The Gaia Project – Dự Án Gaia

Chương 5: Trao đổi Phần 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

+++Moonlight Castle – Khu số 1 ~ Evil Labyrinth – Phòng số 1+++

Theo tầm mắt Frantz, người đầu tiên bước ra cánh cổng dịch chuyển là Garrett, tiếp theo đó là Arthur.

"Tôi đến thăm ngài đây hội phó, mặc dù tôi đã nghĩ là phải đến thăm mộ ngài mới đúng."

Khi Frantz vừa chạm mặt Garrett thì cũng là lúc gã nhận được "lời chào hỏi thân thiện" từ gã ta.

"Ăn nói thế với người thức dậy sớm hơn mình đấy à? Phắn về cổng dịch chuyển rồi quay lại đây chào lại đi!"

Frantz nhướng mày nói, ban đầu gã định chúc mừng tên Garrett kia vì vừa thức dậy, chỉ là chưa kịp chúc mừng thì đã bị lời chào hỏi quá mức "thân thiện"kia làm tụt hết cảm xúc, thế nên, gã cũng chỉ có thể "thân thiện" lại cho phải phép mà thôi.

"Gì cơ? Muốn thằng này cho cuộc đời ngài hội phó ngắn lại luôn không?"

"Ồ hố... cứ việc, đó là nếu chú có đủ khả năng làm vậy không mà thôi"

Frantz vừa nói vừa cười khiêu khích.

"Vậy thì chúng ta làm một trận luôn cho nóng chứ nhỉ?"

Trên tay phải Garrett bỗng xuất hiện một thanh kiếm dài có cán kiếm màu vàng và chuôi đen nhánh, phần lưỡi của thanh kiếm này vô cùng kì lạ khi một bên thì lại vô cùng sắc bén, một bên thì lại cũ kĩ và đầy những vết mẻ ở phần lưỡi kiếm. Còn tay trái thì xuất hiện một con dao đen bóng, phần lưỡi dao hơi cong lên trên và tạo ra một loại cảm giác bất an khi nhìn vào.

Và tên của cặp vũ khí đó là [Espada] và [Grandia].

Garrett lùi chân trái về phía sau một bước, hơi cúi đầu xuống, đồng thời cánh tay giữ thanh [Espada] duỗi thẳng, chĩa hướng mũi kiếm đến trước người Frantz, còn cánh tay đang giữ [Grandia] thì bắt chéo qua vai.

Đây chính là nghi thức chào đặc trưng của Garrett dành riêng cho một trận đấu một chọi một khi vẫn còn ở thế giới game.

Để đáp lại lời khiêu chiến kia, trên tay trái Frantz cũng xuất hiện thanh [Remorse], chỉ là gã không làm bất cứ nghi thức cầu kì nào cả, mà chỉ đơn thuần giữ lấy thanh kiếm, dùng tay còn lại ngoắc ngoắc như muốn nói "Nhào vô".

*Haizz... lại thế nữa rồi.*

Thấy hai tên kia lại bắt đầu gây sự với nhau, Arthur chỉ có thể lắc đầu thở dài trong lòng, rồi nhanh chóng thực hiện công việc "trông trẻ" như mọi khi, đứng ra ngăn cả hai lại.

"Thôi nào, dù hai cậu có đánh nhau nữa thì kết quả vẫn sẽ là một trận hòa như mọi khi thôi, kẻ địch sắp tiến vào nơi này rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị tinh thần đi chứ. Trên hết... chúng ta đang nằm dưới sự quan sát của những [Guardian], ít nhất thì chúng ta cũng phải cư xử sao cho ra dáng một vị chủ nhân trong mắt họ, đúng chứ?"

Nghe vậy, Frantz và Garrett chỉ im lặng đứng nhìn nhìn Arthur.

Nhưng sự im lặng kia rất nhanh kết thúc khi Garrett khẽ chặc lưỡi "Tch" một cái, thu hồi nghi thức khiêu chiến, mất hứng nói."Xem như tớ nể mặt cậu, không thì hôm nay con Vampire dởm kia biết thế nào là mùi "đất mẹ êm đềm" rồi!"

Nghe vậy, Frantz liền cười khẩy đáp trả.

"Ấy... câu đó phải để anh đây nói mới —— *Crốp*... "

Gã chưa kịp nói hết thì ngay lập tức dừng lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nghiêm giọng nói.

"Kết giới đã bị phá hủy, chúng đến rồi."

Khi Frantz vừa dứt lời, một tiếng "Xoẹt" tựa như một thứ gì đó vừa bị xé rách vang vọng khắp phòng số 1.

Cách vị trí của họ một khoảng xa, cánh cửa ánh sáng đã xuất hiện, cùng với tiếng "Groooooo..." vang lên từ phía trong.

Cả ba lập tức nhìn về phía âm thanh phát ra.

Bước ra từ đó là con quái vật mà Arthur và Garrett thấy trên tấm gương tại phòng 41, thứ này có bốn con mắt, kích cỡ to gấp vài lần người bình thường và giữa cổ nó có một cái ổ khóa gắn liền với ba sợi dây xích lớn.

Ngay sau đó là những tiếng bước chân vang lên một cách đều đặn.

Từ cánh cửa ánh sáng bước ra mười, hai mươi, bốn mươi... hai trăm kẻ toàn thân được trang bị những bộ áo giáp sáng loáng đầy hoa mĩ, bắt mắt, trên tay chúng còn cầm đủ loại vũ khí khác nhau, và đứng xếp thành một hàng ngũ ngay ngắn chỉnh tề.

Từ khi bước vào nơi này, bọn chúng đã sớm phát hiện ra sự hiện diện của nhóm ba người Frantz, chỉ là chúng không chủ động tấn công họ, mà chỉ cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của họ.

"Frantz, nếu tớ nhớ không lầm chúng gồm hai trăm lẻ bốn tên, một con quái vật cỡ lớn, và hai con quái vật không rõ nguồn gốc, đúng chứ?"

Khi Arthur xem xét số lượng kẻ địch, thấy không ổn, liền hỏi.

