Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 26: Dạ nguyệt như thủy

Sau bữa cơm tối, Lục Vân không đi tìm Vân Phong mà một mình rời khỏi động, chậm rãi đi về phía khu rừng phía bên trái. Sáng nay lúc đi dạo, Lục Vân có chú ý đến phía này có một khu rừng thanh tịnh, rất thích hợp để một mình suy nghĩ.

Chậm rãi cuốc bộ dưới màn đêm lạnh lẽo, Lục Vân khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng đang chiếu rọi trên cao. Đêm nay ánh trăng đẹp lạ thường, vầng sáng bàng bạc tỏa xuống bao phủ cả khu rừng. Nhìn từ xa, vô vàn chiếc lá óng ánh sắc bạc rung rinh, reo vui trong gió, dưới gốc cây là làn sương đêm mịt mờ. Chàng khẽ cười, miệng ngâm: "Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Lý Bạch thật khéo khi miêu tả cảnh đêm dưới trăng như thế này. Tối nay nguyệt quang không phải đã trở thành làn sương lững lờ rồi sao?".

Thu ánh mắt đang thơ thẩn với trăng và sương, Lục Vân tiếp tục chậm rãi đi về phía khu rừng. Không bao lâu chàng đã đến nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bóng người màu trắng. Dưới ánh trăng huyền ảo, thân ảnh trắng toát, lờ mờ trong gió sương đang đỉnh lập giữa các tán cây, lặng lẽ quay lưng về phía Lục Vân. Dáng áo thướt tha trong gió cùng mái tóc dài đang tung bay, tất cả đều mê người...

Lục Vân ngắm nhìn bóng lưng yêu kiều, đôi mắt biểu lộ vài ánh nhìn lạ lẫm. Bất ngờ, cơ thể của chàng vụt biến ngay sau lưng bóng áo trắng thướt tha. Im lặng, chàng không nói một lời nào mà chỉ đứng đó, dõi theo thân ảnh diễm lệ. một cơn gió tinh nghịch ghé ngang, mang theo từng lọn tóc tỏa hương đùa vui trên cánh mũi, khiến cho Lục Vân say đắm, ngất ngây.

Nhẹ nhàng xoay mình, bóng ảnh từ từ quay lại nhìn Lục Vân. Hai ánh mắt chạm nhau, một xúc cảm lạ lùng dâng trào trong tim mỗi người. Không âm thanh, không lời nói, hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Ngay lúc này, thời gian như ngừng trôi, gió như ngưng thổi, bốn bề đều trở nên mơ hồ. Giữa đất trời, trong khoảnh khắc lắng đọng, chỉ còn lại bóng hình của đối phương và đó là điều duy nhất trong tâm khảm của cả hai.

Ánh mắt trong ngần như hàn thủy, cùng đôi mắt đạm nhã như tiên sa, hai trái tim thu hút lẫn nhau chính từ ánh mắt của đối phương đang đắm chìm, đang thơ thẩn. Lục Vân bất chợt khẽ cười một cách đằm thắm: "Ngạo Tuyết, ở đây một mình suy nghĩ chuyện gì à?". Trong ánh mắt thanh khiết đó ánh lên thần sắc quyến rũ vô cùng.

Trương Ngạo Tuyết cũng lặng lẽ thu hồi ánh nhìn say đắm của mình, ngẩng nhìn trời cao, khẽ nói: "Tối nay trăng sáng và trong quá. Bao nhiêu năm rồi, lúc nào cũng chỉ tập trung tu luyện, chưa lần nào được ngắm nhìn nó kỹ càng như hôm nay. Xem như giữ cho mình một hồi ức thật đẹp, cất vào trong đáy lòng vậy". Dưới ánh trăng, gương mặt tuyệt sắc của nàng như được phủ một lớp ngân quang nhàn nhạt, càng ngắm càng mê mẩn. Vẻ đẹp cùng khí chất đạm nhã thanh cao đó cũng đang để lại một hồi ức sâu đậm trong đáy lòng của Lục Vân.

