Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 57: Chọn Người

Quy xà tương hợp, xưng là Huyền Vũ, chính là một trong bốn thần thú thượng cổ.

Mạc Thiên Liêu sửng sốt nhìn rắn đen bị mèo nhỏ kéo ra, không nghĩ tới Huyền Cơ chân nhân dĩ nhiên là một thánh thú Huyền Vũ, chẳng qua, bộ dáng này có chút không giống trong truyền thuyết.

Đầu rắn đen to khoảng ba tấc, thoạt nhìn rất là hung mãnh, có thể hoàn toàn tách rời với xác rùa, vừa bò ra liền bị mèo cắn chỗ bảy tấc.

“Úi — đừng cắn đừng cắn, sư điệt nhìn đó.” Cái đuôi thật dài đập rầm rầm xuống sàn nhà trúc, mèo nhỏ lại không có ý nhả ra, rơi vào đường cùng, chỉ có thể biến thành hình người.

Luồng sáng lóe qua, một thân đạo bào màu đen, Huyền Cơ chân nhân sắc mặt tối sầm đứng ở trước mặt Mạc Thiên Liêu, chỉ là trên cổ còn đeo thêm một con mèo không chịu há miệng.

Mạc Thiên Liêu nhịn cười ôm mèo nhà mình xuống dưới:“Gặp qua sư thúc.”

Huyền Cơ lòng còn sợ hãi sờ sờ cổ mình, khom lưng nhặt xác trên mặt đất lên cất vào lòng, đạo bào nguyên bản mềm mại nhất thời nhiều thêm một tầng giáp da, xen lẫn với các khớp xương.

Mèo nhỏ nhảy xuống, biến thành Thanh Đồng chân nhân:“Chuyện gì?”

Nhị sư huynh này, không thích gặp người, nếu không có chuyện gì, tuyệt sẽ không chạy tới cửa.

“À, không phải phải đại hội ba phái sắp mở sao,” Hai tay Huyền Cơ đan vào trong áo, cúi đầu chuẩn bị sau một lúc lâu mới nói,“Ta không muốn đi, ngươi có thể mang theo vài tên đồ đệ của ta hay không?”

Đại hội ba phái chính là thịnh hội, đến lúc đó sẽ có đủ các loại tỷ thí, tương ứng theo đó cũng có phần thưởng rất dày. Đối với tu sĩ mà nói là cơ hội rèn luyện cùng học tập quan sát rất tốt, ngoại trừ chủ sự môn phái, tông chủ các môn phái khác thường sẽ không đi, bình thường sẽ phái một đến hai trưởng lão hóa thần dẫn người theo.

Người Ốc Vân Tông đơn bạc, trừ tông chủ chỉ còn hai người bọn họ, phía sau lại có mấy lão yêu quái trấn sơn, nhưng không dễ dàng ra ngoài.

Thanh Đồng liếc nhìn nhị sư huynh:“Dẫn bọn hắn đi tất nhiên là có thể, chỉ cần vài tên đồ đệ kia của ngươi nguyện ý đi cùng ta.”

Huyền Cơ nghẹn một chút, ngược lại quên mất cái này, nhưng mà trong mắt của hắn, chỉ cần Thanh Đồng đồng ý, vấn đề liền không lớn, đồ đệ nhà mình còn sợ không thể thu thập sao? Không muốn, đánh một trận là được.

Vì thế, Huyền Cơ vô cùng cao hứng đi, trước khi đi còn cho Thanh Đồng một cuộn dây thừng mình vừa thắt.

Thanh Đồng xoay người, chuẩn bị ngồi xuống xích đu, lại phát hiện nghiệt đồ Mạc Thiên Liêu kia không biết khi nào đã chiếm lấy xích đu, cười nhìn hắn.

“Đứng lên!” Thanh Đồng đi qua, đá đá cẳng chân nghịch đồ dám can đảm chiếm cứ bảo tọa của sư tôn.

Mạc Thiên Liêu không chịu đứng, vỗ vỗ đùi mình:“Lại đây ngồi, ta làm đệm cho em.”

Vốn dĩ chỉ là nói đùa, Mạc Thiên Liêu chờ bị mèo đại gia quăng xuống đất, lại không ngờ Thanh Đồng nhìn nhìn hắn, quả thật đi tới, ngồi bẹp xuống đùi hắn, cả người tựa vào trên người Mạc Thiên Liêu.

