Thái Ất Tiên Ma Lục Chi Linh Phi Kỷ

Quyển 1 Chương 3: Trúc Sơn Giáo chủ

Dịch: Thủy Đông Lưu

Biên: Thùy Dương

Hi Di Tử sắc mặt ôn hòa, giơ tay tỏ ý Kiếm Tổ không cần nhiều lời, tay cầm phất trần, đi tới bên cạnh vách núi.

– Huyết Sát đạo hữu nói đùa rồi, Côn Luân sơn từ khi lập phái tới nay, đã trải qua trấn áp Thiên Ma Nguyên Sát, tru diệt Thi Tôn Đặng Thần, trọng thương Cưu Bàn Nữ Chủ, trừ Ma truyền Đạo, vượt mọi chông gai, hương hỏa tương truyền đã hơn hai ngàn năm rồi, không phải đạo hữu nói diệt là có thể diệt được đâu.

Huyết Sát Lão Tổ lắc lắc đầu, vốn cũng chẳng cần phải nói nhiều lời thừa.

– Hi Di Tử, không phải ta tới tranh cãi với ngươi. Hôm nay diệt Côn Luân phái của ngươi, ta tất có chuẩn bị mà tới. Trúc Sơn Tổ Sư đâu rồi nhỉ?

Chỉ nghe một tiếng cười khà khà chói tai, một tia khói dày đặc từ trong đám hắc vân bay vờn ra ngoài, trong đám khói dày chui ra một tên ma y đạo nhân (đạo nhân mặc áo sợi gai) mồm miệng xấu xí, dừng lại ở phía trên hồng quang của Huyết Sát Lão Tổ.

Đây chính là Giáo chủ khét tiếng của Nam Cương tà phái Trúc Sơn giáo – Tả Tư Minh.

– Tả Giáo chủ, mời Côn Luân Chưởng giáo xem một chút cái túi ở trong tay ngươi đi.

Trúc Sơn Giáo chủ lại cười khà khà, từ bên hông cởi xuống một chiếc bao bố.

Trên túi vải bố này vẽ đầy Điển văn*, túi căng phồng lên, bên trong dường như chứa đầy vật còn sống, phập phồng lên xuống không ngừng.

(*Điển văn: còn có tên Thủy thư, cũng gọi là Quỷ thư, Phản thư, là văn tự viết cho người đã chết đọc. Tương truyền “Thủy văn tự” là do một người tên Lục Đạc Công sáng tạo nên. Nguồn)

Hi Di Tử nhìn thấy túi này, mặt biến sắc!

Đây là Nguyên Thương Đại mà Trúc Sơn tà giáo dùng để bắt giữ hồn phách người sống.

Trúc Sơn Giáo chủ có sở trường dùng linh hồn người sống để tu luyện pháp bảo, Nguyên Thương Đại này chính là một lợi khí bắt hồn không thể thiếu.

– Không sai, Hi Di Tử, ngươi nhìn thật kỹ vào, ở trong này chính là linh hồn của 35 đệ tử môn hạ ngươi, chỉ cần ta dùng chút Âm Hỏa thiêu đốt, bọn chúng sẽ hình thần câu diệt, không thể siêu sinh.

Hi Di Tử từng lệnh cho các đệ tử tìm cơ hội mượn binh khí của địch nhân để binh giải, đó cũng chỉ là một hành động bất đắc dĩ.

Binh giải có nghĩa là coi toàn bộ tu hành của kiếp này như công dã tràng, vứt bỏ thân xác, chỉ để cho nguyên thần xuất khiếu quay về Địa phủ, lại luân hồi chuyển kiếp một lần nữa.

Nếu gặp may mắn, kiếp sau có thể trở lại Huyền môn tu hành còn coi là một kết quả tốt.

Mà nói cho cùng, tu hành chính quả của kiếp này, đều đã thành uổng công phí sức.

Nhưng tựa hồ như thế vẫn chưa đủ….

Không ngờ rằng yêu nhân ác độc đến thế, chẳng những giết sạch người, còn một lưới bắt hết linh hồn, làm như vậy, chính là muốn người khác hình thần câu diệt.

