Thâu Thiên

Chương 46: Chạy trốn

Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 46: Chạy trốn

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

"Chạy!"

Từ trong sơn động lao ra, Yên Bất Quy lập tức hét lớn một tiếng. Những võ giả đang ở bên ngoài sơn nhai đang điên cuồng chém giết với man nhân nhao nhao chạy về bên này, theo sát đám người của Yên Bất Quy lấy Vật Khất làm trung tâm xông ra ngoài.

Trải qua sự càn quét của Bạo Viêm phù, Xích Hỏa Bạo Viêm tiên, kinh qua hơn chục đợt mưa tên, chiến sĩ man nhân còn có thể đứng dậy ở hiện trường không quá tám trăm người. Mà võ giả còn có thể không chút hao tổn rút lui đại khái còn trên dưới ba trăm. Man nhân tất nhiên là tử thương thảm trọng, võ giả lần này vào sơn lâm phối hợp với tuần phong ti chấp hành quân vũ cũng bị thương tổn kha khá.

Liễu Tùy Phong dưới sự dìu đỡ của hộ vệ, lảo đảo chạy về phía trước. Vừa chạ vừa nhìn chằm chằm vào ba khối bia đá ở trên vai Vật Khất, mắt như sắp phun ra lửa. Lô Khúc Uyên tay thủ sẵn một thanh chủy thủ, mấy lần không nén được muốn đâm vào hậu tâm của Vật Khất, nhưng nhìn đám người Yên Bất Quy, lại nhìn Lô Thừa Phong lúc nào cùng bảo vệ cạnh Vật Khất, Lô Khúc Uyên đột nhiên không có gan đó.

"Đáng chết, công đầu bị hắn cướp mất rồi!" Lô Khúc Uyên hạ giọng nói với Liễu Tùy Phong.

sắc mặt của Liễu Tùy Phong rất khó coi, y nắm chặt quyền đầu, chi mong trời cao giáng xuống một đạo thiên lôi, đánh chết Vật Khất. Y hậm hực quay đầu lại thì kinh hãi phát hiện ra thi thể của Liệt Hỏa quân đang nằm ở chỗ cách đó không xa, cả người bị phủ một lớp băng mỏng, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Thân thể đột nhiên run lên, Liễu Tùy Phong suýt nữa thì ngã ra đất.

Lão Đồng Yêu bị trọng thương, xương cột sống gãy nát, nếu không có kỳ tích xảy ra thì lão cả đời này sẽ là phế nhân. Liệt Hỏa quân cùng mạc danh kỳ diệu chết ở đâ quay về biết ăn nói thế nào với phụ thân Phủ Dương quân của y đây? Lúc trước với thân phận và quyền thế của phụ thân y, trong gia tộc cấp tiên thiên được cung phụng cũng chỉ có ba bốn người mà thôi, y khó khăn lắm mới mời được hai tu luyện giả cấp tiên thiên thai tức ra ngoài làm việc ình.

"Xong rồi!" Liễu Tùy Phong sắc mặt trắng bệch, thân hình hoàn toàn không còn khí lực, phải dựa mấy hộ vệ đỡ y chạy.

Vật Khất cảm thụ được ác ý của Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Uyên, hắn vừa khênh ba khối bia đá chạy như điên về phía trước vừa quay đầu lại, nhe răng cười với hai người. Liễu Tùy Phong ngây ngốc nhìn thi thể của Liệt Hỏa quân, không có bất kỳ phản ứng gì với nụ cười của Vật Khất, Lô Khúc Uyên thì sợ hãi giấu chủy thủ đang thủ sẵn trong tay ra sau lưng.

Vật Khất ánh mắt lạnh đi, khóe miệng nhếch lên, đường cong của môi biến thành đao phong nguy hiểm.

Đoàn người chạy như điên về phía trước, mấy trăm chiến sĩ man nhân ở phía sau rống giận lao về bên này. Mấy man nhân thú võ bị trọng thương từ trong đống thi thể bò ra, cả người bốc lên sóng khí quỷ dị giống như lửa, thúc phát một chút tinh lực cuối cùng đuổi theo. Tiếng trông sát trong sơn lâm càng lúc càng gần, càng lúc càng dày đặc, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng chim chóc từ trong rừng truyền ra.

