Thần Thoại

Chương 37: Phường thị (1)

Thiên Phạt Thành về đêm phố xá vẫn nhộn nhịp, chủ yếu chính là những hàng quán tửu lầu, khách điếm tấp nập người ra kẻ vào. Cũng không thiếu những chốn ăn chơi, phong hoa tuyết nguyệt* nơi mà chỉ nam nhân thường xuyên lui tới.

(*Phong hoa tuyết nguyệt: cụm từ ám chỉ chốn lầu xanh)

Căn nhà nhỏ khuất sau con phố, hai người Tiểu Thần cùng Triệu Thanh đều đang tranh thủ từng chút một thời gian, hiển nhiên chính là muốn khôi phục tinh lực, nhập định an ổn tu luyện, để chuẩn bị cho hôm sau làm việc, thủy chung không hề biết hay bận tâm chú ý đến sự náo nhiệt bên ngoài.

Một đêm bình lặng, ít nhất đối với hai kẻ này là vậy qua đi.

Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa kịp ló dạng, phố xá đã lao xao, tiếng gọi nhau í ới, tiếng người mua kẻ bán, rầm rập tiếng bước chân vội vàng. Triệu Thanh cùng Tiểu Thần đã xuất hiện ngay phía sau con đường, dọc theo hai bên là các quán rượu. Chậm rãi nhìn nhau cười cười, hai tên không nói nhưng đã thầm hiểu ý tựa hồ đã bàn bạc qua việc gì đó, nhẹ nhàng bước từng bước, trà trộn vào dòng người đang bắt đầu ngày mới.

- Sư đệ, không nghĩ tới ngươi là kẻ ham rượu như vậy? Ha ha!

- Khiến sư huynh chê cười, đệ đây chỉ có một ước nguyện! Nhất định phải nếm thử tất cả các loại hảo tửu trên đời mới thỏa mãn...

Tiểu Thần ba hoa khoát lác một phen, đoạn không chờ cho Triệu Thanh kịp thời lên tiếng thêm nữa, nhanh chân chạy ngay đến một tửu quán gần đó.

Lắc đầu cười khổ, Triệu Thanh chỉ còn cách đi theo hắn ta, cũng bước vào bên trong.

Tửu lầu này thoạt nhìn rất có phong thái đặc thù riêng biệt, mặc dù không có vẻ nguy nga như những chỗ khác gần đó, bất quá với cái tên được viết rõ ngay trên bảng hiệu, cũng phần nào thấy được, đây không phải là một tửu quán dành cho người bình thường. Tửu Tiên Lâu Thiên Bôi Thiểu!*

(*Tửu Tiên Lâu Thiên Bôi Thiểu: quán rượu của tiên nghìn chén cũng ít)

Cái tên nghe qua cảm giác làm cho người khác thấy rất phô trương, khoe mẽ, có điều nếu ở đây lâu sẽ biết rõ, không hề có chút gì là quá phận hay chỉ là đề một cái tên giật gân đơn giản. Mà thực chất nơi này hầu như không phải là nơi dành cho phàm nhân lui tới.

Có vào mới biết được, ở đây đa số khách nhân đều là Đoạt Nguyên giả, là những kẻ tu luyện ngồi khắp nơi.

Tiểu Thần cùng Triệu Thanh vừa đến gây ra không ít ánh mắt chú mục quét qua, có thần thức ẩn hiện đảo tới lui, có nhãn thần sắc bén như lang sài theo dõi, nhưng rồi cũng không ai để tâm quá nhiều đến bọn hắn, ở đây ngày nào cũng đều là như vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt to lớn, vài ba tên Đoạt Nguyên giai bình thường không đáng để người khác quan tâm quá nhiều. Bản thân Triệu Thanh thì có lẽ đã quen thuộc với tình hình như vậy, cho nên hắn ta chỉ cười nhạt, vẩy tay ra hiệu Tiểu Thần đến bên một chiếc bàn nằm sâu phía trong. Riêng Tiểu Thần không nghĩ tới chuyện cùng lúc có thể gặp được nhiều người tu luyện đến như vậy, ánh mắt hơi đảo, thần tình hơi có chút mất tự nhiên.

