Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 227: Ngoại truyện 4: Số mệnh (Hạ)

Ngoại truyện 4

Số mệnh (Hạ)

Edit: Yunchan

***

Khi đó tôi mười sáu tuổi, đã dần hiểu chuyện đời, không còn ngây thơ khờ khạo như trước đây nữa, chưa kể tiếp xúc với Liễu Sinh Tuyên nửa năm, dần dần cũng nhận ra tình cảm của y với mình. Dù tôi không nảy sinh tình ý như y, nhưng tôi vẫn hiểu ra, hiểu thứ gì là tình yêu nam nữ. Vì vậy có một ngày, tôi bỗng nhiên phát hiện mình đã hiểu được ánh mắt phức tạp của sư phụ, trong đó xen lẫn kiềm chế và ẩn nhẫn, có cả phần tình ý khó thể nói rõ hệt như ánh mắt của Liễu Sinh Tuyên.

Sự phát hiện này khiến tôi rơi vào hoảng loạn và sợ hãi cùng cực. Khoảnh khắc đó, thậm chí tôi còn thấy sư phụ đáng sợ hơn Mặc Ly rất nhiều, tìm cớ bỏ chạy khỏi sư phụ theo bản năng, mấy ngày liền không dám gặp sư phụ nữa.

Trong mấy ngày đó, tôi vẫn luôn tự nhủ với lòng rằng mình nhìn lầm rồi, nhất định là nhìn lầm rồi, nếu không thì tôi vẫn chưa biết gì nên mới hiểu lầm thôi. Vì y là sư phụ của tôi, không thể nào ôm ấp loại tình cảm đó với tôi được.

Nhưng ý trời quả là thích trêu ngươi.

Về sau càng có nhiều dấu hiệu rõ ràng hơn, khiến tôi biết chắc rằng mình không nhìn lầm, cũng không đoán sai, thậm chí còn biết căn nguyên dẫn đến tất cả những chuyện này, chính là độc Câu Tình khó giải của Mị Linh Hồ yêu. Vì vậy tôi không dám tiếp cận sư phụ nữa, cũng không dám nhìn vào mắt y nữa, ngày ngày đêm đêm đều ở trong trạng thái sợ sệt khổ sở, không biết nên trốn tránh y thế nào.

Loại sợ hãi và khổ sở cực độ không tài nào nói ra này khiến tôi phạm vào lỗi lầm ích kỷ, cuối cùng kéo cả Liễu Sinh Tuyên vô tội vào vũng nước đục.

Lúc đầu tôi còn chưa ý thức được điều đó, chỉ vì trút bỏ cảm xúc hỗn loạn khiến ngực muốn vỡ tung mà lén về thôn Phượng Tuyền gặp Liễu Sinh Tuyên thường xuyên. Vì trong số những tôi quen chỉ có y là người của giới phàm tục, có thể trò chuyện với tôi, chịu được thái độ ngày càng nóng nảy và vô lối của tôi, khiến tôi tạm thời quên đi Cửu Huyền, tạm quên đi tất cả giới tu tiên.

Nhiều lần lén lút gặp gỡ như thế, đương nhiên sẽ khiến y hiểu lầm, cũng cho y can đảm để trút hết nỗi lòng với tôi. Còn tôi đã rơi vào đường cùng đương nhiên cũng không cự tuyệt, trái lại còn thấy trước mắt mình bừng sáng, có cơ tháo gỡ nút thắt chết, chạy ra khỏi biển lửa.

Tôi cân nhắc rất kỹ, thứ nhất tôi có chút thiện cảm với Liễu Sinh Tuyên, nên gả cho y không đến nỗi quá khó xử. Thứ hai làm thế có thể khéo léo tỏ rõ tâm ý của tôi, để sư phụ hết hy vọng với tôi. Thứ ba tuổi thọ của người phàm tục chưa đến mấy chục năm, thời gian đó đối với người có hy vọng kết đan thành tiên như tôi cũng không đến nỗi quá dài. Y giúp tôi lần này, tôi bên y một đời, có lẽ cũng là một cách đền bù.

