Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 87: MÓN QUÀ BẤT NGỜ

Edited by Bà Còm in Wattpad

Nhị công tử Thẩm Thái là đích tử của Nhị lão gia Thẩm Lâm và Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị, hắn xảy ra chuyện đối với nhị phòng mà nói là một nỗi thương đau kịch liệt, đặc biệt còn bị thương ở chỗ xấu hổ như vậy. Trâu đại phu là Thái y do Thái Y Viện phái tới đóng tại Quốc Công phủ, ngay cả ông ta cũng nói thương thế của Nhị công tử trị không được, sau này sợ chỉ có thể chịu như vậy.

Nhị phu nhân thương tâm muốn chết, ở trước giường Nhị công tử khóc suốt một ngày một đêm mới để nha hoàn đỡ xuống nghỉ ngơi. Nhị lão gia cũng trưng ra sắc mặt ngưng trọng, canh giữ ở mép giường không dám rời đi, lại phái người đi Thái Y Viện mời Thái y khác tới phủ chẩn trị, nhận được kết quả không khác gì chẩn trị của Trâu đại phu. Nhị lão gia tức muốn hộc máu, ông ta muốn mang binh đi bao vây Đô úy phủ, chỉ là, Đô úy phủ cũng không bỏ qua chuyện này -- rốt cuộc Thẩm Nhị Lang còn sống, còn thứ công tử của Đô úy phủ đã hoàn toàn quy thiên, chuyện này vô luận nhìn thế nào thì đều là Thẩm gia không đúng rồi. Nhị lão gia giống như "bị đánh gẫy răng mà còn phải nuốt máu vào bụng", nhi tử của mình bị loại thương tổn này vậy mà ông ta còn không thể lôi hung thủ ra công lý, ai biểu tên hung thủ đã chết mất rồi chứ, hơn nữa, có bao nhiêu cặp mắt đều chứng kiến hung thủ lại bị chính nhi tử của ông ta đánh chết!

Bị thương tổn vì tranh giành tình cảm của một nữ nhân ở hoa lâu nên Nhị lão gia thật đúng là không có mặt mũi nào để dâng tấu chương tố cáo, bất quá, không tố cáo cũng không có nghĩa là ông ta sẽ nuốt xuống cơn uất này. Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị cũng có thái độ như vậy, đánh chết người nhà ngươi thì thế nào, tên kia dù gì cũng chỉ là một thứ tử, nhưng đây lại là đích tử của nhà mình. Từ xưa đích - thứ có khác, mạng của thứ tử làm sao có thể bồi thường đủ cho tiền đồ cả đời của đích tử chứ?

Bất cứ giá nào cũng không thể cùng Đô úy phủ 'biến chiến tranh thành tơ lụa', Nhị lão gia lập tức liền đi tìm thân ca ca Định Quốc Công Thẩm Diệp. Thẩm Diệp cũng thực oán giận và đồng tình đối với vụ chất nhi gặp phải, liền đáp ứng Nhị lão gia không thể nhượng bộ.

Trong phủ liên tiếp xảy ra chuyện, Lão thái quân khóc khô nước mắt. Hài tử của Công phủ từ trước đến nay chính là nỗi lo canh cánh trong lòng bà ta -- bà ta đã đáp ứng Lão Quốc Công đã quá cố nhất định phải khiến hậu nhân Công phủ kéo dài, 'khai chi tán diệp'. Nhưng hôm nay chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, hài tử trong bụng Bình di nương không còn nữa, hiện giờ đích tử của Nhị phòng lại bị thương như vậy, sau này không có cách gì có tôn tử. Chuyện này đối với Lão thái quân mà nói còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện sau này hắn không thể khảo công danh hoặc không thể vào triều làm quan.

Sự tình của Nhị công tử bị Nhị phòng ém nhẹm không truyền khai, các phòng cũng không tiện ra mặt hỏi rõ, chẳng qua chỉ biết đại khái một ít tình huống mà thôi.

Người vui mừng nhất không ai khác hơn là Tam phòng Vạn thị, nghe được tin tức Thẩm Thái bị thương liền đến Nhị phòng tìm tòi đến tột cùng. Tuy nhiên, Vạn thị bị ma ma bên người Trưởng Tôn thị ngăn ở ngoại viện không để bà ta đi vào, chỉ nói là Nhị công tử bị bệnh sởi, không nên ra gió gặp người, lúc này mới ngăn được tâm tư hóng chuyện của Vạn thị.

