Thần Điển

Chương 38: Hai tên cực đoan

Tốt nhất là mang theo bọn họ cùng đi, tìm được một chỗ an toàn nào đó rồi lại nói sau.

Vào lúc này, cái gã kỵ sĩ vừa chạy qua đã thúc ngựa quay trở lại, hắn nhảy xuống ngựa bước vào lữ điếm. Nơi này là lựa chọn duy nhất của hắn, bởi vì những địa phương khác đều đã đóng cửa.

Gã kỵ sĩ là một thanh niên có mái tóc xoăn dài màu nâu đỏ, hắn liếc sang Địch Áo rồi mới đi tới vị trí gần cửa ngồi xuống. Hắn lấy làm khó hiểu trong lòng, một gian lữ điếm không tính là quá nhỏ, tại sao trong đại sảnh chỉ có hai cái bàn? Đúng là khó mà tin tưởng, thế này còn có thể kiếm tiền sao?

Thật ra mấy cái bàn đã bị phá nát toàn bộ trong trận chiến mấy ngày trước rồi, hai cái bàn này là Ngã Lệ lấy ra từ trong phòng chứa đồ.

"Lão bản đâu? Lão bản, tùy tiện mang ra cho ta vài món, thứ gì cũng được." Người tuổi trẻ kia vỗ bàn kêu to: "Nhanh một chút, mụ nội nó ta sắp chết đói rồi."

Địch Áo thở dài bất đắc dĩ, nếu đổi thành người khác hắn đã sớm nắm đầu ném ra ngoài rồi, nhưng đối phương là Quang Mang võ sĩ, náo lên một hồi chỉ sợ người bị ném chính là Địch Áo hắn.

Địch Áo vừa định dùng vẻ mặt ôn hoà nói cho đối phương biết lữ điếm này không còn buôn bán nữa. Ngay lúc này Ngã Lệ tự nhiên vén rèm nhìn ra ngoài, khi thấy huy chương võ sĩ trên ngực người tuổi trẻ kia, sắc mặt nàng đại biến vội vàng đánh mắt ra hiệu cho Địch Áo, quay đầu chạy vào trong bếp.

Mã Tát Nhĩ Đa chết, còn có những sự tình xảy ra mấy ngày hôm trước khiến cho Ngã Lệ như chim sợ ná. Nàng rốt cuộc hiểu rằng cuộc sống yên tĩnh trước kia chẳng qua là tổ kiến trên sa mạc mà thôi, tùy thời đều có thể sụp xuống, cho nên nàng trở nên trầm mặc, hành động cẩn thận hơn xưa nhiều.

Địch Áo biết Ngã Lệ lo lắng, hiện tại cũng không cần thiết phải ra mặt nên hắn tự giác thối lui sang một bên.

"Ngươi là lão bản?" Người tuổi trẻ kia hỏi.

"Không, ta chỉ là một lữ giả." Địch Áo trả lời.

"À!" Người tuổi trẻ kia chuyển tầm mắt qua nơi khác tiếp tục quan sát đại sảnh, nhất là vách tường bị Liệt Diễm Trảm bổ ra đã hấp dẫn phần lớn lực chú ý của hắn.

Thời gian không lâu sau, tấm rèm cửa phòng bếp lại được vén lên, Ngã Lệ vươn tay ra vẫy vẫy Địch Áo. Đợi Địch Áo đi tới nàng liền giao cái mâm thức ăn cho Địch Áo.

Thì ra trước kia nàng có thể không cố kỵ biểu lộ phong tình của mình là vì có Mã Tát Nhĩ Đa làm chỗ dựa, không người nào dám đụng vào. Nhưng bây giờ nàng đã biết sợ nên căn bản không dám lộ diện, hơn nữa gương mặt Ngã Lệ vẫn còn sưng rất to, một con mắt sưng húp không thể nào mở ra, đi lại tập tễnh lung la lung lay vô cùng khó coi. So sánh với vòng eo lắc lư uyển chuyển như rắn nước trước kia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, giờ phút này Ngã Lệ không có một chút phong tình nào để biểu lộ, chỉ có thể nói nàng quá mức cẩn thận, thế nhưng loại thay đổi thế này cũng tính là chuyện tốt.

Địch Áo bưng mâm thức ăn đi tới đặt ở trước mặt người tuổi trẻ kia.

Người tuổi trẻ thật sự rất đói bụng, thậm chí không kịp cầm dao nĩa lên, trực tiếp lấy tay cầm nguyên con gà vừa ra lò đưa thẳng vào trong miệng.

