Thất Giới Hậu Truyện

Chương 89: Song sinh kỳ hoa

Cười cười, thời khắc này cả người Tân Nguyệt có biến hóa rõ ràng, dường như ngăn cách giữa nàng và Thiên Đao khách trong quá khứ lúc này đã biến mất với nụ cười này.

Như vậy, lòng nàng bình thản, có phần vui mừng nói:

- Sư phụ mời quay về, đồ nhi làm xong sẽ quay lại.

Thiên Đao khách cười cười, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lẽo toát ra vẻ hài lòng lên tiếng:

- Được, vi sư chờ con quay lại.

Trong lời có thâm ý, nhưng thật ra là thế nào đây?

Tân Nguyệt không suy nghĩ nhiều, thoáng gật đầu sau đó kêu Thiên Lân quay người bỏ đi, loáng cái đã biến mất về phía xa xa.

Bật cười mỉm, Thiên Đao khách nhìn theo bóng hai người đi xa, tự nói:

- Rất nhanh thôi, thanh thần binh đã yên lặng gần hai mươi năm lại gây nên một trận phong ba trong Tu Chân giới… Nỗ lực lên.

Gió nhẹ lao xao thổi đi từng lời nói nho nhỏ, từng mảnh hoa tuyết rơi xuống, lại đã không còn thấy tung tích của Thiên Đao khách rồi.

Thế giới xanh nhạt cảnh trí ưu nhã, các loại thực vật bố trí lộn xộn phân bố khắp bốn phía sơn cốc khiến người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng.

Trong cốc, quái thạch san sát, hoa cỏ đưa hương, một tấm sáng méo mó hệt như bức rèm lay động vắt ngang cửa cốc, khiến cảnh tượng phát sinh bên trong cốc mất đi tính biến hóa chân thật rất nghiêm trọng.

Trên trời, thái dương treo cao, ánh nhật quang chói mắt tán mà không tụ, phảng phất bị một vật gì không thấy được cách ly hoàn toàn.

Nhưng thật ra là vật gì đây?

Thế giới xinh đẹp gió nhẹ lao xao, nhìn không thấy bất kỳ động vật nào, nhưng lạo có bụi đất cuốn lên.

Nơi đây có chút kỳ diệu, nơi này cũng có chút khác lạ, nhưng kỳ diệu ở chỗ nào, khác lạ ở chỗ nào?

Đứng bên ngoài cửa cốc, Lâm Phàm và Linh Hoa vẻ mặt kinh ngạc, thỉnh thoảng nhìn bốn phía, rồi lại quay đầu lại chờ xem.

Nhưng sau lưng chỉ là một vùng thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh biêng biếc một màu lay động trong gió, hệt như một đại dương màu xanh biếc.

Thôi không nhìn nữa, Lâm Phàm vẻ mặt nặng nề, thấp giọng nói:

- Địa phương này cổ quái, xem ra rất nhiều bí mật ẩn giấu nơi này.

Linh Hoa vẻ mặt ngạc nhiên, thất kinh la lên:

- Sư huynh, chúng ta vừa mới rõ ràng đi xuyên qua cốc, vì sao sau khi đi xuyên qua được tầng kết giới không quá mãnh liệt này, mọi thứ trong đây liền biến đổi. Thật ra chuyện này là thế nào, vì sao lại như vậy?

Lâm Phàm lắc đầu đáp:

- Tình hình này ta cũng mới lần đầu gặp phải, không đoán được ảo diệu bên trong. Bây giờ, chúng ta trước hết cần phải bình tĩnh đã, sau đó mới tra xét tình hình trong này, rồi mới tính toán phải làm thế nào.

Linh Hoa tâmn thần hơi ổn định, liếc nhìn cảnh sắc bốn phía xung quanh, cất tiếng hỏi:

- Nơi này không thấy biên giới, chúng ta phải từ đâu mới ra tay được?

Lâm Phàm chỉ vào cửa cốc, điềm nhiên đáp:

- Từ phương hướng chúng ta tiến vào để phân tích, trong sơn cốc này hẳn có chuyện chúng ta muốn hiểu rõ.

Linh Hoa suy nghĩ một lúc, lo lắng nói:

- Vừa rồi có Tuyết Vực Tam Yêu đi trước chúng ta một bước, bọn họ có núp ở trong đó đánh lén không đây.

Lâm Phàm khẳng định:

- Không có đâu. Bọn họ đến đây có mục đích riêng, sẽ không lãnh phí tinh lực để đánh lén chúng ta. Đi thôi.

Kéo tay Linh Hoa, Lâm Phàm cẩn thận vô cùng tiến gần đến cửa cốc, tinh thần tập trung cao độ, chú ý quan sát tình hình xung quanh.

Thông qua xem xét, Lâm Phàm phát hiện nơi này yên tĩnh, cảnh tượng đó thật chân thật, lại phảng phất như một hình chiếu hư ảo, khiến người ta cảm thấy không chân thật.