Ngay khi an vị đối diện nhau, Tiểu Thần không nhịn được, mở miệng dò hỏi.

- Đệ không nghĩ kẻ tu luyện Đoạt Nguyên như chúng ta lại cũng đến những chỗ như thế này?

- Là điều bình thường mà thôi, ngoại trừ khi đạt đến Tinh Đấu giai, những người như ta và đệ vẫn chưa hẳn thoát khỏi hồng trần, vẫn còn chút lòng phàm chưa dứt. Không phải đệ cũng như vậy sao? Ha ha!...

Ngưng lại thoáng chốc, Triệu Thanh liếc mắt xung quanh, đoạn nói tiếp.

- Vả lại ở đây chuyên phục vụ cho những kẻ tu luyện, rượu và thức ăn không phải tầm thường! Đều phải trả bằng Nguyên thạch... Cộng thêm chuyện...!

Giọng nói Triệu Thanh bất chợt nhỏ dần, thanh âm trầm thấp chỉ đủ để Tiểu Thần nghe được.

- Chỗ này không thiếu người giống hai ta, đều ở đây tìm đồng bọn hợp tác tiến vào Thiên Phạt Lâm... Bất quá ta và đệ thì không cần, chỉ cần ngồi đây nghe ngóng thêm chút ít tin tức liên quan là đủ... Sư đệ vừa mới ra ngoài, sau này cần chú ý nhiều hơn những vấn đề tương tự.

Gật gật đầu vâng dạ rối rít như thể đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của Triệu Thanh, Tiểu Thần cười hắc hắc, ngó nghiêng tìm tiểu nhị. Kỳ thực hắn vì hơi bỡ ngỡ nên mới dò hỏi những lời có chút ngây ngô như vậy, thực chất nếu bàn về kinh nghiệm, chưa chắc một tên lâu lâu ra ngoài như Triệu Thanh lại có nhiều kinh nghiệm hơn Tiểu Thần, một kẻ được toàn mấy lão quái dày dạn phong sương, từng trải sống trên đầu dao ngọn kiếm dạy dỗ, lại thường xuyên chạy nhảy đây đó trong chốn giang hồ hiểm ác.

Chưa kể đến chuyện nếu ai ở bên cạnh Tiểu Thần sẽ biết được con người thật của hắn, một tên tiểu quỷ xảo trá vô cùng. Bất quá ngoài mặt Tiểu Thần thể hiện có chút qua loa, nhưng nội tâm hắn lúc này âm thầm hiện lên sự cảm kích đối với thanh niên gầy gò trước mắt, những lời lẽ tưởng chừng bình thường kỳ thực chính là đang muốn chỉ bảo cho Tiểu Thần có thêm kiến thức trong thế giới tu luyện đầy rẫy mưu mô này.

Đang thì thầm to nhỏ, thì ngay lúc này có giọng nói lười biếng vang lên.

- Hai vị dùng gì?

Ngước đầu nhìn lên, trước mặt Tiểu Thần hiện tại là một tên mặt choắt như chuột, bên mép còn mọc ra hai ba sợi lông dài, cắm trên nốt ruồi đen to như hạt đậu, đang bĩu môi chờ đợi Triệu Thanh cùng Tiểu Thần trả lời.

Triệu Thanh không quan tâm đến thái độ của hắn, thường thì phía sau mấy nơi như Túy Tiên Lâu đều có hình bóng của những cự đầu trong giới tu luyện trấn giữ, thể loại chó dựa hơi chủ thì bất cứ ở đâu cũng có thể thấy nhan nhản khắp mọi nơi, thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, bởi vậy Triệu Thanh chỉ nhàn nhạt gọi vài ba món nhắm, riêng Tiểu Thần thì lại càng không thèm để ý, mấy tên kiểu như vậy, khi xưa hắn chính là thường xuyên thấy, há mồm không ngại ngùng, một hơi bảo đem tới mười vò rượu thượng hạng.

