Thất Giới Hậu Truyện

Chương 2: Nhân vật chính xuất hiện

Hiện nay, dân cư trong Đằng Long cốc gia tăng mạnh mẽ. Với quyết sách anh minh cách đây vài trăm năm là hấp dẫn người ngoài vào cốc, Đằng Long cốc liền tiến triển trên con đường phồn thịnh.

Cứ như vậy, cho tới bây giờ, Đằng Long cốc ở vào thời kỳ nhân khẩu đông đúc nhất.

Việc này thêm vào không ít những điều tuyệt vời được đã được trời ban, khiến sức sống rất có tiềm lực trở thành tác dụng vô cùng trọng yếu để Đằng Long cốc trường tồn.

Đằng Long cốc chủ thời đại này tên là Triệu Ngọc Thanh, chính là người kiệt xuất nhất của Đằng Long cốc trong ngàn năm nay. Bề ngoài của ông xem chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, anh tuấn mà cơ trí.

Nói đến Triệu Ngọc Thanh, điều duy nhất đáng để nhắc đến chính là việc xảy ra chừng năm trăm năm trước. Ông đã một mình chiến đấu với Ly Hận Thiên Tôn và Thiên Tà tông chủ, hóa giải được mâu thuẫn.

Trong thế giới Băng Nguyên Bắc Quốc, khó có chuyện gì trọng đại đến như vậy.

Nếu không phải có chuyện này, không ai ngờ được Triệu Ngọc Thanh lại có thực lực kinh người đến vậy, có thể một mình chống hai, thu phục được chưởng môn hai phái.

Ngàn năm nay, Triệu Ngọc Thanh dồn tâm trí sức lực phát triển Đằng Long cốc, tuy không khuếch trương địa bàn xâm phạm người khác, nhưng thành tựu rõ ràng như ban ngày, khiến Đằng Long cốc như mặt trời lên cao đạt đến thời kì cường thịnh nhất.

Hiện nay, môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc gia tăng mạnh mẽ, phần lớn thiên phú không tồi, những đứa bé chỉ chừng vài tuổi được huấn luyện nghiêm khắc nhất đã bắt đầu tiến trong tầng thứ nhất cuộc đời bọn chúng, thẳng tiến đến mục tiêu cao xa ở phía trước.

Đằng Long cốc, rồng bay lên, truyền thuyết cổ xưa, luân hồi trăm đời.

Nơi thần kỳ như vậy sắp mô tả truyền kỳ như thế nào cho chúng ta xem đây?

Đằng Long cốc hiệu xưng đệ nhất trong Băng Nguyên, sau khi trải qua vài ngàn năm yên tĩnh, sẽ tiếp tục bình yên, hay sẽ nổi lên phong ba bão táp?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hoa tuyết tung bay, khí lạnh theo sát.

Trên một vùng tuyết bằng phẳng, vài hình bóng nhỏ gầy đang đuổi bắt nhau, chơi rất hứng thú.

Lúc này, một đứa bé gái đuổi theo cả nửa ngày cũng không bắt được chéo áo của chúng bạn, hơi nóng nảy nũng nịu nói:

- Các ngươi khi dễ ta, ta không chơi nữa.

Năm đứa trẻ trai tuổi từ bốn đến bảy dừng lại nhìn nhau, sau đó bật cười lớn, hét lên:

- Linh Hoa là một đứa hẹp hòi, đuổi không được người lại lui về nhà để khóc đến sổ mũi, sau đó lại không chịu thừa nhận.

Đứa bé gái tên Linh Hoa chừng năm tuổi, mặc áo chống rét da điêu trắng tinh, khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn rất dễ khiến người ta ưa thích.

Lúc này, nó thấy năm đứa bạn đang cười nhạo mình, trong lòng càng thêm nóng nảy, khóc òa một tiếng, mắng:

- Lâm Phàm chết bầm, Thiên Lân hư hỏng, Bàn Tử xấu xí, Hắc Tiểu Hầu, Thảo Nhân Hiềm, ta hận các ngươi, hu … hu …hu.

Thấy cô bé khóc lóc, bốn đứa bé trai lập tức vây quanh, rống lên:

- Linh Hoa ngoan, đừng khóc lóc nữa, chúng ta đùa với ngươi thôi.