Thân thể mang theo thanh hương từ ánh nắng ấm áp, cứ như thế không hề phòng bị kề sát người hắn, nằm ngửa trên đệm ngực, mái tóc mềm mại vừa vặn cọ cằm Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu chậm rãi đưa tay đến phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy y, cảm giác thân thể có chút nóng, yết hầu cũng bắt đầu phát khô, nhưng cuối cùng vẫn không chịu buông ra, vội ho một tiếng, tính trò chuyện chuyển dời chú ý:“Huyền Cơ chân nhân không ngờ là Huyền Vũ, một trong bốn thần thú đó.”

“Ừ,” Thanh Đồng miễn cưỡng lên tiếng,“Bổn tọa cũng là thần thú.”

“Thần thú gì?” Mạc Thiên Liêu cười cười, cầm một bàn tay y lên thưởng thức, cục bông nhỏ như vậy, có thể là thần thú gì, chẳng lẽ là thần mèo sao?

“Bạch Hổ.” Thanh Đồng rút tay ra, đặt trên bàn tay Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu trở tay chặn lại bàn tay trắng ngần, rất nhanh liền bị đè lại, hai người liền cứ chơi trò “Móng vuốt ở trên” nhàm chán như vậy, nghe nói như thế, không khỏi sửng sốt một chút:“Bạch Hổ?” Rõ ràng là mèo con thuần trắng, sao lại có thể là Bạch Hổ? Nếu là hổ, vậy đường vân trên người ở nơi nào?

“Sao thế, không tin?” Bàn tay bị cầm rút ra, đồng thời năm móng vuốt sắc bén vươn ra.

“Tin, sao lại không tin.” Mạc Thiên Liêu cười gượng hai tiếng, truyền thuyết vẫn có chỗ khác thực tế, điểm ấy hắn biết, thế nhưng khác biệt này cũng quá lớn.

Truyền thuyết sau khi khai thiên lập địa, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ trấn thủ bốn phương, thủ hộ những nơi còn chưa ổn, tiêu diệt quái vật bên ngoài. Đó là một thời đại triều dâng sóng dậy như thế nào? Cự long vờn mây, phượng lửa phi thiên, nói ngắn lại, tứ thú được cho là hung mãnh vô cùng.

Khó có thể tưởng tượng, lúc quái vật bên ngoài xông vào, nhìn thấy là một Bạch Hổ lớn bằng một bàn tay không có vằn, hoặc là một Huyền Vũ bị mất xác……

“Tứ thú thực ra đều có quần tộc, nhưng lúc ở thượng cổ chết quá nhiều, đến thời điểm đại chiến Tiên Ma, ngoại trừ vài người phi thăng, còn lại ở trên đại lục không được bao nhiêu. Nay, mỗi một chủng loại chỉ còn có một con.” Thanh Đồng ngáp một cái, hai người bọn họ đứng dậy, mặt trời cũng đã lên cao, lúc này đã gần chính ngọ, mặt trời nóng bức, còn phơi nữa sẽ mệt.

“Vậy, cha mẹ em……” Mạc Thiên Liêu từ trong vòng tay chứa đồ móc ra thảm mỏng đắp cho y, đã gần cuối mùa thu, dù đã gần trưa, gió cũng có chút lạnh.

“Chết.” Thanh Đồng đơn giản lên tiếng, hơi hơi khép mắt lại.

Mạc Thiên Liêu im lặng một lát, ôm người trong lòng chặt thêm một chút.

“Ta không thảm như ngươi vậy,” Thanh Đồng cảm giác được cánh tay ôm trên người siết chặt, biết người này lại đoán mò, lúc trước ở ma cung, Mạc Thiên Liêu đã lải nhải nhắc qua quá khứ mình với y,“Ta chưa thấy qua bọn họ, khi đó ta còn là trứng.”

Vô luận là yêu thú gì, cũng đều sinh trứng, dù là Bạch Hổ cũng không ngoại lệ. Lúc trước cha mẹ Thanh Đồng chết đi, là sư tôn y ấp y ra.

“Còn Thanh Long cùng Chu Tước đâu?” Mạc Thiên Liêu thuận miệng hỏi, thầm nghĩ kia hai người kia không phải là thứ kỳ quái gì đó chứ?

Thanh Đồng nghiêng mặt qua, cọ cọ vào ngực Mạc Thiên Liêu, ngáp nhỏ:“Thanh Long còn sống, ta chưa thấy Chu Tước qua.” Nói xong, liền mơ mơ màng màng muốn ngủ.

“Vừa tỉnh ngủ sao lại muốn ngủ nữa rồi?” Mạc Thiên Liêu vươn tay cầm lấy cuộn dây thừng bên chân,“Nhiều dây thừng như vậy, có thể làm chút thứ để chơi, em muốn xích đu hay là cây trèo?”