Địch Áo vừa định đi lại thấy động tác của người tuổi trẻ kia đột nhiên ngừng lại, qua vài giây sau hắn há miệng phun nguyên cục thịt gà ra ngoài, tiếp theo vỗ bàn một cái quát ầm lên: "Lão bản đâu? Đây là món gì hả? Trời đất ơi, vừa mặn vừa chát, trên thế giới còn có món gì khó ăn hơn thứ này không?"

Địch Áo sửng sốt, vội vàng cười nói: "Ngài trước tiên đừng nóng giận, đợi ta xem thử một chút !" Rồi hắn cầm lấy dao ăn ghim một miếng thịt gà đưa vào trong miệng.

Quả nhiên là vừa đắng vừa chát. Có lẽ do Ngã Lệ đang rất khẩn trương, hoặc là vì thương thế chưa có khôi phục, có trời mới biết nàng cho vào con gà bao nhiêu ký muối, căn bản là không thể nào nuốt nổi.

Địch Áo cũng phun miếng thịt gà ra, cười khổ nói: "Quả thật là khó ăn, ngài vui lòng chờ một lát, ta sẽ đổi lại cho ngài một món ăn khác."

Người tuổi trẻ kia hừ lạnh một tiếng, không có tiếp dây dưa: "Mau lên đi."

Địch Áo bưng mâm thức ăn vào trong đưa cho Ngã Lệ, lại bị nàng hỏi ngược: "Tại sao?"

"Ngươi bỏ muối quá nhiều." Địch Áo nhận lấy mâm thức ăn, cầm miếng thịt gà đưa cho Ngã Lệ, nói: "Ăn thử đi, sau đó làm một phần thức ăn khác cho người ta."

"Vâng." Ngã Lệ đáp một tiếng.

Địch Áo bưng dĩa thịt bò đặt trước mặt ở người tuổi trẻ, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tại sao mình không nếm thử trước? Nhưng mâm thức ăn đã bưng ra rồi, hắn không có biện pháp làm trò trước mặt khách nhân.

Người tuổi trẻ kia ăn một lần đau khổ đã biết cẩn thận hơn rồi, hắn đầu tiên là cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi hương vị.

Trên thực tế Ngã Lệ nấu nướng rất giỏi, chẳng những món ăn đa dạng, mà còn có thể làm cùng lúc nhiều món ăn. Từ lúc mới bắt đầu mở lữ điếm, toàn bộ đều là một mình nàng bận rộn trên dưới trước sau, sau lại thật sự không đủ thời gian mới mướn thêm đầu bếp nữ. Thế nhưng nếu gặp phải khách nhân đặc biệt, nàng sẽ đích thân xuống bếp, đa số khách nhân đều hài lòng với cung cách phục vụ của nàng.

Có lẽ là hài lòng với mùi thơm từ tảng thịt bò tản mát ra, thần sắc người tuổi trẻ kia đã hòa hoãn lại. Sau đó cầm lấy con dao cắt một khối thịt bò đặt vào trong miệng, nhưng chỉ vừa nhai một cái, vẻ mặt người tuổi trẻ kia lại cứng ngắc.

"Phif... mụ nội nó, thật là..." Người tuổi trẻ kia phun tảng thịt bò ra, giận dữ hét: "Lão bản đâu? Lăn ra đây cho ta. Lấy đại gia ra làm trò đùa có phải không? Lăn nhanh ra đây."

Địch Áo đầu tiên là ngạc nhiên, lại có vấn đề? Rốt cuộc có chuyện gì? Chợt nhớ tới người tuổi trẻ kia lúc nãy đã nói "trên thế giới còn có món nào khó ăn hơn không?" thì hắn bắt đầu khó xử.

Địch Áo không biết nói gì nữa, hắn rất buồn cười, nhưng lúc này mà cười đối phương nhất định sẽ hung bạo, hắn muốn khuyên nhủ nhẹ nhàng, nhưng không có thói quen về phương diện này, cuối cùng hắn đành phải vững trầm mặc.

Ngã Lệ nghe bên ngoài có tiếng rống giận dữ liền bị dọa hồn phi phách tán, đưa tay vén rèm lên ba chân bốn cẳng chạy ra, vừa chạy vừa khom người cung kính, nàng thật sự đang rất sợ hãi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Ngươi có tin lão tử phá nát cái tiệm của ngươi hay không?" Người tuổi trẻ kia đang quát mắng đột nhiên ngừng lại, hắn thấy được gương mặt Ngã Lệ sưng to như cái bánh bao, phía trên còn có dấu bàn tay bầm đen. Lúc này ánh mắt khép lại thành một đường nhỏ, bước chân khập khễnh, rõ ràng là có thương tích trong người, bộ dáng này mà làm ra được đồ ăn ngon mới là lạ.