Đương nhiên, ôm mục đích này để gả cho người là hết sức đê tiện, nhưng khi đó tôi đã không còn cách nào khác, vả lại tuy mục đích của tôi không thuần lương lắm, nhưng lòng muốn xuất giá vẫn rất kiên định. Chẳng qua tôi không ngờ rằng lòng phản đối của sư phụ còn kiên quyết hơn tôi. Sau khi dùng lời ngay lẽ phải răn dạy, để ngăn cản tôi, y còn hạ thủ sát hại Liễu Sinh Tuyên, đã thế còn chính miệng báo cho tôi tin Liễu Sinh Tuyên đã chết.

"Hắn đã không còn trên nhân thế, con đừng nghĩ tới chuyện xuất giá nữa, hãy chuyên tâm tu luyện đi."

Lúc nghe thấy câu nói hời hợt đó, trong tích tắc tôi như chết lặng, mất đi toàn bộ cảm giác.

Đó là tuyệt vọng, sự tuyệt vọng khi rơi xuống vách núi đen, gian nan lắm mới bám được cành cây mọc xiêng trên vách đá, còn chưa kịp lấy lại hơi, đã phải mở mắt trừng trừng nhìn cành cây đó bị người ta nhẫn tâm chém gãy.

Tôi trầm mặc hồi lâu rồi quay lưng bước ra. Trong lòng bỗng nhiên hận sư phụ tới thấu xương, hận nhất là khi y dò xét ánh mắt tôi, cứ như muốn nhìn xem sức nặng của Liễu Sinh Tuyên trong lòng tôi đến đâu, nhưng tôi đã quyết tâm không để cho y nhìn thấu.

Về lại phòng mình, tâm trạng của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì tôi cần gì phải liên lụy tới Liễu Sinh Tuyên. Tiếc là ngàn vàn khó cầu một chữ nếu, tôi đã định trước sẽ mắc nợ Liễu Sinh Tuyên, đời này không thể nào hoàn trả.

Từ đó trở đi, mỗi lần gặp sư phụ tôi đều thấy kinh ngạc từ tận đáy lòng. Vì người trước mắt này dù giá nào cũng không sánh được với vị sư phụ trong trí nhớ của tôi, mà hệt như một người xa lạ mới gặp gỡ. Nhưng xa lạ cũng thế thôi, thù hận vẫn còn tồn tại vô cùng chân thật, hận đến mức tôi biết rõ độc không thể giết chết y, nhưng tôi vẫn hạ độc trong trà. Hành động đó là để tỏ rỏ quyết tâm đoạn tuyệt của tôi, thậm chí còn có một loại mong chờ tàn nhẫn, muốn nhìn thấy y đau đớn.

Điều tôi không ngờ được chính là, lúc hạ độc người bị khiếp sợ trái lại chính là tôi, vì lúc y đau đớn, trong ánh mắt vẫn đong đầy tình ý và quan tâm không tài nào xua tan, còn ra lệnh cho những người có mặt không được đồn chuyện tôi thí sư ra ngoài.

Ở trước mặt tôi, y đã hèn mọn tới mức độ này...

Tôi không tài nào chấp nhận nổi, thà y nổi trận lôi đình đâm chết tôi còn hơn.

Tôi sợ hãi chạy trốn.

Để lại thư, trốn đi, cùng y ân đoạn nghĩa tuyệt.

Chỉ có làm thế, vị sư phụ khiến tôi kính trọng và sùng bái khó ai bì trước kia mới có thể để lại một cái bóng nhạt nhòa cuối cùng trong lòng tôi, không đến mức biến mất hoàn toàn.

Đó quả là đoạn ký ức đáng sợ, áp lực tận cùng, tuyệt vọng tận cùng.

Tôi đã nghĩ tới cái chết, nhưng tu tiên không thành, luân hồi tái sinh thì vẫn đau khổ như trước thôi. Thế nhưng còn sống, tôi cũng không biết mình nên đi đâu về đâu, Cửu Huyền không thể về, thôn Phượng Tuyền không thể đi, tôi không còn mặt mũi nào để đối mặt với Liễu gia, cũng không muốn cha phải khổ sở theo tôi. Tôi chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, ngày này qua ngày khác, không biết một khắc sau sẽ tới nơi nào, gặp phải loại người gì, đụng độ nguy hiểm gì.