“Ừm, muốn xích đu để trèo.” Thanh Đồng nâng tay cào cào một đầu dây thừng.

“Sư tôn sư tôn!” Đang nói, Mạnh Hổ ra ngoài trở về vừa kêu vừa chạy tới,“Tông chủ muốn……” Nói còn chưa nói xong, liền ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy gì, sư tôn, thế nhưng, nằm ở trên người tiểu sư đệ! Tuy rằng sư tôn cũng thường xuyên ngủ ở trên người hắn, nhưng mà, vẫn cảm giác cái này có chút không giống cái kia, thế nhưng không đúng chỗ nào lại không nói được.

“Lao nhao ồn ào, còn thể thống gì.” Thanh Đồng đảo mắt nhìn về phía đồ đệ ngốc.

Mạnh Hổ gãi gãi đầu, vẫn là nói chính sự trước:“Tông chủ để Mặc Hùng đi đón Lang tử về.”

Lang tử, chính là đồ đệ nhỏ nhất của Thiên Lang chân nhân, thực ra là con trai của Thiên Lang, lúc trước vẫn dưỡng ở chỗ sư tôn bọn Thanh Đồng, thỉnh thoảng đón trở về. Tính tính ngày, thân hình thằng bé kia cũng ổn định rồi, có thể nuôi tại Ốc Vân Tông.

“Ừ.” Thanh Đồng lên tiếng, tỏ vẻ đã biết, không để ý tới ánh mắt ngóng trông kia của đại đồ đệ.

“Sư tôn, ta cũng muốn đi, ta còn chưa thấy qua sư tổ đó.” Mạnh Hổ ngồi xổm bên cạnh xích đu, kéo kéo đầu gối Thanh Đồng, nháy mắt với nhị sư đệ phía sau sư tôn.

Mạc Thiên Liêu nhướn mày, sư tôn Thanh Đồng vậy mà còn sống sao?

Thanh Đồng nâng tay, cho đồ đệ ngốc của một bàn tay:“Ngươi phải cùng bổn tọa đi đại hội ba phái.”

Tu sĩ bình thường sẽ không tách khỏi linh sủng của mình lâu, đại hội ba phái một khi khai mạc sẽ kéo dài tầm hai tháng, là tu sĩ cấp cao, đương nhiên đều muốn mang theo linh sủng. Mà Thanh Đồng chân nhân đối ngoại tuyên bố linh sủng của mình là một con hổ béo vằn vện.

Đại sư huynh nghe vậy, nhất thời ỉu xìu, cúi đầu chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lại quay đầu, giao cho Mạc Thiên Liêu một túi chứa đồ nhỏ:“Sư đệ, đây là tiền bán linh kiếm kia.”

“Đa tạ đại sư huynh.” Mạc Thiên Liêu cười tiếp nhận, nhét gói to vào vòng tay chứa đồ, tiếp tục ôm eo sư tôn cùng y chơi móng vuốt.

Thanh Đồng dặn dò Mạnh Hổ chuẩn bị những thứ cần mang theo cho đại hội ba phái, rồi đuổi hắn đi.

Mạnh Hổ đi ra rừng trúc, mới nhớ ra là không đúng chỗ nào. Hắn bình thường đảm đương nhiệm vụ làm đệm cho sư tôn, đều dè chừng không dám nhúc nhích, lộn xộn liền sẽ bị đánh, đó quả là một chuyện khổ sai, nhưng sư đệ của hắn lại là bộ dáng cao hứng đến miệng cũng không thể khép. Ầy, người trẻ tuổi, vẫn tràn ngập nhiệt tình, sau này làm nhiều rồi mới biết vất vả.

Mạnh Hổ làm ra vẻ cụ non chắp tay sau lưng đi.

Ngày kế, Mạc Thiên Liêu bị sư tôn sai đến Ốc Huyền Động, hỏi thăm người được chọn đi đại hội ba phái cùng với sư tôn.

Trong Ốc Huyền Động một mảnh tĩnh mịch, chỉ có Huyền Cơ một mình ngồi trên thuỷ tạ, cô độc thắt dây thừng.

“Sư thúc,” Mạc Thiên Liêu đi qua hành lễ với hắn, nhìn kia dây thừng từng cuộn đầy đất giật giật khóe miệng, thật sự không thể lý giải đam mê kỳ quái này của Huyền Cơ,“Sư tôn bảo ta đến hỏi thăm các vị sư huynh nguyện ý cùng sư tôn đến đại hội ba phái.”

