Thần Thoại

Chương 13: Gừng càng già càng cay

Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy Trúc Diệp Hạp Cốc* có địa hình khá hiểm trở. Hai bên là vách núi dựng đứng, mô đá khô khan nhấp nhô, loạn thạch nằm rải rác khắp nơi, từng bụi cây gai mọc đầy um tùm, hầu như che kín cả sơn nhai, không thể thấy được bất cứ lối mòn nào.

(*Hạp cốc: nếu to lớn gọi là thung lũng, hoặc gọi hẻm núi nếu nhỏ hơn)

Bất quá nếu so với khung cảnh làm rát mắt người nhìn như vậy thì hẻm núi chính giữa lại khiến người ta cảm khái không thôi. Sự đối lập như trời với đất, hẻm núi trải dài một màu xanh nhạt của phiến Trúc Lâm*, âm thanh lao xao của lá trúc khi có từng cơn gió nhẹ lướt ngang qua, tưởng chừng như có người nào dùng tiếng sáo hòa âm cùng với thiên nhiên. Đâu đó sâu trong lòng núi, từng dòng nước mát, nhẹ nhàng trườn qua vách đá xuống bên dưới, rồi hợp lại thành một nhánh suối lớn hơn, chạy theo khe núi ầm ầm đổ vào một hồ nước xanh rì, điểm xuyến vài bông sen thơm ngát, càng làm tăng lên vẻ đẹp thanh nhã.

(*Trúc lâm: rừng trúc)

Mặc dù phiến thổ địa như thoát khỏi hồng trần khói bụi, lại chẳng phải nơi của kẻ nhàn vân dã hạc* lui tới, mà lại là nơi, một ổ thổ phỉ chiếm lấy đóng quân, Hắc Phong Trại!

(*Nhàn vân dã hạc: ý chỉ những người ở ẩn, tự tại không cầu danh lợi)

Hắc Phong Trại chiếm núi xưng vương, hoành hành bá đạo suốt mấy chục năm mà triều đình vẫn không làm gì được, cũng là có nguyên do.

Đại đương gia hiện thời của Hắc Phong Trại tự xưng Dã Lang, là kẻ đã một tay kiến tạo nơi này thành hang ổ thổ phỉ lớn nhất Hùng Quốc, tính toán niên kỷ từ khi thành danh của hắn đến bây giờ cũng đã ngoài tám mươi tuổi. Sở hữu một thân công phu không tồi, lúc tuổi trẻ hắn lăn lộn gây ra sóng gió liên hoàn, trong lúc vô tình chiếm lấy được cách nuôi dưỡng đàn hắc độc phong, từ đó càng trở nên ngông cuồng, giết người vô số, không việc ác gì không làm.

Nhị đương gia Độc Xà, là huynh đệ kết nghĩa của Dã Lang nhiều năm trước, tên này võ công không có gì lợi hại, nhưng hắn độc, độc như rắn lại còn âm hiểm xảo trá vô cùng. Hắc Phong Trại nhiều lần đẩy lùi được binh mã do triều đình phái tới, thì công lao của hắn hạng nhì không ai dám xưng hạng nhất.

Tam đương gia Âu Dương Toản, kẻ này không giống hai tên kia, hắn chỉ mới chừng hơn bốn mươi tuổi, bản thân ban đầu không phải là người của Hắc Phong Trại, mà là đứng đầu một nhóm mã tặc ở phía Tây Bắc, hơn mười năm trước bị triều đình thảo phạt, sau đó dẫn theo trăm tên tàn binh dưới trướng chạy đến đây đầu nhập. Lúc mới đến, hắn cũng không được trọng dụng, nhưng tên này hành sự trầm ổn, lại chứa hận ý với quan quân triều đình, nhiều lần có công lớn đối với Hắc Phong Trại, dần dần hắn chiếm được lòng tin tưởng rồi leo lên chức tam đương gia.

Hắc Phong Trại được xây dựng phía cuối cùng trong hạp cốc, ba mặt đều là vách đá bảo vệ, phía trước dùng những thân cây to kiến tạo thành bức tường trãi ngang, thấp thoáng còn dựng bốn năm trạm gác cao vút, bên ngoài là hào sâu cắm đầy cọc nhọn được vót từ những thân trúc lâu năm.

Phía sau tường trại là một khoảng sân rộng lớn vô cùng, kiến tạo thành hình vòng cung như thể thao trường của quân đội, lúc này ở đây đã tập hợp trên dưới ngàn người, kẻ nào kẻ nấy mặt mày dữ tợn, binh khí đủ loại, đao kiếm giáo mác lạnh lẽo thấu xương. Ở chính giữa dựng lên một đài cao có mái che, đứng trên chỗ này có thể phóng tầm mắt quan sát khắp khu rừng trúc trước mặt. Từ đài cao, nối liền với tường thành là mấy sợi xích thô to như bắp chân, đoán chừng những sợi xích này dùng để cố định, không để gió lớn làm lay động chỗ đó.

