Thần Lộ

Chương 36: Danh chính ngôn thuận

Diệp Thiên khuôn mặt đen lại, gằn giọng nói

- Đây là chuyện quan trọng, liên quan đến quốc gia đại sự, nếu như chậm trễ ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?

- Cái này...

Thấy tên này còn làm một bộ mặt khó xử mà không tránh ra, Huyết Lệ mất kiên nhẫn tiến lên quát lớn

- Còn cái này cái kia gì nữa, mau tránh ra để thái tử tiến đến.

Diệp Thiên cũng thuận thế nhìn tên lính mà an ủi

- Ngươi không cần lo lắng gì cả, có chuyện gì ta đến gánh chịu hết. Ngươi yên tâm chứ?

Tên lính vẫn còn do dự không quyết, ngẩng đầu lên định nói gì thì đám người Diệp Thiên đã tiến lên núi.

- Thôi, ta đã hết sức, có lẽ không có chuyện gì đâu.

Hắn cố gắng an ủi mình, nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy thoải mái.

- Huyết Lệ, Huyết Vệ đã triệu tập đến chưa?

Vừa nhanh chân đi hướng đỉnh núi, Diệp Thiên không yên tâm hỏi Huyết Lệ

- Thái tử yên tâm, Huyết Vệ đã bao vây cả Thanh Phong Sơn, chỉ cần có hiệu lệnh, sẽ lập tức hành động.

Nghe vậy, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, cước bộ cũng vững vàng hơn tràn đầy tự tin mà hướng đỉnh núi đi tới.

[Trước sau gì cũng là của ta, phụ hoàng, ngài nên biết điều một chút, nếu không cũng đừng trách ta tàn nhẫn]

Dưới chân núi

Tên lính còn chưa kịp thoát khỏi lo âu vì để cho Diệp Thiên đi lên thì đã thấy Nhị Hoàng tử dẫn theo một đội thân vệ gấp gáp chạy đến bên này. Sắc mặt Nhị hoàng tử còn cực kì nghiêm trọng cùng lo lắng. Hắn vừa định tiến lên chào hỏi thì đã bị chặn họng, đành phải nuốt lại những gì đang định nói

- Thái tử đã đến chưa?

Vũ Dạ giọng lo lắng hỏi

- Dạ, thái tử vừa mới tiến đến đây thôi. Tiểu nhân đã nói Hoàng Thượng căn dặn không ai được quấy rầy mà ngài ấy cứ một mực muốn tiến lên. Vừa rồi nhân lúc tiểu nhân chưa kịp phản ứng thì đã tiến vào trong rồi.

Tên lính đáp lời, còn cố gắng thanh minh rằng mình đã cố hết sức. Vũ Dạ biến sắc, nhìn tên lính mà nói, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ

- Ngươi,...... ngươi có biết ngươi đã gây ra họa lớn rồi không?

Tên lính ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, hắn gây họa, họa gì, sao bản thân lại không biết. Vũ Dạ hình như cũng không muốn nói nhảm cùng hắn, nhanh chóng giao phó một câu rồi kéo đàm thân vệ chạy nhanh lên núi

- Nhanh theo ta lên núi, xảy ra chuyện thì ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém đâu.

- Nhị Hoàng tử, chờ ta...

Mặc dù không hiểu ra sao nhưng cả đám ngự lâm quân đành phải chạy theo Vũ Dạ lên núi

Càng đi, Diệp Thiên càng cảm thấy không bình thường, dường như có thứ gì đó nguy hiểm đang tiếp cận, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, đâm lao đành phải theo lao mà tiến lên thôi.

Linh tuyền khói mù lượn lờ, từ xa Diệp Thiên đã thấy lờ mờ hai bóng người đang ngâm mình bên trong. Không dám tiếp cận quá gần, ước chừng cách linh tuyền ba trượng, hắn dừng lại lớn tiếng vấn an

- Nhi thần cùng cận vệ Huyết Lệ đến thỉnh an Phụ Hoàng và mẫu hậu

Huyết Lệ phía sau quỳ trên đất, lớn tiếng cung hô

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế...