"Ừm... mà cậu không nhất thiết phải hỏi tớ đâu, nhìn đi."

Frantz chỉ hướng ngón tay về phía hàng ngũ kẻ địch.

Nhìn theo hướng mà Frantz chỉ, thắc mắc của Arthur ngay lập tức được giải đáp khi hàng ngũ kia tách ra làm hai tạo thành một đường đi cho 6 thân ảnh khác.

Người đi đầu chính là kẻ mặc bộ áo giáp xám đen tay cầm thanh đại kiếm khắc hình đầu rồng vừa khiêu khích Arthur qua [Eye Of Labyrinth].

Đi ngay phía sau hắn là một kẻ mặc một bộ áo giáp lẫn mũ giáp trông khá cũ kĩ, trên tay kẻ này cầm một thanh cự kiếm có đính ba viên ngọc tỏa ra hào quang vàng, nâu và trắng.

Tiếp theo là một kẻ có mái tóc vàng, trông khá ưa nhìn, hắn mặc trên mình một bộ trang phục tu sĩ, sau lưng hắn ta là hai con quái vật cao khoảng 2m, toàn thân đầy lông lá và có khuôn mặt một bên là người, một bên là khỉ.

Cuối cùng là tên pháp sư đeo mặt nạ vàng có hình mặt cười, cầm trên tay cây quyền trượng hình đầu thú quái dị đã phát hiện ra việc bọn chúng đang bị theo dõi qua [Eye Of Labyrinth] lúc trước.

Ngay khi thấy căn phòng, Theodore liền đảo mắt nhìn xung quanh, hoàn bỏ qua sự hiện diện của nhóm ba người Frantz đang đứng ở phía xa kia, lúc này hắn đang cảm thấy vô cùng khó hiểu.Sau khi hắn và những thuộc hạ đặt chân vào lối đi được bao trùm trong sương mù kia, vượt qua rất nhiều loại bẫy ảo ảnh, đến khi gặp một kết giới phòng thủ cao cấp chắn trước một cánh cửa ánh sáng khổng lồ thì hắn đã nghĩ rằng khi vượt qua kết giới đó, bước vào cánh cửa ánh sáng kia, thì sẽ thoát khỏi những loại bẫy ảo ảnh đang làm chậm bước tiến của hắn. Và việc tiếp theo sẽ là leo lên những tòa tháp cao chọc trời mà hắn thấy khi vừa đến rừng Krimore.

Nhưng không ngờ sau khi hắn lệnh cho thuộc hạ điều khiển Mad Victor phá hủy kết giới chặn đường, bước vào cánh cổng ánh sáng kia thì lại bị đưa đến căn phòng khổng lồ này.

Và nó khiến hắn tự hỏi:

*Một căn phòng có kích cỡ khổng lồ như thế này có thể chứa được hàng trăm người, thậm chí cả những con quái vật to lớn cũng không thành vấn đề, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng, rốt cuộc thì nơi này được tạo ra để làm gì?*

Trong khi Theodore vẫn đang chìm trong suy nghĩ, thì Salvodore ở một bên chỉ tay vào thanh kiếm nằm trong vỏ đang được giữ trên tay trái của Frantz, thì thầm với hắn.

"Thưa đại thiếu gia, thanh kiếm trên tay người trông như một vị quý tộc kia đang cầm chính là thứ có sức mạnh vượt qua thanh kiếm của ngài Alexander!"

Khi đến căn phòng này, Salvodore thắc mắc vì sao con hầu và tên quản gia kia không xuất hiện như lần trước mà lại là ba kẻ hoàn toàn xa lạ, nhưng khi hắn thấy thanh kiếm có chuôi màu xanh đen nằm trong bao kiếm trên tay của gã quý tộc kia, thì hắn ngay lập tức nhận ra đó là thứ khiến cho con Donox bị giết. Về phần thanh kiếm kì lạ và con dao đen của tên đeo mặt nạ chỉ có hai hốc mắt để nhìn kia thì Salvodore hoàn toàn không cảm thấy gì đặc biệt từ chúng cả, còn gã tóc cam mặc áo choàng học giả trông giống như một vị pháp sư đứng bên cạnh tên đeo mặt nạ thì lại hoàn toàn không có bất kì thứ gì trên tay, nên Salvodore hoàn toàn không đếm xỉa tới hai kẻ này.

"Ồ?"

Theodore bỏ qua việc nghĩ ngợi lung tung, chuyển hướng tầm mắt đến ba kẻ ở phía xa kia, nhưng phần lớn là tập trung sự chú ý lên vũ khí trên tay gã quý tộc kia.

"Ta thấy đó cũng chỉ là thanh vũ khí bình thường mà thôi, làm sao ngươi biết nó mạnh hơn thanh kiếm của cha ta?"

Theodore thắc mắc hỏi sau một hồi nhìn vào thanh kiếm kia.

"Thiếu gia không nên xem thường vào khả năng cảm nhận Mana của một pháp sư, dù cho lượng Mana tỏa ra từ vũ khí của gã quý tộc kia đã được niêm phong lại trong vỏ kiếm, nhưng cũng không thể qua mắt được khả năng cảm nhận Mana của tôi, tôi có thể khẳng định món vũ khí đó chứa đựng một nguồn Mana cực kì khổng lồ, vượt xa cả thanh kiếm của ngài Alexander, hắn ta nhất định là một Uncrowned Kings!"

Salvodore không chút do dự đáp.

Nghe vậy, Theodore nhíu nhíu mày nhìn vào khuôn mặt gã quý tộc, lắc đầu.

"Ngươi lầm rồi, kẻ kia không phải là Uncrowned Kings."

"Hả? Ý đại thiếu gia là..."

"Ta đã từng thấy qua chân dung của tất cả Uncrowned Kings, tính luôn cả hai kẻ đứng sau hắn thì không ai trong số chúng giống bất cứ Uncrowned Kings nào cả. Nhưng... nếu ngươi nói vũ khí kẻ kia có sức mạnh vượt qua cả thanh kiếm của cha ta, thì hắn ta rất có thể là chủ nhân của tòa lâu đài này.""Chủ... chủ nhân của nơi này?"

