Thâu Thiên

Chương 2: Cổ tích

Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 2: Cổ tích

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

Thất lạc đích sơn, mã khâu tỷ khâu

Trên tuyến đường du lịch từ núi xuống Mã Khâu Tỷ Khâu, cảnh sát giao thông địa phương đã phong tỏa con đường này, lí do là Mã Khâu Tỷ Khâu đang tiến hành một đợt khảo cổ quan trọng, bất kì ai không liên quan cũng không được phép lại gần.

Bên thành Mã Khâu Tỷ Khâu cao hơn 2000m so với mặt nước biển, 3 đệ tử nhanh nhẹn của thâu thiên hoán nhật có thắt hai khẩu súng cỡ nhỏ ở lưng đang cảnh giới quan sát xung quanh. nguồn

Vật Khất ngồi ở một mái đình không có mái che, cầm một *** bia, cuồ ha ha thưởng thức cảnh vật xung quanh.

Phong cảnh những ngọn núi xung quanh Mã Khâu Tỷ Mã rất đẹp, núi non trùng điệp, mây mù bao phủ, những đám sương mờ bay lưng chừng núi, dễ khiến người ta lầm tưởng lạc vào tiên cảnh.

Nốc một ngụm rượu lớn, Vật Khất thả nghiêng cái ***, làm cho nó rơi xuống nặng trịnh.

Hắn lần mò ám cách mang theo người, chưởng môn lệnh bài của thâu thiên hoán nhật đang ngoan ngoãn nắm trong ám cách không hề di chuyển.

Theo môn quy của thâu thiên hoán nhật môn, chưởng môn lệnh bài lúc nào chưởng môn cũng phải mang theo, không được phép rời ra. Nhưng Ngô Vọng lại không phải là một người tuân thủ môn quy, đang dẫn đệ tử trong môn đi khảo sát Mã Khâu Tỷ Khâu thì lại không muốn thêm một gánh nặng.

Hắn đưa tất cả mọi vật quan trọng cho Vật Khất, một kẻ mà chẳng biết gì về trắc địa cổ tích, trông giữ, mình thì đưa một loạt thân vệ lên xe, này đang loanh quanh ở trong đám phế tích ở Mã Khâu Tỷ Khâu.

Trong thần điện các đống hoang phế đó hơn 200m, Ngô Vọng chỉ mặc mỗi cái quần đùi đứng thẳng dậy, ho hắng nặng nề, nhổ ra một đống đờm đặc, vừa mới mưa một trận lớn, trong thần điện rất nhiều bụi, nước mưa và bùn trộn thành bùn đặc quánh, Ngô Vọng trông như một con khỉ bùn vậy.

Đánh mất chiếc máy trắc địa siêu âm, Ngô Vọng lùi lại vài bước, phi thân lên, cầm trịch một viên đá chạm hoa trông bình thường nằm ở xó xỉnh góc thần điện. Khí cụ đã tìm ra thần điện có huyền hư, với nhãn lực của và kinh nghiệm của các đệ tử thâu thiên hoán nhật môn sẽ dễ dàng phát hiện ra miếng đá đó đang đè nén một dấu hiệu quan trọng của một số cơ quan trong thần điện.

Toàn bộ Mã Khâu Tỷ Khâu đều rung chuyển, cùng với lực mà Ngô Vọng dồn lên, viên đá đó từ từ chìm vào bức tường, trong đại sảnh không có mái che ở sườn đông thần điện, trên mặt đất có hàng trăm viên đá chạm hoa lặng lẽ tách ra, nhanh chóng ẩn vào mặt đất, để lộ ra một đường vào mà 3 người có thể sánh ngang vai đi vào.

Vật Khất cầm lấy cổ kiếm có bao da cá mập, cán bằng vàng đồng, trên bao kiếm có nạm vô số hạt đá quý.

Đây bảo kiếm mà một vị cao thủ trưởng lão 3 đời của thâu thiên hoán nhật môn tiện tay lấy ra từ trong một cổ mộ ở Hổ Khâu Kiếm Trì, thân kiếm có khắc hai chữ "Long Uyên", nhưng không biết đây có phải là Long Uyên kiếm mà truyền thuyết nói của Âu Dã Tử rèn ra hay không.