Thương Lan Uyển thì có Hoa Ý -- chuyên gia vận chuyển tin tức trong phủ -- nên bất luận tin tức gì đều được đưa đến tai. Tạ Hộ cùng Trúc Tình và Ngọc Tiêu ở phòng khách thêu thùa may vá, liền nghe được thanh âm ríu rít của một mình Hoa Ý, miệng lưỡi lưu loát, giọng điệu kể chuyện vô cùng truyền cảm, gần như thuật lại thật rõ ràng lúc ấy Nhị phu nhân rơi xuống bao nhiêu giọt nước mắt, nghe vậy khiến Tạ Hộ và bọn Trúc Tình đều cảm thấy hết ý kiến.

“Mọi người nói coi, hiện giờ Nhị công tử không có 'chỗ đó' . . . tương lai làm sao sinh được hài tử đây chứ?” Hoa Ý tưởng tượng đến vụ này liền cười hề hề như 'chuột trộm ăn dầu thắp', rung đùi đắc ý vô cùng: “Muội nghe nói ngày thường Nhị công tử rất phong lưu, tuy chưa từng thú thê nhưng nha hoàn thông phòng cũng đã bảy tám người, hơn nữa tháng ba sang năm hắn còn tính thành thân, hiện giờ chỉ sợ cũng không thành thân được. Nếu Nhị phu nhân khăng khăng muốn đem người cưới vào, vậy chính là có ý định muốn hại người ta.”

Nghe Hoa Ý nói như vậy làm Tạ Hộ mới nhớ ra, Thẩm Thái vốn đã đính hôn với Đích trưởng nữ của Võ Hầu, định tháng ba sang năm thành thân. Hiện giờ hắn xảy ra chuyện này, hôn sự đó cũng không biết có thể tiếp tục tiến hành hay không? Rốt cuộc Định Quốc Công phủ và Võ Hầu phủ đều là nhất đẳng thế gia, định ra chuyện hôn nhân thì đâu thể đổi ý, không nói đến hai người kia có thật sự yêu nhau hay không, cho dù không yêu nhau thì vì hai gia tộc, bọn họ cũng có thể liên hôn. Tạ Hộ nỗ lực hồi tưởng đời trước Định Quốc Công phủ Nhị công tử thành thân với ai? Chỉ là, Thẩm Thái rốt cuộc không nổi danh như Thẩm Hấp -- thứ nhất hắn không có tài văn chương như Thẩm Hấp, khổ học mười năm cũng chưa có thể khảo trúng công danh; thứ hai hắn không có bề ngoài xuất chúng như Thẩm Hấp -- cho nên đời trước Tạ Hộ thật đúng là không chú ý tới người này.

Đang cùng bọn nha hoàn nói chuyện, Thẩm Hấp từ bên ngoài đã trở lại. Bọn nha hoàn như chim tan bầy, rối rít hành lễ với Thẩm Hấp. Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo cũng tiến lên hành lễ với Tạ Hộ, Tạ Hộ nhận lễ xong bọn họ liền cáo lui.

Tạ Hộ kêu Trúc Tình đem trà tim sen đã sớm chuẩn bị tốt bưng tới. Thẩm Hấp nắm tay Tạ Hộ cùng đi vào nội gian. Tạ Hộ tiếp nhận trà trong tay Trúc Tình, sau đó liền cho nàng lui xuống, tự mình bưng trà theo Thẩm Hấp đi vào tiểu thư phòng.

“Hôm nay phu quân trở về thật sớm, chính sự đều xong xuôi cả rồi?” Đã nhiều ngày Thẩm Hấp đều là trời chưa sáng đã thức dậy, ở bên tai Tạ Hộ nói mấy câu, đại khái cho nàng biết hành tung một ngày, sau đó liền rời giường ra cửa. Tạ Hộ ban đêm quá mệt mỏi, buổi sáng khó tránh khỏi ngủ muộn một chút, luôn mơ mơ màng màng gật đầu, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Thẩm Hấp rời giường từ sớm, Tạ Hộ vẫn còn ngủ say, hắn không nỡ quấy rầy nàng liền ra cửa, bất quá hôm nay tựa hồ trở về sớm hơn so với mọi ngày là đúng rồi.

Nhìn thoáng qua Tạ Hộ đang đứng ở một bên châm trà cho mình, Thẩm Hấp rút ra một cuộn giấy từ trong tay áo đưa cho Tạ Hộ. Tạ Hộ buông chén trà, kinh ngạc nhìn phu quân, hỏi: “Đây là cái gì thế ạ?”

Thẩm Hấp khụ vài tiếng, sau đó bưng lên chén trà ngon Tạ Hộ đã pha uống một ngụm. Mùa thu khô ráo, uống trà tim sen là dễ chịu nhất, nhưng quá trình tách tim sen đến sao khô tim sen đều phải tương đối bỏ công rất nhiều. Lúc trước Thẩm Hấp không có hứng tự mình làm ra để uống, hiện giờ có Tạ Hộ, những chuyện tỉ mỉ tốn thời gian như vậy nàng đều có thể chuẩn bị thích đáng cho hắn.

