Thần Ma Cửu Biến

Chương 41: Thành cổ bích họa

Ban đêm đã đến, sơn động còn có chút ánh sáng vào ban ngày trở nên đen kịt, âm thanh gió thổi nỉ non bên ngoài giống như tiểu hài tử khóc lóc vang lên không ngớt, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Trương Hiểu Vũ thở ra một hơi thật sâu, đứng lên. Trong khoảng thời gian này, dược phẩm trị thương hắn nuốt vào cũng không ít, thương thế đã khôi phục được bảy tám phần, còn kinh mạch đứt gãy, huyết mạch bế tắc thì cần phải dưỡng thương lâu dài, không thể nào lập tức khỏi hẳn được.

Cầm một viên Huỳnh Quang Thạch từ trong Nguyên Giới ra, sánh sáng nhu hòa của nó tản ra, chiếu rọi hoàn cảnh xung quanh.

Hỗn Loạn Sơn Lĩnh quả nhiên có rất nhiều chỗ thần bí, khác với Nham Thạch Lĩnh, nơi này tựa như liên tiếp với nhau, còn Nham Thạch Lĩnh chẳng qua là một sơn động do Quyền Tông tâm huyết dâng trào tạm thời tạc ra mà thôi.

Dần dần xâm nhập xuống dưới, nói trong nội tâm không e ngại thì không phải sự thật, dù sao thế giới này cũng không phải thế giới duy vật, có rất nhiều điều khó có thể giải thích. Tỷ như ác ma thích ăn thịt người trong truyền thuyết thỉnh thoảng cũng ẩn hiện ở trong thế giới này, cũng không ai biết chúng nó từ đâu tới cả.

Tê tê, một bóng đen phóng nhanh như điện thiểm trong bóng tối, nó vọt về cái cổ của Trương Hiểu Vũ, mùi hôi thối nồng đậm làm cho Trương Hiểu Vũ thiếu chút nữa nôn mửa, hắn nín hơi một phát bắt được nó.

Đây là một con độc xà lớn cỡ miệng chén, vảy rắn năm màu sặc sỡ và cái đầu xấu xí đã chứng minh nó có kịch độc, độc tính mạnh bao nhiêu thì nhìn một số khối nham thạch bị ăn mòn trên mặt đất là có thể thấy được.

Vận kình đem độc xà ném xuống đất, Trương Hiểu Vũ hung hăng đạp ra một cước, giẫm vỡ đầu nó rồi tiếp tục đi tới.

Càng đi vào bên trong đi, số lượng độc xà càng ngày càng nhiều, Trương Hiểu Vũ hoài nghi nơi này có phải là một Xà Quật haykhông, nếu phải thì xâm nhập sâu hơn sẽ gặp phải nguy hiểm chết người.

Suy nghĩ trong chốc lát, Trương Hiểu Vũ vẫn quyết định tiếp tục, sơn động trên vách đá vô cùng bí mật, nói nó không có điểm đặc biệt gì đó thì đánh chết hắn cũng không tin, hiện tại cũng chỉ hắn mới có cái duyên phận này, hay nói cách khác là vận khí của hắn khá tốt.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Hiểu Vũ nổi lên một hồi lửa nóng, Quyền Tông lưu lại cho hắn Thất Thương Quyền phổ thật sự là có tác dụng rất lớn, mới chỉ tu luyện Hắc Ma Thủ Đệ Nhất Sát đã làm cho hắn vượt qua cảnh giới giết địch. Chờ đạt tới cấp bậc Đại Võ Sư, nguyên lực có thể phóng ra ngoài, thì liền có thể học tập sơ bộ Thất Thương Quyền Đệ Nhị Sát, khi đó cho dù đối mặt Võ Vương không có phần thắng, thì ít nhất cũng có thể tung hoành trong cấp bậc Đại Võ Sư.