Ngẩng đầu, nhìn ngắm minh nguyệt trên thiên tế, Lục Vân từ tốn: "Trăng sáng như gương, trăng trong như nước, lòng người thanh tịnh, thấu rõ mọi việc. Mỗi khi đệ đang suy nghĩ điều gì, đệ đều nhìn lên bầu trời trước mặt. Bởi vì đệ muốn nói với trời cao, cuộc đời này của Lục Vân sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Những gì đệ nghĩ là tung hoành thiên địa, tùy tâm tùy ý, thoát khỏi sự ràng buộc của vận mệnh, ý trời. Cho nên, đệ đã chọn con đường chân tu. Vậy còn tỷ thì sao, Ngạo Tuyết?".

Ngạo Tuyết vừa lắng nghe vừa nhìn Lục Vân, đôi mắt ánh lên những tia nhìn kỳ dị. Ngắm nhìn gương mặt tuấn tú cùng nụ cười thản nhiên, đầy tự tin của chàng, Ngạo Tuyết khẽ nói: "Lý tưởng của đệ xa quá, đó không phải là điều ta có thể tưởng tượng được. Cuộc đời này, ta chỉ mong đi qua một cách bình thản. Chỉ tiếc là có nhiều việc không theo ý nguyện của bất kỳ ai. Những ký ức của tuổi thơ, cho đến bây giờ đã trở nên mơ hồ không rõ, những kỷ niệm năm nào, giờ còn nhớ được bao nhiêu? Giấc mơ thuở nhỏ với trăng xanh, mong manh mộng mị đẹp mơ màng. Nếu ta phất kiếm đùa trăng sáng, chỉ e trăng tàn mờ bóng trăng".

Lục Vân nhìn sâu vào đôi mắt của Ngạo Tuyết, tình cảm dạt dào... Chàng khẽ nói: "Trái tim nếu không vết xước thì nước mắt sẽ không rơi. Những chuyện đã qua thì hãy để nó trôi đi, chúng ta còn tương lai mà. Ngày mai Lục Viện hội võ sẽ bắt đầu, tỷ có tâm nguyện hay mục tiêu gì không?".

Trương Ngạo Tuyết vừa nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của Lục Vân, lòng bất chợt run rẩy, như muốn trốn chạy. Quay đầu tránh khỏi ánh nhìn mê người của chàng, trái tim của Ngạo Tuyết khẽ thổn thức. Hít thở thật sâu, nàng khẽ nói: "Lần tỉ võ này liên quan đến niềm vinh nhục của Dịch Viện, cho nên chúng ta cần phải cố gắng hết mình. Kết quả thế nào thì không phải muốn là được. Chiều này ta có nghe sư phụ nhắc đến Thương Nguyệt của Phụng Hoàng Thư Viện. Sư phụ nói tu vi của Thương Nguyệt cao hơn ta một bậc, gần như đã đạt đến hạ tầng của Bất Diệt. Đó là điều cực kỳ hiếm có đối với một người tu luyện trẻ tuổi như vậy. Lần này nếu ta gặp phải đối thủ là nàng thì e là không qua được ải này. Thông qua lời nói của sư phụ sau khi trở về, ta có thể cảm nhận được điều gì đó bất ổn. Trước đó, trưởng giáo cùng sư phụ, sư bá đều rất tự tin, nhưng từ khi họp mặt các trưởng giáo trở về thì họ thay đổi hẳn thái độ của mình. Xem ra lần này chúng ta không có lợi thế lắm...".

Lục Vân cũng khẽ giọng: "Điều này đệ cũng nhìn thấy được từ những biểu hiện trên gương mặt của sư phụ. Từ thái độ không dám nhìn thẳng mặt khi nói chuyện với đệ thì đệ đã biết rằng, lần Lục viện hội võ này, ngũ viện kia đã xuất hiện những nhân tài vô cùng kiệt xuất. Nếu thật như vậy thì việc Dịch Viện muốn có được thành tích tốt trong cuộc tỉ võ kỳ này là điều cực khó. Nhưng cho dù thế nào thì chúng ta vẫn phải thử một phen mới biết được, đúng không Ngạo Tuyết?".