Hình thần câu diệt, chính là tiêu thất (tan biến) trong Tam giới, tan thành mây khói, giống như chưa hề tồn tại trên thế gian này.

Quá ngoan độc!

– Nếu không muốn đệ tử ngươi uổng phí tính mạng, chỉ cần Kiếm Tổ thu hồi Trấn Tiên Kiếm Tác, không trói buộc Thần Thạch nữa, giải khai phong cấm thả sư tôn ta Thiên Ma Nguyên Sát ra ngoài, ta thề độc bảo đảm, thả linh hồn của đệ tử ngươi đi đầu thai chuyển thế.

Hóa ra Kiếm Tổ không thể phát lực, chính bởi Trấn Tiên Kiếm Tác bị chính hắn khóa lại phía trên xương tỳ bà.

Dùng kỳ môn yếu huyệt (huyệt vị quan trọng) của bản thân, phóng ra pháp lực bám thêm trên Kiếm Tác để trấn áp Thần Thạch.

Chỉ là rõ ràng phía trên Thần Thạch tồn tại phù văn phong cấm của Thần Khuyết, hà tất phải dùng thêm phương pháp cực đoan như vậy để tăng thêm lực trấn áp đây?

Kiếm Tổ đã sớm nghiến nát răng, pháp lực kích động theo tâm tình, xích sắt cũng đang đang vang dội, hiện lên kim sắc quang mang (hào quang màu vàng).

– Côn Luân môn hạ chúng ta không có hạng người sợ chết, trảm yêu trừ ma là gốc rễ tu đạo, dẫu hình thần câu diệt cũng là chết có ý nghĩa!

Huyết Sát Lão Tổ thở dài:

– Hi Di Tử, bổn tọa có thể kiên nhẫn đợi ngươi trả lời, chỉ sợ các đồng đạo khác không nhẫn nại được như thế.

Trong đám hắc vân phía sau, tiếng ồn ào lại nổi lên.

Đột nhiên có một đạo bạch quang bắn về hướng Trúc Sơn Lão Tổ!

Đó là đệ tử nhỏ nhất của Côn Luân phái, Mạc Thiếu Ai. Nước mắt của Thiếu Ai đã sớm cạn khô, từ mi tâm của gã bay ra một vệt quang hoa (tia sáng). Chính là phong mang (mũi nhọn) của kiếm.

Mà chính gã cũng phi thân lên, tay phải nhanh như chớp bám vào quang hoa, rồi như một tia sét, bắn về phía Trúc Sơn Lão Tổ.

Mục tiêu của gã, là Nguyên Thương Đại.

Bên tai truyền tới tiếng sư tôn gấp gáp:

– Thiếu Ai! Chớ nên vọng động!

– Yêu nghiệt! Ta liều mạng với các ngươi!

Ấy là tiếng đáp của Thiếu Ai.

Mạc Thiếu Ai là đệ tử nhỏ nhất của Côn Luân phái. Thiên tư của gã chẳng được coi là trác tuyệt, nhập môn mười năm mà vẫn chưa tu được Thân Kiếm Hợp Nhất (người và kiếm hợp nhất).

Các vị đồng môn đều rất bảo vệ sư đệ nhỏ nhất này, ngoài sư tôn chỉ bảo, bọn họ còn tranh nhau âm thầm trợ giúp gã tu luyện yếu quyết (khẩu quyết quan trọng). Nhưng chính việc ấy lại trở thành chướng ngại tu hành lớn nhất của Thiếu Ai.

Gã vô cùng coi trọng tình nghĩa, quá đỗi ỷ lại vào các sư huynh sư tỷ đồng môn, cho nên khi tu đạo liền trở nên khó tham phá (tham ngộ + phá giải) tình quan.

Không phá tình quan, cũng có nghĩa không thể chém tan Tam Thi Thần.

Huyền môn chính tông tu hành chủ yếu coi trọng việc trừ đi Tam Thi Thần* trong thần thức – phàm nhân tưởng rằng ấy là Tham, Sân, Si. Kỳ thực trong Huyền môn được xưng là Cứ, Chất, Tễ, vốn chính là các thần thức ô trọc (bẩn thỉu) chiếm giữ thân thể con người.