Từng đoạn hồi ức cứ bay vút qua trong đầu Sở Mộ Tuyết như thế, hào quang trong mắt cô đã từ từ tối xuống, mãi đến khi nhớ tới hắn, Ma chủ Mặc Ly, trên đôi má tái nhợt của cô mới bừng lên chút vầng sáng, trong mắt cũng ánh lên một tia thần thái.

Có lẽ, nhân duyên trời định, những đau khổ mà tôi phải gánh chịu trước đó, nói không chừng là để cho tôi gặp lại hắn lần nữa, hiểu nhau, thậm chí là yêu nhau tới đốt cháy cả sinh mạng.

Sau khi phản bội Cửu Huyền, không ai đuổi giết, tôi bèn lang thang không định hướng thật lâu, bản thân tôi cũng không nhớ rõ thật lâu đó rốt cuộc là một năm, hai năm, hay bao nhiêu năm, cho đến khi đụng độ ba gã ma tu, liều mình vẫn không đấu lại, bị bắt về Ma môn, gặp lại hắn lần nữa.

Vẻ ngoài của hắn vẫn như xưa, một bộ y phục hắc kim thêu phi long, chiếc mặt nạ dữ tợn, ánh mắt sâu thẳm mà kiệt ngạo, quanh thân tỏa ra ma khí nồng nặc, mang theo cảm giác áp lực cực đại, toát lên khí thế khiến kẻ khác phải run sợ.

Thế nhưng, tôi lại không sợ hắn.

Lúc này tôi mới phát hiện, với vị sư phụ trở nên xa lạ hèn mọn, sư huynh trở nên đố kỵ hà khắc, đồng môn trở nên ngờ vực lạnh lùng, thì cảm giác được nhìn thấy một người quen thuộc thuở xưa không hề thay đổi thật tốt biết mấy, dù cho hắn là Ma chủ tiếng xấu lan xa, ác độc tàn bạo.

Ánh mắt Sở Mộ Tuyết trở nên nhòe nhoẹt, bên môi nở ra một nụ cười nhạt, như giọt sương nhỏ xuống lá sen dưới ánh mặt trời, sao băng lướt qua phía chân trời tăm tối, ánh sáng chớp lên trong tích tắc khiến kẻ nhìn phải lóa mắt mê muội.

Ngày hôm ấy, khi gặp lại sau bao ngày xa cách, cô cũng vô thức nở ra một nụ cười nhạt thế này, không phát hiện được ánh mắt Mặc Ly đã đờ ra trong phúc chốc, còn sắc mặt đen sì, nhe răng trừng mắt đầy bặm trợn của Mật Hạt Nhi bên cạnh thì cô lại thu hết vào tầm mắt, mà sự đáp lại của cô lại là một nụ cười nhẹ nhõm.

Đây là tỉnh ngộ.

Tính mạng: Muốn lấy thì cứ lấy, cô đã chẳng cần thiết nữa.

Thân phận: Phản bội tiên môn, cùng lắm chỉ được coi là tán tu, tiên môn và ma môn thù địch thế nào chẳng có quan hệ gì tới cô cả.

Thiện ác: Cô không phân rõ, bằng không đã không làm việc thiện, trái lại còn thu về quả ác.

Từ giờ trở đi, không sầu không lo, mọi việc tùy tâm, thuận theo tự nhiên.

Mặc Ly không giết cô, Mật Hạt Nhi thì muốn nhưng tiếc là không có cơ hội. Cô bèn thích nghi với hoàn cảnh, ở lại trong Ma môn.

Ở đây không phải không có người xoi mói cô, châm chọc cô, đối xử ác ý với cô. Nhưng cô đều coi nhẹ hết thảy, ngày này qua ngày khác đều làm theo ý mình, thậm chí đối xử với Mặc Ly cũng y như thế. Tâm trạng tốt thì trưng ra bản mặt tươi cười, tâm trạng xấu thì làm lơ hắn, dù cho khi đó Mặc Ly đang nổi giận, mọi người Ma môn nơm nớp lo sợ, thì cô vẫn cư xử như chẳng có việc gì.