"Đúng vậy!"

Dù Theodore có chút thất vọng khi đây không phải nơi cư ngụ của một Uncrowned Kings, nhưng đẳng cấp của tên quý tộc trước mặt hắn chắc chắn cũng không hề kém cạnh Uncrowned Kings một chút nào cả, thậm chí vượt xa.

Một con mồi hoàn toàn xứng đáng để săn giết.

Còn về phần Salvodore và Edmond thì lại mang đầy một bụng nghi vấn, theo những gì bọn hắn phỏng đoán lúc trước thì vị chủ nhân của nơi này phải là một trong số 7 Uncrowned Kings và đang phải chịu sự điều trị đặc biệt từ việc sử dụng cấm thuật. Nhưng giờ đây phỏng đoán của bọn hắn đã sai lệch hoàn toàn, và điều này khiến trong đầu bọn hắn bắt đầu xuất hiện vô số những phỏng đoán khác nhau về lai lịch của gã quý tộc kia và tòa lâu đài kì quái này.

Theodore thì lại không nghĩ nhiều đến như vậy, hắn hít một hơi thật sâu, cắm thanh đại kiếm xuống đất, nhìn thẳng vào ba kẻ phía xa, nói với giọng rất lớn.

"Ta tên là Theodore Lorde Natsinas, thống lĩnh của đội "Iron Knight", và cũng là con trai trưởng của công tước Alexander Lorde Natsinas thuộc đế quốc Warden, các ngươi có thể đơn giản gọi ta bằng Theodore. Còn người mặc giáp phía sau ta là phó chỉ huy của đội Iron Knight – Rombentoz Jesumis, vị pháp sư và vị tu sĩ đứng cạnh Rombentoz là thân cận của cha ta, đồng thời cũng là đại diện của ông ấy – Salvodore và Edmon Eric"

...

Thấy ba tên kia không có chút phản ứng nào cả, Theodore liền thấy kì lạ, nếu là bình thường, cho dù có là những Uncrowned Kings hay bất cứ kẻ nào đi chăng nữa, khi nghe đến cụm từ "đế quốc Warden" mà hắn vừa nói, ít nhiều thần sắc cũng sẽ có chút thay đổi khi biết chúng đang đối đầu với một thế lực khủng khiếp như thế nào. Nhưng ba kẻ này lại hoàn toàn hờ hững trước những gì hắn nói, cứ như là thế lực của hắn hoàn toàn không có nổi một chút cân nặng nào trong mắt chúng vậy.

Điều này làm cho Theodore cảm thấy có chút khó chịu, nhưng hắn liền tiếp tục:

"Nếu ta đoán không lầm thì vị quý tộc đây chắc hẳn là chủ nhân của tòa lâu đài này, đúng chứ? Nếu đúng là như vậy thì... mục đích mà chúng ta đến đây ngày hôm nay là có "một thứ" muốn trao đổi với ngài, liệu ngài có thể bỏ ra một chút thời gian chứ? À mà... ta nên xưng hô với ngài như thế nào cho phải phép nhỉ?"

"..."

Tuy loại ngôn ngữ mà bọn chúng sử dụng hoàn toàn không phải bất kì loại ngôn ngữ nào thuộc về thế giới game hay thế giới thực, nhưng nhóm ba người Frantz vẫn hiểu những gì chúng nói vô cùng rõ ràng. Đó cũng là nhờ một chức năng ẩn vô cùng đặc biệt dành riêng cho việc giao tiếp mà bất cứ người chơi nào cũng có – [Perfect Translate] (Phiên dịch hoàn hảo), dù là ai hay một thứ nào đó nói một loại ngôn ngữ có "dị" tới mức nào đi nữa, miễn là nó có ý nghĩa thì chức năng này sẽ tự động phiên dịch thứ ngôn ngữ kia trước khi truyền đạt đến họ, và ngược lại, ngôn ngữ của họ cũng sẽ được tự động phiên dịch khi truyền đạt đến đối phương.

*Đế quốc sao...*

Khi Arthur nghe hai từ kia, cậu ngay lập tức liên tưởng đến một quốc gia lớn mạnh có tầm ảnh hưởng rộng lớn về phương diện quốc tế, sở hữu lãnh thổ vô cùng rộng lớn và trên hết là có thể thống trị lẫn chi phối được nhiều chủng tộc khác nhau, và tên Theodore kia lại còn là con trai trưởng của một vị công tước.*Nếu nói quyền lực của vua là cao nhất, thì quyền lực của một vị công tước lại ngang ngửa với con vua, nói chính xác hơn là ngang ngửa với một vị hoàng tử... rắc rối rồi đây.*

Nếu bây giờ họ hành động bất cẩn, thì chẳng khác nào kéo đến một đống rắc rối mang tên "cực kì nguy hiểm" vào người.

Chính vì vậy, Arthur liền nhỏ giọng nói với Frantz.

"Cố gắng tránh tạo ra xung đột với chúng, và cho chúng biết càng ít về chúng ta càng tốt."

Nghe vậy, Frantz – người vốn im lặng từ đầu đến giờ cũng hiểu ẩn ý sau câu nói của Arthur, gã liền sử dụng giọng điệu trịnh trọng đáp lại lời chào hỏi từ Theodore.

"Hân hạnh được gặp mặt, ta là Frantz Kruger, và ta cũng thật lấy làm vinh dự nếu ngài thống lĩnh Theodore có thể đơn giản gọi ta bằng Frantz. Người đeo mặt nạ đứng phía sau ta là Garrett Morgan, còn người đứng cạnh Garrett là Arthur S. Maxwell, họ đều là thân cận của ta."

Nói tới đây, Frantz hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục, chỉ là giọng điệu trịnh trọng ban nãy đã mang theo một chút lạnh lùng.

"Như những gì ngài thống lĩnh Theodore vừa nói lúc trước, ta đúng là chủ nhân của này —— không biết hôm nay thống lĩnh Theodore và "những người bạn" của ngài đến đây là muốn trao đổi "thứ" gì?"

Đúng như những gì Theodore nghĩ, kẻ tên Frantz kia chính là chủ nhân của nơi này, hắn nhanh chóng đáp lại.

