Thần Thoại

Chương 9: Vào thành chơi chút

Bầu trời tinh mơ, đang lúc chuyển đổi từ đêm sang ngày.

Rào... Rào...

Tiếng sóng vỗ về từ khơi xa, kéo dài dập dìu như lụa mỏng tung bay trong gió, đến khi lại gần bờ thì không còn êm ả chút nào, những cột sóng thô to va vào từng mô đá vang lên âm thanh ầm ĩ, bọt trắng tung tóe hắt lên cả áo quần nhóm người đang đứng gần đó, khiến cả đám đang tụm lại trên hải hạp* đôi chút lại nhích người về sau muốn tránh khỏi những tia nước kia.

(*Hải hạp: phiến đá lớn nhô ra khỏi nước thường gọi là eo biển)

Đây cũng chính là nơi duy nhất có thể neo thuyền để cập bến vào Khứ Trần Đảo, ẩn dấu sau hàng ngàn phiến đá ngầm, eo biển này đich xác tương đối bí mật, rất khó có thể phát hiện ngoại trừ những người thường xuyên qua lại vùng này.

Bóng dáng bảy người thấp thoáng tựa như đang nói chuyện gì, ngay sau đó bốn người trong số vội vàng vẫy tay chào tạm biệt, lần lượt tung mình nhảy lên chiếc mộc thuyền đang chờ sẵn, giương buồm trôi về phía xa. Tích tắc sau, chiếc thuyền chỉ còn lại một chấm nhỏ trong mắt ba kẻ còn lại, lúc này họ mới quay lưng phản hồi*.

(*Phản hồi: tương tự quay về chỗ cũ)

Khoảng chừng hai canh giờ sau, trên thuyền bây giờ đã thấy hình dáng bốn người nọ. Ba vị lớn tuổi chút với khuôn mặt bình thường xen lẫn dãi dầu phong sương, ăn vận theo lối thương buôn, kiểu phục trang thường thấy của những kẻ hay di chuyển rày đây mai đó, lối ăn mặc có thể xuất hiện bất cứ ở đâu trong các khu chợ ở thành thị thôn trấn. Người cuối cùng lại là một nữ tử khá xinh đẹp với làn da ngăm khỏe khoắn, thanh y* bó sát lộ rõ đường nét khiến nam nhân nhìn tới chắc chắn xịt máu mũi, có điều biểu lộ trên gương mặt nữ tử lúc này cực kỳ cổ quái*, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như hung thần ác sát nhìn ba thương buôn đang tủm tỉm cười cười hả hê nhìn mình.

(*Thanh y: áo quần màu xanh)

(*Cổ quái: kỳ lạ)

- Ngươi đừng nhìn Lục thúc ta như vậy chứ... Thật là một nha đầu đáng yêu... Haha!

Lại một vị khác ha ha tiếp lời.

- Ngươi không phục? Là chính ngươi cầu xin đám chúng ta đưa ngươi theo đó, nói cái gì nhỉ? À! Là bất cứ điều kiện nào cũng chấp thuận, hiện tại ấm ức đã muộn...

Vị cuối cùng tựa như nói chuyện có chút khó khăn, ú ớ gật gật đầu lia lịa, thủy chung chỉ treo trên môi nụ cười toe toét.

Nhìn ba kẻ này, “nữ tử” không còn lời gì có thể phản bác, chỉ liên tục giận quá hóa khùng, đưa ngón tay chỉ về hướng họ, run run không thành lời, bọt mép như muốn sùi ra.

- Mấy...lão... quỷ... các ngươi... giỏi lắm...! Tiểu Thần ta đây sẽ nhớ kỹ.

Hóa ra mấy tên này chính là lão tứ Lê Hành, lão ngũ vô danh, cùng lão lục Vô Diện. Còn cô gái kia chính là Tiểu Thần cải trang mà thành.

Cái đám này cứ cách một đoạn thời gian thì thay phiên nhau dong thuyền ra biển, trôi về đất liền tiến vào các khu chợ ở Thành thị nào đó để thu mua vài loại nhu yếu phẩm cần thiết mà trên đảo không có hoặc không thể sản xuất ra được. Có thể trên đảo không phải lo đến việc thiếu thực phẩm, nhưng cuộc sống không phải là ăn rồi ngủ, còn có rất nhiều thứ vốn dĩ rất cần thiết. Vải vóc may thành áo quần chứ không thể tước vỏ cây mà mang lên người, gia vị cho món ăn hằng ngày, tin tức thiên hạ lúc này ra sao... Rất nhiều thứ tưởng chừng như không quan trọng, nhưng thực chất nếu kể ra thì la la liệt liệt đếm cũng không hết.