Ngạo Tuyết khẽ gật đầu: "Đúng thế, cố gắng thử thôi, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện". Giọng nói dịu dàng uốn lượn theo gió, hòa điệu với tiếng lá rung. Trên bầu trời thăm thẳm, một ngôi sao băng vụt qua như tô thêm nét vẽ cho bức tranh đêm thêm hoàn mỹ, sinh động.

Cả hai người ngừng nói, chăm chú ngắm nhìn, thưởng thức bức tranh đêm tuyệt đẹp, cùng nhau lặng lẽ hòa mình vào sự tĩnh lặng của đêm không. Đột nhiên quay đầu, vừa ngắm nhìn gương mặt diễm lệ, Lục Vân vừa khẽ nói: "Lững thững ánh trăng huyền soi tỏ, kết đôi bàn tay dạo bước cùng. Đêm nay trăng đẹp thế, chúng ta không nên phá tan vẻ đẹp vui vẻ của nó mà nên cùng nhau thưởng thức một cách không lo lắng và ưu phiền. Ngạo Tuyết, tỷ có muốn cùng đệ đi dạo một lúc không? Chỉ một lúc thôi?".

Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, ánh mắt đạm nhã như nước suối trên rừng, đôi nét bình thản hiển hiện trong đôi mắt xa xăm. Không trả lời, nàng chỉ lặng lẽ dịch chuyển cơ thể, chậm rãi đi vào rừng. Lục Vân nhìn theo dáng người yêu kiều quyến rũ, khẽ cười rồi phi người đi theo. Dưới ánh trăng, hai bóng người, từng bước di chuyển nhẹ nhàng, từ từ mất hút trong rừng thẳm.

Họ cứ thế im lặng đi bên nhau, không nói một lời nào. Ánh trăng luồn lách qua kẽ lá, nhẹ nhàng hắt lên hai cơ thể đang tần ngần dạo bước, tạo nên hai bóng người dài thượt phía sau. Hai bóng hình dựa vào nhau, thật gần gũi, như muốn ám chỉ điều gì đó... nhưng đôi bóng lại không biết nói năng!

Hai người đi được một lúc, chợt nghe từ xa có tiếng nước chảy, cuồn cuộn dữ dội. Thanh âm giữa đêm khuya lại càng rõ ràng và vang dội. Lục Vân ngước nhìn: "Nghe nói Thái Huyền sơn gần Hoàng Hà, hóa ra là ở phía này. Từ tiếng nước chảy, đệ có thể biết được thủy lưu của Hoàng Hà dữ dội như thế nào. Đã từng tuổi này nhưng đệ chưa hề được nhìn thấy dòng Hoàng Hà vang danh hùng vĩ thiên hạ là ra sao cả. Tối nay rảnh rỗi, Ngạo Tuyết tỷ có đồng ý cùng đệ đi xem thử không?". Một lời mời thật trịnh trọng được thốt lên bằng giọng nói dịu nhẹ hết mực.

Ngạo Tuyết nhìn chàng, khẽ gật đầu: "Ta cũng chưa từng xem qua, tối nay cứ đi thử xem thế nào. Trước đây, ta có nghe nói Hoàng Hà là nơi chứa đựng nền văn minh mấy ngàn năm của Trung Hoa, đã muốn đến tìm hiểu từ lâu lắm rồi".

Lục Vân mỉm cười: "Đúng vậy, chúng ta đi thôi. Theo như tiếng nước chảy thì Hoàng Hà cách đây khoảng vài dặm, hay là ta sử dụng khinh công đi cho nhanh nhé!". Dứt lời, một bóng áo xanh nhạt vụt đi, làm rung rinh cả cành lá hai bên con đường mòn. Ngạo Tuyết nhìn theo thân ảnh của chàng, bất chợt có một cảm giác lạ lùng làm xôn xao tâm trí, dường như Lục Vân đang ẩn giấu trong người điều gì đó, nhưng lại không thể biết rõ đó là gì. Nhẹ ngẩng nhìn vầng trăng trong sáng, cơ thể của nàng chợt lơ lửng rồi lướt nhanh như một bóng tiên huyền ảo, đuổi theo Lục Vân.