"Vậy ra tên của nơi này là ... quả là một cái tên hay... chỉ tiếc là "nó" chính là thứ ta muốn dùng để trao đổi."

Như vừa nghe được một cái gì đó vô cùng nực cười, Frantz không nhịn được mà bật thốt lên "Gì cơ?".

Đối với Frantz, không phải là một tòa lâu đài khổng lồ đầy tối tăm và lạnh lẽo, mà là căn nhà ấm cúng được tạo nên từ tâm huyết và công sức của toàn bộ thành viên [Elite Entities]. Nhưng những lời mà tên Theodore kia nói không khác nào xem – căn nhà của họ như một món hàng hóa rẻ tiền cả.

Arthur ở đằng sau Frantz khi nghe câu nói kia thì sắc mặt vẫn chẳng có chút thay đổi nào, vẫn là vẻ lạnh lùng vô tâm vốn có, cứ như chẳng có chuyện gì có thể lay chuyển được cậu vậy, còn Garrett thì khuôn mặt đã bị chiếc mặt nạ che đi, nên không tài nào thấy được biểu cảm trên khuôn mặt gã, chỉ có sự im lặng đến mức đáng sợ.

"Ngài Frantz không có gì phải bất ngờ cả, vùng đất này vốn thuộc quyền sở hữu của đế quốc Warden, và bất cứ thứ gì thuộc đất đai của đế quốc, thì đế quốc có toàn quyền quyết định, ngài phải cảm thấy bản thân thực sự may mắn và vinh dự khi vẫn còn được yêu cầu trao đổi mới đúng."

Theodore thản nhiên đáp.

Những lời kia ngay lập tức khiến lông mày Frantz khẽ nhướng, gã mỉm cười hỏi.

"Vậy, nếu thực hiện cuộc đổi chác này, ta nhận được gì?"

Tuy mặt thì cười, nhưng giọng điệu của Frantz lúc này đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo đến thấu xương."Ngài Frantz sẽ được vinh dự "nhận một cái chết êm ái" do chính tay ta ban tặng, còn toàn bộ những kẻ ở tòa lâu đài này sẽ được vinh dự trở thành tôi tớ phục vụ dưới trướng vị tân chủ nhân là cha ta – Công tước Alexander Lorde Natsinas! Nếu chúng không chịu quy phục, thì ta không cần nói chắc ngài cũng biết kết cục của chúng rồi nhỉ?"

Theodore ném một cái nhìn mỉa mai về phía Frantz, đáp lại với sự tự tin tuyệt đối.

Nét cười trên mặt Frantz càng ngày càng đậm, gã tiếp tục hỏi một lần nữa.

"Vậy... nếu ta từ chối thực hiện cuộc đổi chác này thì sao?"

Theodore cười gằn, hắn cầm lấy chuôi thanh đại kiếm, rút mạnh lên, chĩa thẳng về phía Frantz, nói.

"Thế thì ngài sẽ ước rằng mình chưa bao giờ thốt ra những lời đó ngay từ lúc đầu!"

Theo sau hành động đó, toàn bộ những Iron Knight đồng loạt giơ cao vũ khí hét lớn "Ohhhhhhhhhhhhh", rồi ngay lập tức thủ thế sẵn sàng lao lên theo lệnh bất cứ lúc nào.

"Nào Frantz, trả lời ta, ngươi có thực hiện cuộc trao đổi này hay không?"

Kính ngữ từ Theodore đã biến mất, thay vào đó là giọng điệu ra lệnh cùng với chiến ý ngùn ngụt hướng thẳng đến Frantz.

Nhưng trái với mong đợi của Theodore, tất cả những gì gã Frantz kia làm là quay sang nói gì đó với hai tên phía sau mà chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.

"Ây dà, tớ đã cố gắng thân thiện hết sức rồi, nhưng rõ ràng là bọn chúng ngay từ đầu đã không hề muốn để chúng ta sống..."

"Vậy quyết định của cậu là gì?"

Mặc dù là hội trưởng nhưng Arthur không đưa ra bất kì quyết định nào, mà chỉ chờ đợi câu trả lời từ Frantz, vì ngay từ khi cậu đưa Frantz và Penelope đến nơi này, cậu đã nói với Frantz rằng "Nếu tình hình trở nên xấu đi thì cậu có toàn quyền quyết định", vì vậy, dù cho Frantz có đưa ra một quyết định vô lí đến đâu đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ làm theo.

Đây cũng chính là cách mà Arthur thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của mình với những người đồng đội.

"Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là chúng ta phải tiếp đãi những "vị khách" một cách "chu toàn" rồi."

Frantz cười nói với Arthur, rồi quay sang hỏi Garrett.

"Còn chú thì sao?"

"Heh... hỏi thừa, dĩ nhiên phải cho chúng thấy "lòng mến khách" của chúng ta rồi!"

Garrett cười thâm hiểm đáp.

"Vậy thì... Arthur sẽ xử lý tên phó chỉ huy, còn thằng thống lĩnh thì cứ để Frantz Kruger này "chăm sóc đặc biệt", về phần chú thì lo hai tên đại diện của công tước Lexa gì gì đó với lũ còn lại được chứ?"

"Ấy... chú cứ khéo đùa, mấy đứa lâu la kia sao mà đủ để giải trí ngài Garrett ta đây chứ, đổi vai diễn đi!"

Garrett biết con Vampire chết dẫm này đang muốn sút gã ra rìa, rồi cùng Arthur độc chiếm "hàng ngon" một mình, dĩ nhiên gã không hề có ý định nhả "hàng" dễ dàng như vậy."Đùa gì nào, nhìn thấy tên phó chỉ huy Rombentoz kia chứ, nhìn hắn vậy thôi chứ có khi còn lợi hại hơn gã Theodore kia nhiều, mà mấy tên khủng cỡ đó chỉ có Arthur mới cân nổi thôi, chú làm gì có cửa."

Frantz cũng không hề có ý định nhường nào trong đầu cả.