Cách đó vài trượng, chỉ còn lại một đứa bé trai chưa tiến tới cỡ chừng bảy tuổi, người mang một áo rét da gấu, vẻ ngoài như ngọc như ngà, xem ra còn xinh đẹp hơn bé gái.

Đứa bé trai này cặp mắt trong suốt, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng thông thái, vừa nhìn thấy đã biết là một đứa bé thông minh tinh nghịch. Lúc này nó đang quan sát tình hình của Linh Hoa, khóe miệng nhếch lên nụ cười thần bí không thể có ở độ tuổi này.

Thấy những đứa bạn đến nhận lỗi, ánh mắt mờ lệ của Linh Hoa ánh lên tia đắc ý.

Nhưng sau đó cô bé phát hiện đứa bé trai đứng ngoài vài trượng kia, không khỏi lớn tiếng khóc lóc, khiến bốn đứa bé trai đồng thanh ân cần hỏi han.

Một đứa bé cao nhất, tuổi chừng lên bảy an ủi:

- Linh Hoa đừng khóc, sau này chúng ta sẽ không dám nữa, xin muội hãy tha thứ cho chúng ta.

Bên cạnh, một đứa bé chừng năm tuổi, thân hình mập mạp cũng nói:

- Đúng thế, sau này chúng ta sẽ không dám trêu chọc muội nữa.

Linh Hoa không đồng ý, cứ khóc lóc như cũ, hệt như đang chịu khổ sở rất lớn.

- Lâm Phàm, ngươi nói xem có phải Linh Hoa cứ mãi khóc lóc là vì Thiên Lân không đến xin lỗi đúng không?

Một đứa bé gầy ốm lên tiếng chính là Hắc Tiểu Hầu, tuổi chừng vừa được sáu.

Lâm Phàm cao nhất vừa nghe vậy, liếc đứa bé xinh xắn đứng cách vài trượng, sau đó cúi đầu hỏi:

- Linh Hoa, có phải là như vậy không?

Linh Hoa không đáp, nhưng lại đột nhiên cao giọng khóc, rõ ràng là muốn mấy đứa bé bên cạnh chú ý.

Bàn Tử Tiết Quân thấy vậy, khẳng định:

- Đúng là như vậy, mỗi lần Linh Hoa bị Thiên Lân chọc cho phát khóc, đều phải do Thiên Lân đến xin lỗi.

Hắc Tiểu Hầu thấy khó xử nói:

- Như vậy làm sao mới được đây?

Bên cạnh, Thảo Nhân Hiềm (vốn tên là Đào Nhâm Hiền) trước giờ không hề lên tiếng đột nhiên cất lời:

- Thiên Lân thông minh nhất, lần nào chúng ta đều bị hắn trêu đùa, lại không sao đấu lại hắn, đây …

- Câm miệng, Thảo Nhân Hiềm ngươi không nói được câu nào cho hay chăng?

Lâm Phàm hơi không phục cắt ngang lời của Đào Nhâm Hiền.

Trong sáu đứa bé, Lâm Phàm là lớn tuổi nhất, năm nay được bảy tuổi. Kế đến là Thiên Lân sáu tuổi, Hắc Tiểu Hầu sáu tuổi, Linh Hoa năm tuổi, Bàn Tử Tiết Quân năm tuổi, Đào Nhâm Hiền bốn tuổi.

Lâm Phàm lớn tuổi nhất trong đám bạn, nên hắn lúc nào cũng cho mình là lão đại, Hắc Tiểu Hầu, Bàn Tử, Thảo Nhân Hiềm đều đối xử với hắn như thủ lĩnh, bốn người vẫn yêu thương Linh Hoa vô cùng.

Ai ngờ Thiên Lân không phục thân phận lão đại của Lâm Phàm, trêu đùa bọn chúng khắp nơi, còn khiến Linh Hoa cứ tự đi theo nó như hình với bóng, khiến bốn người Lâm Phàm vừa hận vừa tức.

Vì thế, bọn bốn đứa Lâm Phàm từng liên kết đối phó Thiên Lân, nhưng kết quả lại bất ngờ, bốn đứa trẻ không địch lại, còn bị Thiên Lân trêu đùa quay như dế.