Chỉ là thanh kiếm này vô cùng sắc bén, chiến đao đặc chủng bây giờ đều không được như vậy. Là truyền nhân duy nhất của Ngô Vọng, là đại đệ tử của chưởng môn đương chức phái thâu thiên hoán nhật môn, Vất Khất đương nhiên có tư cách dùng thanh kiếm này.

Và có mười mấy thanh niên "Tham lang tổ" của thâu thiên hoán nhật môn tay đang lăm lăm các loai vũ khí đứng phía sau.

Tham lang tổ là lực lượng tinh nhuệ mà sau khi Ngô Vọng tham gia thâu thiên hoán nhật môn đã dùng các phương pháp huấn luyện của quân đội huấn luyện những cô nhi nhận nuôi dưỡng mấy năm naymà thành. Dưới sự dẫn dắt của Vật Khất, Tham lang tổ nhân dịp Ngô Vọng đánh bại Thượng quan Dã và nắm quyền trong thâu thiên hoán nhật môn đã phát huy vai trò xoay chuyển càn khôn.

Tay giữ Long Uyên kiếm, Vật Khất đi vào địa đạo đầu tiên.

Đi vào chưa được mấy bước, thì Ngô Vọng quay lại, kéo theo Lạc Tiểu Bạch hậm hực lên.

Mặc trường bào trên người, Lạc Tiểu Bạch trông giống như một đại công tử đi dự đại tiệc vậy, hắn cố gắng chống đỡ: "Ta mặc bệnh ưa sạch sẽ! Đại ca, chưởng môn, Ngô đại thúc, ta ghét phải chui vào địa đạo, đừng có kéo ta đi!"

Vật Khất lặng lẽ cúi xuống làm một vốc bùn trát lên mặt Lạc Tiểu Bạch. Lạc Tiểu Bạch cứng đờ người, hắn ngẩn ra nhìn nước bùn chảy tí tách từ trên mặt xuống, rồi người hắn run bắn lên: "Vật Khất! Ngươi vong ân bội nghĩa! Ngươi quên 4 năm trước ai đã đem ngươi từ Phi châu về sao?" Cái quạt của Lạc Tiểu Bạch suýt nữa chạm được đến mũi của Vật Khất.

Vật Khất so vai nói: "Năm ngoái ở Amstedam, là ai chơi gái xong không có tiền trả, để ta phải chạy đến cứ? Ngươi mua ta về, mất 100 đô, hôm đó ta trả cho ngươi 3800, coi như là đã tính lạm phát hai năm vừa qua, ta cũng trả lại nhân tình cho ngươi rồi"

Nhìn Lạc Tiểu Bạch đang tròn mắt trợn miệng ra, Vất Khất châm biếm: "Thân là đệ nhất quạt giấy trắng của thâu thiên hoán nhật một, lại bị mấy tên Hà Lan dùng tiền chặt chém, liệt tổ liệt tông có linh thiêng nửa đêm cũng phải tỉnh dậy xử lý ngươi!"

Ngô Vọng cười hả hê, Lạc Tiểu Bạch cong môi lên rồi dậm chân, vứt quạt xuống, cởi áo khoác dài ra và bùn rũ rũ cúi đầu đi vào trong địa đạo.

Có trí thông minh quái gở biến thái, dáng người còn mỏng manh hơn cả Lạc Tiểu Bạch vốn xưa nay trông như con gái, chỉ trong vài năm mà đã lĩnh hội được toàn bộ sách vở ghi chép về ám khí cơ quan của thâu thiên hoán nhật môn, hơn nữa lại còn có sự sáng tạo. Chỉ cần hắn dẫn đường thì không có cơ quan nào làm khó được Ngô Vọng và Vật Khất.

Ngô Vọng có khả năng tập trung lãnh đạo mà năng lực tổ chức lớn, Vật Khất có được năng lực chiến đấu võ học trời cho. Nhưng người thực sự kế thừa được nghệ thuật ăn cơm của thâu thiên hoán nhật môn tổ tiên truyền lại lại là Lạc Tiểu Bạch.