Ngoài ra, cửa cốc có một tầng kết giới, vô hình nhưng lại vô cùng cứng chắc, mạnh hơn so với tầng kết giới đường vào thế giới này không ít.

Dừng lại, Lâm Phàm nói với Linh Hoa:

- Sơn cốc có chút quỷ dị, ta mơ hồ cảm thấy không an, muội phải nhớ kỹ đi theo bên cạnh ta, không được lỗ mãng.

Linh Hoa trừng hắn một cái, yêu kiều đáp:

- Ta không khờ đâu, biết rồi. Đi thôi.

Lâm Phàm thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, trong mắt toát ra tia trìu mến, sau khi nhìn một lúc mới nắm tay nàng đi đến trước kết giới.

Lâm Phàm đưa tay thử thăm dò một chút, phát hiện kết giới vô cùng mạnh mẽ, hàm chứa sức mạnh phản chấn rất mạnh, thiếu chút nữa đã hất bắn hắn đi.

Linh Hoa thấy vậy, lo lắng hỏi:

- Thế nào, có nắm chắc không?

Lâm Phàm trầm tư một lúc, gật đầu đáp:

- Khó khăn không nhỏ, nhưng còn chưa ngăn được chúng ta. Bây giờ toàn thân muội buông lỏng, không suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cần nhìn theo ta.

Linh Hoa dạ một tiếng, lập tức dứt bỏ tạp niệm trong lòng, chầm chậm mở to hai mắt.

Lâm Phàm quan sát tình hình của nàng, thấy nàng chuẩn bị thỏa đáng, lập tức thúc động chân nguyên trong cơ thể, bố trí quanh hai người một kết giớ sắc trắng, bề mặt lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.

Chuẩn bị xong rồi, Lâm Phàm bắt đầu tiếp cận với kết giới ở cửa cốc, nhanh chóng bị kết giới ngăn lại.

Thấy vậy, Lâm Phàm hoàn toàn không kinh ngạc, chỉ liên tục chuyển biến tính chất và tần suất của chân nguyên trong cơ thể, thử thăm dò và phân tích tìm nhược điểm của tầng kết giới.

Ban đầu, nỗ lực của Lâm Phàm hoàn toàn không có kết quả. Nhưng hắn không hề tức giận, tiếp tục kiên trì, trả qua một khoảng thời gian phân tích tử tế rồi, cuối cùng có được hiểu biết nhất định về tầng kết giới này, tìm được phương hướng chuẩn xác.

Lúc này, Lâm Phàm miệng kêu tiếng nhỏ, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển tốc độ cao, hình thành một kết giới trắng đỏ đan xen quanh người hắn và Linh Hoa, kết giới này ẩn chứa khí huyền băng và liệt hỏa, lập tức đi xuyên qua được tầng kết giới.

Sát na đó, Lâm Phàm và Linh Hoa chỉ thấy thân thể nhoáng lên, lập tức áp lực giảm mạnh, cả hai đến một thế giới thần kỳ bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây người ra.

Trước đây, hai người có thể thấy mọi thứ liên quan đến sơn cốc, nhưng ở đây toàn bộ đều không còn thấy được.

Phảng phất như một loại ảo tượng dừng lại ở bên ngoài tầng kết giới khiến người ta lầm lẫn.

Lúc này, Lâm Phàm và Linh Hoa ở trong một thế giới màu xanh lam, một hồ nước màu xanh biếc hiện ra trước hai người.

Hồ nước không phải là lớn, nhưng lại yên lặng không gợn sóng, bề mặt có mây khí lưu động, thỉnh thoảng còn xuất hiện một số ảo giác.

Ngoài ra, bên bờ hồ có một tấm bia đá, ở giữa có khắc hai chữ “Kính Hồ”, hai bên chia ra khắc hai hàng chữ nhỏ, viết: “Thùy mộ chi niên hồi thủ tòng tiền, mộng đổng chi linh triển vọng vị lai.” (1) = Năm buông tay xuống mộ nhìn lại từ trước, tuổi ngây thơ tương lai có triển vọng.

Chầm chậm bước lên, Linh Hoa đến trước tấm bia đá, nhìn hai hàng chữ viết, không hiểu nên hỏi:

- Sư huynh, người nói xem đây là có ý gì?

Lâm Phàm chần chừ đáp:

- Chuyện này không rõ lắm, nhưng hẳn có quan hệ với Kính Hồ.

Linh Hoa tự nói:

- Từ trước, tương lai, điều này dường như là khoảng thời gian rất lớn, thật ra muốn biểu lộ điểm thế nào đây?

Lâm Phàm trả lời không được, an ủi:

- Đừng để trong lòng, rất nhiều chuyện, chúng ta đều thấy được mà không biết giá trị của nó. Bây giờ, không có thời gian hỏi đến những chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng tìm được Tuyết Vực Tam Yêu để hiểu được tình hình cụ thể.