Tại nơi bờ vực cao vút, có hai bóng người nhẹ nhàng hạ xuống. Dưới đó là dòng nước vàng đục đang cuồn cuộn chảy, từng hạt thủy châu văng tung tóe, phản chiếu dưới ánh trăng, lấp lánh tuyệt đẹp. Ngắm nhìn dòng chảy khổng lồ đang lồng lộn gầm thét, Lục Vân chợt cảm thấy mình thật nhỏ bé. Giây phút này, khi đứng trước thiên nhiên hùng vĩ, con người chỉ là một hạt bụi nhỏ trong trần ai, hoàn toàn không thể so bì. Đồng thời, một cảm giác kỳ lạ khác đang trỗi dậy trong lòng. Khí thế ngút ngàn, huy hoàng tráng lệ của Hoàng Hà như khơi gợi và làm bùng phát khí thế hừng hực đang ẩn tàng trong cơ thể, như thôi thúc đầy rạo rực. Lúc này, Lục Vân chỉ muốn gào lên thật lớn để hòa vào bản hùng ca của dòng chảy đang điên cuồng hòa tấu, khoảnh khắc hào hứng lên đến cực điểm, lồng ngực như muốn nổ tung. Thật không thể cưỡng lại những cảm xúc dồi dào đang ngập tràn trong từng kinh mạch khi đứng trước con sông Hoàng Hà đây uy vũ, một cảm giác mông lung trôi nổi nhưng nhiệt huyết sôi sục giữa thiên địa thương mãng.

Trong khi đó, Trương Ngạo Tuyết nhìn ngắm Hoàng Hà trong phong thái bình lặng. Có lẽ tính cách khác nhau, hay là nàng không biểu lộ ra ngoài? Không ai biết. Chỉ là, Ngạo Tuyết lúc này tỏ ra rất thần bí, khiến cho người khác không thể thấu hiểu được. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, hai người lặng lẽ đứng trên vực đá, như đôi tinh linh trong gió e ngại cách nhau ba thước, tần ngần.

Trong tiếng nước gầm như trống trận, hai người đột nhiên nghe thấy một loại âm thanh kỳ lạ từ đâu đó truyền đến. Hai bên nhìn nhau, Lục Vân chụp tay lên miệng nói lớn: "Ngạo Tuyết, tỷ có nghe thấy tiếng động lạ gì không? Hình như âm thanh này truyền đến từ phía dưới vực đá, chúng ta xuống xem không?". Nhìn Ngạo Tuyết, Lục Vân khẽ chau mày vì tiếng nước quá ồn, rất khó nghe thấy nhau.

Ngạo Tuyết nhìn sắc trời nói: "Lúc này chỉ mới là đầu canh Tí, vẫn còn sớm, chúng ta cứ đi xem thế nào. Cẩn thận chút, coi chừng nguy hiểm. Vách núi này không phải dễ đi". Tuy nói thế nhưng Ngạo Tuyết lại không nhìn Lục Vân mà chỉ nhìn xuống dòng chảy đang cuộn trào... dường như nàng đang cố che giấu điều gì.

Lục Vân thấy thế cũng không nói gì, bước một bước rời khỏi vách đá, cơ thể nhẹ nhàng hạ dần xuống dưới. Trên đỉnh đầu, thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm không ngừng xoay chuyển, một đạo ánh sáng màu đỏ nhẹ bao phủ lấy Lục Vân, nhìn từ xa giống như đang có một cụm mây hồng đang lững lờ bên vách núi. Ngạo Tuyết dõi theo bóng người của chàng, trên gương mặt rạng ngời như tiên đó vẫn giữ một phong thái tĩnh lặng. Đôi tay dang rộng, nàng từ từ hạ xuống. Thiên tư tuyệt mỹ quyện hòa với ánh trăng cùng những hạt thủy châu lấp lánh đang reo hò tứ phía, trông nàng như một vị tiên nữ giáng trần, khẽ khàng, lướt theo thân ảnh của Lục Vân, hạ dần xuống.