Sư phụ Tư Đồ! Là người cho ta chỗ dựa căn bản ở thế giới này, từ nay về sau ngươi chính là sư phụ của ta, đồ nhi nhất định đem Thất Thương Quyền phát dương quang đại, để cho thế nhân biết tới tên người. Trương Hiểu Vũ lần đầu tiên cảm kích một người như vậy, cho dù người này đã chết đi, sự sùng kính hắn cũng không dùng được. Nhưng cuộc sống nhân sinh phải học được lời cảm ơn, nếu không liền mất đi một bộ phận của ý nghĩa làm người, không còn là nhân tính đầy đủ nữa.

Dần dần, hai bên vách tường xuất hiện những bức bích hoạ rõ ràng, bích hoạ đều là những nhân loại.

Bắt đầu từ bức thứ nhất, vô số người đang chuyển đá, cây gỗ, dựng lênmột tòa thành thị

Bức thứ hai là thành thị đã xây dựng xong, vô số Võ giả đứng ở trên tường thành hoan hô, mà ở trong thành thị, trên một tòa nhà cao lớn có đứng một người, nhưng chỉ vẽ phác thảo ra nét mặt mỉm cười của hắn mà thôi.

Bức thứ ba là ác mộng bắt đầu, không biết lúc nào, từ trong sa mạc bên cạnh chui ra rất nhiều sinh vật đáng sợ, chúng phóng tới thành thị giống như thủy triều, chúng xé nát Võ giả thủ vệ, ăn hết nội tạng, sau đó tựa như đã lấy được lực lượng cường đại, chém giết càng thêm điên cuồng.

Bức thứ tư là chủ nhân thành thị, chính là người đứng trên tòa nhà cao lớn. Trên tay hắn hội tụ từng đoạn lôi điện óng ánh. Mỗi một đạo lôi điện đánh ra đều lưu lại một cái hố thật sâu trên mặt đất, những sinh vật đáng sợ cũng bị nát bấy.

Bức thứ năm là một sinh vật có lân giáp cao vài chục mét từ dưới sa mạc chui ra, hắn chiến đấu với chủ nhân thành thị như hủy thiên diệt địa, tường thành sụp đổ, năng lượng hỗn loạn nổ mạnh, khiến cho cả bầu trời cũng trở nên mơ hồ.

Đây là Lôi Minh Cổ Thành, da đầu Trương Hiểu Vũ tê dại một hồi, thanh âm khàn khàn khàn nói.

Chủ nhân thành thị hẳn là Vũ tông cường giả Lôi Ngạo, một cường giả tu luyện công pháp lôi thuộc tính, truyền thuyết nói hắn có thể vận dụng Lôi Điện trên bầu trời đến công kích địch nhân. Nhưng những sinh vật đáng sợ kia là cái gì? Đương nhiên tuyệt đối không phải là hoang thú, hoang thú không có khả năng tiếp nhận sự khống chế của người nào đó, rồi tụ tập thành đàn công kích thành thị nhân loại, nếu không thế giới này đã không còn chỗ cho nhân loại sinh tồn.

Kỳ thật Trương Hiểu Vũ đã loáng thoáng hiểu rõ một ít nội tình, bích hoạ đã nói rõ cho hắn, Lôi Minh Cổ Thành thành lập, và chôn vùi trong lịch sử như thế nào.

Chẳng lẽ Lôi Minh Cổ Thành ở bên trong ngọn núi này, sắc mặt Trương Hiểu Vũ ngưng trọng, mang theo một tia hưng phấn, nếu là thật thì Lôi Thiểm Quyết rất có thể sẽ đến tay hắn. Công pháp là thứ cơ bản để quyết định thành tựu của một người, tu luyện Lôi Thiểm Quyết, thực lực của hắn cơ hồ có thể gia tăng ba thành, tốc độ tiến giai cũng sẽ gia tăng rất nhiều lần.