(*Tam Thi Thần: còn gọi là “Tam Bành” hoặc Tam trùng”, hình thành từ học thuyết âm dương ngũ hành. Đạo giáo cho rằng, trong thân thể con người có thượng, trung, hạ ba đan điền, mỗi nơi đều có một thần trú ngụ bên trong gọi chung là “Tam Thi”. Theo đó, Tam Thi họ Bành, Thượng Thi có tên “Cứ”, Trung Thi có tên “Chất”, Ha Thi có tên “Tễ”. Có nhiều học thuyết và tên gọi khác nhau nhưng nói chung, “Tam Thi” này chính là mối nguy hại cho thân thể, gây cản trở cho việc tu hành.)

(Có thể đọc thêm về Tam Thi Thần tại đây và đây)

Nếu như không thể trừ đi Tam Thi Thần này, việc tu hành giống như thiếu mất nền móng, khó mà tham thấu sự huyền diệu của tầng cao hơn, càng đừng mong có thể luyện ra được kiếm thần tâm linh tương thông.

Mạc Thiếu Ai luyện Xung Hư Kiếm vốn là được sư tôn ban cho. Kiếm này là hảo kiếm, do thượng cổ Chúc Dung Tử đúc nên, linh khí dồi dào. Nhưng từ đầu tới cuối Thiếu Ai vẫn không điều khiển được. Mặc dù sau đó cũng có thể tu luyện được kiếm tùy ý hóa to biến nhỏ, lúc bình thường giấu ở trong huyệt mi tâm ấn đường.

Phương pháp ngự kiếm coi trọng Nhân Kiếm Hợp Nhất.

Bởi còn nghiệp chướng Tam Thi Thần, gã không thể luyện được tâm linh tương thông nên mặc dù kiếm có thể rời tay mà bay xa nhưng lại không thể tùy ý đâm chém . Cho nên Mạc Thiếu Ai vẫn như trước sử dụng kiếm pháp của phàm nhân – tay không rời kiếm.

Nhưng hôm nay một kiếm này, lại có thế như sấm vang chớp giật. Uy lực của nó cũng gần tới mức Ngự kiếm phi trảm. Nhân ảnh vừa bắn ra, kiếm đã ở trên tay, thẳng đến ngực của đối phương. Hàn quang ba thước phả vào mặt.

Trúc Sơn Giáo chủ nhếch nhếch khóe miệng, khẽ cười một tiếng.

– Thú vị đấy, bổn tọa sẽ chơi với tiểu hài nhi này một chút.

Thanh âm tràn ngập điệu châm chọc.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã ngừng lại. Nhưng không phải là Mạc Thiếu Ai muốn dừng, mà là không thể không dừng.

Bởi kiếm phong (mũi kiếm) đã dừng giữa hai ngón tay trái của Trúc Sơn Giáo chủ. Ngón trỏ và ngón giữa. Lão chẳng qua chỉ dùng hai ngón tay đã có thể nhẹ nhàng kẹp lại một kích của thần kiếm thế như lôi đình.

– Đây mà là Côn Luân đệ tử ư? Thân kiếm còn chưa hợp nhất, thì tu đạo cái gì?

Trên mặt Trúc Sơn Giáo chủ đều là vẻ chế nhạo.

Mạc Thiếu Ai nét mặt đỏ bừng, dùng toàn lực muốn rút Xung Hư Kiếm ra.

Chỉ là, không thể rút.

Không hề nhúc nhích.

Thân người gã giống như lơ lửng giữa trời, chỉ dùng kiếm chống đỡ, cả người bị Trúc Sơn Giáo chủ nhấc lên không trung.

Mà chỉ dùng có hai ngón tay.

Trúc Sơn Giáo chủ ha ha cười:

– Cũng được, cũng được, để cho tổ sư gia của ngươi dạy ngươi thế nào là kiếm pháp nhé!

Dứt lời, tay phải nhấc lên, kiếm chỉ đã điểm trụ Thiên Linh Cái (huyệt trên đỉnh đầu) của Thiếu Ai!

Nơi xa, nghe rõ tiếng hét chói tai của Hi Di Tử:

– Yêu nghiệt! Xem kiếm!

Tiếng đến người đến. Người đến kiếm đến.