Đem miệng chén trà để ở cánh môi của mình, Thẩm Hấp thấp giọng nói một câu: “Tặng cho nàng, nàng xem có thích hay không.”

Tạ Hộ mở cuộn giấy kia ra thì thấy bên trong để hai tờ khế ước cửa hàng và một ngân phiếu năm trăm lượng. Tạ Hộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Hấp, chỉ thấy phu quân đang cụp mắt chuyên tâm uống trà, giống như trong chén trà trước mắt có thứ gì đó thật hấp dẫn. Tạ Hộ khó hiểu hỏi: “Vì sao phu quân lại tặng thiếp cửa hàng và ngân phiếu?”

Thẩm Hấp buông chén trà, bình tĩnh nhìn Tạ Hộ hỏi: “Ủa, nàng không thích à?”

Tạ Hộ tuy rằng không hiểu rốt cuộc phu quân có ý tứ gì, bất quá, mấy thứ này lại có người nào mà không thích chứ? Bèn lắc đầu đáp: “Không, thiếp thích lắm, chỉ là không hiểu vì sao phu quân lại tặng thiếp mà thôi.”

Nghe Tạ Hộ nói thích quà tặng này, biểu tình trên mặt Thẩm Hấp mới nới lỏng hơn một ít, mím môi phán một câu: “À, nữ nhân không phải đều thích những thứ này sao?” Thẩm Hấp một bộ ‘Ta thực hiểu biết nữ nhân các ngươi’, thấy Tạ Hộ có chút bất an nên nói thêm: “Ta tặng quà cho nàng, nàng cứ việc nhận lấy là được.”

Tạ Hộ cúi đầu nhìn đồ trong tay, thật sự không đoán được rốt cuộc phu quân muốn làm gì?! Bất quá, nếu phu quân cho nàng, mặc kệ là thứ gì nàng đều nhận lấy hết là được, Thẩm Hấp liếc mắt nhìn nàng thật cẩn thận gấp mấy tờ giấy lại rồi cất vào hà bao đeo bên hông. Thẩm Hấp thấy hà bao bên hông nàng màu xanh ngọc với đường may tinh xảo, thêu hai đóa sen liền cành màu hồng phấn cắm trong chiếc bình trắng vừa đẹp lại độc đáo, duỗi tay chỉ chỉ hỏi Tạ Hộ: “Hà bao giống loại này, nàng còn dư cái nào không?”

Tạ Hộ chỉ vào bên hông của mình hỏi lại: “Phu quân nói cái này à?”

Thẩm Hấp gật đầu, Tạ Hộ nói: “Có ạ, thiếp còn có vài cái nữa. Phu quân thích sao?”

“À, nhìn cũng được.” Tuy ngoài miệng nói một cách lơ đãng nhưng ánh mắt lại thập phần khát vọng nhìn chằm chằm vào hà bao xinh xắn kia, sau một lúc lâu cũng không nói gì thêm.

Tạ Hộ tựa hồ có chút minh bạch ý tứ của phu quân, nhoẻn miệng cười nói: “Nếu phu quân thích, thiếp thêu cho phu quân một hà bao hình lá phong bằng chỉ tơ vàng nhé! Phu quân có thể chờ vài ngày được không?”

Thẩm Hấp nhìn đôi mắt tỏa sáng của Tạ Hộ, sau đó mới tránh đi ánh mắt bình tĩnh gật đầu: “Được mà. Nàng cứ từ từ mà thêu, không cần vội.”

“Vâng, ngày mai thiếp sẽ bắt đầu.”

Một đoạn đối thoại đến đây chấm dứt, Thẩm Hấp uống xong trà, vừa lòng đi đến đại thư phòng. Còn lại một mình trong phòng, Tạ Hộ lại lấy tờ ngân phiếu cùng hai khế ước của cửa hàng ra nhìn nhìn, thật sự không nghĩ ra vì sao phu quân lại muốn tặng nàng mấy thứ này? Chẳng lẽ là lễ vật cho Tết Trùng Dương?

