Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 77: Hữu duyên đi đâu cũng tương phùng

Hữu duyên đi đâu cũng tương phùng

Edit: Yunchan

***

Hồ Khản luôn rất sợ chết, nhưng lúc này bị đánh lại không nén giận, siết nấm đấm thụi vào mặt của hán tử trung niên, trúng ngay sống mũi, đánh tới nỗi hắn vẹo đầu, mũi tê rần, chảy ra hai dòng máu mũi.

Hán tử trung niên lấy tay quẹt mũi, thấy tay dính máu, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, quát lên the thé: "Muốn chơi ngang hả? Ông đây chơi với mi!"

Gã thò tay vào ngực tìm tòi, rồi móc ra một cây chủy thủ lóe sáng bén ngót, nhắm vào bụng của Hồ Khản đâm tới chớp nhoáng —-

Lúc này những tay cờ bạc chung quanh đã phát hiện ra trận ẩu đả trong góc phòng, có người sợ hãi tránh ra xa, cũng có người hô to "Giết giết giết" vô cùng hưng phấn. Thế nhưng cảnh dao nhọn đâm vào bụng mềm, phun máu me tung tóe lại không diễn ra như dự đoán. Hán tử trung niên kinh ngạc phát hiện cây chủy thủ trong tay bị hãm lại trước bụng của Hồ Khản một tấc, làm cách nào cũng không thể tiến lên nửa tấc.

"Gì đây —-" Hán tử trung niên ngỡ ngàng ra mặt.

"Mẹ ngươi đồ củ cải trắng!" Hồ Khản thụi thêm cho gã một cú vào cằm, đánh đến độ gã ngửa mặt ra sau, phun máu.

"Đập hắn đập hắn, đập mạnh vào!"

"Đánh trả đi đồ yếu nhớt!"

Những tay cờ bạc này mặc kệ ai sống ai chết, đánh càng ác liệt thì họ càng hào hứng, thậm chí có vài người còn mở sòng đánh cược ngay bên cạnh, cá xem Hồ Khản và hán tử trung niên ai thắng ai thua.

Hàn Ngâm nhìn thấy cảnh tượng này, cơn tức trong ngực càng bùng cháy.

Người khác không nhìn ra, nhưng cô thì thấy rõ mồn một, lúc ngọn chủy thủ của hán tử trung niên sắp đâm tới, trên người Hồ Khản lập tức bung ra một tấm màn chắn, chính là phù khí hộ mệnh mà cô đưa cho hắn.

Có lầm hay không hả!

Phù khí hộ mệnh này là để hắn giữ mạng, chứ không phải để hắn đi đánh nhau với dân cờ bạc!

Mắt thấy hai người này quấn vào nhau, có đà nếu không đánh đến khi ngươi chết ta sống thì tuyệt đối không bỏ qua, đến đây Hàn Ngâm đã quá sức chịu đựng, bước tới hai bước quát ầm lên: "Hồ Khản!"

Giọng của cô thanh thanh trong vắt, cho dù tức giận cũng không quá mức vang dội, nhưng chẳng biết tại sao, lại át được tiếng động ầm ĩ tràn ngập cả sòng bạc.

Hồ Khản sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì lập tức ngừng đấm đá, nhưng hán tử trung niên chịu thua thiệt nào cam lòng thả, thừa dịp hắn dừng tay không phòng bị, tiện tay vớ cái ghế bên cạnh ném mạnh vào đầu hắn.

Lạc Vân Khanh thấy thế, ngón tay giấu trong ống tay áo búng khẽ.

Một mũi tên băng nhỏ tới mức khó thể nhìn thấy bắn nhanh ra như sao sa, nện lên ghế, cái ghế bị nện trúng lập tức tan nát.

Hán tử trung niên và những tay cờ bạc khác không phát hiện ra hành động nhỏ này của Lạc Vân Khanh, chỉ nhìn thấy chiếc ghế vừa tới đầu Hồ Khản đã tan thành trăm mảnh, mạc gỗ bay tung lên, lúc nhìn lại Hồ Khản vẫn bình yên vô sự, chợt nghĩ có thứ gì không đúng.

"Thật là tà môn!"

"Chẳng lẽ tiểu tử này có võ?"

Mấy tay cờ bạc châu đầu suy đoán loạn cả lên, còn Hồ Khản thì nhân lúc hán tử trung niên đang ngây người, lau mồ hôi bước nhanh tới trước mặt Hàn Ngâm, cúi đầu sụp mắt, bộ dạng chột dạ: "Sao... sao cô lại xuống núi..."