Người tuổi trẻ kia giải tán khí thế, đôi môi ngập ngừng bất định. Hồi lâu sau mới thở dài, nhưng khi hắn định ngồi xuống thì nhìn thấy Địch Áo đứng bên cạnh, lúc ấy tựa như nhớ ra gì đó liền đưa tay níu lấy vạt áo Địch Áo, quát lên: "Ngươi có còn là nam nhân không hả? Đánh lão bà của mình nặng tay như vậy?"

"..." Địch Áo thật sự không biết nên làm thế nào để biểu đạt tâm tình của mình, tại sao lại liên lụy tới hắn chứ?

"Không được... Đại nhân, van ngài..." Ngã Lệ quýnh quáng lên, "phịch" một tiếng quỳ ở trên mặt đất, lúc này cô bé ở sau quầy ló đầu ra, thấy tình cảnh như thế này liền sợ hãi khóc rống lên.

Người tuổi trẻ kia nhìn sang cô bé, lại nhìn Ngã Lệ đang quỳ rạp dưới đất, từ từ buông lỏng Địch Áo ra: "Không trách được mọi người đều nói đừng quản việc nhà người ta, mụ nội nó... Lão tử giáo huấn nam nhân của ngươi là muốn xả giận cho ngươi. Kết quả, hình như lão tử không phải là người rồi, đúng là..."

Ngã Lệ phát hiện gã thanh niên xa lạ trước mắt tựa hồ có điểm mềm lòng, tương đối dễ nói chuyện mới thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng vào lúc này, phía trên truyền đến thanh âm lạnh lẽo: "Ai quấy rối ở chỗ này đó?" Theo tiếng nói phát ra, Ca Đốn mặt mày lạnh lùng từ trên thang lầu đi xuống.

Trong lòng Địch Áo liên tục cười khổ, chuyện tình đã qua nhưng Ca Đốn đột nhiên xuất hiện, lại còn ném ra một câu tràn đầy khiêu khích thế này rất có thể tạo thành phiền toái lớn.

Chỉ có điều bây giờ không có bộc phát xung đột như Địch Áo nghĩ, Ca Đốn và người tuổi trẻ kia đều ngẩn người ra, hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, người tuổi trẻ kia đột nhiên kêu lên: "Ca Đốn, ngươi quả nhiên ở chỗ này."

"Lôi Mông, sao ngươi lại tới đây?" Ca Đốn cũng nói.

"Ta tới nhặt xác ngươi." Người tuổi trẻ kia nói.

"Cút." Ca Đốn trả lời phi thường ngắn gọn.

"Ca Đốn, các ngươi biết nhau hả?" Địch Áo hỏi.

"Chúng ta là bằng hữu tốt nhất." Không đợi Ca Đốn nói chuyện, thanh niên được gọi là Lôi Mông đã giành nói.

Ca Đốn không có phản bác, chậm rãi di chuyển tới gần. Lôi Mông đột nhiên sửng sốt, trầm giọng nói: "Ngươi bị thương?"

"Vết thương nhỏ, không có chuyện gì."

"Ai làm?" Lôi Mông hai mắt rực sáng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Ngươi muốn báo thù cho ta?" Ca Đốn nói.

"Dĩ nhiên, chúng ta là..."

"Là Chu Địch Ti." Ca Đốn cắt đứt tuyên ngôn của Lôi Mông.

"Hỏa Hồ Chu Địch Ti? ?"

"Đúng là nàng." Ca Đốn lạnh lùng nói: "Bây giờ còn muốn báo thù giúp ta không?"

"Chuyện này... báo thù có rất nhiều biện pháp, nếu chúng ta muốn làm nhất định phải tuyển ra một phương pháp tàn nhẫn nhất, ác độc nhất." Lôi Mông ngồi xuống, con ngươi không ngừng loạn chuyển: "Chúng ta cẩn thận phân tích một chút, Chu Địch Ti là hạng người gì."

Ca Đốn cười phì phì ngồi ở đối diện Lôi Mông, bộ dáng tựa hồ rất xem thường Lôi Mông.

Lôi Mông làm như không nghe thấy, phối hợp nói: "Nghe nói trước khi Chu Địch Ti thành danh từng gặp gỡ rất nhiều chuyện thê thảm, cho nên tâm tình nàng luôn luôn phòng bị người khác rất mạnh, ừ, đúng rồi, nàng chưa từng gả cho ai phải không? Vậy thì khẳng định thiếu hụt kinh nghiệm, chúng ta tìm cơ hội tại phương diện này."

Ca Đốn giương mắt nhìn lên trần nhà.