"Hờ... nếu nhìn vào trang bị của cả hai, thì đến thằng đần cũng biết kẻ nào mạnh hơn rồi."

Garrett tiếp tục phản bác.

"Đúng là trang bị của gã Theodore đó nhìn thế nào cũng hơn hẳn tên phó chỉ huy Rombentoz kia, nhưng trang bị chỉ là nhân tố phụ thôi, quan trọng là kinh nghiệm chiến đấu đã được tích lũy qua năm tháng kìa! Gã Theodore kia dù nhìn thế nào cũng là một thằng công tử bột trói gà chưa chặt mà thôi, thử nhìn bộ giáp của tên Rombentoz kia xem, tuy cũ kĩ nhưng lại đầy chiến tích, nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ hắn ta mạnh hơn gã Theodore kia nhiều!"

"Miệng lưỡi vẫn dẻo dai như ngày nào nhỉ? nhưng anh đây rất tiếc phải nói cho chú biết rằng..."

Cứ như vậy mà một tràng võ mồm dưới dạng thì thầm to nhỏ về vấn đề "ai mạnh hơn ai" giữa Frantz và Garrett bắt đầu, dường như họ chẳng coi tình hình hiện tại là chẳng có gì to tát cả.

"FRANTZ KRUGER!!!!"

Theodore tức giận gầm lên.

Ngoài Rombentoz ra thì đây là lần thứ hai có kẻ cả gan xem thường hắn, đã vậy kẻ này còn ở một cấp độ hoàn toàn khác, không những bỏ ngoài tai những lời hắn nói, lại còn thoải mái trò chuyện với hai kẻ phía sau, dù chúng có chết cũng không thể hết tội.

Frantz nghe thấy Theodore gọi tên mình đúng lúc gã cũng vừa hoàn thành cuộc khảo sát ý kiến nho nhỏ của mình, gã cũng vui vẻ xoay người lại phía hắn ta, cười nhạt trả lời.

"Thứ lỗi, thứ lỗi, ta quên béng mất là thống lĩnh Theodore đang rất nóng lòng chờ đợi câu trả lời của ta nhỉ? Đã vậy, câu trả lời của ta là..."

Nét cười trên khuôn mặt Frantz đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự uy nghiêm của một vị chủ nhân thực thụ.

"Lũ ô hợp các ngươi còn đứng đấy làm gì? Lên hết một lượt đi! Bằng không, tất cả các ngươi sẽ CHẾT!"

Lời nói không nhanh, cũng không chậm, nhưng lại mang theo một luồng uy áp khủng bố đến mức khiến tinh thần những kẻ địch trước mắt gã phải run lên.

Theodore cũng cảm nhận được luồng uy áp khủng bố kia, hắn cười phá lên trong hưng phấn, nắm chặt thanh đại kiếm trên tay, dốc toàn lực lao tới, gầm lên.

"NẾU NGƯƠI ĐÃ MUỐN, THÌ TA SẼ CHO NGƯƠI TOẠI NGUYỆN! TẤT CẢ NGHE LỆNH TA – GIẾT!"

Câu lệnh vừa dứt, Salvodore, Edmod, Rombentoz, những IronKnight và cả những con quái vật cũng đồng loạt lao lên như vũ bão.

Thấy kẻ địch đã bắt đầu hành động, Frantz trầm giọng nói.

"Chúng ta cũng nên bắt đầu "tiếp khách" thôi nhỉ?"

Ầm...

Rồi một tiếng nổ vang lên khi những lời kia vừa dứt.

Thân ảnh Frantz đã hoàn toàn biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện ở khoảng cách xa với tư thế lao đi như một mũi tên, còn vị trí mà gã đứng lúc trước đã bị trũng xuống vì một cước cực mạnh."Tch... chưa gì đã dùng [Dash] (Lướt) phóng đi rồi, tính một mình giành hết ánh hào quang sao, đâu có dễ như vậy!"

Với hai tay nắm chặt [Espada] và [Grandia], Garrett cũng chuẩn bị lao theo.

"Đợi đã!"

Nhưng ngay lập tức bị lời nói của Arthur làm khựng lại.

"Chuyện gì nữa đây hội trưởng?"

Garrett cụt hứng nói.

"Phiền cậu bảo vệ tớ được chứ? Tớ có ý này, nhưng cần phải có sự trợ giúp của cậu."

"Hả? Đùa nhau hả? Không phải nói chơi đó chứ? Arthur S. Maxwell mà lại cần "bảo vệ" á?"

Garrett hỏi như một cái máy phát thanh biểu hiện cho sự ngạc nhiên như chưa từng được ngạc nhiên của gã.

"Nhìn tớ giống đang đùa lắm sao?"

Arthur nhíu nhíu mày đáp.

"Ấy, dĩ nhiên là không rồi, nhưng mà bọn chúng đông như thế, tớ cũng không biết chúng mạnh yếu ra sao, nên tớ không thể đảm bảo tuyệt đối mình có thể giữ chân toàn bộ bọn chúng được, chi bằng để tớ đổi với Fran..."

Gã kịp nói hết câu, thì đã bị Arthur ngắt lời bằng giọng lành lạnh.

"Đổi gì cơ?"

Chỉ một câu nói kia thôi, ngay lập tức khiến Garrett vội vàng nuốt ngược trở lại những gì mình sắp nói tiếp theo, vì gã biết, "ngài hội trưởng đáng kính" này dù là game hay ngoài đời thực lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng vô tâm với mọi thứ, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Hiện tại, trong mắt Garrett đang nhìn thấy một loại sát khí vô hình đang tỏa ra từ Arthur, như muốn nói rằng "Ý kiến nữa là chết!".

"Ôhôhôhô... đổi? Đổi gì cơ chứ? Cứ để mọi thứ cho Garrett này lo – [Ghost] (Tốc hành)."

Toàn bộ cơ thể Garrett dần dần trở nên mờ nhạt rồi nhanh chóng lao đi với tốc độ cực nhanh mà không hề tạo ra một tiếng động.

*...Tính trẻ con của tên khỉ này đúng là chẳng thay đổi chút nào.*

Thấy Garrett "đánh bài chuồn" với tốc độ không tưởng, Arthur chỉ có thể lắc đầu thầm mắng.