Đứng trên đài hiện tại chỉ có ba người, chính là tam đại đương gia của Hắc Phong Trại.

Ở giữa là một lão già tóc bạc, da dẻ nhăn nheo, nhưng thân hình lão lại cực kỳ tráng kiện, khoác tấm da báo bắt chéo qua thân thể, lộ rõ ra nữa phần ngực với màu da cổ đồng. Có điều nhãn mục của lão bây giờ ra vẻ ảm đạm, màu trắng đục chiếm gần hết con ngươi.

Hai bên lần lượt là một lão già mắt hí, độ chừng sáu mươi tuổi, gương mặt hóp lại, dưới cằm chỏm râu lưa thưa, ánh mắt âm trầm quét tới lui về phía trước. Tên còn lại là một trung niên lưng còng, làn da có chút tái nhợt, trên lưng hắn tựa như cõng theo một bướu thịt nặng nề.

Ngay lúc này, lão già đứng chính giữa bỗng liếc mắt sang bên cạnh, giọng nói ồm ồm phát ra.

- Đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa?

Khẽ gật đầu, tên có chòm râu lưa thưa cất giọng the thé.

- Đại ca yên tâm, lần này ta sẽ cho chúng có đến mà không có về... Bất quá, còn phải nhờ tam đệ xuất lĩnh tiên phong dụ địch vào bẫy...

Không ai thấy khóe miệng hắn sau khi nói nhếch lên chút ít.

Tên được gọi là tam đệ, cũng chính là Âu Dương Toản chầm chậm gật đầu, coi như là đồng ý, cũng không nói gì thêm.

Thấy mọi chuyện đã được phân công rõ ràng, lão già khoác tấm da báo nhàn nhạt nói.

- Tốt lắm, có hai ngươi trấn thủ ở đây là được. Hiện tại ta giao nơi này cho các ngươi quản lý, chỉ cần hai ngày... Hai ngày sau ta quay lại, liền đánh thẳng vào Thanh Thạch Thành.

Nói xong, hắn không chờ hai tên kia đưa ra ý kiến, liền tung người lên cao, đạp chân vào sợi xích neo giữ nơi đây, chớp nhoáng vài cái nhún nhẩy đã mất hút về hướng xa.

Ngay khi hắn vừa đi, song nhãn Độc Xà híp lại, thầm nói trong lòng.

- Đại ca à đại ca... Ngươi giấu đi chuyện mình bị thương sao? Khặc khặc... Dã Lang ơi... Rồi tất cả mọi thứ cuối cùng cũng là của ta...

- -o0o—

Cuối đoạn dốc tương đối bằng phẳng, bên trong Trúc Lâm, binh lính cùng toàn bộ nhân sĩ giang hồ do Ngô Tam Bảo thống lĩnh, tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, cách Hắc Phong Trại chừng bảy tám dặm đường.

Đoạn đường khá xa, người không cần nghỉ thì ngựa cũng cần dừng lại ăn chút cỏ uống chút nước.

Dụng binh kị nhất bị người khác dĩ dật đãi lao*, kẻ bình thường cũng hiểu rõ đạo lý này. Cho nên đoàn người không gấp gáp liền tụ tập lại ở đây để khôi phục thể lực. Đồng thời Ngô Tam Bảo cũng thông tri đến tất cả một lần nữa, đối sách chiến lược tấn công vào Hắc Phong Trại.

(*Dĩ dật đãi lao: lấy nhàn rỗi đối phó với kẻ mệt mỏi)

Nói là kế sách kỳ thực cũng không có bất cứ chiến lược gì quá tinh thâm, cũng chỉ là dặn dò đề phòng mọi thứ, đơn giản bên Hắc Phong Trại tựu chung chỉ có hơn ngàn người, bên này về phía Ngô Tam Bảo đã vượt qua con số năm ngàn, tính luôn nhóm nhân sĩ giang hồ thì lấy một địch ba cũng không phải chuyện to tát. Với lực lượng áp đảo như vậy nên Ngô Tam Bảo thủy chung không có quá nhiều lo lắng, chỉ cần phối hợp tác chiến tốt, giảm con số thương vong xuống thấp nhất thì đã nắm chiến thắng trong bàn tay rồi.

Mặc dù là vậy nhưng cũng không ít người hiện rõ vẻ khẩn trương trên mặt, chuyện chém giết người chết ta sống đâu phải đơn giản muốn nói là nói, ai biết được kẻ nằm xuống sắp tới có phải là mình hay không, bởi vậy không khí cũng khá trầm lắng. Người an tĩnh nghỉ ngơi, kẻ thì ân cần chăm sóc ngựa, đôi chút lại như thủ thỉ hy vọng con ngựa này đừng dở chứng trong lúc chiến đấu.