Sau khi đã xuống được khoảng mười bảy, mười tám trượng thì hai người bất ngờ dừng lại, cẩn thận quan sát xung quanh để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh lạ. Lúc này Lục Vân và Ngạo Tuyết chỉ cách mặt nước khoảng hai trượng, nước và sương mù tỏa lên mù mịt. Những hạt thủy châu mang theo loại âm hàn khí ẩm thấp không ngừng tập kích cả hai. Lục Vân phải nói to: "Ở đây hơi lạnh, âm hàn khí rất nhiều, Ngạo Tuyết, tỷ nên hấp thu nhiều một chút, rất có ích cho việc tu luyện đấy. Còn âm thanh kỳ lạ đó tuy đã rõ ràng hơn nhưng rất khó xác định được vị trí cụ thể, không biết nó truyền đến từ đâu...".

Ngạo Tuyết quan sát bốn bề một lượt: "Ở đây âm hàn khí đúng là rất nặng, nhưng đối với ta vẫn chưa cần thiết lắm. Âm thanh đó thật quái lạ, hình như nó không phải cố định một chỗ mà giống như được tạo ra từ một loại gió lốc lưu động".

Lục Vân nghe thế, bèn dỏng tai lên nghe lại cho rõ, chân khí toàn thân lập tức lưu chuyển, phát ra tứ phía, cẩn thận chú ý động tĩnh của vùng âm thanh. Đồng thời, Lục Vân cũng thi triển Ý Niệm Thần Ba, cùng lúc phát ra sáu đạo ý niệm để thám xét thật kỹ xung quanh.

Không lâu, Ý Niệm Thần Ba đã có phản hồi. Trong tiềm thức của Lục Vân lập tức hiện lên hình ảnh dưới vực đá, nơi có một dãy thạch động kỳ quái ở ngay dưới mặt nước một đoạn ngắn. Những thạch động này không to, tất cả nằm trong phạm vi vài thước. Khi nước sông dao động lên xuống, đập vào vách đá, nước đánh mạnh và chảy vào trong động, tạo nên những âm thanh kỳ lạ này. Dãy thạch động gồm bảy cái, kỳ lạ là chúng lại được xếp theo đồ hình của Thất tinh.

Ánh mắt của Lục Vân lập tức nhìn xuống khu vực đó, trong lòng suy nghĩ về huyền cơ của những thanh âm quái lạ, tự hỏi làm sao chúng lại phát ra và có mục đích gì. Theo đúng thì thạch động nằm hoàn toàn ở dưới nước nên không thể nào phát ra tiếng được. Mà cho dù có phát ra tiếng động thì cũng không thể vang vọng giữa tiếng sóng nước gào thét dữ dội như thế này. Nhìn sang Ngạo Tuyết, chàng nói: "Đệ đã tìm ra nguồn gốc phát sinh của thanh âm kỳ quái, chính là nơi nằm dưới mặt nước khoảng bốn thước, ngay trên vách đá này. Tại đó có bảy thạch động cổ quái được xếp thành họa đồ của Thất tinh, rất bí hiểm. Tuy nhiên đệ vẫn chưa hiểu âm thanh trên thạch động được phát ra như thế nào".

Ngạo Tuyết ngạc nhiên nhìn Lục Vân, cảm thấy nghi hoặc về những gì chàng vừa phát hiện được. Nàng suy nghĩ mãi cũng không biết làm cách nào mà Lục Vân có thể tìm ra trong khi mình hoàn toàn không có một chút manh mối. Ngạo Tuyết đành gật đầu: "Nếu đã tìm thấy thì hãy xuống xem cho rõ. Dù sao cũng đã đến đây rồi, cũng nên tìm hiểu xem nó có huyền cơ gì ẩn tàng bên trong". Dứt lời, khắp người nàng bùng lên vầng sáng huyền thanh chói lòa, nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước. Cơ thể nhún nhẹ, nàng xuống đến đâu, dòng nước sùng sục dạt ra đến đó. Nước sông vàng đục bị nàng ép dồn ra, cách xa đến sáu thước.