Linh Hoa liếc hắn, mơ hồ không muốn, khẽ nói:

- Sư huynh, đây là lần gặp đầu tiên, rất có khả năng cả đời chúng ta mới thấy. Huynh lẽ nào không thể để chút thời gian để đưa vào trí nhớ, tương lai cũng đáng để hoài niệm.

Thấy vẻ mặt nàng u oán, Lâm Phàm sửng một chút, êm ái nói:

- Linh Hoa, tâm tư của sư huynh muội hiểu rõ, nhưng chúng ta lúc này đang chấp hành nhiệm vụ, làm sao có thể cảm thụ duyên kỳ ngộ này một cách cá nhân được?

Linh Hoa thở dài u oán đáp:

- Một lúc cũng không được sao?

Lâm Phàm do dự, bản thân hắn làm sao không muốn đây chứ?

Thấy hắn không nói gì, Linh Hoa chầm chậm tựa vào vai hắn, nhỏ nhẹ nói:

- Trước đây, muội luôn cho là muội thích Thiên Lân, nhưng sau đó, muội phát hiện, muội chỉ thích hắn, nhưng thích và yêu có giống nhau chăng?

Lâm Phàm không nói gì, lúc này đây, hắn có thể nói thế nào được?

Linh Hoa vẻ mặt hoang mang, chăm chú nhìn mặt hồ yên lặng, tiếp tục nói:

- Yêu là thế nào đây? Muội lúc nhỏ còn chưa biết được, hay là muội từ trước đến giờ chưa bao giờ yêu?

Lâm Phàm thân thể lắc lư, nhỏ nhẹ nói:

- Yêu là ở bên cạnh muội, lúc nào cũng quanh quẩn muội.

Linh Hoa cười cười, thấp giọng nói:

- Sư huynh, muội có quá ngu muội không. Biết rõ Thiên Lân sẽ không thích muội, nhưng muội lại vẫn rất thích hắn.

Lâm Phàm khổ sở trả lời:

- Thích một người là rất bình thường, nhưng thích không có nghĩa là yêu, muội phải hiểu rõ.

Linh Hoa gật đầu nhè nhẹ, lẩm bẩm khe khẽ:

- Muội hiểu rõ, nhưng tình yêu của muội ở đâu?

Lâm Phàm vẻ mặt phức tạp, nhỏ nhẹ nói:

- Thế thì phải hỏi muội mới biết được?

Linh Hoa đứng thẳng dậy nhìn hắn, ánh mắt chờ đợi hỏi lại:

- Sư huynh, huynh đối với muội là thích hay là yêu?

Lâm Phàm vẻ mặt biến hẳn, quay đầu né tránh ánh mắt của nàng, hơi mất tự nhiên đáp:

- Muội hẳn phải biết, hà tất còn hỏi huynh.

Linh Hoa trả lời:

- Thích và yêu, rất dễ sai lầm, vì thế muội mới hỏi.

Lâm Phàm chần chừ đứng lên, một lúc sau mới khôi phục bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Có lẽ tương lai không lâu muội sẽ biết là thích hay là yêu.

Linh Hoa than nhẹ:

- Phải vậy chăng? Có lẽ đúng vậy.

Quay đầu nhìn về hồ nước, Linh Hoa trong mắt có mấy phần xúc động.

Lâm Phàm không nói, cũng chăm chú nhìn hồ nước, cứ yên lặng thế cùng nàng.

Thời gian lúc này như ngừng lại. Khi mây khí trên hồ nước bắt đầu biến hóa, hai người đang chăm chú nhìn vẻ mặt kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, cùng chăm chú nhìn xuống mặt hồ, không bao lâu liền thấy một đóa kỳ hoa xuất hiện ở nơi đó.

Đó là một đóa hoa rất quái dị, một đế mà hai hoa, cánh mở về hai phía, xinh đẹp cuốn hút, cùng phô diễn.

Chăm chú nhìn hoa này, Linh Hoa than nhẹ:

- Hoa xinh đẹp quá, sư huynh thấy thế chăng?

Lâm Phàm gật đầu đáp:

- Nhìn thấy rồi, cùng đế mà hai hoa, thế gian quả thật hiếm thấy.

Linh Hoa u oán nói:

- Cùng một đế mà hai hoa, đây không phải có ý chỉ muội và sư huynh sao?

Lâm Phàm sửng một lúc, nhỏ nhẹ nói:

- Có lẽ …

Có lẽ?

Quả thật là vậy chăng?

Thời khắc này, Lâm Phàm và Linh Hoa nào biết.

Ghi chú:

(1) Thùy mộ chi niên hồi thủ tòng tiền, mộng đổng chi linh triển vọng vị lai. = Năm xưa của người nhìn được từ trước, linh ứng trong mơ hiện rõ tương lai.