Thanh Huyền

Quyển 1 Chương 61: Xuân ấm hoa nở

Dịch giả: Gia

Đây là hành động bất đắc dĩ, cũng là biện pháp trong vô vọng.

Diệp Lưu Vân dùng hết sức mình có tạo ra biến hóa cuối cùng.

Đồng thời cũng mất đi tất cả biến hóa.

Hắn chỉ không ngờ rằng một chiêu kiếm khí toàn lực kia của Thẩm Luyện có thể biến mất.

Nhờ sự giúp đỡ của Băng ngọc nên hắn không sợ Diệt Thần Kiếm của Thẩm Luyện, nhưng đối mặt với Hữu Vô Tướng Tướng Sinh Kiếm Khí hắn lại không có biện pháp gì tốt hơn.

Bởi vì nó đã vượt qua dự tính của hắn, chẳng ai ngờ được kiếm khí phát ra rồi còn có thể biến mất không tung tích, thật sự biến mất.

Diệp Lưu Vân đã làm rất tốt, đáng tiếc Thẩm Luyện lại vượt qua lý giải của hắn, một chưởng hắn tung ra không chạm lên kiếm khí, mà là đánh lên thân thể máu thịt, cùng lúc đó kiếm khí kia cũng rơi lên thân thể trẻ tuổi này.

Trong lúc vội vã chưởng lực Diệp Lưu Vân cũng không quá mạnh mẽ, hơn nữa ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đã thu hồi rất nhiều, nhưng nó vẫn phá nát tâm mạch đối phương, đồng thời kiếm khí Thẩm Luyện còn đâm xuyên qua sau lưng đối phương.

Kiếm khí bộc phát mang theo sức mạnh to lớn xông về phía trước, trung hòa cùng chưởng lực của Diệp Lưu Vân, làm cho thân thể kia ngã vào lòng Diệp Lưu Vân.

Trong mũi tràn ngập mùi hương búi tóc đối phương, tiếp đó là mùi máu tanh.

Ngay thời khắc sống chết không biết làm thế nào, là Tiêu Trúc đã thay Diệp Lưu Vân đón đỡ chiêu kiếm khí đoạt mệnh này.

Tiêu Trúc cũng không biết tại sao, thậm chí nàng cũng không biết Diệp Lưu Vân có thể tránh né được luồng kiếm khí này hay không, chẳng qua lúc Thẩm Luyện giơ tay nàng lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm chết người, nên theo bản năng thay Diệp Lưu Vân ngăn cản nó.

Kiếp trước kiếp này đây là lần đầu tiên Thẩm Luyện giết người, còn là một người con gái.

Đương nhiên không nói rõ là một chưởng kia của Diệp Lưu Vân chết người hơn, hay kiếm khí của Thẩm Luyện mới là chiêu trí mạng.

Nói chính xác, Tiêu Trúc tạm thời vẫn chưa chết.

Liệu Tiêu Trúc có phải là người đáng chết hay không, Thẩm Luyện cũng không biết.

Bởi vì xét về đạo đức thế tục thì Tiêu Trúc xem như một yêu nữ giết người không chớp mắt.

Mặc dù nàng là đại tiểu thư của Quy Vân sơn trang, lại kiêu căng thô bạo, vì tư lợi mà có thể nhẫn tâm giết sạch đám người Lý Tráng của Thuận Phong tiêu cục.

Đối với nàng Thẩm Luyện không có bao nhiêu hảo cảm, nhưng chí ít hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chủ động đi giết nàng.

Hắn cũng không phải cố ý, có lẽ chẳng ai ngờ Tiêu Trúc sẽ dùng cơ thể để ngăn cản kiếm khí thay Diệp Lưu Vân.

Trên đời này người đồng ý chết vì Diệp Lưu Vân chắc chắn có, còn có không ít.

Ít nhất kiếm phó trong Danh Kiếm sơn trang như Kiếm Thập Tam, Kiếm Thập Tứ sẽ tuyệt đối đồng ý chết vì Diệp Lưu Vân.

Nhưng nếu nói đến người tuyệt đối không muốn đi chết vì Diệp Lưu Vân, nhất định có Tiêu Trúc, bởi có lẽ trên đời chẳng ai căm ghét Diệp Lưu Vân hơn Tiêu Trúc.

Nếu Thẩm Luyện là chấn động, thế thì Diệp Lưu Vân lại không biết làm sao biểu đạt cảm giác của mình.

Thậm chí hắn còn không có tâm trạng trả thù Thẩm Luyện, phi kiếm do Chân khí thao túng rơi vào hồ nước, đây là một thanh thần binh lợi khí, Diệp Lưu Vân căn bản không rảnh bận tâm.

Rốt cuộc Tiêu Trúc võ công không cạn, nàng không lập tức hương tiêu ngọc vẫn.

Chân khí của Diệp Lưu Vân cuồn cuộn tuôn ra truyền vào cơ thể Tiêu Trúc, để giữ lấy một hơi thở cuối cùng cho nàng.