Đợi hồi lâu không ai đáp lại, chỉ nghe tiếng linh tuyền róc rách chảy. Diệp Thiên có chút nghi ngờ đành lên tiếng lần hai

- Nhi thần cùng cận vệ Huyết Lệ đến thỉnh an Phụ Hoàng và mẫu hậu.

Đáp lại hắn vẫn là tiếng nước chảy, hơi nước bốc lên khiến khung cảnh càng thêm mờ ảo. Lòng nghi ngờ của Diệp Thiên càng thêm mãnh liệt, hắn vừa nhẹ nhàng tiến lại gần vừa hô gọi, mặt khác bàn tay cũng làm ám hiệu với Huyết Lệ " Triệu tập Huyết Vệ xông núi ". Càng đến gần, cảm giác bất an lúc trước lại ùa tới khiến lòng hắn càng nặng nề. Còn cách linh tuyền chưa đầy ba thước, hắn dừng lại, mắt trợn tròn mà nhìn hai cái xác vốn là phụ hoàng và mẫu hậu của hắn. Da của hai người đã chuyển thành màu xám, mắt trợn tròn, mơ hồ hắn còn thấy được sự kinh khủng tột độ trong ánh mắt ấy. Đúng là hình dáng của họ lúc trẻ, việc uống thuốc trẻ lại là không sai, nhưng đó không phải là thần dược, mà là thuốc của tử thần. Trong lúc Diệp Thiên còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì chợt nghe thấy một tiếng thét tê tâm liệt phế

- PHỤ HOÀNG, MẪU HẬU

[Đây là tiếng của Diệp Thu, tại sao hắn lại ở đây] Nhìn lại nhị đệ mình không biết từ lúc nào đã đến bên linh tuyền, đưa lưng về đám người phía sau mà gào khóc. Đám ngự lâm quân đều quỳ ở đó. vẻ mặt bi thương. Chợt vị nhị đệ mà hắn vẫn cho là vô hại kia nhìn về phía hắn nở một nụ cười ngây ngô, rồi đột nhiên quát lớn

- Ngự lâm quân nghe lệnh, bắt hai tên phản nghịch này lại cho ta.

Diệp Thiên chợt thấy một luồng khí lạnh từ gan bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu. Hắn hiểu, hắn đã hiểu tất cả. Thì ra mọi thứ đều do vị nhị đệ này một tay sắp đặt tất cả, còn hắn chỉ là một tên ngu xuẩn, một vai hề trong vở diễn này mà thôi.

[ Ta còn chưa thua, ta còn Huyết vệ, chỉ cần giết sạch đám người này, trở về hoàng cung, sẽ danh chính ngôn thuận mà lên ngôi]

Diệp Thiên vừa nghĩ thế, quay sang Huyết Lệ, thì thấy vẻ mặt hắn như đưa đám, lắc đầu

- Không thấy Huyết vệ phát tín hiệu đáp lại, có lẽ đã....

Diệp Thiên cười lớn,, cười sảng khoái, cười đến chảy cả nước mắt, quay lại nhìn vị nhị đệ còn đang gào khóc kia

- Nhị đệ, ta đã thua, đệ thật cao a

Nói xong, không đợi ai kịp phản ứng, hắn đã cắn lưỡi tự vẫn

........

Một ngày sau, tin tức quốc vương băng hà được truyền đi khắp cả nước. Cùng với tin đó là thái tử rắp tâm mưu hại quốc vương, đã bị bắt giam, chờ ngày xử trảm. Những kẻ thông minh lập tức ngửi thấy mùi âm mưu, nhưng thông minh sẽ hành động theo cách thông minh, những gì không nên tìm hiểu thì không nên đi tìm hiểu. Đất nước không thể một ngày không có vua, Nhị hoàng tử là người thừa kế hợp pháp,, văn võ bá quan cùng đồng ý đã thuận lợi lên ngôi