Tiểu Thần không để ý đến những điều đó, hắn lẫn trong đám người, khoanh tay dựa lưng vào một thân trúc nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có đôi tai là đang không ngừng tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Trong lúc tất cả tâm lý hơi buông lỏng, đột nhiên.

Vút... Vút...

Hự... Á...

Âm thanh của mũi tên rời cung rào rạt vang lên, kèm theo là tiếng la hét đau đớn của những kẻ không may trúng phải ám tiễn.

- Có địch tập kích...

- Mọi người tản ra...

Nói thì lâu, thực chất sự việc xảy ra trong vòng vài giây Ngô Tam Bảo đã hét lớn.

- Thiết lập đội hình, phòng thủ!

Rầm rập... Rầm rập...

Không hỗ là quân đội đã trải qua huấn luyện bài bản, sau hiệu lệnh của chỉ huy liền nhanh chóng hình thành thế trận tương ứng, hơn năm sáu trăm trọng binh mang giáp nặng, tay cầm mộc thuẫn bọc bên ngoài là kim loại dát mỏng, dàn thành hàng ngang phía trước, tất cả ăn nhịp nối thuẫn liên hoàn thành một bức tường lâm thời, che chắn mưa gió không lọt, cùng lúc thì bước từng bước chầm chậm tiến về hướng bắn ra tiễn vũ.

Bất quá, sau đợt mưa tên đó thì không gian lại chợt yên tĩnh, dường như chưa hề có điều gì xảy ra, khiến đám người lúc xanh lúc đỏ, giận sôi máu.

Đôi mắt nheo lại, Ngô Tam Bảo nhủ thầm.

- Bắt đầu sao?

Liếc mắt đến mấy kẻ không may ban nãy, hắn lớn tiếng.

- Đưa những người bị thương di chuyển ra phía sau, tất cả... Chuẩn bị chiến!

Đoạn đường tuy còn cách chưa đến mười dặm, nhưng hiện tại ai cũng rõ ràng đây là những dặm đường cuối cùng trước khi tràng đại chiến sắp tới nổ ra.

Đã xác định có thể bất cứ lúc nào nguy hiểm cũng sẽ đột nhiên từ đâu đó trong rừng xuất hiện, cho nên đoàn người cẩn thận không dám lơi lỏng nữa, đại quân bố trí kín kẽ không hề có chút khinh thường nào. Trận thế mộc thuẫn đi đầu, vẫn đưa cao tấm chắn đề phòng ám tiễn, ngay phía sau là quân chủ lực, tay lăm lăm mũi giáo chực chờ đâm tới. Hai bên là hơn năm trăm cung tiễn thủ, tên đã lên dây sẵn, ánh mắt như diều hâu quét nhìn khắp nơi. Phía cuối cùng là Ngô Tam Bảo cưỡi chiến mã, đứng dưới sự bảo vệ của hai thanh niên luôn túc trực bên cạnh, xung quanh là khinh kỵ binh* đi cùng.

(*Khinh kỵ binh: loại lính mang giáp nhẹ, cưỡi ngựa dùng tốc độ là chính)

Đám nhân sĩ thì loạn thành một bầy, không hề có tổ chức gì cả, mạnh ai nấy bước, có kẻ còn ỷ vào khinh công có chút môn đạo, liên tục nhảy nhót giữa những thân trúc cao sáu bảy trượng phía trên cao*.

(* Loại trúc này còn gọi là Trúc Sào, thân mọc cách nhau 0,5-1m, đường kính ống trúc lớn nhất đo được là 20cm, trồng rất nhiều ở Cao Bằng Việt Nam ta)

(* Trượng: 1trượng tương đương 3,33m)

Tiểu Thần thủy chung vẫn nhẹ nhàng, hắn chỉ luôn chú ý đến quanh người Ngô Tam Bảo, không để cho tên này xảy ra chuyện bất ngờ.

Chặng đường liên tục bị đám người Hắc Phong Trại ẩn mình đánh lén, đã bắt đầu xuất hiện thương vong, cho dù không đến mức thương gân động cốt* nhưng nhìn thấy đồng bạn bên mình nằm xuống, khiến cho đám người Ngô Tam Bảo tức giận vô cùng, sát khí dần dần nổi lên, đây không còn là khí thế như ban đầu nữa, mà là ý muốn giết người, giết cái đám lén lén lút lút đằng kia.