Lục Vân cũng thi triển chân khí hộ thể, cùng Ngạo Tuyết từ từ tiếp cận vách đá phía dưới mặt nước. Khi hai người đến gần, âm thanh kỳ quái đó lại phát ra. Đồng thời có những luồng cường phong phóng ra, xé nát vòng chân khí hộ thể của hai người. Điều này thật sự kinh hồn, họ lập tức lùi ra xa một trượng, nhìn thất động với ánh mắt hãi hùng. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân lại tiếp tục được phát ra. Với tần suất chín ngàn sáu trăm lần mỗi thức, ý niệm tiến sâu vào để thám xét kết cấu của thạch động.

Đôi mắt của Ngạo Tuyết phảng phất vài ánh nhìn kỳ dị, toàn thân ánh sáng huyền thanh bừng phát, ẩn ẩn một đạo tử quang bên trong. Một lần nữa tiếp cận, vừa phát ra những âm thanh kỳ quái, thạch động lại phóng ra những đạo cường phong, đánh trúng ngay vòng chân khí hộ thể của Ngạo Tuyết. Nhưng lần này nàng đã có chuẩn bị, vòng khí không bị cuồng phong làm vỡ nát.

Lục Vân cũng đến gần, cảm nhận tỉ mỉ sức mạnh, vị trí, số lượng và thời gian ngắt quãng của các đạo cường phong. Thật lạ, tất cả đều như theo một quy luật định sẵn. Vị trí của chúng chỉ tập trung vào nơi đứng của Lục Vân và Ngạo Tuyết. Kình lực cường mãnh, số lượng rất nhiều, thời gian ngắt quãng cực ngắn. Lục Vân nghĩ ngợi, hình như những thanh âm cùng những đạo cuồng phong này đang ẩn tàng một bí mật khó giải.

Đột nhiên toàn thân Ngạo Tuyết bừng sáng, chuyển động thần tốc trong phạm vi vài thước. Đồng thời đôi tay thay thế kiếm thần, thi triển ra vô số kiếm khí, đón lấy từng đạo cường phong. Thời gian càng trôi đi, cơ thể của Ngạo Tuyết càng rực rỡ ánh huyền quang, ánh mắt trở nên căng thẳng. Lúc này đôi tay của Ngạo Tuyết di chuyển nhanh đến nỗi không còn thấy được từng động tác nữa. Từ vầng quang khí xung quanh cơ thể, Lục Vân có thể đoán được nàng không những đã vận dụng đến tám tầng nội lực mà còn đang tăng dần.

Lục Vân đứng gần đó cảm thấy khó hiểu. Tại sao Ngạo Tuyết lại đột nhiên động thủ? Chàng nhanh chóng sử dụng Ý Niệm Thần Ba để tìm hiểu nguyên do bên trong. Bất ngờ, một ánh mắt lóe lên, Lục Vân đã hiểu, thì ra Ngạo Tuyết đã tìm ra bí mật của những đạo cuồng phong nên mới làm thế. Đối với tư chất thông minh của nàng, Lục Vân không thể không phục. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vừa nhìn cơ thể của Ngạo Tuyết đang dịch chuyển thần tốc, Lục Vân vừa nói: "Ngạo Tuyết, thất động này mỗi nơi đều phát ra những đạo cuồng phong có cường độ, vị trí, số lượng, thời gian khác nhau. Tỷ sử dụng cách này để phân tích đệ nghĩ là sẽ phải tốn nhiều thời gian. Cách tốt nhất là tỷ hãy chú ý đến thạch động thứ nhất, xong rồi mới đến cái thứ hai. Sau khi hiểu rõ cả bảy thạch động thì mới tổng hợp lại những gì vừa tìm hiểu, từ đó sẽ nắm được bí mật bên trong".