*Đăng tại Wattpad*

Đã nhiều ngày, Tạ Hộ cũng theo đúng phong tục Tết Trùng Dương bày biện hơn mười bồn hoa cúc nở rộ trong Thương Lan Uyển, tự mình cùng bọn nha hoàn làm rượu hoa cúc và bánh Trùng Dương. Sau khi làm xong bèn kêu Hoa Ý mang theo Ngọc Tiêu và Ngọc Cẩm đi tặng cho mỗi phòng một ít. Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị tặng lại hai bình cắm những nhánh thù du, Tam phu nhân Vạn thị cũng tặng lại một ít bánh Trùng Dương bát bảo chính tay làm. Chỗ của Lão thái quân thì Tạ Hộ tự mình đến tặng bánh Trùng Dương nhân mứt quả. Sắc mặt Lão thái quân thoạt nhìn cũng không phải thực khỏe, thấy Tạ Hộ cũng không thể lên tinh thần, cứ nằm nghiêng ở giường La Hán, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng bằng lông chồn, để một nha hoàn ngồi cạnh một bên gõ chân cho bà ta.

“Sau khi Tết Trùng Dương qua đi thì nên chuẩn bị hôn sự cho Nhị công tử, tuy hết thảy đều có Nhị phu nhân chủ trì, nhưng dù gì ngươi cũng là Đại tẩu, các phòng trong Công phủ cũng không có phân gia, ngươi cũng nên thay hắn ra một phần sức lực giúp đỡ Nhị thẩm nương.”

Tạ Hộ cúi đầu kính cẩn nghe theo: “Vâng. Tôn tức đã biết. Bệnh sởi của Nhị công tử đỡ chút nào chưa ạ?”

Nhị phòng vẫn luôn tuyên bố Nhị công tử Thẩm Thái bị nhiễm bệnh sởi, tuy vẫn có tiếng gió lộ ra nhưng Nhị phòng vẫn khăng khăng nói Nhị công tử bị lên sởi. Hiện giờ nghe ý tứ của Lão thái quân tựa hồ cũng không muốn bởi vì Thẩm Thái bị thương mà hủy bỏ liên hôn với Võ Hầu gia. Tạ Hộ thập phần tò mò, nếu Thẩm Thái thật sự bị thương "chỗ đó", vậy khi Đích nữ nhà Võ Hầu gả vào thì hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Ai nha, cũng đỡ hơn một chút. Bất quá vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, còn phải điều dưỡng thêm.”

Lão thái quân chỉ nói như vậy. Mấy ngày nay bà ta cũng bị chuyện của Thẩm Thái đả kích không muốn mở miệng. Đang êm đẹp thì "Cây tôn tử" lại bị làm hỏng, không thể thay tổ tông 'khai chi tán diệp'. Nếu Thẩm Thái thành thân, chuyện về sau có hài tử hay không còn chưa tính, nhưng còn vấn đề viên phòng thì phải làm sao? Chuyện mạng người của thứ tử nhà Đô úy tuy rằng Thẩm Quốc Công có thể áp xuống, còn vụ liên hôn với Võ Hầu gia lại không thể dễ dàng huỷ bỏ, nhưng dáng vẻ bây giờ của Thẩm Thái đã khiến cho Lão thái quân còn chịu không nổi huống chi tức phụ tương lai cưới về, người ta mà biết thì khẳng định càng chịu không nổi. Đây không phải muốn bắt người ta phải làm quả phụ mà sống cả đời hay sao?!

**Tết Trùng Dương: còn được gọi là Tết Trùng Cửu, tổ chức vào ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch hàng năm. Con số 9 được coi là số dương, sự lặp lại hai lần số 9 nên gọi Trùng Cửu hay Trùng Dương.

Trong ngày Tết Trùng Dương, dân chúng theo phong tục sẽ đi dã ngoại, leo núi, ngắm hoa cúc, ăn bánh Trùng Dương và cắm cành thù du. Tục lệ này do một vài truyền thuyết cho rằng leo núi vào Tết Trùng Dương sẽ tránh được tai họa trong năm, cắm cành thù du có mùi cay nồng để đuổi tà trừ bệnh tật, vì thế trong thơ cổ có câu "Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao", "Đăng cao" là lên chỗ cao. Do điển tích trên nên Tết Trùng Dương còn có tục lệ ăn bánh Trùng Dương, bởi vì trong tiếng Trung, “cao” nghĩa là bánh, chữ “cao” này phát âm trùng với chữ “cao” trong từ “đăng cao”, có nghĩa là lên cao; vì vậy, mọi người cho rằng, ăn bánh Trùng Dương còn có thể thay thế cho việc lên núi cao. Ngoài ra, Tết Trùng Dương vào mùa thu đúng mùa hoa cúc nở nên có tục lệ ngắm hoa cúc và uống rượu hoa cúc. Hơn nữa, sau ngày Trùng Cửu là mùa đông, không còn thích hợp để đi chơi dã ngoại; vì thế, Tết Trùng Dương là cơ hội đi chơi sau cùng của mọi người trước khi thời tiết sang đông.