"Bi thương thì tâm chết, biết đây là ý gì không?" Lôi Mông càng nói càng dũng cảm: "Giết nàng rất dễ dàng, cũng rất đơn giản, nhưng làm thế quá tiện nghi cho nàng. Thứ chúng ta muốn chính là câu dẫn nàng, chiếm đoạt nàng, đùa bỡn nàng, cuối cùng lại vứt bỏ nàng, ha ha ha..."

"Ta thích phương pháp xử lí đơn giản." Ca Đốn lại cắt đứt Lôi Mông phán đoán.

"Huynh đệ, đừng có giận, nghe lời ca ca, ca ca thông minh hơn ngươi nhiều lắm." Lôi Mông dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào thái dương của mình, nói: "Thế nhưng chuyện này do ai ra mặt đây? Ngươi nhất định là không được."

"Lôi Mông, võ giả nên có chút chí khí được không?" Ca Đốn chậm rãi nói: "Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện nhàm chán, có ý nghĩa gì chứ?"

"Ai không có chí khí? Ca Đốn, ta và ngươi không giống nhau, ngươi là kẻ điên, kẻ điên chân chính." Lôi Mông rốt cuộc giận dữ: "Ca Đốn, đầu ngươi có phải đã bị con lừa Khắc Lý Tư bình nguyên đá rồi? Thật tình, một gã Quang Mang võ sĩ lại dám đón nhiệm vụ cấp B, ngươi không phải là kẻ điên thì ai là kẻ điên?"

"Vậy còn đỡ hơn ngươi." Ca Đốn lạnh lùng nói: "Nói rằng muốn đi ra ngoài lịch lãm, ngươi xem lại ngươi đi, suốt ngày làm cái gì? Hôm nay giúp giao phong thư giúp lão thái thái, ngày mai giúp lão gia gia tìm trâu cày bị đánh cắp, ngươi mà là Quang Mang võ sĩ?"

"Thuyền chạy cẩn thận xuôi dòng vạn năm." Lôi Mông nói: "Cho dù là làm đại sự hay là việc nhỏ, chỉ cần có thể sống sót mới có cơ hội trở nên mạnh mẽ. Ca Đốn, ngươi không nên xem nhẹ từng giọt từng giọt tích lũy, chung quy sẽ có một ngày..."

"Đúng vậy, chung quy sẽ có một ngày ngươi trở thành Thần Vũ Giả." Ca Đốn nói: "Khi ngươi là Quang Mang võ sĩ một ngày có thể tìm được một con trâu cày, khi ngươi trở thành Thần Vũ Giả một ngày có thể tìm được một vạn con trâu cày, ha ha... thành tựu của ngươi còn cao hơn Thần Vũ Giả nhiều, Thần Ngưu Vũ Giả."

"Ca Đốn, đừng có nói nhảm." Sắc mặt Lôi Mông bắt đầu trở nên khó coi: "Đám cướp Phật Lang Duy hoành hành ở trong Hầu tước lĩnh thời gian dài bao lâu rồi? Quân đội Hầu tước lĩnh từng đi tiễu trừ mấy lần? Có lần nào thành công không? Cái tên Phật Lang Duy vô cùng gian xảo, dựa vào ngươi cũng muốn đấu với hắn?"

"Ta không muốn đấu với hắn." Ca Đốn nhàn nhạt trả lời: "Chỉ cần tùy tiện chém chết một tên thủ lĩnh dưới tay hắn là ta hoàn thành nhiệm vụ."

"Nói đùa gì vậy? Đám cướp Phật Lang Duy tổng cộng có tám gã thủ lĩnh, không, từ khi Chu Địch Ti gia nhập đã là chín, toàn bộ bọn họ là Cực Hạn võ sĩ, ngươi muốn giết ai? Ngươi có thể giết ai?" Lôi Mông quát lên: "Đáng giận nhất là nhà ngươi lại lựa chọn Chu Địch Ti. Ngươi nên biết mặc dù Chu Địch Ti mới vừa gia nhập bọn chúng, nhưng thực lực của nàng tuyệt đối xếp hạng tiền tam, ngươi muốn giết nàng?"

Lần này Ca Đốn không phản bác được rồi, hắn lựa chọn cơ hội là ngàn năm một thuở, đúng lúc Chu Địch Ti người bị thương nặng còn không thành công nổi. Hiện tại muốn đối phó những gã thủ lĩnh khác lại càng khó khăn hơn nhiều, hắn không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận. Hắn nhận nhiệm vụ cấp B quả thật rất là mạo hiểm, dĩ nhiên suy nghĩ ở trong lòng là một chuyện, còn thừa nhận sai lầm đối với bằng hữu lại là chuyện khác. Ca Đốn không trả lời, chỉ ra vẻ đạm mạc bất cần đời.