Tiêu Trúc ngã lên người Diệp Lưu Vân, thấp giọng nỉ non: "Xin lỗi."

Chỉ có Diệp Lưu Vân mới hiểu tại sao Tiêu Trúc nói lời xin lỗi, bởi vì bao nhiêu năm trời, Tiêu Trúc quả thực làm khó hắn vô số lần, còn có vài lần Diệp Lưu Vân suýt nữa bị nàng hại chết.

"Đừng nói nữa, chúng ta trở về sơn trang thôi, Danh Kiếm sơn trang có thần dược tốt nhất, chắc chắn có thể ổn định thương thế của nàng." Diệp Lưu Vân tâm loạn như ma, nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh.

"Thương thế của ta tự ta biết rõ, dù cho Đại La thần tiên hạ phàm cũng không cứu được, huynh nghe ta nói một chút thôi, được không?" Tiêu Trúc đứt quãng nói.

Đối mặt với tình cảnh này Thẩm Luyện cũng không biết nên làm thế nào.

Hắn không thẹn với lòng, nhưng vẫn có chút áy náy.

Nói thật, hắn thậm chí có chút hâm mô Diệp Lưu Vân, ít nhất có một người con gái vì hắn mà ngay cả tính mạng cũng không để ý.

Ngày thường Diệp Lưu Vân tâm tư kín đáo, nhưng khi muốn quyết định bất kỳ chuyện lớn nào, đều chỉ trong một ý nghĩ, dù quyết định của hắn là đúng hay sai hắn vẫn không hối hận, nhưng lúc này hắn lại mê mang.

Tiêu Trúc nhìn thấy vẻ chần chừ của Diệp Lưu Vân, đột nhiên nàng lộ ra nụ cười trẻ con, nói: "Chỉ vào lúc này, ta mới tin tưởng huynh thật lòng thích ta, mà không phải vì hôn ước gì cả, ta đúng là ngốc."

Trước kia nàng hận nhất mình phải gả cho người tàn phế như Diệp Lưu Vân vì hôn ước gì đó, nhưng lúc này lại hy vọng Diệp Lưu Vân thật sự yêu nàng mà không phải vì hôn ước gì đó.

Diệp Lưu Vân không làm nàng thất vọng, thật ra trải qua nhiều năm như thế nàng đã hiểu rõ Diệp Lưu Vân là con người thế nào.

Hai người nói lời tâm tình, Thẩm Luyện cũng không tốt ở bên cạnh nghe, chỉ đứng ở phía xa cùng với Khổ Tuệ.

Hắn không rời đi, không phải vì chưa hỏi ra chuyện thu đồ đề trong Thanh Huyền từ Diệp Lưu Vân, mà hắn muốn xem có thể giúp đỡ gì hay không, hoặc giả chỉ muốn giảm bớt áy náy một chút.

Đây cũng là chỗ kỳ lạ của nhân tính, thị phi trắng đen không thể đơn giản phân ra rõ ràng.

Song đó cũng là thứ mà Thẩm Luyện tuyệt không muốn bỏ qua, dù cho vì vĩnh hằng đại đạo gì đi nữa, hắn cũng không bao giờ làm một tảng đá lạnh như băng.

*******

Tiêu Trúc cuối cùng cũng đi rồi, sau một đêm gió đông, lúc xuân ấm hoa nở.

Nàng được chôn cất trong muôn nghìn cây hoa lê, hoa lê đua nở khắp núi, trắng thuần một mảnh, ký thác hồn nàng.

Thần dược tốt nhất của Danh Kiếm sơn trang cũng không giúp cho nàng sống thêm được một ngày.

Diệp Lưu Vân không gặp ai cả, càng không có ý định đi tìm Thẩm Luyện báo thù.

Hắn chỉ xây một gian nhà tranh bên cạnh ngôi mộ của Tiêu Trúc, rồi lặng lẽ sống trong đó.

Người Thẩm Luyện gặp là trang chủ của Danh Kiếm sơn trang, phụ thân của Diệp Lưu Vân.

Đây là một người rất đặc biệt, tóc mai đã hơi trắng xám, thần sắc còn tốt.

Sở dĩ nói hắn đặc biệt là vì trong đôi mắt hắn có một loại nhìn thấu hết thảy tang thương, tựa như đã quen với thương hải nhân gian, đập vào mắt đều là phù du như mộng.

Diệp lão trang chủ vận quần áo đơn giản, đi đến nơi khác, nếu không tính cặp mắt kia thì nhìn hắn giống như một lão hủ nho.

Hắn gọi là Diệp Thu Phong, Thu Phong trong thu phong lạc diệp.

"Diệp trang chủ, Lưu Vân huynh bây giờ thế nào?"

"Hắn ổn rồi, ngươi cũng đừng nên tự trách, chuyện ngày đó Khổ Tuệ đại sư đã nói tỉ mỉ cho ta biết."

Thẩm Luyện im lặng, thật sự không biết đáp lại thế nào.

Chẳng lẽ nói hắn đã không hề tự trách mình, tuy rằng hắn nghĩ nếu như làm lại một lần nữa, kết cục vẫn sẽ không thay đổi.