Ngạo Tuyết ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Lục Vân khẽ nói: "Phương pháp của đệ ta hiểu, nhưng cái ta phát hiện được là những đạo cường phong này giống như một loại kiếm khí. Nếu lưu ý lắng nghe những âm thanh kỳ dị của nó, phối hợp với đường dịch chuyển thì đệ sẽ cảm giác được, cái này giống như một bộ kiếm quyết. Bây giờ thời gian không còn nhiều, e là sau canh Tí, âm thanh sẽ biến mất, lúc đó chỉ còn trông chờ ngày mai xem hiện tượng này còn tái hiện hay không mà thôi. Bây giờ chúng ta phải tranh thủ, không chừng lại học hỏi được điều hay". Cơ thể đang đứng yên của nàng lại bắt đầu chuyển động.

Lục Vân ngớ ngẩn người, những gì Ngạo Tuyết vừa nói chàng không hề liên tưởng đến. Bây giờ suy nghĩ lại, quả thật có khả năng như vậy. Ý niệm nhất động, một bức họa đồ lại xuất hiện trong tâm trí. Cơ thể của Lục Vân bắt đầu chuyển động thần tốc, dùng tay thay kiếm để thử đón lấy những đạo cường phong, nhanh chóng phân tích sức gió và lộ trình vận hành. Không tốn bao lâu, nhờ có Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân đã nắm được điều huyền diệu của nó.

Lục Vân khẽ huýt sáo một tiếng, cơ thể đột nhiên mờ đi, nhòe nhoẹt, thật sự là cơ thể của chàng đang di chuyển với tốc độ cực cao trong phạm vi vài thước. Tiếng huýt sáo đã gây sự chú ý của Ngạo Tuyết, nàng quay lại và cảm thấy sửng sốt với những gì diễn ra trước mắt. Ngay trong khoảnh khắc đó, bất chợt bên tai văng vẳng giọng nói của Lục Vân: "Ngạo Tuyết, tỷ đừng dừng lại, hãy chú ý thân ảnh của đệ và dịch chuyển theo, rồi tỷ sẽ hiểu được bí mật của nó. Đệ sẽ giảm tốc độ, tỷ nhìn cho kỹ, bắt đầu nhé!". Dứt lời, từng nhịp di chuyển của cơ thể dần dần hiện ra rõ ràng hơn trước mặt của Ngạo Tuyết.

Nàng không kịp hỏi gì hơn, chỉ biết nhanh chóng quan sát và bắt chước theo từng động tác di chuyển của Lục Vân. một lúc sau, Ngạo Tuyết bất ngờ sửng sốt, nàng phát hiện ra những động tác của Lục Vân hoàn toàn khớp với âm thanh và những luồng cường phong từ thất động. Càng nhìn thân ảnh điêu luyện của Lục Vân, Ngạo Tuyết càng hiểu ra một điều, Lục Vân hoàn toàn không đơn giản như những gì chàng đã biểu lộ ra ngoài. Có thể tu luyện pháp quyết Dịch Viện đến trình độ như thế này chỉ trong vòng hai năm, đó nào phải điều ai cũng làm được? Có lẽ Lục Vân còn nhiều điều bí mật nữa không ai biết.

Dưới ánh trăng sáng tỏa, trên sóng nước thét gào của dòng Hoàng Hà hoành tráng, hai vầng ánh sáng với hai sắc thái khác nhau đang di chuyển với tốc độ cực cao. Nhìn từ xa, hai quang ảnh một đỏ một tím đó không ngừng thi triển những động tác kỳ lạ trong phạm vi một trượng ngay giữa dòng nước cuộn chảy. Tốc độ của hai vầng sáng tiếp tục tăng cao, ánh sáng phát ra càng rực rỡ, chiếu rọi cả một vùng nước rộng xung quanh, hơi nước phản chiếu sắc quang, tạo ra những vầng sáng quyện giữa đỏ và tím, đẹp huyền ảo mê người. Đồng thời, sau lưng của hai đạo quang đó bất ngờ xuất hiện hai thủy trụ, dần dần hình thành hai con cự long, ưỡn mình phi thẳng lên trời cao.