Hi Di Tử đã hóa thành một đạo kim quang, lao thẳng đến Trúc Sơn Lão Tổ.

Nhưng còn một đạo ánh sáng còn nhanh hơn ông, đó là huyết quang.

Keng! Một tiếng vang lớn! Huyết quang kia và kim quang đụng vào nhau, tóe ra vô số tia lửa!

– Tả Giáo chủ chẳng qua là giúp các hạ giáo huấn đồ đệ, nếu Hi Di Chưởng giáo muốn hoạt động tay chân, cứ để bổn tọa tiếp ngươi đi.

Trong tay Huyết Sát Tử phiêu phù một cái viên luân (vành dạng vòng tròn) to lớn như người, hình dạng trăng tròn, toàn thân huyết hồng, khắc đầy phù chú, đang áp phía trên kiếm chỉ kim quang lập lòe của Hi Di Tử.

Hi Di Tử nhìn thấy cái vòng này, không khỏi giận dữ nói:

– Hóa Huyết Ma Đao! Yêu nghiệt! Ngươi ắt bị trời diệt!

Hóa Huyết Tịch Tiên Đao này là binh khí trấn sơn của Thiên Sát cung, uy chấn quần ma.

Năm đó Huyết Sát Tử vì luyện thành binh khí chuyên để đối phó với Huyền môn chính đạo, đã tìm kiếm về 49 vị danh sĩ Huyền môn chính đạo, chặt đầu bọn họ đem sinh hồn và ô huyết hối luyện suốt 81 năm mới luyện thành đao này.

Đao ấy hội tụ Thuần Dương chân khí của người tu hành và cả oan sát chi khí, lại dùng thêm Thuần Âm ô huyết còn tươi sống rèn luyện cùng, một khi giao thủ cùng tản tiên Huyền môn dùng kiếm bình thường, linh khí tất sẽ bị nhiễm bẩn, hóa thành ngoan thiết.

Phàm là tản tiên chính đạo, gặp phải đao này, không khỏi căm phẫn khó chịu. Chỉ bởi vì nó được làm bằng tiên huyết tinh hồn của đồng đạo.

Chính trong khoảnh khắc này. Trúc Sơn Giáo chủ thu tay, thân thể Mạc Thiếu Ai giống như một chiếc lá khô, đã rơi xuống đám mây.

Hi Di Tử nhíu chặt chân mày, trong miệng quát một tiếng:

– Mau!

Chỉ một thoáng kim quang bắn ra tứ phía, Hóa Huyết Tịch Tiên Đao của Huyết Sát Lão Tổ vậy mà bị đẩy lui, khiến lão bị chấn ra ngoài một trượng. Trong tay Hi Di Tử vẽ ra một đạo kim quang, chuyển thân bay về phía Mạc Thiếu Ai.

Huyết Sát Lão Tổ cau mày nói:

– Không hổ là Hỗn Nguyên Kiếm, Hóa Huyết Đao quả nhiên không vấy bẩn được nó.

Không ai bảo ai, La Sát Nữ Chủ và Hoàng Mi Lão Tổ hắc hắc cùng cười lạnh một tiếng. Té ra thứ gọi là chí bảo của Ma đạo, cũng chỉ có thế.

Hi Di Tử thần tốc phi hành, dùng kim quang nâng đỡ thân thể Mạc Thiếu Ai, rồi theo đó mà bay tới nhẹ nhàng ôm trong tay, nhún người án theo kiếm quang, chân đã chạm đất.

Lại nhìn Mạc Thiếu Ai đã hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, da thịt trên mặt cơ hồ tối đen như mực, giống như bị một tầng hắc khí che phủ, không hề tản đi.

Trúc Sơn Lão Tổ ở trên mây ha ha cười to:

– Hi Di lão nhi, trong Nguyên Thương Đại sắp gom đủ 36 sinh hồn rồi. Tiểu đồ nhi yêu quý của ngươi trúng phải Hủ Cốt Kiếm của ta, độc khí rữa cốt mòn gân sẽ vận khắp khí mạch toàn thân, dù có là Đại La thần tiên thì một thời ba khác ắt cũng binh giải! Ta thấy ngươi vẫn nên ngoan ngoãn mà làm theo lời Huyết Sát Lão Tổ, bằng không đoạn tử tuyệt tôn thì đừng trách bổn Giáo chủ không nói rõ trước.

