Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 19: Bèo nước gặp nhau

Chợt nghe có tiếng nói, Thái hậu theo quán tính ngẩng đầu nhìn. Trước mặt bà là một vị tiểu thư đang thi lễ với bà và Lam thái phi.

Bà vừa rồi chỉ chú ý đến con của mình, không thấy vẫn còn người theo sau. Khoan! Vừa nãy tiểu thư này nói nàng là Vân Dao, là Hạ tiểu thư có hôn ước với Kỳ nhi.

Bà liếc mắt thấy con trai mình từ khi đến đây ánh mắt vẫn luôn tập trung về phía Hạ tiểu thư. Có ý tứ!

"Vân nhi không cần đa lễ, mau đứng lên đến đây cho ai gia xem con lớn đến cỡ nào rồi."

"Vâng Thái hậu."

Y Vân thở nhẹ, đứng lên đi về phía Thái hậu, trong lòng cảm thấy may mắn xem như nàng cũng không chọc giận Thái hậu đi!

Hai mắt Thái hậu tràn đầy ý cười, đến khi thấy được dung nhan của Y Vân thì giật mình, tràn đầy kinh diễm. Lam thái phi cũng sững sờ trong phút chốc.

Này mái tóc đen nhánh, mày liễu, mắt phượng như giếng sâu không đáy, sống mũi cao bên dưới là đôi môi hồng nhuận, da trắng như mỡ đông, đặc biệt là khí chất thanh lãnh cao ngạo, đúng với câu khuynh quốc khuynh thành.

Tươi cười của Thái hậu càng sâu: "Ha ha nhớ năm đó ai gia đến thăm con, con còn là một đứa bé. Giờ đây đã lớn, trổ mã thế này!".

Lam thái phi cũng gật đầu xem như đồng ý.

Thái hậu rất vui vẻ còn đối xử với Y Vân rất nhiệt tình, làm Y Vân cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, cứ tưởng sẽ bị lôi ra giáo huấn. Ai ngờ lại được đối xử như trân bảo.

Thái hậu nắm lấy tay Y Vân, từ ái nói: "Vân nhi, con là hôn thê của Kỳ nhi, theo lý con gọi ai gia là mẫu hậu cũng không có gì sai, Vân nhi, mau gọi ta là mẫu hậu".

"Mẫu...mẫu hậu".

Ai nha từ này thật khó kêu,chưa gả đã bị ép gọi, nàng không thích cái tên Quân Hàn Kỳ lại bị hôn ước trói buộc. Trời ạ sao rối quá!

Thái hậu cười, liên tục nói: "Tốt tốt, Vân nhi, ngoan lại đây đi theo mẫu hậu". Nếu con trai bà thích Vân nhi bà tự nhiên không phản đối, hơn nữa bà phải tranh thủ làm cho quan hệ giữa Vân nhi với hoàng thất ngày càng gần. Có như vậy con bé muốn thoái hôn cũng khó!

Đừng tưởng bà già rồi thì không biết, bà thấy rất rõ ràng Kỳ nhi động chân tình với Vân nhi, nhưng con bé không thích Kỳ nhi. Tiếng kêu 'mẫu hậu' con bé kêu cũng không tình nguyện. Không sao lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, con trai bà, bà tin có một ngày nó sẽ đem tâm của Vân nhi cướp đi.

"Vâng mẫu hậu." Y Vân đáp, đi theo sau Thái hậu vào nội thất, nàng cảm thấy Thái hậu đã nhìn rõ mọi chuyện sao lại không vạch trần?

Vòng qua bàn gỗ, đi đến bàn trang điểm, Thái hậu lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương chạm khắc tinh tế, ngoắc tay ý bảo Y Vân đến đây.

Bà mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc cẩm thạch, đan xen hoa văn chạm khắc tỉ mỉ từng đường, nhẵn nhụi, trơn bóng hơn nữa rất có linh khí, lai lịch của nó chắc cũng rất lớn. Thái hậu lấy vòng cẩm thạch đeo vào tay Y Vân.

Y Vân tròn mắt nhìn, hành động này của nàng phải nói hết sức đáng yêu.

Thái hậu mỉm cười, "Vân nhi mẫu hậu tặng cho con chiếc vòng này, xem như là quà gặp mặt. Mẫu hậu biết con không có cảm giác với Kỳ nhi, nhưng mẫu hậu nhờ con để ý đến nó một chút. Như vậy nó không chừng sẽ rất vui.

Kỳ nhi từ nhỏ tính cách rất lãnh, nó ít nói lại rất nặng tình, nó rất bất mãn với đế vị vì vậy nó chọn ra chiến trường cũng không muốn ở lại hoàng cung nhìn xem đấu đá, tranh đoạt hoàng vị. Nó với người ngoài lại tự tạo nên một bức tường phòng vệ,... Vân nhi con là người đầu tiên khiến nó mở lòng mà không cần trải qua sự phòng vệ, nghi ngờ".

Giọng nói của bà lúc đầu mang theo chút buồn, sau lại có chút khác biệt, bà nắm chặt lấy tay Y Vân nhìn thẳng nàng như đang trông chờ một quyết định, hy vọng nhỏ nhoi.

Y Vân cúi đầu, thật sự nàng cảm thấy nàng đáng để cho Thái hậu đặt hy vọng à? Nàng không có tình cảm với Quân Hàn Kỳ nhưng nàng không nỡ dập tan sự chờ mong của Thái hậu.

"Con sẽ cố gắng để tâm đến vương gia nhiều hơn". Y Vân chỉ có thể trả lời như vậy, không đồng ý cũng không phản đối.