Đừng nói là tên mặt chuột cảm thấy choáng váng, đến ngay cả Triệu Thanh lúc này đây mồ hôi cũng bắt đầu thấm ra trên trán, lí nhí nói.

- Sư đệ, chắc ngươi còn không biết... Hảo tửu ở đây một vò phải tốn mười Nguyên thạch! Ngươi một hơi kêu mười vò... Ta... Ta... Hôm nay ta không mang nhiều tiền...!

- Sư huynh yên tâm, không sao? Hôm nay đệ mời huynh! Chẳng mấy khi được uống, con sâu rượu của đệ nó sắp làm loạn rồi!

Gãi mũi, Tiểu Thần cười cười đoạn liếc sang tên mặt chuột, nói.

- Người còn đứng đó làm gì? Nhanh đi, ta không chờ nổi nữa đâu!

Giật mình vì cái tên tiểu tử trước mắt, không ngờ là đại tài chủ cũng là một con sâu rượu chính cống, tên mặt chuột vội vàng vâng dạ, thái độ khinh khỉnh ban nãy đã bay mất, thay vào đó là sự nịnh nọt toát rõ trên khuôn mặt, bộ dáng cũng không còn ưỡn ngực mà lúi cúi quay lưng trở vào.

Thoáng trông theo bóng lưng tên tiểu nhị mà lòng Triệu Thanh như đánh trống, mắt chắm chú nhìn khắp vài lượt từ đầu đến chân Tiểu Thần, không ngừng ca thán.

- Không ngờ tiểu sư đệ vừa nhập môn thật là kẻ giàu có, sư huynh xấu hỗ quá rồi... Ai da! Giàu có đúng là tốt, ngươi xem tên chuột nhắt kia thái độ rõ ràng một bộ dáng phát ói.

- Ha ha, sư huynh quá lời rồi, đệ đây khi trước nhờ may mắn kiếm được chút ít, cũng chỉ coi như vừa đủ tiền uống rượu... - Tiểu Thần hàm hồ nói.

Kỳ thực Triệu Thanh cũng chỉ bỡn cợt hắn vài câu rồi liền đánh sang chuyện khác, chẳng hề có chút tâm tư đào bới tìm hiểu thêm vì nguyên do gì Tiểu Thần lại có nhiều Nguyên thạch đến như vậy, điều này hiển nhiên khiến Tiểu Thần vừa ý, không khí giữa hai bên trong lúc mơ hồ có cảm giác mất đi sợi dây ngăn cách, chỉ còn lại những lời đùa bỡn, cười nói tùy ý.

Trong lúc cả hai đang còn thao thao bất tuyệt, người hỏi ta đáp, người kể ta nghe. Tiểu Thần chăm chú ghi nhớ những thường thức cơ bản của giới tu luyện, Triệu Thanh thì chật lưỡi cảm thán khi nghe Tiểu Thần kể đến mấy lão bất tử vô sĩ ở nhà hắn. Thủy chung không để ý tới tên tiểu nhị mặt chuột đang khệ nệ bưng lên từng đĩa thức ăn đang bốc khói, cùng sắp những vò rượu thành chồng kế bên.

Sau một hồi đối ẩm, thức ăn cũng vơi đi phân nữa, số rượu cũng đã hết gần một phần ba trong số đó, mà phần lớn đều chui vào bụng Tiểu Thần. Trong lúc toan tính gọi tính tiền, chuẩn bị lên đường tiến vào Thiên Phạt Lâm, bởi vì Triệu Thanh cảm thấy có ngồi ở đây lâu hơn, cũng không thu thập thêm được tin tức gì hữu dụng, ngoài việc mấy kẻ ba hoa đang bốc phét cùng đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh.

Đột nhiên, từ phía ngoài cửa trước tửu lầu, từng tràng âm thanh trầm thấp của ba kẻ đi vào, tựa hồ đang thì thầm với nhau điều gì đó, từng lời từng chữ trong đó khiến Tiểu Thần hơi nhíu mày, đoạn đưa mắt ra hiệu Triệu Thanh ngồi yên.