Miệng thì cằn nhằn thao thở, Lạc Tiểu Bạch dẫn mọi người xuống thông đạo, dẫn dần đi vào sơn thể. Trong thông đạo có bố trí hàng ám khí mà có khả năng sát thương kinh người, nhưng Lạc Tiểu Bạch lại giải quyết nhẹ nhàng.

"Ta căm thù những hàng động sỉ nhục trí thông minh của ta!" Lạc Tiểu Bạch vừa phá cơ quan mở đường vừa lải nhải: "Vào tổ mộ của người ta, dùng bạo lực phá cửa vào, chẳng có chút dấu ấn tri thức gì cả!"

Không có ai để ý đến những gì Lạc Tiểu Bạch nói cả.

Ngô Vọng dẫn theo vài đệ tử của thâu thiên hoán nhật môn, dọc đường xem xét đèn chiếu sáng và đường thông gió. Vật Khất dẫn tham lang tổ, cẩn thận cảnh giới xung quanh. Trong di tích lâu đời này, không chừng lại có sự vật li kì cổ quái.

Đúng năm ngoái, khi họ đang ở trong một mộ huyệt ngầm của Ai Cập thì gặp phải xác ướp, Vật Khất và Tham lang tổ phải vất vả lắm mới có thể giải quyết được cái thây ma đấy.

Sự thần bí của di tích Inca không nằm ở Ai Cập, Vật Khất chuẩn bị tinh thần rút kiếm ra bất kì lúc nào.

May là ở đây không có gì bất bình thường xảy ra. Lạc Tiểu Bạch sau khi công phá hơn 64 bẫy trong cơ quan, mọi người thuận lợi vào được một cánh cửa bằng vàng ở cuối thông đạo. Đây rõ ràng là một cánh cửa làm từ hợp kim vàng bạc, bên trên có trạm trổ vô số kí hiệu thần bí.

Cánh cửa hình chữ nhật cao 20m, rộng hơn 3m, nhờ ánh đèn chiếu sáng mà cảnh cửa ánh lên sự thần bí của quầng sáng của hợp kim quý này.

Lạc Tiểu Bạch ghé vào gần cửa, dùng một thám châm chọc mạnh vào cửa.

“Vàng 6 bạc 4, độ thuần cao, lần này chỉ cần cắt hai cái cánh cửa này mang về thì chúng đáng giá lắm đấy!”

Mấy năm nay, ở thâu thiên hoán nhật môn, Lạc Tiểu Bạch đã tu luyện được năng lực giám định chính xác đến kinh người. tham châm chỉ chạm nhẹ vào mà hắn đã xác định được tỷ lệ nguyên liệu của cánh cửa, dường như là hợp kim vàng bạc thuần chất, 6 phần vàng 4 phần bạc, cánh cửa này lớn vậy, chỉ có độ dày là giống cửa bình thường, nhưng đây đã đủ là món hời lớn rồi.

Đưa tay nhận lấy một tấm kim bài có phong cách văn hóa Inca Nam Mĩ mà lại hiện ra nhiều quầng sáng nhất nhưng lại chỉ tầm cái bàn tay, Ngô Vọng nhìn cánh cửa cười nói: “Ta rất hiếu kì, cửa lớn có nguyên liệu như vậy, thì sau cánh cửa này có thể là gì đây?”

Vật Khất nhìn cánh cửa, đột nhiên rút kiếm, một vầng sáng phát ra từ bao kiếm, mang theo một âm thanh chói tai đâm thẳng vào cửa.

Vất Khất có tài năng bẩm sinh thật khiến người ta nể phục, Ngô Vọng khổ luyện 4 năm mà nội lực dường như còn gần đường như tu vi của tứ vị trưởng lão, Long Uyên kiếm lại là bảo kiếm cổ, kiếm trong như dòng nước xanh, dưới sự kích ứng của nội lực, mũi kiếm phát ra đường sáng dài hơn 3 thước đâm thẳng vào cánh cửa.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa chợt lóe lên một tia điện quang, một luồng sáng trông như một cánh tay xù xì phòng ra, đập mạnh vào Long Uyên Kiếm.