Ngân sắc đại kiếm ở trên tay Trương Hiểu Vũ nhẹ như không, do chém quá nhanh nên nó tạo thành một mảng ánh sáng quanh người Trương Hiểu Vũ. Xung quanh hắn là vô số độc xà. Tuy chúng chỉ là hoang thú cấp một nhưng số lượng lại quá nhiều, giống y như thú triều không ngừng tấn công Trương Hiểu Vũ, tựa như đang ngăn cản hắn đi tới.

Trong thế giới bóng tối không có khái niệm thời gian, cũng không biết đã qua bao lâu, Trương Hiểu Vũ ngừng công kích thở hổn hển, quanh thân toàn bộ là thi thể, độc xà trong khoảng thời gian này chí ít có hơn một ngàn con rắn bị giết chết.

Xuyên qua thi thể độc xà, một tòa thạch thất rất lớn xuất hiện trước mặt Trương Hiểu Vũ, trong thạch thất không có bất kỳ vật gì, chỉ có rất nhiều bích họa lưu lại trên vách núi đá bốn phía, còn có một ít vũ kỹ có vẻ rất cao sâu.

Cau mày, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ: Tại sao không có đường, bích hoạ lúc nãy đã miêu tả tin tức của Lôi Minh Cổ Thành, thì phải có dẫn tới đó mới đúng. Trừ phi Lôi Minh Cổ Thành đã không còn tồn tại, Trương Hiểu Vũ cũng không muốn tin như thế. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cẩn thận đánh giá thoáng bốn phía một chút, Trương Hiểu Vũ cũng không thể không tin tưởng, Lôi Minh Cổ Thành có khả năng đã bị hủy diệt.

Lắc đầu xua đi cảm giác mất mác nhàn nhạt, Trương Hiểu Vũ đem ngân sắc đại kiếm đặt trên mặt đất, chuẩn bị ở trong này chữa thương đến khi khỏi hẳn. Độc xà ở đây có thể duy trì cuộc sống hơn mười ngày cho hắn chứ không đùa.

Kinh mạch nhỏ đứt gãy phải nối lại một chỗ như cũ không phải là một việc thoải mái, thậm chí phải cố gắng gấp mấy lần mới có thể thành công, sáng tạo khó khăn, phá hư dễ dàng, những lời này một chút cũng không cn sai.

Nuốt khỏa đại Tinh Nguyên Đan tiếp theo, Trương Hiểu Vũ ngồi trên mặt đất, vận dụng nguyên lực điều động dược lực Đại Tinh Nguyên Đan tản ra, tỏa ra các kinh mạch bị tổn hại thật nhỏ. Những kinh mạch mắt thường không thể nhận ra kia dần dần thức tỉnh, lại tỏa ra sức sống nhàn nhạt một lần nữa.

Ba ngày trôi qua, Trương Hiểu Vũ lau mồ hôi, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, cố gắng không uổng phí, nuốt bảy khỏa Đại Tinh Nguyên Đan cuối cùng để đem kinh mạch nhỏ bé khôi phục lại. Chỉ cần mấy ngày nữa là có khỏi hẳn, hơn nữa thừa dịp kinh mạch suy yếu, Trương Hiểu Vũ cẩn thận đả thông rất nhiều trước kinh mạch bế tắc trước kia, hơn năm thành kinh mạch của cánh tay đã được hắn đả thông. Hiện tại Hắc Ma Thủ ngạnh kháng kiếm khí của Công Dương cũng không có chút vấn đề nào.

Lại đi qua hai ngày, Trương Hiểu Vũ đã khỏi hẳn, tai hoạ ngầm trên thân thể đã diệt trừ toàn bộ, thậm chí bởi vì lần trọng thương này mà cường độ thân thể lại tăng thêm một bậc nữa. Vũ khí bình thường đánh lên người chắc cũng không để lại dấu vết .

Họa phúc là bạn, đôi khi có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn trong cuộc sống này!