Bóng trăng chậm rãi dời sang hướng đông, đã qua canh Tí. Âm thanh kỳ lạ đó cũng từ từ yếu dần rồi mất đi. Hai thân ảnh đang cao tốc dịch chuyển lập tức cùng lúc phát ra một tiếng hét đầy khí thế, vang vọng tứ bề. Cơ thể của Lục Vân và Ngạo Tuyết chớp hiện ngay giữa không, hai vầng ánh sáng rực rỡ, nổi bật trong đêm khuya.

Sau lưng, hai con cự long bay vút lên cao, mang theo phong thái oai phong thần dũng, rồi vụt tan ra thành một cơn mưa rào kèm gió bão gầm rú ngay trên đỉnh Thái Huyền sơn. Cơn mưa to đột nhiên đổ nước rầm rầm khiến cho vô số đệ tử trong viện đều giật mình tỉnh giấc, ai cũng cảm thấy kỳ lạ về cơn mưa bất chợt khi trăng vẫn tròn và sáng vằng vặc trên cao.

Giữa không, Lục Vân và Ngạo Tuyết nhìn nhau mỉm cười rồi nhẹ nhàng hạ xuống vực đá bên cạnh Hoàng Hà. Đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa, Lục Vân cười nói: "Hôm nay trời nóng quá, chúng ta giúp hạ nhiệt cho mọi người, cũng được xem là một việc công đức nhỉ".

Ngạo Tuyết chỉ cúi đầu nhìn vào Hoàng Hà, khẽ nói: "Đạo kiếm quyết vừa rồi vô cùng bá đạo thần kỳ. Đệ thấy chúng ta nên đặt tên là gì?".

Lục Vân ngơ ngẩn ngắm nhìn Ngạo Tuyết, trong cơn mưa phùn, nàng ẩn hiện một vầng tử quang nhàn nhạt trông lại càng đẹp và huyền bí, giống như một u linh trong đêm thâu. Sau đó chàng lại ngẩng nhìn lên trời, trầm tư: "Chuyện đêm nay sẽ là hồi ức của riêng hai ta. Đối với đạo kiếm quyết, xem như là thứ chỉ thuộc về chúng ta mà thôi. Nó xuất phát từ dòng Hoàng Hà, vô tình mà có được. Điều quan trọng là chúng ta có được dưới ánh trăng tuyệt đẹp của đêm nay, cho nên, đệ định đặt là: 'Dạ nguyệt trảm pháp', tỷ thấy sao?".

Ngạo Tuyết khẽ đọc lại hai lần, gương mặt nở một nụ cười thật duyên dáng. Nàng ngẩng đầu ngắm trăng, khẽ ngâm: "Dạ nguyệt trảm, dạ nguyệt trảm, trên đỉnh Thái Huyền, bên bờ Hoàng Hà. Tình cờ gặp gỡ nên cơ pháp, hồi ức ghi đậm trong tim ta". Sau khi trao cho Lục Vân một ánh nhìn khó hiểu, nàng bất chợt vụt người phi thân trở về Thiên Hỏa Động.

Lục Vân cũng phi người theo với nụ cười phiêu lãng. Giữa không, một giọng hát vang lên thanh khiết: "Thái Huyền sơn, giữa đất trời, tu chân đến bao giờ thì thành tiên? Thiếu niên tâm, ham trần duyên, cường kiếm tung hoành vì hồng nhan!". Tiếng hát lan tỏa trong tiếng mưa cùng tiếng gió, vang vọng.

Giữa rừng đêm, hai đạo quang ảnh một đỏ một tím, chớp mắt đã mất hút trong màn đêm đen đặc. Gió khẽ vi vu, vài tiếng thỏ thẻ vương vấn trong gió, múa may dưới ánh trăng, chỉ tiếc rằng... không ai nghe thấy.