Táng Kiếm

Chương 11: Tiết Tử

Y nói với ta giang hồ hỗn loạn, lòng người mê hoặc, nàng không cần theo ta làm gì.

Đứng dưới mưa phùn lất phất, ta thấy thân ảnh y mờ mịt sau màn mưa, sau đó trước mắt ta là một mảnh đen kịt.

Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, bên tai ta văng vẳng tiếng sáo êm ả nhẹ nhàng như có như không. Ta khoác thêm áo choàng rồi nhẹ bước đến cửa phòng. Trong đình viện, quầng trăng như nước*, có một người mặc bạch y trắng tuyết đứng ở đó. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân ta, hắn quay đầu lại khẽ gật một cái.

*月华如水: ánh trăng trong sáng, mềm mại lấp lánh như nước, chầm chậm lan tỏa.

Bỉ nhân tên Khúc Du, nghe nói trong phủ đang tìm một kiếm sư, ta mới cả gan đến thử một phen. Khi hắn ngẩng đầu, ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy bên dưới tóc mái lưa thưa kia. Sau đó hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn nở rộ trong bóng đêm.

*敝人: người thô tục, từ ngữ xưng hô khiêm nhường.

Không biết là vị công tử nào trong phủ cầu kiếm?

Không phải công tử, là ta.

Vì sao?

Vì ta muốn nhập giang hồ.

Hắn lại cười, nụ cười dịu dàng mang một vẻ đẹp khó nói nên lời.

Từ nay về sau, ta chính là kiếm sư của ngươi. Đột nhiên, một vẻ kiêu ngạo khó thuần hiện lên trên mặt hắn.