Bàn của Tiểu Thần ở phía trong cùng, lại khuất sau tầm nhìn, quanh đó lại là mấy bàn khác có rất nhiều người ngồi đang thỏa sức nói chuyện trên trời dưới biển, bình thường nếu có ai từ bên ngoài đi vào, ngoài việc chăm chú theo dõi hoặc dùng thần thức quét qua, thì mới rõ ràng được bọn họ đang nói chuyện với nhau.

Triệu Thanh tâm tính khá đơn giản, cũng ít chú ý đến người khác, bất quá Tiểu Thần với khả năng kỳ lạ của Đoán Thể Quyết không giống người thường, mặc dù không vận dụng đến thần thức hay quá chú tâm, nhưng ngũ giác của hắn cực kỳ linh mẫn. Cho nên ngay khi loáng thoáng nghe đến ba từ Hạo Dương Phái khiến Tiểu Thần nghi hoặc, mới làm ra động tác vừa rồi.

Nhận ra trong đáy mắt Tiểu Thần có vấn đề, Triệu Thanh nhẹ gật đầu ngồi im, vẫn thản nhiên rót rượu uống một cách bình thường, không có chút dị động khác lạ.

Bên cạnh đó, Tiểu Thần lại ha hả, coi như chẳng có vấn đề, cứ ung dung nói chuyện, hết con mèo con chó, lại con heo con gà. Có điều biểu hiện bên ngoài như thế, nhưng kể cả Triệu Thanh ngồi đối diện hắn cũng không phát hiện, thân thể Tiểu Thần vừa chấn động nhẹ, hai bên tai hơi ửng hồng. Đoán Thể Quyết được hắn vận dụng đến mức tối đa, thính giác trong phút chốc tăng lên tới mức hiện tại nếu có sợi tóc rơi xuống nền nhà ở phạm vị ngoài mười trượng cũng bị Tiểu Thần nghe rõ mồn một.

Ở cách Tiểu Thần chừng năm sáu bàn chính giữa, phía gần cửa sổ hơi chếch về bên phải hắn một chút. Ba kẻ vừa vào đã an ổn ngồi xuống, thuận miệng gọi vài thứ rồi mặc kệ chung quanh, tiếp tục cuộc nói chuyện.

- Hừ! Dạo gần đây không thấy đám rùa con Hạo Dương Phái đến Thiên Phạt Lâm!

- Thật chán chết, năm ngoái còn có thu hoạch, nhưng suốt mấy tháng trở lại đây, hình như đám đó chấp nhận làm rùa rút cổ thật rồi...

- Hài! Cũng phải thôi... Ai bảo Hạo Dương Phái là cái gai trong mắt của mấy lão tổ nhà chúng ta...

- Bỏ đi! Bất quá các đệ vẫn phải cẩn thận đám người Huyết Ma Môn cùng Bách Thư Môn, trên danh nghĩa là chúng ta âm thầm hợp tác, nhưng các đệ đừng quên chuyện mấy tháng trước...

- Ý sư huynh là việc hai vị tiền bối Huyết Ma Môn bị sát hại trong Vô Danh Lâm?*

(* xem lại chương 23-24)

- Chính là chuyện đó, hai vị đó đều là Tinh Đấu Giai hậu kỳ, lại bị diệt sát... Nghe đâu là Bách Thư Môn gây ra!

- Còn có chuyện như vậy? Ta lại nghe được tin tức là do hai vị đó tự giết hại lẫn nhau!

- Ta cũng không rõ! Bất quá như thế nào cũng phải cẩn thận với hai tông môn kia!

- ...!

Mới nghe đến chỗ này, Tiểu Thần giật mình, khóe miệng hơi co lại, cười khan đoạn gọi tiểu nhị tính tiền.

Từ lúc Tiểu Thần ra hiệu đến giờ Triệu Thanh vẫn một mực yên lặng không nói điều gì, hiện tại thấy hành động của Tiểu Thần mặc dù không khỏi dâng lên sự thắc mắc, nhưng thủy chung Triệu Thanh vẫn không hề đá động gì, chỉ chậm rãi đứng lên chờ sau khi Tiểu Thần thanh toán xong, mới cùng hắn quay lưng đi khỏi Túy Tiên Lâu.