Do vậy, Lâm Phàm tự nhiên không phục, còn ba đứa kia lại có một niềm kính phục thầm kín với Thiên Lân, bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn chúng một lần nào thắng được Thiên Lân.

Lúc này, Linh Hoa khóc càng to tiếng, Lâm Phàm nghe thấy nóng nảy trong lòng, nói với ba đứa còn lại:

- Hôm nay tất cả bởi vì Thiên Lân mới khiến Linh Hoa giận mà khóc, chúng ta nhất định phải khiến nó xin lỗi, nếu không sau này sẽ để nó cưỡi đầu cưỡi cổ chúng ta.

Bàn Tử Tiết Quân không đáp, Hắc Tiểu Hầu vẻ mặt chần chờ, chỉ có Đào Nhâm Hiền tuổi còn nhỏ, còn chưa sâu sắc, buột miệng nói:

- Nó đã sớm cưỡi đầu cưỡi cổ chúng ta rồi, vậy để sau này …

Lâm Phàm nổi nóng, mắng:

- Không có biết tiến thủ, ngươi không biết phản kháng lại chăng?

Đào Nhâm Hiền bản tính sợ sệt, trầm ngâm cúi đầu không dám nói câu nào.

Hắc Tiểu Hầu thấy Lâm Phàm nổi nóng, vội vàng vuốt đuôi theo:

- Nếu như vậy, vì Linh Hoa, chúng ta hãy bắt lấy Thiên Lân, khiến hắn phải xin lỗi chịu tội mới được.

Lâm Phàn nghe vậy bớt giận, lớn giọng nói:

- Cứ quyết định như vậy. Nếu như Thiên Lân chủ động xin lỗi, chuyện này cũng không tính làm gì. Nếu không, hôm nay nhất định phải khiến hắn biết chúng ta không phải dễ chọc vào.

Linh Hoa nghe vậy, dần dần nín khóc, mở to đôi mắt như hoa nhìn đám bạn, rồi lại nhìn Thiên Lân, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng bởi vì nụ cười ngông nghênh của Thiên Thiên Lân nên lại nuốt xuống, vẻ mặt nó toát ra sự tức giận.

Thấy bốn đứa trẻ Lâm Phàm đến gần, Thiên Lân không thèm nhìn, lắc đầu trêu chọc:

- Đáng buồn đáng thương càng đáng tiếc, vì tình vì danh không có gì vui. Kích động tất nhiên phải chịu sự trừng phạt, sau này hối hận cũng không kịp.

Giọng nói bình thản, có phần mang phong thái trầm tĩnh ổn định, quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.

Lâm Phàm hừ giọng khinh bỉ, thở hổn hển nói:

- Thiên Lân, chớ có ở đây bày trò làm xấu nữa. Lần này ngươi chọc Linh Hoa phát khóc, còn không đến xin lỗi phải không?

Thiên Lân vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười đáp:

- Trò này chúng ta chơi từ nhỏ đến giờ, mọi người đều quen thuộc với quy định, ngươi làm sao có thể trách mắng ta được.

Lâm Phàm hừ giọng nói:

- Chơi đùa là chơi đùa, nhưng vừa rồi khi Linh Hoa khóc lóc, nếu như ngươi tiến đến nói vài câu, hẳn chuyện không đến mức như hiện nay, vậy không trách ngươi thì phải trách ai?

Liếc Linh Hoa đã ngừng khóc, Thiên Lân cười nói:

- Nó khóc bởi vì không bắt được người, hoàn toàn không do ta làm ra. Lúc đó nếu như các ngươi không phân cao thấp với ta, giảm bớt tốc độ, làm sao có chuyện xảy ra sau đó?

Lâm Phàm nghẹn họng, xảo biện:

- Cho dù ban đầu chúng ta có trách nhiệm, nhưng sau đó chúng ta đều đã đến xin lỗi, chỉ còn một mình ngươi không xin lỗi, đây chính là ngươi không đúng.