Bỏ chạy, bỏ chạy, đám người Vật Khất nhanh chóng xuyên qua bãi cát mà Lô Thừa Phong bố trí Thái Bạch Kim Đao trận.

Mấy trăm chiến sĩ man nhân đã đuổi tới, trên đầu đột nhiên biến thành tối lại, một đàn kên kên to lớn có lông vũ màu máu phát ra tiếng kêu bén nhọn, từ trong rừng cây ở đằng xa bay tới đỉnh đầu của mọi người. Cánh của mỗi một con kên kên giang ra, dài khoảng bảy tám trượng, trên lưng kên kên là điểu man nhân thân thể nhỏ bé, đang kéo cung chuẩn bị công kích.

"Khởi trận!" Yên Bất Quy gầm lên: "Chạy qua được đám điểu man này, chúng ta sẽ nắm chắc sáu phần sống sót rời khỏi đây!"

Lô Thừa Phong hét dài một tiếng, đột nhiên cắn đầu lưỡi, một dòng máu phun ra, chuẩn xác đánh lên trên trận thung chôn trong bãi cát. Dùng tinh huyết của mình thôi động đại trận, ba căn trận thung cỡ hồ là lập tức lóe lên ánh sáng tráng chói mắt, trên mặt đất phun ra Thái Bạch Kim Tinh chi khí dạng hơi nước dày đặc. Thái Bạch Kim Tinh chi khí mà đại trận lần này tụ tập lại cực kỳ đậm đặc, so với đại trận lần trước bố trí ở phủ điển quan thì dày đặc hơn gấp trăm lần.

Hai tay liên tiếp dẫn động ấn quyết, Lô Thừa Phong nhanh chóng toàn lực phát động đại trận. Hơn nữa gã dùng phương thức mạnh nhất tự hủy trận cơ, trong nháy mắt thúc phát ra tất cả năng lượng trong ba cây trận thung. Ba cây trận thung nổ ra một phiến cường quang khiến người ta mù mắt, rồi đột nhiên nổ tung.

Thái Bạch Kim Tinh chi khí ở trên mặt đất chất đống cao ba thước phát ra tiếng binh khí sát thép đụng nhau chói tai, mấy ngàn thanh loan đao hình trăng khuyết to như bàn tay bằng không ngưng hiện. Lô Thừa Phong lại một lần nữa phun ra một ngụm máu, hay tay phất vào không trung, mấy ngàn thanh loan đao đồng thời phát ra tiếng rít sắc nhọn, xé rách không khí, giống như là mưa sao băng nghịch thiên hành địa, mang theo vô số đạo hàn quang bắn lên không.

Tiếng nhục thể bị xé rách không ngừng truyền tới, hơn năm trăm con kên kên cỡ lớn vừa xông tới đỉnh đầu mọi người bị Thái Bạch Kim đao chém vào đầu. Thái Bạch Kim Tinh chi khí, là khí chí cương chủ sát trong thiên địa, sắc bén vô cùng, không gì cản được. Khoảng ba trăm con kên kên ngay lập tức bị loan đao đâm xuyên cơ thể, loan đao gào rít chém đứt thân thể to lớn của kên kên, kích xuyên cả thân thể của điểu man nhân trên lưng chúng.

Chim hót người gào, trên không trung vô số mưa máu rải xuống, hai mắt Lô Thừa Phong đỏ bừng chỉ vào vô số loan đao trên không trung, quát: "Liệt!"

Chính nghe thấy một tiếng vang của sát thép xộc lên trời, hơn ngàn loan đao đồng thời nổ tung, hóa thành hơn chục vạn đạo hàn quang to như hạt đậu chém loạn xạ khắp trời. Những con kên kên và điểu man nhân còn lại bị hàn quang đánh cho thành cái sàng, đồng dạng hét lên rồi từ trên không trung rơi xuống, tất cả kên kên và điểu man nhân rõ ràng là không sống được.