Nếu không xuống núi, thì làm sao biết hắn mò tới chỗ này!

Hàn Ngâm lạnh lùng xoay người: "Đi."

Mấy tay cờ bạc thấy cuộc vui sắp tàn, lập tức nhao nhao lên mắng chửi hò hét, có tên dùng lời tục tĩu để trêu ghẹo Hàn Ngâm, cũng có tên xúi giục Hồ Khản, nói hắn bị một tiểu cô nương gọi tới là tới đuổi đi là đi, rõ là chẳng đáng mặt nam nhân, còn có nhiều tên sợ thiên hạ bớt loạn khích tướng hán tử trung niên, giật giây gã xông tới đánh Hồ Khản tiếp.

Nếu đổi lại là một thiếu nữ da mặt mỏng gặp phải tình huống này, e là sẽ xấu hổ lúng túng, che mặt bỏ chạy. Nhưng từ nhỏ đến lớn có lời bẩn thỉu nào mà Hàn Ngâm chưa nghe đâu, thế nên mặt cô hoàn toàn không đổi sắc, chỉ âm thầm dùng linh khí bức ra một trận hàn khí.

Thật đúng là tà môn!

Rõ ràng đang vào cuối thu mát mẻ, vậy mà mọi người trong sòng bạc lại cảm thấy nhiệt độ chung quanh tụt xuống đột ngột, tới kẻ mặc hai lớp áo cũng cóng tới độ run lẩy bẩy, lại nhìn qua Hàn Ngâm, thấy nét mặt cô đanh lại như băng, chẳng biết sao lại chột dạ, tên nào tên nấy đều câm như hến.

Chiêu này là Hàn Ngâm học từ Mộ Thập Tam, cô không thể phóng ra uy áp vô hình đó, nhưng biến tướng chút ít, đổi thành phóng lãnh khí làm người ta đông lạnh cũng có thể, nào ngờ lại công hiệu thật, cô không nhịn được bật cười một tiếng, vén màn cửa định bước ra.

Ai dè một khắc sau người ngăn cô lại chính là Hồ Khản, hắn ấp úng: "Tiên... Hàn cô nương..."

"Sao hả!" Cơn giận mà Hàn Ngâm tạm thời dằn xuống, bây giờ lại bùng lên: "Có phải ngươi chưa đánh bạc tới nước bị người ta lột sạch đồ vứt ra ngoài thì còn chưa nỡ đi không?!"

"Không phải không phải!" Hồ Khản đáp lia lịa: "Ta không đánh bạc, ta xin thề ta không đánh bạc!"

Hàn Ngâm sầm mặt: "Không đánh bạc thế ngươi ở đây làm cái quái gì?"

Hồ Khản nhăn mặt nói: "Tìm người."

"Ai?"

"Gã!" Hồ Khản với tay chỉ vào hán tử trung niên vừa đánh nhau với mình.

Lúc này mấy tay cờ bạc mới hoàn hồn lại, thấy Hồ Khản bị một thiếu nữ còn nhỏ tuổi hơn cả mình dạy cho cúi đầu vâng dạ, thầm lấy làm lạ đồng thời lại nhao nhao lên lần nữa, có điều bọn hắn đều nhận ra lai lịch của thiếu nữ này có vẻ kỳ quặc, nên tiếng bàn tán cũng nhỏ đi rất nhiều, không dám càn rỡ như vừa rồi nữa.

Hán tử trung niên thấy Hồ Khản chỉ vào mình, liền rống cổ lên mắng: "Cút mẹ mi đi, ông đây không quen mi, mi lại bắt ông đây đòi người quái gì hả!"

Đòi người?

Hàn Ngâm không hiểu mô tê gì, chẳng qua nó cũng không quan trọng nữa. Lúc nãy cô chỉ nhìn mỗi Hồ Khản, chứ không để ý kỹ hán tử trung niên này, bây giờ đối diện với gã một cách đàng hoàng, cô lập tức thấy gã quen quen, ngẫm lại một lúc bèn nhớ ra gã là ai, không khỏi cười lạnh: "Cừu Thất, chúng ta đúng là hữu duyên đi đâu cũng tương phùng!"

Tình hình đột nhiên rẽ ngoặc.

Hồ Khản hoàn toàn không ngờ Hàn Ngâm lại biết người này, nên chết trân tại chỗ, Lạc Vân Khanh cũng liếc nhìn cô với vẻ bất ngờ.