Có lẽ trong cái rủi có cái may, thiên phú tu tiên của cô vốn đã không tệ, sau khi giác ngộ thì tâm cảnh bèn thay đổi. Ma chướng trừ sạch, tu vi cũng đột nhiên tăng vọt. Theo dòng thời gian chảy xuôi như nước, cô cũng dần trưởng thành, vẻ ngoài của cô khó thể gán cho từ phong hoa tuyệt đại hay đoan trang đức hạnh, có lẽ cũng không thể nói là xinh đẹp đáng yêu, nhưng vẫn có nét thanh nhã tự nhiên.

Như hoa sen trắng giữa bùn, sự tồn tại của cô đã trở nên đặc biệt trong Ma môn, trái ngược nhau nhưng lại mang tới sự hài hòa kỳ lạ, tính cách của cô cũng khác biệt với mọi người một cách vô cùng tự nhiên.

Càng nguy hiểm càng mê hoặc.

Trên người Mặc Ly xưa nay luôn tỏa ra luồng khí tức thần bí nguy hiểm, hắn sẽ xâm chiếm lòng người một cách đường hoàng và ngang ngược, khiến không ai có thể coi thường và quên mất hắn. Bởi vậy khi tôi đã không còn sợ hãi hắn, thì đã bất tri bất giác bị một ánh mắt, một nụ cười như có như không của hắn hấp dẫn, mãi tới khi không còn kiểm soát được lòng mình, yêu hắn.

Đây là loại tình cảm mà tôi không thể nào trốn tránh, cũng không có cơ hội để trốn tránh.

Có lẽ do số mệnh, mà hắn đã yêu tôi sớm hơn một bước. Vì vậy hắn cứ chờ ở đó như đang chờ con mồi tự chui đầu vào lưới, ngay khoảnh khắc tôi ngộ ra mình yêu hắn, hãy còn đấu tranh do dự, thì đã bị hắn cường thế kéo vào lưới tình sôi sục.

Ánh mắt chạm nhau, nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn cháy rực tình ý nóng bỏng... nụ hôn không chút e dè như muốn tuyên bố quyền độc chiếm... vòng ôm không cho phép né tránh, kiên định khó thứ gì sánh được... bóng dáng cao lớn bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu đều ở bên che chở... vả cả dáng vẻ hắn mím môi thật chặt khi tức giận, đôi mắt hân hoan rực sáng khi cười... đương nhiên cũng có khi khắc khẩu, hai bên tổn thương nhau, nhưng cuối cùng lại làm hòa trong dây dưa quấn quýt, chẳng ai bỏ được ai, chẳng ai nỡ rời ai, cả hai đã định trước phải ở bên nhau đến chết...

Từng đoạn hồi ức khi chung sống với Mặc Ly lướt qua cực nhanh trong đầu, không bỏ sót thứ gì, trong mắt Sở Mộ Tuyết cũng lan ra vẻ cuồng si nồng cháy, như muốn thiêu đốt hết tia sinh mệnh cuối cùng, khắc dấu ấn lên linh hồn hắn...

Trọn đời cũng đừng quên, đoạn thời gian đẹp đẽ nhất, tươi sáng nhất trong sinh mệnh của cô.

Lúc này, tiếng khóc của trẻ sơ sinh bỗng vang lên.

Sở Mộ Tuyết bị kéo về với thực tại, tiếng đánh nhau ngoài cửa cũng càng ác liệt hơn vì thế. Mặc Ly đang vắt hết chút sức lực cuối cùng để bảo vệ cho vợ con mình bình an, dù cho cái nhận được, chỉ là một lần cơ hội được gặp lại nhau.

Đáng tiếc, hy vọng đó thật xa vời.

Cứ tưởng đâu có Mặc Ly làm bạn, thì cô sẽ có dũng khí đối mặt với sinh tử. Nhưng giờ khắc này, nước mắt của Sở Mộ Tuyết vẫn rơi xuống trong vô thức, không phải vì Mặc Ly, mà là vì đưa con non nớt còn chưa mở mắt trong lòng này.