Bước khỏi cửa chính, đi theo con đường đến một đoạn vắng, Triệu Thanh mới kéo Tiểu Thần vào một lối nhỏ không người, đôi mắt chăm chú chờ Tiểu Thần giải thích.

- Ba tên ban nãy cũng như sư huynh và ta, chúng cải trang, ta đoán có lẽ tám phần chúng là đệ tử Thiên Nguyệt Tông! Chúng chính là đám đi săn đệ tử Hạo Dương Phái mà sư huynh đề cập. Hình như cũng dự định đi vào Thiên Phạt Lâm!

Dừng lời nói lại, Tiểu Thần chờ cho Triệu Thanh ổn định tâm tình, đang tính nói tiếp thì bất chợt ánh mắt hắn lóe lên, đột nhiên Triệu Thanh lên tiếng.

- Ba tên đó ít nhất cũng đều là Đoạt Nguyên thất tầng cảnh giới! Đừng nói là đệ, thậm chí ta cũng không dám chú ý nghe lén. Mặc dù ta chưa phát hiện bọn hắn là đệ tử tông phái nào, nhưng chuyện kia... Đệ làm thế nào? Ai da... Ta thật xem thường tiểu sư đệ quá rồi!

Không như Tiểu Thần suy nghĩ, là Triệu Thanh sẽ giật mình sau khi nghe hắn nói tới việc ba kẻ đó cũng dự định vào Thiên Phạt Lâm, lại còn có khả năng chuẩn bị săn giết hai người bọn họ, cho dù không tới mức sợ hãi, cũng nhất định tâm tình có biến chuyển trở nên căng thẳng.

Hiện tại hoàn toàn trái ngược, Triệu Thanh không có cảm giác gì bất ổn, ngoài việc hứng thú, một tay vòng trước ngực, một tay thì đưa lên xoa xoa cằm đang không ngừng đánh giá bản thân Tiểu Thần, đôi mắt đảo liên tục tựa hồ đang ngắm nhìn thứ gì đó vô cùng kỳ lạ. Bất chợt Tiểu Thần nuốt ực một ngụm nước bọt, cất giọng.

- Ta nói sư huynh nghe... Mặc dù ta biết mình lớn lên thoạt nhìn thì cũng không phải anh tuấn ngời ngời, nhưng mà cũng là một bậc khí khái nam nhi, không ngọc thụ lâm phong thì cũng là anh minh thần võ... Huynh đừng dùng đôi mắt đó nhìn ta, ta không có hứng thú với nam nhân.

- Ọe...! Con mẹ ngươi đừng tự thoa vàng lên mặt! Ta chỉ là.. Chỉ là...

- Đó... Ta biết huynh không nói thành lời mà! Hài! Đôi khi đẹp trai thật khổ mà!

Tiểu Thần cảm khái, ngẩng cao đầu thở dài, tưởng chừng như gã đang than trách ông trời.

Triệu Thanh lúc này đã xụi lơ, hắn gục ngã rồi, tay chân rụng rời vì nghe được mấy câu nói buồn nôn của Tiểu Thần. Hình ảnh này đâu có giống với tên tiểu tử mấy hôm trước vừa nhập môn.

- Thôi thôi! Ta chịu thua! – Triệu Thanh cố gắng thốt ra từng chữ.

- Ha ha! Được rồi! Có chuyện quan trọng muốn hỏi ý kiến sư huynh!

Tiểu Thần không càn rỡ đùa giỡn nữa, thay vào đó là nét mặt nghiêm túc.

Bản thân Triệu Thanh đang quỵ ngã trên mặt đất, lập tức đứng thẳng, thần tình không còn có chút ý tứ nô đùa, kể cả ai cũng biết đây chỉ là hai tên này người tung ta hứng với nhau diễn trò mua vui, hiện tại nghe Tiểu Thần nói có chuyện, hắn mới tập trung sự chú ý lên lời nói sắp tới của Tiểu Thần.

(*Phường Thị: Phường: đơn vị hành chính bên trong thuộc thành quách - Thị: cái chợ)