Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 64: Bước Vào Thần Điện Môn

Đến khi Bắc Tiểu Lục mở mắt ra đã là chuyện của nửa ngày sau, trời đều đã tối.

Sau khi ăn hết hai viên linh đan Sinh Cơ Đan cùng Tố Thể Đan, hắn mới hoàn toàn hồi phục.

Nhưng mà lần này thu hoạch cũng rất nhiều, tu vi cũng hoàn toàn bước vào Luyện Khí viên mãn.

Thực lực cũng phải tăng thêm một hai thành.

Bắc Tiểu Lục than thở :” Di tích mở ra cũng đã nhiều ngày như vậy, cũng không biết trong đó thế nào.

Được rồi hắn vẫn cứ đợi ngày mai rồi tính tiếp, giờ nên đến giờ ăn rồi”.

Một đêm đối với Bắc Tiểu Lục trôi qua lặng lẽ bình yên

Di tích Thần Điện vị trí nằm trung tâm ngọn núi.

Hình như bất cứ thời đại nào, các thế lực đều thích chọn những ngọn núi làm nơi đặt chân.

Ban đầu, có lẽ di tích cổ này chôn sâu ở dưới mặt đất, nhưng gần mấy trăm năm gần đây, địa chấn không ngừng, liền khiến cho rất nhiều di tích cổ phủ đầy bụi lại xuất hiện dưới ánh mặt trời, hiện tại cuối cùng cũng đến lượt di tích cổ này.

Hiện tại từ đây nhìn vào, cũng chỉ lộ ra một góc.

Vừa vặn là cổng đi vào.

Từ bên ngoài nhìn vào, đường đi vào vô cùng rộng, có thể để đủ cho mấy chiếc xe lớn chạy song song.

Bắc Tiểu Lúc đi tới trước cửa di tích.

Đây là một cổng vòm do tảng đá tạo thành.

Trên đỉnh viết ba chữ Thần Điện Môn.

Hắn thoáng dừng lại một chút, sau đó nhanh đi tới, đi qua cánh cửa.

A?

Bắc Tiểu Lục phát lên một cảm giác kỳ quái.

Dường như sau khi bước vào sơn môn, hắn liền tiến vào một không gian khác.

Hắn lại nhìn lên trên núi, không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì đỉnh núi vốn có thể thấy rõ, hiện tại đã là một mảnh mơ hồ, thật giống như xa ở tận chân trời.

Hình như khoảng cách này, thoáng cái được phóng đại gấp mấy trăm ngàn lần.

Trận pháp sao?

Bắc Tiểu Lục sờ sờ cái cằm nhỏ, gật đầu.

Nếu không có trận pháp bảo vệ, cái di tích cổ này chôn ở dưới lòng đất nhiều năm như vậy, làm sao có thể còn duy trì được sự hoàn hảo như vậy? Nhìn xung quanh một chút, cây xanh, bóng mát.

Nếu không nhưu thế, làm sao mọi thứ trong đây tồn tại nguyên vẹn như vậy được.

Bắc Tiểu Lục cho ra đánh giá:” Trận pháp nơi đây có lẽ, cũng phải thuộc về trận pháp cấp tông sư.”

Hắn đi về phía trên núi.

Theo hắn từng bước đi lên, thị lực lại càng lúc càng bị hạn chế, chỉ có thể nhìn được khoảng trăm mét phía trước.

Nếu như là người bình thường, thật ra không có gì.

Dù sao sau khi đến khoảng cách này, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

Nhưng đối với Bắc Tiểu lục mà nói, điều này khó có thể tiếp nhận.

Bởi vì nếu ngoài trăm mét cao thủ đột nhiên chạy tới, vậy trong nháy mắt có thể xuất hiện ở trước mặt hắn.

A!

Bắc Tiểu Lục bỗng phát hiện một chuyện rất kinh hỉ, bên trong trận pháp, không bị quy tắc bên ngoài hưởng.

Vậy có nghĩa là tu sĩ có thể dùng phi kiếm để phi hành, không có hạn chế này tu sĩ sẽ phát huy được một trăm phần trăm chiến lực.

Đường núi rất dài, hai bên rừng rậm cũng không có gì khác lạ.

Cũng không tồn tại cổ thụ.

Sau khi đi khoảng gần hai mươi phút, cảnh vật hai bên đường núi bắt đầu biến hóa.

Vốn đều là rừng rậm, hiện tại xuất hiện những kiến trúc.

Những kiến trúc này đều tương đối nguyên thủy, có khi là tảng đá chất lên, có khi lại từ gỗ làm ra.

Bắc Tiểu Lục nhớ lại trước khi bước vào đây ba chữ “ Thần Điện Môn”, không lẽ nơi đây là di tích của một thế lực nào hay sao.

Bắc Tiểu Lục vừa có ý nghĩ vào dò xét một lượt, liền nhìn thấy có ba người từ trong một gian phòng nhỏ bằng phẳng đi ra.

Bọn họ đều lắc đầu.

Lúc nhìn thấy được Bắc Tiểu Lục, cũng chẳng biến hóa chút gì.

Nhanh chóng cùng đồng bạn đi tìm kiếm nơi khác.

Bắc Tiểu Lục không có hứng thú mở ra cuộc chiến đấu vô vị.

Hắn liền nhìn về phía ba người gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Thôi đi.

Đây đều là nơi ở của đệ tử bình thường, chắc hẳn là không có thứ gì tốt.

Hơn nữa hắn đến chậm lâu như vậy, thứ tốt chắc hẳn đều bị người khác thu hết.

Lại chờ tiếp tục di chuyển hơn hai mươi phút nữa, bắt đầu xuất hiện những tiểu lâu, lầu các, đình viện.

Nơi ở của đệ tử nội môn?

Trong lòng hắn thoáng động, bước đi về phía những kiến trúc này.

Những kiến trúc này cũng không có trận pháp bảo vệ.

Bắc Tiểu Lục dễ dàng chém bay một mảnh tường bảo vệ, đi vào.

Đây là một tòa kiến trúc hai tầng, bên trong có cả đình viện.

Chỉ có điều, cái đình viện này đã sớm hoang phế.

Ngay cả hồ nước cũng khô cạn.

Bắc Tiểu Lục ở trong phòng dạo qua một vòng, phát hiện ở đây vô cùng bừa bộn.

Cũng không biết là từ ngày xưa, hay hiện tại di tích cổ mở ra, bị bọn họ tìm kiếm qua.