Về phía Cừu Thất, hắn thật sự không giải thích được, bèn lùi lại hai bước cảnh giác: "Ngươi... ngươi là ai, sao lại biết tên ta?"

Nụ cười trên môi Hàn Ngâm chuyển sang ngọt ngào, giọng nói cũng mềm đi: "Chuyện mới qua ba bốn năm thôi mà ngươi đã quên mất rồi sao?"

Cừu Thất càng kinh ngạc tợn, nhìn chằm chằm vào Hàn Ngâm lâu thật lâu, sắc mặt bỗn nhiên tái mét, vừa ngó quanh ngó quất tìm đường trốn, vừa hét thất thanh: "Ngươi... ta... ta không quen ngươi..."

Không quen? Không quen thì chột dạ làm khỉ gì?

Thành Thiên Thù, trong sân nhà Hồ Khản.

Trên bàn đá đặt một ấm trà, ba cái chén con, nhưng ngồi uống trà chỉ có hai người.

Ngón tay thon gầy của Lạc Vân Khanh cầm chén trà lên, thấy nước trà trong chén ánh lên màu xanh ngọc thanh thoát như tràn trề ý xuân.

Hồ Khản lại có chút nhấp nhổm, nét mặt lộ ra vẻ sốt ruột cùng hiếu kỳ, chốc chốc lại rướng cổ ngó vào trong sương phòng.

Còn sương phòng ấy à, tạm thời đang đóng chặt cửa lớn lẫn cửa sổ, thế nhưng bên trong lại phát ra đủ loại âm thanh, tiếng động bình thường là thét chói tai, tiếng đấm đá, tiếng thụi thụp, tiếng động bất bình thường là tiếng vật nặng va chạm, tiếng sụp đổ, tiếng băng vỡ vụn và vân vân...

Hồ Khản không nhịn nổi nữa, đứng thẳng người dậy, nhỏ giọng hỏi thăm: "Lạc tiên trưởng... ờm, Hàn tiên trưởng rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với Cừu Thất vậy... lôi gã vào đó, hình như có đến một canh giờ rồi."

Hắn còn giữ lại một câu chưa dám nói: Lỡ đánh chết, thì không hay lắm đâu!

Lạc Vân Khanh chưa trả lời đã nghe cửa bật ra đánh "Ầm", Hàn Ngâm xắn ống tay áo, sảng khoái bước ra, hét lên: "Hồ Khản, tìm giấy với bút mực cho ta!"

Hồ Khản không hiểu cô đòi mấy thứ này làm gì, nhưng không dám hỏi nhiều, vâng dạ hai tiếng rồi cun cút đi làm.

Hàn Ngâm đánh người tới thoải mái tâm hồn, có điều đánh nhiều quá nên miệng hơi khô, bèn thò tay vớ lấy ấm trà trên bàn, uống liền mấy chén, xong xuôi mới thở ra một hơi thích thú, cười tủm tỉm nói: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!"

Lạc Vân Khanh nhìn cô: "Gã là người lấy oán trả ơn đó sao?"

"Chính xác!" Nhắc tới chuyện này, Hàn Ngâm lại bắt đầu nghiến răng ken két.

Cừu Thất chẳng phải ai khác, mà chính là cái tên người qua đường cô cứu vào đêm ba mươi năm đó, khi ấy thấy gã sắp chết cóng, tốt bụng lôi gã tới nơi tránh gió, còn gom củi nhóm lửa sưởi ấm cho gã, chia cho gã ít đồ ăn thức uống nóng. Ai ngờ tên này lại là hạng lòng lang dạ sói, hơi lại sức đã đòi uống rượu, cô nói không có, ánh mắt gã nhìn cô lập tức trở nên bất thường, nếu không phải lúc đó cô đâm nghi, chạy thục mạng, thì không chừng đã bị gã bán tới câu lan đổi tiền rồi.

Chuyện này đã để lại dấu ấn khó phai trong ký ức của cô, nhưng cô chỉ coi đó là một bài học, để sau này không tái phạm lỗi lầm ngu ngốc này nữa thôi, ai dè ông trời già lại cho cô gặp lại gã trong biển người mênh mông, đã thế cô cũng tiện tay bắt gã đền lại mối thù xưa!

Lạc Vân Khanh nghe cô kể lại việc này, đặt chén trà xuống nói: "Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt."