Hàn quang dày đặc giống như một trận mưa đá đột nhiên ập tới, mang theo tiếng rít sắc nhọn từ trên trời cao bán xuống, toàn phương vị bao phủ mấy man nhân thú võ và khoảng tám trăm man nhân đang đuổi theo phía sau, bãi cát rộng hơn một dặm đều nằm dưới sự che phủ của hàn quang, những man nhân đó căn bản là không có chỗ nào để tránh, bọn họ cũng không thể né tránh. Giáp da thì và thiết giáp thô lậu không thể nào cản được sự xâm tập của hàn quang, những man nhân này cơ hồ trong nháy mắt bị đánh thành tương thịt.

Tiếng gào khóc thê lương từ trong sơn nhai ở phía sau truyền ra, không lâu sau, từ bên trong hang động mà đám Vật Khất vừa xông rồi, không thể đếm nổi là có bao nhiêu già trẻ lớn bé của man nhân cầm các loại binh khí thô lậu giết tới. Những hài đồng nam nhân vừa biết chạy, những lão nhân man nhân già cả đã hành động không tiện ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi xông ra khỏi hang động, đuổi theo bọn Vật Khất.

Chỉ có điều, bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng làm bộ truy kích, tốc độ chạy của bọn Vật Khất cực nhanh, những lão nhược này làm sao mà đuổi được họ? Nhưng cỗ khí oán độc phát ra từ trên người những lão nhược này khiến cho bọn Vật Khất ở ngoài mấy dặm giống như là có kim châm vào lưng, cả người khó chịu vô cùng.

Tự bạo trận thung, trong nháy mắt kích sát mấy trăm kên kên và điểu man nhân trên lưng chúng, Lô Thừa Phong cười to ba tiếng, đang định tiếp tục chạy thì hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống, liên tục thổ ra mấy bụm máu mới dùng toàn lực khu động Thái Bạch Kim Đao trận tự hủy trận cơ, khiến cho uy lực của đại trận vốn có thể kéo dài mấy tháng trong nháy mắt bạo phát ra, chân khí trong cơ thể Lô Thừa Phong sớm đã tiêu hao sạch sẽ, tinh huyết tổn thất càng thảm trọng hơn.

Lúc này trước mắt gã hoa lên, chân khí trong cơ thể trống rỗng, nào còn có sức mà chạy?

Vật Khất ôm lấy Lô Thừa Phong vác lên vai, tay trái của hắn án vào hậu tâm của Lô Thừa Phong, chậm rãi rót huyết khí tinh túy mà hắn vừa mới hấp thu, nhưng chưa có cơ hội, cũng không có thời gian để hấp thu này vào trong thân thể của Lô Thừa Phong. Lô Thừa Phong chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, tinh hoa khí huyết to lớn không ngừng rót vào thân thể, hai mắt gã đột nhiên biến thành sáng như sao, cả người thoáng cái đã đầy lực lượng.

"Diệu quá!" Lô Thừa Phong không khỏi khen: "Vật Khất, đây là pháp môn gì vậy, thực sự là diệu vô cùng."

truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm

Vật Khất bĩu môi, quát khẽ: "Câm miệng, ta dùng tinh khí của bản thân để bổ sung tiêu hao cho ngươi, đương nhiên là diệu rồi!"

Lô Thừa Phong lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, gã rất phối hợp hấp thụ tinh hoa khí huyết vào trong cơ thể, chậm rãi điều tức vận khí, nhanh chóng bổ sung tiêu hao của mình. Dưới sự trùng kích của tinh huyết khí huyết mà Vật Khất rót vào, hai mạch Nhâm Đốc và mấy quan khẩu trọng yếu trên kỳ kinh bát mạch làm vướng bận Lô Thừa Phong mấy năm, khiến gã không thể nào đột phá được đều mơ hồ lỏng ra.

