồi trên cùng một chiếc thuyền.” Phó Thanh Lưu thấy Thẩm Hấp vuốt nhẫn ban chỉ lâm vào trầm tư nên cũng không hề dây dưa, lại nhớ tới một chuyện khác liền hỏi: “Đúng rồi, qua mấy ngày nữa trong phủ Đại Hoàng tử tổ chức yến tiệc mùa xuân, cố ý hỏi huynh có muốn tham gia hay không? Ta, còn có Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Tam Lang đều chờ huynh lên tiếng đấy.”

Thường Lâm là tôn tử của Binh Bộ Thường các lão, Ngô Tuấn là tiểu nhi tử của Ngô Thái sư, Tô Tam Lang là nhi tử độc nhất của Lễ Bộ Thượng Thư, bọn họ và Phó Thanh Lưu đều theo chân Thẩm Hấp. Đại Hoàng tử cố ý mượn sức bọn họ đã lâu, chỉ là Thẩm Hấp vẫn luôn không chịu nhả ra, lần này Đại Hoàng tử chính miệng mời mọc, nếu không đi thì cũng quá không cho hắn mặt mũi.

Thẩm Hấp lại có ý nghĩ của chính mình, lên tiếng: “Mấy ngày trước, Triệu Miểu truyền tin về chuyện của Nhị Hoàng tử ở Mạc Bắc. Nhị hoàng tử đánh Bắc Đường lập công, đã dâng tấu biểu. Hiện giờ gia nhập đảng của Đại Hoàng tử chưa chắc là thời cơ tốt. Dù sao chuyện đắc tội với người khác cũng không phải lần đầu tiên chúng ta làm. Xem lại một chút đi.”

Phó Thanh Lưu vừa nghe liền lên tinh thần, vội vàng hỏi: “Tiểu tử Triệu Miểu kia khi nào trở về? Đi theo Phiêu Kị Tướng quân chắc bị thao luyện không ít!”

Thẩm Hấp cũng cong môi cười cười trả lời: “Nói là lần này nếu lại không cho hắn trở về, hắn sẽ để 'huyết bắn ba thước', cùng lão thất phu kia tử chiến một trận.”

Nghe Thẩm Hấp nói xong, Phó Thanh Lưu cũng bật cười, thật đúng là lời chỉ có Triệu Miểu mới có thể nói ra. Triệu Miểu là đích trưởng tôn của Phiêu Kị Tướng quân, có một lần Phiêu Kị Tướng quân khải hoàn trở về, phát hiện tôn tử ruột thịt của mình càng ngày càng văn nhược, không có một chút khí thế "Một người giữ ải, vạn người khó vào" của ông năm nào, bèn không nói hai lời liền xách tiểu tử kia mang ra Mạc Bắc, đi theo dưới trướng của ông làm lính hầu tiên phong. Triệu Miểu từ nhỏ được Lão phu nhân và các phụ nhân trong phủ nuông chiều lớn lên, dưỡng ra một thân yếu ớt đủ mọi tật xấu, đi đến quân doanh thao luyện quả thực chính là muốn mệnh của hắn. Một tháng trước thể theo lời của ngôn quan từ Mạc Bắc trở về dâng sớ biểu công tích, Triệu Miểu xem như sử dụng chút binh pháp để lập kế hoạch tiến công, nhờ vậy có thể đại thắng Bắc Đường. Hắn cũng được chút công tích, tuy nhiên công tích đó chỉ có thể đỡ cho hắn tội lâm trận bỏ chạy, bởi vậy cũng không được khen thưởng gì. Lão Tướng quân phán một câu, hắn vẫn còn phải tiếp tục thủ vững cương vị lính hầu, khiến tiểu tử kia rất lo lắng.

“Vậy được rồi, chúng ta nghe theo huynh. Chờ khi tiểu tử kia trở về, ta mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn.”

Bọn họ năm người đều cùng nhau lớn lên, coi Thẩm Hấp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, theo như lời Thường Lâm, bọn họ khắng khít với nhau còn hơn là huynh đệ cùng một bụng sinh ra. Tuy nhiên, ngoại trừ Thẩm Hấp, bốn người bọn họ đều là công tử bột ăn chơi trác táng khiến người nghe danh phải biến sắc. Cũng chỉ khi Thẩm Hấp vượt mặt khảo trúng Tam Nguyên, lúc này bọn họ mới chịu học hành để xứng với tên có ý nghĩ xấu xa đầy bụng kia!

Nói xong Thẩm Hấp liền đứng lên chuẩn bị rời đi, Phó Thanh Lưu kêu hắn lại: “Ai nha, Ngô Tuấn ở Phiêu Hương Lâu thiết kế một ván cờ muốn chỉnh tôn tử của Lý Mộng. Chúng ta hãy đi đến đó xem náo nhiệt, thuận tiện tụ họp luôn.”

Thẩm Hấp lắc đầu: “Không đi. Ta về nhà ăn cơm.”

Phó Thanh Lưu bá vai Thẩm Hấp cùng xuống lầu, gặp chưởng quầy của Hiền Nhã Tụ đi ra, nhìn thấy Thẩm Hấp liền tới chắp tay hành lễ, Thẩm Hấp xua xua tay kêu hắn lui xuống. Phó Thanh Lưu buồn cười nhìn hắn: “Trở về làm gì chứ. Nữ nhân cho dù tốt đến mấy cũng không thể ăn mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ phát ớn không phải sao? Chúng ta tình cảm khắng khít như vậy, tốt xấu gì lúc trước huynh không có nữ nhân đều là chúng ta cùng huynh ngủ. Huynh không thể có người mới quên người cũ, làm ra loại chuyện phụ lòng như vậy!”

Thẩm Hấp không thèm để ý đến hắn trực tiếp xuống lầu, lờ đi người nào đó đang ở phía sau ghê tởm kêu to: “Thẩm lang!”

Một câu 'Thẩm lang' lôi kéo sự chú ý của mọi người! Thẩm Hấp cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Hiền Nhã Tụ, xoay người lên ngựa, cùng Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo chạy về hướng Quốc Công phủ.