Cổ tay Vật Khất bị va đập mạnh, ống tay áo phải bỗng chốc biến thành tro bụi, cả người hắn ánh lên những tia điện quang nhỏ li ti rồi bắn ra rõ xa.

Người phải chịu đau, cảm giác như các tế bào phải chịu dòng điện áp cao đả kích, nếu không phải là nội lực của Vật Khất mạnh cầm cự được thì dòng điện đã giết chết hắn.

Lạc Tiểu Bạch đứng đó sợ quá phải lùi lại cách xa 2m, hắn hoảng hốt hô lên: “Có ma, mấy người Inca cổ chưa khai hóa mà lại phát minh ra điện cao áp sao?”

Ngô Vọng nắm chặt kim bào trên tay, hắn nhìn cánh cửa lắc đầu: “Cái lưới điện cao áp chết tiệt, đúng là trò đùa, ngượi bị đánh chết đầu tiên phải là ngươi!”

Quay đầu nhìn Vật Khất, Ngô Vọng ân cần hỏi: “Vật Khất, không sao chứ?”

Hít thở sâu một lúc, cẩn thận điều hòa khí huyết trong người, Vật Khất cắn răng đứng dậy, hắn lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là bị hao tổn 3 phần nội lực”

Nhìn Long Uyên kiếm trên tay, không hổ là danh kiếm thượng cổ, bị dòng điện đánh vào mà thân kiếm không có gì khác biệt, chỉ là tự nhiên có thêm một màu lam u ám nữa, giống hệt như màu của điện quang lúc nãy.

Thử cử động chân tay, Vật Khất cắn răng nói: “Sư phụ, phải dùng đến Kim bài rồi, cánh cửa này, e là cổ quái nganh lũ thây ma kia”

Ngô Vọng chau mày, hắn nắm chặt kim bài cẩn thận tiến lại gần cánh cửa.

Kim bài là vài tháng trước đệ tử của thâu thiên hoán nhật môn vô tình có được từ một bảo tang tư nhân ở Nam Mĩ. Với con mắt sắc sảo của đệ tử thâu thiên hoán nhật môn thì kim bài này dù là chất liệu hay là những hoa văn kí tự được khắc trên đó đều có giá trị lớn.

Thế là tấm kim bài đó thuận lợi về với thâu thiên hoán nhật môn, theo nghiên cứu kì công của các chuyên gia chữ cổ và sử cổ đại trong môn phái thì theo chỉ dẫn để lại trên kim bài thì bọn Ngô Vọng mới đến được đây.

Đầu mối trên kim bài đúng là không trêu ngươi người ta, chưa nói những cái khác, chỉ riêng cánh cửa có thể phát ra điện cao áp đã đáng lắm rồi, vì vậy những thứ ẩn giấu trong cánh cửa này càng đáng cho người ta kì vọng hơn.

Vận khí vô cùng cẩn thận bảo vệ bàn tay phải, Ngô Vọng nhét tấm kim bài vào chính giữa cái mặt nạ đang cười ha ha trên cửa.

Kim bài vừa nhét vào thì cánh cửa sáng chói lên, Ngô Vọng lùi lại sau khoảng 30m, cánh cửa nặng nề mở ra, để lộ ra một không gian lớn mang ánh sáng lạ kì.

Ngô Vọng nói: “Lần này phát rồi!”

Vật Khất trợn tròn mắt, trân trân nhìn các vật ở bên trong.

Lạc Tiểu Bạch nghển cổ lên, lẩm bẩm: “Từ huyền phù? Thần tiên? Tiên nhân? Không ảo đến thế chứ?”

Chưa nói xong thì phía sau địa đạo có 2 luồng ánh sáng xanh lùa tới.

Có mấy tiếng nổ nhỏ, 4 luồng sáng đó quét một vòng, trừ Ngô Vọng, Vật Khất, Lạc Tiểu Bạch, còn các đệ tử khác đều vong mạng.

Hàng chục cột máu bắn lên, hàng chục cái đầu người lăn lông lốc đầy đất.