Tựu chung tất cả mọi người ở đây đều là con người bình thường. Nói là họ ẩn cư nhưng bản chất họ không phải cao nhân ẩn dật, nên không thể hoàn toàn cách ly với đời.

Lần này cũng như bao lần, đến phiên tứ, ngũ, lục các vị thúc thúc làm việc, Tiểu Thần đã trông chờ ngày này lâu lắm rồi, học được tạo nghệ hóa trang không tồi hắn đang muốn vào thành để dạo chơi vài vòng, trêu ghẹo mấy vị tiểu thơ mà hắn hay tưởng tượng. Có điều lần này thì hay rồi, mấy lão quỷ làm hắn thành bộ dáng thiếu nữ thực là tai hại, lỡ có ai nhận ra lúc này thì có dùng nước của chín nhánh sông cũng không rửa sạch nỗi nhục. Đồng ý bản chất hắn luôn nháo sự phá phách lung tung, nhưng chưa bao giờ thất hứa với bất kỳ vị thúc bá nào, hắn đã hứa là sẽ làm cho nên ngay từ lúc hắn xin đi theo bằng bất cứ điều kiện nào thì đám lục thúc đã nổi lên chủ ý chơi hắn một vố.

Bất quá Tiểu Thần cũng không phải không có cách, hắn chỉ cần một bộ y phục khác, với khả năng không kém gì lục thúc Vô Diện hắn tin tưởng nhanh chóng sẽ thành hình dáng hắn muốn ngay lập tức. Nghĩ tới đây lại tưởng tượng đến tràng cảnh sắp tới, khóe miệng Tiểu Thần bất chợt nhếch lên cười khặc khặc một mình.

Thoáng nhìn đến khuôn mặt tên tiểu tử quỷ quái này đang ngầm cười, đám Lê Hành, Vô Diện, ngũ thúc cảm thấy hơi choáng váng, tim đập mạnh hơn muốn rớt khỏi lồng ngực, vuốt vuốt mồ hồi lạnh trên trán đang thấm dần ra, lẩm bẩm.

- Con bà nó, tên này lại đang nghĩ cái quái gì nữa đây?...

- -o0o—

Thanh Thạch Thành*!

Buổi trưa hai ngày sau.

Đưa lấy tay che bớt ánh nắng gay gắt, Tiểu Thần một tay chống nạnh dạng chân người hơi cúi xuống, hướng cái nhìn về phía cổng thành đằng trước. Chậc chậc ca thán.

- Bự thật, thành thị đúng là thành thị, to hơn hẳn thị trấn mấy năm trước từng đến...

Liếc mắt thấy bộ dáng dở khóc dở cười của hắn, mấy vị thúc thúc lắc đầu bó tay, lục thúc Vô Diện tằng hắng một tiếng.

- E hèm! Tiểu tử... À nhầm, tiểu nha đầu* ngươi đang là một tiểu cô nương đó nha, cái kiểu đứng dạng chân kia có vẻ... Ngươi xem thử chung quanh...

(*Tiểu nha đầu: cô gái nhỏ)

Chợt nghe thanh âm lục thúc, Tiểu Thần giật nẩy người cúi đầu nhìn lại mình, bất quá lúc này khi nhìn xuống lại vướng phải đỉnh núi cao ngất treo trước ngực, chỉ còn loáng thoáng thấy được hai mũi chân. Hắn lại xoay đầu nhìn khắp xung quanh, gương mặt vốn hơi ngăm giờ đây đột nhiên đỏ lên, đỏ đến lỗ tai phát thành màu tía.

Xung quanh hắn có không ít người, cũng là dân chúng quanh đây thường xuyên ra vào, có kẻ từ cửa thành bước ra cũng có người giống như tụi hắn tới đây để mua bán trao đổi hàng hóa. Khó chịu nhất chính là lúc này đây, tất cả những kẻ đó lại đang chú mục* đến Tiểu Thần, còn không ngừng xì xào cái gì đó.

(*Chú mục: nhìn chăm chú)

Phảng phất như kẻ mất hồn, Tiểu Thần rên rĩ không khác gì đang niệm chú trong miệng.

- Thôi xong... Thôi xong... Không sao, nhất định không sao cả! Không ai biết ta là nam nhân... Không ai biết ta là nam nhân...!