Rồi cậu khẽ cất giọng.

"Giờ thì..."

Ánh mắt Arthur quét qua toàn bộ kẻ địch.

"Cuộc chiến chính thức bắt đầu – [Challenge: Dying Moonlight] (Thử thách: Ánh trăng chết chóc)."

Phụp.........

Âm thanh như một ngọn nến vừa bị thổi tắt vang vọng xuyên suốt toàn bộ căn phòng, và thứ còn sót lại sau âm thanh kia chính là bóng đêm bao trùm lấy toàn bộ.

Một màn này khiến Theodore nhướng mày lên, lập tức ra lệnh "DỪNG LẠI".

Như mong đợi, tất cả thủ hạ của hắn đều dừng lại, tay nắm chặt vũ khí, bày ra tư thế phòng thủ không chút rối loạn, chứng tỏ sự dày dạn về trận mạc của từng cá thể.

"THẮP SÁNG TOÀN BỘ NƠI NÀY CHO TA!"

"RÕ!"

Toàn bộ thủ hạ của Theodore đồng thanh nhận lệnh.Ngay sau đó, những ma pháp ánh sáng được xướng lên dưới hình dạng những quả cầu ánh sáng soi sáng xung quanh họ.

Nhưng...

Những quả cầu ánh sáng kia ngay sau khi vừa xuất hiện, vẫn chưa kịp soi sáng thì giống như bị một thứ gì đó nuốt chửng, từng cái từng cái một biến mất không rõ tung tích, dù cho họ có sử dụng những loại ma pháp ánh sáng khác nhau thì kết quả cũng chỉ có một.

Bóng đêm.

"Chuyện quỉ gì..."

"Không thể nào..."

"Chuyện này làm sao có thể..."

...

Những giọng nói mang theo sự hoang mang từ những Iron Knight bắt đầu vang lên, tuy họ là những hiệp sĩ sở hữu sức mạnh một địch một trăm, nhưng khi tầm nhìn của họ hoàn toàn bị vô hiệu hóa, dù họ có mạnh đến đâu, thì cũng chỉ như cá nằm trên thớt mà thôi.

Thấy cảnh này, khuôn mặt Theodore lập tức trầm xuống.

Đối với một thống lĩnh như hắn, thì việc chiến đấu với kẻ địch ẩn nấp trong bóng đêm không có ảnh hưởng quá lớn, lão già Rombentoz kia cũng vậy. Nhưng vấn đề chính là những người còn lại, đây là lần đầu tiên họ gặp loại hình chiến đấu như thế này, khi mà đến cả người bên cạnh cũng gần như không thể thấy nổi, thì chỉ cần tạo ra một sự rối loạn nho nhỏ, cũng đủ để khiến toàn bộ đội hình bị phá vỡ.

Chỉ cần khai thác điểm này, việc giết sạch bọn họ quả là dễ như trở bàn tay.

*Những kẻ này quả thực không phải loại đơn giản.*

"Rombentoz, sử dụng thanh kiếm của ngươi đi."

Theodore tiếp tục đưa ra chỉ thị.

"Rõ!"

Theo lệnh, Rombentoz nghiêm người, dùng hai tay giữ lấy thanh cự kiếm trước ngực, sau đó năng thanh cự kiếm chĩa thẳng lên trời, niệm tên một ma pháp.

[Light Of The Protector] (Ánh sáng của người bảo vệ)

Viên ngọc trắng từ thanh cự kiếm bắt đầu sáng lên.

Lấy Rombentoz làm trung tâm, một cột ánh sáng bảo vệ không lồ cao 6m xuất phát từ thanh cự kiếm bao phủ lấy họ.

Ngay khi [Light Of The Protector] được kích hoạt, ánh mắt của Rombentoz lại không thể nào giấu nổi sự khó tin.

[Light Of The Protector] vốn là một trong những ma pháp ánh sáng cực mạnh được những pháp sư mạnh nhất đế quốc Warden tạo ra và được lưu giữ trong viên ngọc trắng tại thanh cự kiếm của ông, muốn phá giải ma pháp này hầu như là điều bất khả thi.

Nhưng lúc này, vùng bảo vệ được tạo ra từ cột sáng đang bị bóng tối nuốt chửng với một tốc độ khủng khiếp.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ma pháp [Light Of The Protector] đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt mất.

"Không có khả năng!"

Rombentoz thốt lên.

"Phế vật!"

Mặt Theodore đen lại, hắn quay người lại, dùng chân đạp mạnh vào giữa ngực Rombentoz.

Dù bị bao phủ trong bóng đêm, nhưng bấy nhiêu đó chẳng hề ảnh hưởng gì tới độ chính xác từ cú đạp của Theodore.Tiếp đó là thanh "Crétttt" do sự va chạm của kim loại vang lên.

Tuy Rombentoz được trang bị giáp trên toàn thân, nhưng loại giáp ông mặc hiện tại chỉ là đồ bỏ đi mà Theodore ném cho ông trước khi tiến tới nơi này, hoàn toàn không có chút công dụng phòng thủ nào cả. Còn cú đạp của Theodore thì hoàn toàn không phải là cú đạp của một người bình thường, nó mạnh đến mức khiến phần giáp trước ngực ông vỡ nát thành nhiều mảnh, khiến ông lãnh trọn cả cú đạp mạnh kinh khủng kia.

Nhưng...

Dù cho giáp ngực có vỡ nát đi chăng nữa, thân hình Rombentoz vẫn không suy suyển một chút nào, cứ như một ngọn núi khổng lồ vậy.

"Xin tha thứ cho sự vô dụng của tôi, thưa đại thiếu gia."

Dù cho bị sỉ nhục lẫn đả thương, Rombentoz vẫn nghiêm giọng nhận tội.

Ngay lúc đó, Salvodore bỗng dưng lên tiếng.

"Thưa đại thiếu gia, tôi có một giả thuyết, nếu không thể xua tan bóng tối, chi bằng hòa làm một với nó?"