Thiên Lân quét mắt qua năm người, ngạo nghễ đáp:

- Ta không có trách nhiệm, vì cớ gì phải xin lỗi nó. Nó khóc bởi vì nó chơi không được, không phải vì ta cố ý chọc ghẹo hoặc khi dễ người.

Linh Hoa nghe vậy bật khóc trở lại, Lâm Phàm lại mắng:

- Câm miệng, ngươi làm sai còn không thừa nhận, vẫn cứ dùng lý lẽ. Bây giờ chúng ta muốn bắt ngươi, trừ phi ngươi xin lỗi mới được.

Nói rồi quát to một tiếng, dẫn đầu lao ra, kéo theo ba đứa bé nhỏ kia phóng thẳng đến Thiên Lân.

Mất đi vẻ ngông cuồng, Thiên Lân lộ ra nét tinh nghịch, làm mặt quỷ với Linh Hoa ở xa xa, sau đó thân thể lắc trái nghiêng phải, hệt như gió tây thổi qua hoa tuyết tung bay trên mặt đất.

Bốn đứa Lâm Phàm thân pháp nhanh chóng, tuy mới vài tuổi, nhưng từ nhỏ bọn chúng đã tu luyện đạo pháp, hệt như những con linh báo chó săn, vụt qua vụt lại trên mặt đất đầy tuyết.

Vây công và né tránh nhanh chậm theo nhau, Thiên Lân xem ra chậm chạp nhưng nhìn chung lại có thể xuyên qua lại giữa những hình bóng nhanh nhẹn của chúng bạn, khiến người ta rất khó lý giải được.

Nhìn thấy tình hình như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Hoa hiện lên chút lo lắng, vài lần nó muốn mở miệng hô dừng lại, nhưng lời đến trên môi thì không biết vì sao lại bị nuốt xuống.

Giữa sân, Lâm Phàm tiến công càng lúc càng nhanh nhẹn.

Nhưng cho dù nó có tốc độ nhanh đến thế nào, Thiên Lân vẫn giữ được tư thế ban đầu, lượn qua lượn lại không nhanh không chậm, khiến người ta cảm thấy một vẻ phiêu hốt siêu nhiên.

Bàn Tử và Đào Nhâm Hiền tu vi tương đối yếu hơn. Hai đứa sau một hồi truy đuổi liền mệt thở hồng hộc, dần dần dừng lại.

Hắc Tiểu Hầu thân pháp xuất sắc, toàn lực phối hợp với công kích của Lâm Phàm, nhưng không chạm được chéo áo của Thiên Lân, hoàn toàn lãng phí sức lực.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Khi Hắc Tiểu Hầu cũng bất lực lùi lại, chỉ còn một mình Lâm Phàm lại càng tỏ ra kém cỏi.

Lúc này, tròng mắt Thiên Lân đảo tròn, dường như biết chắc là không tiếp tục lại nữa, vì vậy triển khai thân pháp, thân hình nhỏ bé xinh xắn phân thành năm, đồng thời xuất hiện ở trên không trung cao chừng mười trượng, phân bố theo phương vị của ngũ hành, hai tay chụp vào hư không, dường như muốn bắt lấy vật gì đó, đáng tiếc vì tốc độ quá nhanh nên không nhìn rõ được.

Giây lát sau, hình bóng Thiên Lân hợp nhất, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Linh Hoa, lòng bàn tay có vài đóa hoa sen bằng tuyết, dễ dàng đặt vào tay Linh Hoa trong ánh mắt kinh ngạc của nó.

Bên kia, Lâm Phàm thấy Thiên Lân phân thành năm phóng lên không trung, lập tức biến sắc, quát to phi thân đuổi theo.

Đáng tiếc nó hiện nay tu vi chỉ mới có thể ảo hóa thành ba phân thân, còn có khoảng cách rất lớn với Thiên Lân.

Khi Lâm Phàm xông lên đến không trung, Thiên Lân đã không còn ở đó.

Lâm Phàm nhìn quanh bốn phía, phát hiện Thiên Lân đang ở bên cạnh Linh Hoa, không khỏi nổi giận hạ xuống, kết quả lại chậm hơn một bước, Thiên Lân đã lắc mình đi rồi, chỉ để lại một tràng cười vang vọng trên mặt tuyết.