Lần này cho Tiểu Thần ăn phải một vố như vậy, đám thúc thúc thực sự hả dạ, cực kỳ thư sướng trong người. Lê Hành cười to nhất, hắn là kẻ thường xuyên bị Tiểu Thần ăn trộm mà chưa có lần nào dạy cho tiểu tử này một bài học được nhớ đời, hôm nay chính là ngày hắn thấy mọi thứ thật đẹp, mọi thứ rất thuận mắt.

- Đi... Đi thôi, tranh thủ nào! Kiếm chỗ dừng chân, nghỉ ngơi trước. Haha, lâu lắm mới có dịp...

- Đúng đó, lần này phải chơi cho đã...

- Ngừ... Ngừ... Ngừ...

Đám người sóng vai đi tới, trên lưng lỉnh kỉnh vài ba bảo vải nhỏ, bên trong chính là các sản vật có ở Khứ Trần Đảo mà mọi người mang theo, có chút ít là hải sản phơi khô, có chút ít da thú các loại, lại không ít những dược thảo bình thường. Đừng xem thường những thứ này, ở Khứ Trần Đảo thì nhiều không đếm xuể nhưng mang tới nơi này đều là đồ tốt, nhất là mớ dược thảo kia, chắc chắn sẽ đổi được không ít bạc.

Mặt mày ai cũng hớn hở, duy chỉ có thiếu nữ theo sau là lầm bầm làu bàu, vung tay múa chân đưa nắm đấm dứ dứ ngay phía sau ba người đi trước, khiến không khí thoạt nhìn có chút kỳ quái.

- -o0o--

Ở Hùng Quốc, có một truyền thuyết cho rằng từ rất lâu trước đây có thể phải đi ngược dòng về thời đại tiền sử mới biết rõ ngọn ngành, lãnh thổ được phân thành hai mươi bốn Lộ, dưới Lộ là Huyện, Trấn... Sau này do tập quán cùng ngôn ngữ thay đổi dần mà trở thành thói quen gọi là Phủ. Không biết do nguyên nhân như thế nào trong nhiều biến động của thiên tai hay chiến tranh gây ra, vốn dĩ hai mươi bốn Lộ thì đến bây giờ đã gần biết mất khỏi tầm mắt con người. Hiện tại cả Hùng Quốc chỉ vẻn vẹn còn lại sáu Phủ mà thôi.

Phủ nếu như bình thường không ai gọi là Thành cả, chỉ những Phủ nằm ở vị trí trọng yếu, được bao bọc bằng tường thành vững chãi, có những kẻ chức cao vọng trọng trấn thủ thì mới gọi là Thành. Ví dụ như Vương Thành chính là Kinh Đô là Thủ Phủ của triều đình bây giờ, Kim Thành nằm ở cạnh Bách Phong Sơn trấn giữ biên cương với Tống Quốc kế bên Ngưu Đầu Giác cũng vậy.

Thanh Thạch Thành ở đây chính là một trong số đó, tòa thành này thường xuyên phải chống đỡ với nạn sơn tặc hoành hành.

Về chuyện vì sao những Lộ kia biến mất trên bản đồ thì cũng không ít truyền miệng ngoài lề trong lúc trà dư tửu hậu* nói tới, đã có một thời từng nhóm từng nhóm người, kể cả quân đội triều đình qua các thời đại, thậm chí các vị nhân sĩ giang hồ thích chu du tìm kiếm, tiến tới thăm dò các phế tích hoặc những khu rừng núi bạt ngàn không có dấu chân người, cuối cùng kết cục cũng có người quay lại nhưng không nhớ chuyện gì ngơ ngẩn đến mấy ngày, lại có người mãi mãi không quay lại được nữa. Bởi vậy cho đến hôm nay, thế gian cho rằng quốc thổ của Hùng Quốc bao gồm bấy nhiêu đó mà thôi.

(*Trà dư tự hậu: Đại khái là ngồi nhậu hay uống trà nói chuyện bốc phét)

Thanh Thạch Thành có khuôn viên lãnh thổ vô cùng rộng, đường xá xen kẽ, từng con phố chạy dài hun hút. Phố xá sầm uất nhộn nhịp đủ các loại mặt hàng, ở trung ương thành cũng không thiếu vài con đường toàn những ngôi nhà bề thế, không thiếu những trang viên cực kỳ rộng rãi, người hầu kẻ hạ lui tới thường xuyên.