Trong lúc nói chuyện, Hồ Khản đã lấy giấy và bút mực đến, lúc này Hàn Ngâm mới rảnh hỏi hắn: "Ngươi tìm Cừu Thất làm gì?"

Hồ Khản bị cô hỏi thì có vẻ nhăn nhó, cuối cùng bị gặng hỏi quá gắt hắn mới nói ra sự thật.

Chuyện là lúc hắn mới tới thành Thiên Thù, thuê nhà ở, chủ nhà có một nữ nhi tới tuổi xuất giá, nhân phẩm vóc dáng cũng không tệ, mà hắn đã tới tuổi lấy vợ, trước đây cha mẹ thấy hắn lông bông nên không dám bàn tới chuyện chung thân của hắn, sợ làm hại khuê nữ nhà người ta, bây giờ hành vi của hắn đã dần chững chạc, lòng mong mỏi hắn nối dõi tông đường lại cháy bỏng, bèn đề cập với hắn mấy lần, nói cô nương kia rất được, hắn bị nói mãi tới mức xao động, nên cũng bắt đầu muốn thành thân.

Trong lúc do dự, chẳng biết có nên cầu thân hay không, thì Lưu Duyên bỗng nhiên chuyển lời cho hắn, nói Cửu Huyền chiêu nạp đệ tử ngoại môn, vừa nghe xong hắn liền hạ quyết tâm, nếu được chọn vào Cửu Huyền thì sẽ từ bỏ chuyện lấy vợ sinh con, nếu không được thì trở về sẽ tìm ngay bà mối cầu thân.

Hàn Ngâm vỗ tay cười nói: "Vậy rốt cuộc có đề thân được không?"

"Đã... đã đề thân..." Người như Hồ Khản khi nói tới chuyện hôn nhân cũng bất giác đỏ bừng mép tai, nhưng ngay sau đó lại cắn răng, căm hận nói: "Đã hạ sính lễ xong hết, nào ngờ cha nàng lại bị Cừu Thất lừa đi đánh bạc, thua sạch gia tài còn chưa tính, đến cả nữ nhi cũng thua mất!"

"Hả!" Hàn Ngâm hỏi dồn: "Cô nương kia hiện đang ở đâu, ở trong tay Cừu Thất sao?"

"Đúng! Nhưng Cừu Thất cũng thiếu nợ bạc, tiền và người thắng được đều sang tay, ta tìm gã đòi người, gã lại làm bộ nói không biết, còn tránh né ta mấy hôm nay." Nói tới đây, Hồ Khản sờ sờ đầu với vẻ ngượng ngùng: "Cô biết lúc trước ta cũng bài bạc, đương nhiên hiểu bản tính của dân cờ bạc, đoán gã nhất định không chịu đựng được sẽ mò tới sòng bạc, nên ngày nào cũng núp ngoài sòng bạc canh gã, khó khăn lắm mới chờ được hôm nay, ai dè gã bị dồn tới đường cùng, không nói không rằng đã động thủ..."

Tới đây Lạc Vân Khanh mới biết tại sao vừa rồi hắn vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên.

Hàn Ngâm nhịn cười đạp hắn: "Vậy còn không tới hỏi mau lên! Gã bị ta xử te tua rồi, chắc không dám nói dối nữa đâu."

Hồ Khản chỉ chờ mỗi câu này, đáp gọn một tiếng, rồi ném giấy và bút mực chạy xộc vào sương phòng.

Sau khi chứng thực hắn không phải giở chứng đến sòng bạc để đánh bạc, tâm trạng của Hàn Ngâm cũng tốt hẳn lên, mài nát thỏi mực, sau đó ngước cái mặt nịnh bợ lên nhìn Lạc vân Khanh: "Sư huynh giúp một tay với, huynh viết, muội mài mực, huynh viết hộ muội một bản cung khai, liệt kê ra hết tội trạng của Cừu Thất, chốc nữa bảo hắn ấn tay lên, rồi giải hắn lên quan!"

Có lẽ đây là chuyện đứng đắn nhất mà cô làm được từ trước đến nay, thế nên Lạc Vân Khanh không từ chối, lập tức nhấc bút lên, đáp: "Được."

~ Hết chương 77 ~

Hông hiểu sao đọc mấy chương này Yun thấy Hàn Ngâm với Lạc Vân Khanh rất giống cặp Kim Kiền với Triển Chiêu, hu hu, xin lỗi Mộ sư thúc, Yun bị thích Lạc sư huynh mất rồi TT^TT...