Dường như nhìn ra sự phân vân của Thẩm Luyện, Diệp Thu Phong tiếp tục nói: "Lưu Vân nhờ ta giao cho ngươi một thứ, đây cũng là mục đích ta gặp ngươi."

Thứ Diệp Lưu Vân gửi cho Thẩm Luyện là một phong thư, trong thư có nói chi tiết lộ trình và cách thức Thanh Huyền thu đồ đệ, còn có thêm một số nhắc nhở nhỏ.

Người này thông minh tuyệt đỉnh, hẳn đã sớm đoán được mục đích của Thẩm Luyện.

Xem nội dung bức thư, Thẩm Luyện càng cảm thấy khó chịu.

Trận tranh tài kia hắn thắng rồi, cũng đã thua rồi.

Đồng thời cũng chứng minh Diệp Lưu Vân không hề vì thế mà tiếp tục sa sút tinh thần, hắn vẫn là Thiếu chủ nhân của Danh Kiếm sơn trang.

Thẩm Luyện không đi tìm Diệp Lưu Vân mà rời khỏi Danh Kiếm sơn trang.

Hắn tin một ngày nào đó hai người sẽ còn gặp lại, đến lúc đó có lẽ họ là địch nhân, càng có lẽ sẽ nở nụ cười quên hết thù oán, ai biết được chứ…

-----oo0oo-----

Lời người dịch: lăn lộn nhiều ngày cuối cùng cũng hoàn quyển một…

Lời tác giả:

Đạo chủ viết tới đây, xem như chuyển từ giang hồ tới Tiên môn, phần đầu thật ra tôi đã sớm viết mấy năm trước, sau nhiều lần chỉnh sửa mới trở thành như các bạn xem đấy.

Đại khái đã sớm có suy nghĩ viết ra một bộ sách hệ liệt, chẳng qua thời điểm viết Đạo sĩ trình độ còn chưa đủ cao nên mượn tạm lớp Đồng nhân.

Đến lúc viết Đạo chủ, tôi tự nhân trình độ còn chưa đủ, nhưng nếu không viết tiếp thì mãi mãi không tiến bộ được.

Mấy năm qua, tiểu thuyết tiên hiệp tôi xem thật ra khá ít, sách xem hết chỉ có 《 Diệt Vận Đồ Lục 》, tiếp đó cảm thấy thích 《Thái Hạo》, 《Đại Đạo Tranh Phong》 cùng với 《Linh Sơn》 của Từ Công Tử.

Trong sách của tôi quả thật có bóng dáng những tiền bối này.

Võ hiệp không phải tình cảm của tôi, tiên hiệp thật ra cũng không phải thứ tôi ôm ấp, chắc do tính cách có hơi đạm bạc, cho nên cảm thấy bị cuốn hút bởi các loại siêu nhiên xuất thế kia, không khỏi muốn viết một chút.

Nếu mọi người xem đến chương mới nhất ước chừng cũng phát hiện, ít ra Đạo chủ còn có chỗ thích hợp, có chút ý mới đáng xem.

Thật ra các tình tiết tiểu thuyết trên đời hầu hết được viết ra cả rồi, nhưng cũng món cơm rang trứng đó, đầu bếp khác nhau thì mùi vị cũng khác nhau, đây cũng là nguyên nhân tác giả mới không bị độc giả vứt bỏ.

Đạo chủ viết đến

Viết tới bây giờ ước chừng nhân vật tôi thích nhất chính là Diệp Lưu Vân, đặt vào trong những kiểu mẫu trước kia, kỳ thật Diệp Lưu Vân giống nhân vật chính hơn là Thẩm Luyện nhỉ, hắn kiên cường hơn Thẩm Luyện, cũng có nghị lực hơn, và còn thông minh nữa. Giữa hắn và Thẩm Luyện cũng có chút vi diệu, Thẩm Luyện đi Thanh Huyền là cầu trường sinh, Diệp Lưu Vân đến Hoàng Tuyền ma tông lại là tử địa, một sinh một tử, tự nhiên có chút huyền diệu, những tình tiết khác tôi không tiện tiết lộ.

Ở bất kỳ thời đại nào, thậm chí cả tu tiên, người như Diệp Lưu Vân đều dễ dàng thành công, chẳng qua trong sách này Thẩm Luyện mới là nhân vật chính.

Còn Thẩm Luyện, quả thật tôi rất khó định tính cho hắn, bởi hắn sẽ không ngừng trưởng thành, ngay dưới ngòi bút của tôi, mỗi chương, mỗi tình tiết câu chuyện kết thúc hắn đều đang tiến bộ, mà cuối cùng Thẩm Luyện sẽ thành bộ dạng gì, tôi cũng rất khó nói cụ thể rõ ràng.

Viết linh tinh nhiều như vậy rồi, cũng không còn gì muốn nói thêm, vậy xin chốt một câu cuối, đêm nay đại khái là không chương mới, mời sáng mai trở lại….