Nhắc tới đây, Huyền Cơ liền nhíu mày, ba nghiệt đồ kia, ngày hôm qua hắn vừa nói xong, liền chạy không thấy bóng dáng. Đứng lên, Huyền Cơ cong một ngón tay bên môi, hướng về phía mặt hồ huýt một tiếng. Không bao lâu, trên mặt hồ nổi lên gợn sóng, một xác rùa chậm rãi hiện ra, rồi sau đó lộ ra một cái đầu.

Một con bướm năm màu bự bằng hai bàn tay lượn vòng bay tới, đậu lên đầu rùa biển, khiến rùa chở nó hướng về phía thuỷ tạ.

“Ngọc Ly đâu?” Huyền Cơ trừng con bướm đậu trên đầu rùa biển,“Sư đệ Ốc Thanh Động đến đây, xem xem các ngươi giống bộ dáng gì.”

Một con cá chép lớn màu bạc nhảy ra khỏi mặt nước, nháy mắt hóa thành tam đồ đệ Ngọc Ly, nhảy đến thuỷ tạ:“Sư tôn, ta ở trong này.”

Mạc Thiên Liêu im hơi lặng tiếng nhìn mấy tên này, ngày hôm qua mèo nhà mình đã nói qua cho hắn, trong môn phái có những thứ gì. Rùa biển lớn kia hẳn chính là đại đồ đệ Nguyên Hải của Huyền Cơ, là cái tên đọc sách chậm chạp ở phúc địa Vạn Sách; mà con bướm hoa kia chính là Hoa Tình, hôm nay vừa vặn hỏi một chút về Ngưng thần đan dạng nước đã làm được chưa; Về phần Ngọc Ly kia, không cần nhiều lời, lúc trước thấy cậu kinh hoảng khi gặp Thanh Đồng như vậy, liền đoán được người này không phải chuột thì chính là cá.

“Hôm qua chuyện ta nói cho các ngươi, suy nghĩ như thế nào?” Huyền Cơ chắp tay sau lưng đứng ở bờ thuỷ tạ.

Bướm hoa bay lên, vòng quanh hắn hai vòng, ý muốn nói chuyện, nhưng mà bướm sẽ không biết nói, chỉ có thể hậm hực biến thành người:“Sư tôn, ta cần phải đi, bằng không về sau đan dược liền bán không được giá, nhưng mà……” Làm luyện đan sư, hắn cần phải tham gia thi tài luyện đan ở đại hội, đan dược cũng giống như pháp khí vậy, luyện đan sư cần phải có danh tiếng thì mới bán được giá đắt.

Huyền Cơ gật đầu, vẫn là nhị đồ đệ biết nặng nhẹ.

“Nhưng mà đồ nhi lo lắng, còn chưa tới Lưu Vân Tông, đã bị sư thúc chụp bẹp làm thịt rồi.” Hoa Tình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, trong đám sư huynh đệ có hắn không thể vắng mặt, cơ mà đi cùng sư thúc thật sự là rất nguy hiểm.

Huyền Cơ hơi hơi nhíu mày:“Không tiền đồ, Nguyên Hải đâu?”

Nguyên Hải trèo lên đến, chậm rì nói:“Sư thúc ghét bỏ ta không thể thoát khỏi vỏ, vẫn muốn giúp ta cạy vỏ ra.” Nói xong liền rụt lui đầu, thà rằng không đi, cũng không thể cùng sư thúc ở chung một mình được.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, Huyền Cơ cũng hiểu được cái này rất dọa người, la lớn:“Ngọc Ly, ngươi……”

“Sư tôn!” Ngọc Ly còn không đợi sư phụ nhà mình nói xong, liền quỳ trên mặt đất ôm sư tôn chân thắm thiết nói,“Ngài không thể để đồ nhi đi chịu chết chứ!”

Ba đồ đệ nói nói, lại cùng nhau khóc lóc đủ kiểu, nhìn đến là thảm.

“Vậy, ngày mai tiểu điệt lại đến.” Mạc Thiên Liêu cố gắng khống chế khóe miệng không ngừng run rẩy, hành lễ cáo lui.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Bên trong tông môn có những thứ gì?

Móng Nhỏ: Ăn với chơi

Thợ Mộc: Ăn là cái gì?

Móng Nhỏ: Cá cùng rùa ở Huyền Động

Thợ Mộc:…… Chơi thì sao?

Móng Nhỏ: Cái nệm lông ở Thiên Động, bướm hoa ở Huyền Động

Thợ Mộc:……

Thiên Lang & Huyền Cơ:QAQ