Về bên phía Hắc Phong Trại sử dụng chiến thuật quấy nhiễu, tập kích bất ngờ, vừa đánh vừa chạy không hề có chút ý tứ trực tiếp va chạm, thành công hạ sát được một số nhỏ binh lính bình thường nhưng cuối cùng cũng không thể ảnh hưởng được nòng cốt của địch nhân. Bởi vậy bọn chúng cũng từ từ giảm lại tần suất chặn đánh, mà lùi về sau, dưỡng sức chờ mệnh lệnh cuối cùng.

Khu rừng trúc theo bước tiến của đại quân trở nên từ từ nhỏ hẹp lại, lúc này đã không thể thoải mái chạy nhảy như lúc mới vào. Hai bên vách núi như hai bức tường đã lộ rõ trong mắt chúng nhân.

Cho tới khi phía trước mặt chỉ còn lại chưa đến nữa dặm thì có thể một hơi xông vào Hắc Phong Trại, đại quân rốt cục phải dừng chân.

Ngước đầu nhìn khe núi phía trước, Ngô Tam Bảo chậc lưỡi nói.

- Thật đúng một nơi tuyệt hảo để lập bản doanh, ba phía sơn nhai bao bọc, trước mặt lối vào khó khăn... Dễ thủ khó công...

Khá nghi hoặc với lời đó, tên thanh niên bên cạnh dò hỏi.

- Đại nhân, như vậy cũng giống như bắt ba ba trong rọ, chống cự không được liền không có đường chạy?

Cười lớn, Ngô Tam Bảo trầm ngâm giây lát rồi mở lời, thanh âm lại tựa như đang chỉ bảo.

- Địa hình Hùng Quốc ta vốn trãi dài xuôi theo bờ Thái Bình Hải, phía sau dãy núi này chắc chắn là hải dương. Nếu ngươi chiếm lấy chỗ này mấy chục năm, ngươi sẽ làm như thế nào?

Đưa ánh mắt tựa cười mà không phải cười nhìn đến thanh niên, Ngô Tam Bảo không để hắn lên tiếng, tiếp tục nói.

- Tên Dã Lang không phải kẻ không hiểu chuyện như ngươi thắc mắc, một là hắn ban đầu phát hiện lối thông đi ra biển, hai là với nhân lực của hắn, đả thông một đường đi trong mấy mươi năm há lại không dễ? Ba là... Hắn quá tự tin vào bản thân, bất quá từ đâu hắn có sự tự tin này thì ta lại không dám chắc...

Gật gật đầu, tên thanh niên chắp tay cúi đầu.

- Tạ đại nhân đã giải thích!

Phất phất tay làm ra vẻ không thành vấn đề, Ngô Tam Bảo quan sát đại quân, rồi hít thật sâu, dùng thanh âm chấn động khắp.

- Toàn quân nghe lệnh, bố trí thế trận nhanh chóng xuyên qua hẻm núi này. Không được chậm trễ.

Đại quân nhanh chóng bước vào hàng lối, bỗng ngay lúc này từ phía trong đám nhân sĩ từng tiếng thét dài làm náo động, phía sâu từ hẻm núi tiếng hét văng vẳng vọng khắp, kèm theo là từng tràng âm thanh của gươm giáo lảng cảng, tiếng người ngựa chạy rầm rầm rung động mặt đất dưới chân.

- Con mẹ ngươi...

- Bên trong chúng ta có kẻ làm phản...

- Giết...

- ...!

Đến lúc này đám người ở đây còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì thực đúng là quá ngu ngốc rồi. Trong đám nhân sĩ hơn một nữa đã trở kiếm, đánh tới những tên gần nhất bên cạnh, những kẻ này đều là người Hắc Phong Trại bài bố trà trộn vào chính là chờ thời điểm bây giờ. Trước mặt thì đám thổ phỉ do Âu Dương Toản cầm đầu như hung thần ác sát lao tới, đằng sau thì loạn cào cào, cái bất lợi của đại quân ở nơi địa hình nhỏ hẹp dần hiện rõ, không thể phát huy được tối đa sở trường. Ngược lại những kẻ trong giang hồ có chút thân pháp lợi hại thì như cá gặp nước, tha hồ đại triển.

Chiến đấu nổ ra không báo trước, bất quá Tiểu Thần lại khí định thần nhàn không hề cảm thấy khó hiểu, hắn ban đầu đã lờ mờ đoán được điều này rồi. Chỉ là cười cười xem tên Ngô Tam Bảo ứng biến ra sao.

Thân hình Tiểu Thần như gió thoảng, liên tục di động cách xa hỗn chiến, hắn chẳng thèm nhúng tay nhưng nếu có tên nào dại dột tìm đến gần, thì thần không biết quỷ không hay trên người đã có một lỗ thủng xuyên thấu, chỉ còn có thể gục xuống co quắp nằm trên đất, sống hay chết còn phải xem số mạng ra sao.