Những lời kia như là một chiếc chìa khóa giải đố cho câu hỏi hóc búa, Theodore vui mừng nói.

"Vậy đành phải nhờ vào tài năng của ngươi rồi."

"Ngài quá khen rồi – [Dark Eyes]" (Đôi mắt bóng tối)

Cái đầu thú kì dị trên cây quyền trượng của Salvodore bắt đầu phát ra ánh sáng màu tím chói lóa.

"Tất cả hãy nhìn vào quyền trượng của ta, ma pháp này sẽ có hiệu lực cho đến khi ta hủy nó hoặc bị giết, mong mọi người hãy bảo vệ ta."

Nghe vậy, Theodore gật đầu "Được" rồi hắn và toàn bộ những người còn lại đều nhìn vào thanh quyền trượng.

Khi nhìn vào cây quyền trượng kia, trong đôi mắt của họ lóe lên ánh sáng màu tím rồi nhanh chóng trở về bình thường.

Đến khi ánh sáng tím tỏa ra từ cây trượng biến mất, đó cũng là lúc bòng đêm tưởng chừng như vĩnh hằng kia cuối cùng cũng biến mất, để lộ ra khung cảnh thực sự.

Căn phòng trống rỗng trước kia đã hoàn toàn biến mất.

Và thứ đầu tiên đập vào mắt bọn hắn là một bãi đất trống khổng lồ không có điểm kết. Nơi này hoàn toàn bị bao phủ bởi bầu trời đêm đen kịt, thứ ánh sáng duy nhất có thể thấy được chính là từ một mặt trăng bé nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong những đám mây đen.

Ngay lúc bọn hắn vẫn chưa kịp bàng hoàng với sự thay đổi chóng mặt này, đã ngay lập tức trở nên hoảng hốt khi thấy Frantz thình lình xuất hiện trước Theodore với tư thế hơi hạ người xuống, tay cầm kiếm giơ cao về phía sau.

"Chào mừng ngươi đến với của ta, và vĩnh biệt!"

[Spiral Stinger]

Chiếc thập tự giá màu đỏ được khắc họa hai bên bề mặt thanh [Remorse] phát ra ánh sáng chói lóa.

Không chút do dự, Frantz dùng toàn lực đâm tới.

Shiegzzzzzzzzzzzz....

Âm thanh điếc tai được tạo ra từ lực ma sát giữa thanh [Remorse] và không khí vang lên.Theodore vốn không hề lơ là cảnh giác ngay từ đầu, đòn tấn công bất ngờ này của Frantz vốn không nằm ngoài phán đoán của hắn, nhưng thứ tốc độ đâm tới nhanh tới mức khủng khiếp kia lại hoàn toàn nằm ngoài những gì hắn có thể đoán được.

Đó cũng là lúc Theodore hoảng hốt dùng toàn bộ sức lực nghiêng người để tránh nhát đâm chí mạng kia.

Thế nhưng——.

[Delay Movement] (Trì hoãn cử động)

Một ma pháp được xướng lên.

Vào khoảnh khắc Theodore nghe thấy [Delay Movement], cơ thể hắn ngay lập tức cứng lại, toàn thân cảm giác như đang bị một bàn tay khổng lồ chụp lấy.

Dù chỉ là một khoảnh khắc khựng lại đó, Theodore đã thấy hai kẻ khác thình lình hiện ra cách đó không xa.

Hai kẻ đó không ai khác chính là Arthur với hai ngón tay phát ra ánh sáng mờ ảo chỉ thẳng về phía hắn, và Garrett giữ chặt vũ khí thủ thế đứng chắn phía trước Arthur như một người bảo vệ.

Chính Theodore cũng không thể nào tin nổi, bộ giáp của hắn vốn đã có khả năng phòng thủ lẫn kháng lại ma pháp vô cùng đặc biệt, cho dù có vô số pháp sư mạnh mẽ dưới trướng cha hắn cùng lúc thi triển những ma pháp khống chế, nguyền rủa, tấn công... cao cấp lên người hắn cũng hoàn toàn vô dụng. Vậy mà giờ đây, hắn lại bị trúng ma pháp không chế từ một tên pháp sư vô danh, và sắp phải đối mặt với từ thần.

"KHỐN KIẾPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPP!!!!!!!!"

Theodore gầm lên, nếu hắn không lao lên đầu tiên vì quá tự tin vào khả năng của bản thân và bộ giáp trên người, thì mọi chuyện có lẽ đã khác —— giờ đây, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn mũi kiếm kia đâm tới trước ngực mình.

Bỗng, một thân ảnh to lớn của Rombentoz với hai tay giữ chặt thanh cự kiếm phòng thủ ngang ngực thình lình xuất hiện đứng chắn trước người hắn ta.

Theodore không phải là người duy nhất cảnh giác với mọi thứ xung quanh, Rombentoz cũng vậy, ngay khi ông thấy Frantz thình lình xuất hiện, trực giác và kinh nghiệm của một chiến binh lão luyện đã nói cho ông biết rằng "Người này nhắm vào Theodore một cách tự tin như vậy, không phải là ngu ngốc, mà chắc chắn đã có sự chuẩn bị".

Và ông đã đúng, chính vì vậy mà ông là người duy nhất có thể phản ứng lại với tình huống ngàn cân treo sợi tóc này nhanh hơn bất cứ ai khác.

Ruỳnh......

Sự va chạm giữa hai thanh kiếm vang lên.

Tưởng như đã thành công đỡ được nhát đâm chí mạng kia, nhưng Rombentoz đã lầm.

Tất cả những gì mà ông cảm thấy tiếp theo chính là hai cánh tay truyền đến một cơn đau buốt như bị xé ra từng mảnh, rồi mọi thứ bắt đầu xoay tròn.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Toàn bộ giáp tay của Rombentoz ngay lập tức vỡ nát, ngay sau đó cả ông lẫn Theodore đều bị thổi bay đi hai hướng khác nhau theo một đường xoắn ốc, đụng trúng vô số những hiệp sĩ trên đường bay, khiến chúng văng đi một khoảng xa thì mới dừng lại."Cái... mới một chiêu thôi mà đã như vậy rồi ư?"