Đáy mắt Thái hậu hiện lên thất vọng, bà hy vọng hơi quá rồi. Dù sao cũng là con trai mình thích con bé, yêu cầu con bé chú ý đến Kỳ nhi đúng là hơi quá phận. Con bé cũng đã cho bà câu trả lời thoả đáng đối với bà và bản thân con bé rồi!

"Mẫu hậu chỉ nói vậy thôi, Vân nhi con đừng đặt nặng việc này trong lòng."

"Vâng."

Lúc sau Thái hậu trò chuyện một chút sau đó bảo muốn nghỉ ngơi, đám người Quân Hàn Anh cũng lui xuống.

Trước cửa cung, Tô Trang Thanh nắm tay Y Vân, đau lòng nói: "Vân nhi lần sau nhớ vào cung thăm ta".

Y Vân vỗ tay nàng ta: "Được lần sau ta sẽ vào cung, thuận tiện đem cho ngươi một số thức ăn dưỡng nhan."

Sau đó nàng quay sang thi lễ: "Thần nữ xin phép cáo lui". Khi đi ngang qua Quân Hàn Anh nàng dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: "Nhanh chóng giải quyết đám phi tần của ngươi".

"Được" Quân Hàn Anh đáp ứng.

Y Vân biết chuyện Mị phi đến Phượng Tê cung, Quân Hàn Anh không lý nào lại không biết. Xung quanh Tô Trang Thanh cách trăm mét thì sẽ có ám vệ theo sau bảo vệ. Ám vệ chắc chắn sẽ báo cáo lại với Quân Hàn Anh.

Y Vân đi rồi, Quân Hàn Kỳ cũng cáo biệt với hoàng huynh mình, xoay người đuổi theo.

------------------------------------------

Xe ngựa phủ Chiến vương.

Bên trong xe một mảnh im lặng, nếu không phải Thái hậu yêu cầu Quân Hàn Kỳ đưa Y Vân về phủ hẳn là hai người vẫn chưa có cách đối diện trực tiếp.

Quân Hàn Kỳ cầm một quyển binh thư vờ như đọc sách mà Y Vân vẫn ngồi thẳng duy trì tư thế đánh giá Quân Hàn Kỳ.

"Vòng cẩm thạch này là mẫu hậu tặng nàng?".

Không thể chịu nổi ánh mắt đánh giá của Y Vân nữa, Quân Hàn Kỳ cố gắng tìm đề tài mở miệng.

Y Vân gật đầu.

Quân Hàn Kỳ lại nói tiếp: "Hai mươi năm trước mẫu hậu và phụ hoàng ta may mắn có được một khối ngọc hấp thu linh khí trời đất, hai người đem chế thành một cặp vòng để tặng cho con dâu tương lai...''

Gương mặt Y Vân xuất hiện một tia biến hoá, nàng biết chiếc vòng tay này lai lịch không đơn giản không ngờ tới lại là vòng tay tặng con dâu! Vậy chẳng phải nàng đeo cái vòng này là trực tiếp thừa nhận thân phận, nàng cắt ngang lời nói của Quân Hàn Kỳ.

"Vương gia, ta người vốn dĩ chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn chẳng có tình cảm. Người hẳn là cũng có người trong lòng, vòng này được tạo ra là để tặng cho người vương gia thích, ta nên trả lại nó cho vương gia mới phải."

Nói rồi Y Vân thân thủ muốn tháo chiếc vòng ra. Quân Hàn Kỳ sắc mặt khẽ biến, hai tròng mắt âm hàn đầy lửa giận, tay vươn tới nắm lấy cổ tay của Y Vân, lạnh giọng.

"Không cần trả lại cho bổn vương, mẫu hậu đã tặng cho nàng thì nó là của nàng".

"Nhưng..." Y Vân vừa định nói tiếp thì bàn tay nắm lấy cổ tay nàng siết chặt hơn.

Nữ nhân đáng giận cư nhiên còn muốn trả lại vòng tay, còn nói cái gì bèo nước gặp nhau! Nhưng mà cổ tay của nàng rất nhỏ, hơn nữa việc hắn nắm tay nàng rất giống như chuyện này đã xảy ra ở đâu rồi. Kì lạ rõ ràng đây là lần đầu hắn nắm mà!

Đến khi phát giác được bản thân hắn làm đau tay nàng mới buông ra, áy náy nói: "Ta xin lỗi".

Y Vân chau mày nhìn vào cổ tay bị nắm đến đỏ của mình, nam nhân chết tiệt lần đó ở Bình Thành nàng cứu hắn mà hắn mới tỉnh lại đã nắm tay nàng hất đi, lần này lại nắm thêm lần nữa, nàng là con người cũng biết đau đó! Hơn nữa hắn tự nhiên nổi giận với nàng.

Quân Hàn Kỳ lúng túng, ấn vào vách xe lấy ra một lọ cao, ngón tay thon dài vươn ra nhẹ nhàng thoa lên vết đỏ. Một Chiến Thần dũng mãnh trên chiến trường, giờ khắc này lại cực kỳ ôn nhu.

Gương mặt tuấn mỹ của hắn gần ngay trước mặt, nàng nhìn đến xuất thần, cao thoa lên da lành lạnh kích thích thần kinh nàng, nàng cụp mắt xuống, lòng rối như tơ vò, nói nàng không rung động là giả, nhưng nàng tuyệt không thừa nhận, cố gắng đè ép loại cảm xúc nhất thời.

Mà ngay tại lúc Y Vân rối rắm, ánh mắt Quân Hàn Kỳ có một đạo quang mang, trong đó bao hàm ôn nhu, lại có nghi ngờ.

Một chuyến xe, hai con người, hai suy nghĩ rút cục cũng về đến Hạ phủ.