Lời ấy không hề giả, Hủ Cốt Kiếm của Trúc Sơn Lão Tổ khét tiếng nhất trong Huyền Ma lưỡng đạo. Kiếm ấy vô ảnh vô hình, dùng chướng khí ô uế chí âm mà luyện thành, độc hại vô cùng, khi xuất thủ chính là một luồng hắc khí. Thời điểm đối chiến cùng người khác thường hay thừa cơ chui vào kỳ kinh bát mạch của người tu hành, một thời ba khắc sẽ khí tuyệt mà chết.

Hi Di Tử vội vã dùng kiếm chỉ nén thành một vệt kim quang, điểm lên mi tâm của Mạc Thiếu Ai.

– Định dùng kiếm bức độc ra? Si tâm vọng tưởng! Trừ phi là hai người của 1300 năm trước ấy trở lại! Bằng không đừng hòng có ai bức ra Hủ Cốt Kiếm của ta!

Hi Di Tử vẫn bất vi sở động như trước, tiếp tục truyền chân khí vào Nê Hoàn Cung* của Mạc Thiếu Ai.

(*Nê Hoàn Cung: Nê Hoàn là cung thứ 3 trong Cửu Cung, Nội Cảnh giải: Từ giữa hai chân mày đi vào 3 thốn là Đan Điền Cung, cũng gọi Nê Hoàn Cung. Nguồn)

Huyết Sát Lão Tổ sớm đã mất kiên nhẫn, lúc này sắc mặt càng thêm âm trầm:

– Xem ra Côn Luân Chưởng giáo không tính làm theo ý của bổn tọa rồi? Vậy thì chẳng thể trách bổn tọa đại khai sát giới!

Lời còn chưa dứt, tay trái lão đã tế khởi Hóa Huyết Tịch Tiên Đao, tay vung lên, viên luân kia hóa thành một đám huyết quang, như tên rời dây cung bắn ra thẳng hướng Vũ Văn Càn Khôn.

Lão động thủ trước là do sợ các ma chúng khác lỡ tay kích động Thần Thạch cấm chế. Vốn muốn cậy việc lấy sinh hồn của Côn Luân đệ tử làm tin để bức bách Hi Di Tử giải trừ cấm chế. Nhưng nay xem ra Hi Di Tử và Vũ Văn Càn Khôn thà rằng hi sinh đệ tử quyết không chịu giải khai Thần Thạch nên lão dứt khoát tiên hạ thủ vi cường!

Chỉ cần trảm đoạn xiềng xích trói buộc Thần Thạch của Vũ Văn Càn Khôn trước, sau đó rót tiên huyết vào kẽ hở của Thần Thạch, thì khỏi lo chẳng phá được Thuần Dương cấm chế này.

Nhưng La Sát Nữ Chủ cũng chẳng chịu thua kém, ma bố phiên trong tay giương lên, quanh thân lại xuất hiện chín nữ thể yêu ma quỷ diện xích thân (mặt quỷ thân trần), vóc người diêm dúa yêu kiều, đây chính là Ngự Chi thuật Cửu Tử Âm Ma ngoan độc trong La Sát giáo. Sau khi La Sát Nữ Chủ hét một tiếng, chúng hóa thành 9 đạo yên quang (tia sáng như khói), xông thẳng đến Hi Di Tử.

Còn tên Thi Yêu Minh Tuyền cười một tiếng ác độc, hút mạnh lấy một ngụm tiên huyết trên cổ họng nữ tử đang ở trong tay, rồi tiện tay vứt thân thể xuống dưới vách núi, quanh thân nổi lên hắc khí, giống như một đạo hắc quang rít gào bổ nhào hướng về Vũ Văn Càn Khôn.

Nhất thời, trong đám hắc vân trên bầu trời đỉnh núi tứ phía nổi lên tiếng hò giết, mắt thấy Huyết Sát Lão Tổ động thủ, quần ma đã sớm không nhịn được cũng đánh về phía ba người trên vách núi.

Pháp bảo linh đan, cũng chẳng thể phí công mà nhường cho kẻ khác.