Phía đông nam của tòa thành, con đường lát đá xanh trãi dài hai bên đầy những quán rượu khách khứa ra vào nườm nượp, khách sạn kín phòng thì chỉ là điều thường tình hằng ngày, đủ các loại biển hiệu treo la liệt khắp nơi giăng kín đèn lồng đỏ rực cả một con phố, cái gì mà Di Hồng Viện, Tú Hoa Lâu này nọ các kiểu, các cô nương đứng trên lầu không ngừng vẩy vẩy chiếc khăn sực nức hương thơm đon đả mời chào.

Dưới đường, đám người mấy lão quỷ Vô Diện, Lê Hành cùng lão ngũ bước đi mà đầu cứ ngoái lại dường như không nỡ rời mắt khỏi đó. Chỉ có Tiểu Thần lầm lũi cúi gầm mặt không dám nhìn ai thả bước chầm chậm theo sau.

Chốc lát sau, cả đám đứng dưới một gian nhà có đôi chút cũ kỹ, phía trước treo một chiêu bài to tướng, khẩu khí* cực kỳ phách lối, nét chữ xiên xiên xẹo xẹo chả ra thể thống gì.

(*Khẩu khí: từ ghép này dịch theo ngữ cảnh, ở đây là Giọng Điệu)

Đệ Nhất Thanh Thạch Khách Sạn!

Ngước nhìn tấm biển lớn phía trên, lại đảo ánh mắt xung quanh đánh giá tới lui cái nơi tồi tàn này, Tiểu Thần gãi đầu.

- Tứ thúc, chúng ta ở chỗ này sao?

Gương mặt nghiêm túc, Lê Hành ưỡn ngực dõng dạc cất tiếng có vẻ thần thần bí bí.

- Ngươi đừng xem thường, trông như vậy nhưng không phải như vậy, chuyện giang hồ không đơn giản như bề ngoài, với lại không phải là chúng ta ở lại đây, mà chỉ mình ngươi tạm thời ở đây thôi, huynh đệ chúng ta tới đây còn rất nhiều đại sự cần làm. Nữa tháng sau chúng ta chờ ngươi ở chỗ cũ. Nhớ! Không được tới trễ.

Nói xong, Lê Hành tiện tay ném một túi đen nhỏ sang cho Tiểu Thần, đoạn tiếp tục.

- Đây là một ít bạc, đủ cho ngươi tiêu xài nữa tháng. Được rồi nhanh chóng vào đi, chúng ta cũng gấp gáp làm việc.

Không chờ cho miệng Tiểu Thần kịp khép lại, đám thúc thúc đã co giò lẫn vào trong đám đông trên đường mất hút. Gã chỉ còn nước nhìn theo đầy nghi hoặc, lắc đầu bước vào trong căn khách sạn này.

Phía bên kia, trong con hẻm nhỏ Vô Diện thập thò đi ra, trốn sau một xe bánh bao ngay vệ đường, giáo giác nhìn về phía khách sạn, một lúc sau mới thở phào quay lại.

- Sao rồi lão lục, hắn vào chưa, có theo chúng ta không?

- Tiểu quỷ đó hình như không nghi ngờ gì cả, đã đi vào rồi...

- Ha ha, thoải mái, chỗ rách nát đó là rẻ tiền nhất ở trong thành này, cho hắn theo chúng ta lại tốn thêm một mớ. Ha ha...

- Tốt rồi, huynh đệ ta tới Di Hồng Viện chứ, khà khà... Ban nãy nhìn mấy cô nương ở đó thật làm ta ngứa ngáy...

- ...!

Chừng nữa khắc* sau, căn phòng ẩm mốc bên trong Đệ Nhất Thanh Thạch Khách Sạn, đột nhiên vang lên tiếng gầm rống khiến cả dãy nhà lung lay muốn đổ.

(*Khắc: một khắc bằng 15phút)

- Tứ lão quỷ khốn kiếp... A... A

Tiểu Thần méo mặt đứng đó, hét toáng lên nhìn khắp nơi xung quanh. Cái gì mà nhìn vậy không phải vậy, cái gì mà giang hồ không nên nhìn bề ngoài, còn không phải đây chính xác là một chỗ tàn tạ như chuồng ngựa sao.

Tinh mang trong đầu lóe lên, Tiểu Thần như nghĩ đến điều gì, hốt hoảng thò tay vào trong ngực lôi cái túi đen ban nãy Lê Hành ném cho, hắn tháo dây rút dốc ngược xuống chiếc bàn chân cao chân thấp trước mặt.

Cộp...

Nhìn thỏi bạc nhỏ như ngón tay cái lăn long lóc, lúc này đây Tiểu Thần chỉ còn run run giọng, nghẹn ngào không nói thành lời.

- Con mẹ nó, lợi hại...!