Sự cuồng hỉ tràn ngập trong lòng Lô Thừa Phong, gã mơ hồ cảm thụ được thiên địa linh khí ở xung quanh cơ thể đang chậm rãi dung nhập vào người mình, đây là cảnh tượng mà chi cảnh giới tiên thiên mới có được. Gã dứt khoát không để ý tới chuyện bên ngoài nữa, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào trong cơ thể, gã không ngừng hồi phục chân khí, phối hợp với nhiệt lưu từ lòng bàn tay của Vật Khất truyền tới trùng kích mấy quan khẩu cực kỳ trọng yếu, cách tuyệt hậu thiên và tiên thiên.

Vật Khất khênh Lô Thừa Phong và ba khối bia đá, giống như là một làn khói chui vào rừng cây.

Yên Bất Quy huýt lên mấy tiếng, hai tay tùy ý vung ra bốn phía, hơn ba trăm võ giả đi sát sau gã dưới sự đái lĩnh của thuộc hạ tuần phong ti chia thành mười đội, nhanh chóng tản ra. Yên Bất Quy dẫn bảy thuộc hạ, dân Vật Khát, Lô Thừa Phong và đám người Liễu Tùy Phong theo đường cũ nhanh chóng chạy về phía trước.

Đối với cách làm phân tán mọi người của Yên Bất Quy, những người có mặt ở đây không ai có ý kiến gì. Cho dù là dùng đầu gối để nghĩ cùng hiểu, chia ra làm mấy đội ngũ, hi vọng trốn thoát của mọi người sẽ nhiều hơn, nếu không mọi người ở cùng nhau thì mục tiêu quá lớn, hơn ba trăm người ở trong rừng tuyệt đối không thể nào thoát khỏi sự truy sát của man nhân.

Tiếng trống sát dồn dập ở phía sau từ xa truyền tới, tiếng kèn bén nhọn vang lên không ngớt, giống như là cả núi rừng đều rung chuyển.

Yên Bất Quy vừa dẫn mọi người chạy vừa nói khẽ: "May mà khi tới đã quét sạch những bộ lạc ở ven đường, nếu không trên đường vệ, bị những man nhân ở trong những thôn đó cản trở, chúng ta chắc chắn chết ở đây."

Một sở thuộc của tuần phong ti chép miệng một cái, cười khổ nói: "Nghe động tĩnh này, sợ rằng hơn chục bộ lạc man nhân lớn khác ở gần đây toàn bộ được huy động rồi. Ai bảo chúng ta lấy đi mấy cái bia đá này của chúng? Những man tử đó chính là coi bảo bối này thành quà tặng của thiên thần."

Yên Bất Quy cười lạnh, nói: "Bảo vật của thiên địa, ai có đức thì người đấy giữ. Những man tử này cũng xứng để hưởng thụ những bảo vật này à? Mọi người nhanh lên một chút, chỉ cần có thể rời khỏi núi rừng, hiến ba khối bia đá này lên, đại tướng quân nhất định sẽ trọng thưởng! Phong địa một quận đó, tới lúc ấy sẽ luận công phân thưởng."

Yên Bất Quy lại một lần nữa nhắc tới phần thưởng một quận, Lô Thừa Phong, Liễu Tùy Phong, Lô Khúc Uyên ai nấy mát đều sáng lên. Một quần của triều Đại Yên, lần này cướp được bia đá đen, người mang lại tác dụng lớn nhất là Lô Thừa Phong và Liễu Tùy Phong. Vật Khất đang khênh bia đá là môn khách của Lô Thừa Phong, mà hộ vệ tinh nhuệ do Liễu Tùy Phong dẫn tới là theo sát họ xông vào trong hang động, càn quét đám man nhân cuối cùng.

Những võ giả được gọi tới từ thành Tiểu Mộng chính là sắm vai cổ động, đối với họ mà nói, thưởng vàng đã là tốt lắm rồi. Phần thưởng một quận, cho dù là cùng Yên Bất Quy và đám người của tuần phong ti chia phần cũng là một khối thịt béo.

Liễu Tùy Phong đột nhiên hét to một tiếng, y tung người nhảy lên, tóm về phía ba khối bia đá đen ở trên lưng Vật Khất.

"Vật Khất, công lao là của mọi người, ngươi đừng hòng nuốt trọn."