Cô và Mặc Ly đã có một tình yêu nồng nhiệt, đã sống một đời không uổng phí, nhưng đứa con này...

Bàn tay của Sở Mộ Tuyết áp sát lên tấm lưng ấm áp của con, dùng tu vi cả một đời để đả thông ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu toàn thân cho nó. Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu tư chất của đứa trẻ không tốt thì khả năng cao là sẽ chết ngay trong lực xung kích dũng mãnh của linh khí, nhưng hiện tại cô không có sự lựa chọn nào khác, cũng đành vậy thôi.

Mặc cho số phận.

Nếu con không chịu nổi thì sẽ dắt nó cùng xuống Cửu Tuyền, còn tốt hơn rơi vào trong tay những kẻ tu tiên ra vẻ đạo mạo, mãi mãi không có cơ hội vùng lên. Thế nhưng nếu may mắn có thể tiếp nhận...

"Mẹ biết rất khó, nhưng nếu có một con đường sống, thì bất cứ giá nào con cũng phải sống tốt hơn, đừng báo thù cho cha mẹ, chỉ cần con sống thật tốt, như vậy là đủ rồi."

Linh khí cuộn trào mãnh liệt mang theo tình mẫu tử vô bờ và một chút nguyện cầu cuối cùng, xông phá từng huyết khiếu một, Sở Mộ Tuyết cố chịu đựng đòn phản phệ khi mất hết tu vi, tay run lên, đánh vỡ nát huyết ngọc Chu Tước luôn đeo bên người, rồi dùng chút linh khí cuối cùng, đẩy huyễn ảnh Chu Tước bay ra từ trong huyết ngọc vào cơ thể con trai.

Đây là chuyện cuối cùng mẹ có thể làm cho con.

Ngay tích tắc ánh đỏ tắt ngấm, Sở Mộ Tuyết kiệt sức ngã quỵ, khi tri giác tan rã, cô nhìn thấy cả căn phòng bị một luồng lực cực mạnh làm bể nát tan hoang, mà người cô yêu kia, áo đen nhuốm máu, đạp không lướt tới.

Rốt cuộc trước khi chết, còn có thể thấy chàng một lần cuối.

Sở Mộ Tuyết bị cướp vào lòng Mặc Ly, môi nhoẻn ra nụ cười mãn nguyện, kề bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non: "Nếu như có thể, xin chàng hãy mang con đi... ta sẽ ở dưới Cửu Tuyền, chờ chàng..."

Âm thanh đã tắt ngấm ngay giây phút phi kiếm đâm vào cơ thể.

Xin lỗi, cô phải đi trước rồi.

Cô nhìn ra hắn cũng đã kiệt sức, chỉ chống đỡ bằng nghị lực mới không ngã xuống, nếu cứ kiên trì như vậy thêm chốc nữa, lấy cái chết để trả giá, thì có thể cứu vớt được con đường sống cuối cùng cho con trai.

Mặc Ly, mang con chạy khỏi đây đi.

Ta sẽ ở dưới Cửu Tuyền, mãi mãi chờ chàng, về sau bất kể là thương hải tang điền, hai ta cũng sẽ không chia cách nữa.

~ HẾT ~

Gập sách lại, câu chuyện về Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam tới đây là kết thúc rồi, cám ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ Yun suốt cả chặng đường nha, hức, đọc ngoại truyện mà buồn não ruột luôn, nên Yun quyết định sẽ đào tiếp hai bộ truyện bi cho nó buồn hơn, hê hê (~ ̄▽ ̄)ノ

Từ ngày mai nhà Yun sẽ chào đón hai thành viên mới: một là Đọa Tiên của Nguyệt Lệnh Thượng Huyền, hai là Ngân Quang Lệ của Hắc Khiết Minh, những chị em nào thích bi kịch máu cún thì hãy nhào vào hố để chửi cùng Yun nha ~ Đùa chứ không cẩu lắm đâu ㄟ( ▔, ▔)ㄏ