Thấy một màn này, ánh mắt Frantz không giấu nổi sự bất ngờ.

Khi [Challenge: Dying Moonlight] được kích hoạt, Garrett đã nhanh chóng bắt kịp với gã, sau đó là Arthur. Rồi sau đó gã và Garrett bắt đầu nghe Arthur phổ biến kế hoạch nên đánh như thế nào, vì những lợi ích mà [Challenge: Dying Moonlight] mang lại ngoài sự thay đổi địa hình cho toàn bộ phòng số 1 ra thì còn có ba loại ma pháp đặc biệt khác cũng được kích hoạt.

Đầu tiên là [Gloomy Present] (Hiện tại tăm tối), có khả năng khiến tầm nhìn của những kẻ địch giảm mạnh.

Thứ hai là [Absolute Darkness] (Bóng tối tuyệt đối), một trong những loại ma pháp có khả năng nuốt chửng ma pháp ánh sáng hay còn được biết đến như loại ma pháp của thần thánh, và cũng là điểm yếu chí mạng với một Vampire như Frantz, đồng thời cũng là ma pháp có thể vô hiệu hóa [Gloomy Present].

Nếu là bình thường, Frantz chắc chắn Arthur sẽ không dùng thử thách này để đối đầu với kẻ địch. Nhưng vì Arthur biết ma pháp ánh sáng là thứ có thể dễ dàng dùng để giết gã, nên thử thách này mới được kích hoạt. Và có vẻ như đây là một sự lựa chọn đúng đắn, vì hầu hết toàn bộ kẻ địch đều có thể dùng ma pháp ánh sáng.

Và cuối cùng là [Bless Of The Dying Moonlight] (Phước lành từ ánh trăng chết chóc), một loại Buff (Phép có lợi) cho phép giảm đi một nửa thời gian thi triển một kĩ năng bất kì của những thành viên thuộc [Elite Entities].

Cả ba loại ma pháp đặc biệt này đều có tầm ảnh hưởng trong phạm vi toàn bộ phòng số 1, và sẽ tồn tại cho đến khi người kích hoạt Challenge là Arthur dừng Challenge này lại.

Nhờ vậy, cả ba liền quyết định làm một cuộc đột kích giết tên thống lĩnh Theodore kia.

Trước khi hành động, Garrett đã dùng kĩ năng ngụy trang cao cấp nhất là [Mass Hide] (Giấu mình tập thể) lên cả ba để chắc chắn rằng phía kẻ địch không thể phát hiện ra họ mà không mất quá nhiều thời gian để thi triển. Vì cả bọn biết dù sớm hay muộn chúng cũng sẽ phát hiện ra cách duy nhất để phá giải [Absolute Darkness] lẫn [Gloomy Present] là dùng những ma pháp tương đồng với chúng, hay còn được biết đến như những loại ma pháp bóng tối, hoặc trong trường hợp xấu nhất là trong bọn chúng có kẻ quen với việc chiến đấu trong bóng tối.

Chính vì vậy, Frantz mới có thể tiếp cận Theodore rồi sử dụng [Spiral Stinger] – một trong số những kĩ năng của Class Sword Master mà gã ưa thích nhất, nhưng [Spiral Stinger] có một điểm trừ là không mạnh lắm, bù lại [Spiral Stinger] lại có thời gian thi triển rất ngắn, đặc biệt là khi đi kèm với [Bless Of The Dying Moonlight], tốc độ thi triển có thể xem như không tưởng, và còn có Arthur ở gần đó còn sử dụng một trong những ma pháp khống chế đơn mục tiêu cực mạnh là [Delay Movement], cùng với Garrett đã niệm sẵn lên người kĩ năng Self–Buff (Phép có lợi dành riêng cho bản thân) là [Thunder Step] (Bước chân sấm sét), sẵn sàng lao tới hỗ trợ gã với tốc độ của một tia sét bất cứ lúc nào nếu gã bị đánh trả, rồi cả hai sẽ nhanh chóng rút về bên Arthur với tốc độ nhanh nhất, sau đó cả ba sẽ lập tức rút lui khỏi nơi này bằng [Gate] của Arthur để suy nghĩ đối sách tiếp theo sau khi biết được thực lực của tên thống lĩnh.Đây vốn dĩ chỉ là một chiến thuật thăm dò mà thôi. Khi bọn họ vẫn chưa có bất kì thông tin về đối thủ của họ, chuẩn bị sẵn trong đầu một kế hoạch thăm dò có thể dễ dàng tiến lẫn lùi là tốt nhất.

Nhưng dù có mơ Frantz cũng không tin nổi là một chiêu này đã khiến cả tên thống lĩnh, phó chỉ huy lẫn những kẻ khác đều bị thổi bay một cách dễ dàng như vậy.

Nếu là thế giới game trước đây, [Spiral Stinger] chỉ có thể thổi bay một người chơi khi Level của họ thua kém gã một khoảng cách cực lớn mà thôi, nhưng khi họ có Level ngang hoặc gần bằng với gã thì lại khác. Lúc đó, cho dù gã có dùng [Spiral Stinger] với một người chơi tộc Human hay bất cứ người chơi có chủng tộc khác có cấp độ thấp hơn gã thì cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện [Spiral Stinger] có thể thổi bay những người chơi đó, nếu họ đỡ được thì chỉ bị khựng lại hoặc bị đẩy lùi lại một khoảng nhỏ là cùng.

"... Nếu chiêu đó mà trúng thì... không lẽ... chúng ta đánh giá bọn chúng quá cao rồi sao?"

Frantz lầm bầm một mình, chẳng thèm để ý đến xung quanh.

Lúc này, Salvodore và Edmond, bao gồm toàn bộ những hiệp sĩ khác thì ngẩn người ra, cứ như chuyện vừa xảy ra trước mắt bọn chúng chỉ là ảo giác vậy, nhưng bọn chúng rất nhanh nhận ra đó không phải là ảo giác, đồng loạt sợ hãi lùi lại với tốc độ nhanh nhất có thể, giữ một khoảng cách xa với Frantz.

Đối với bọn chúng, Rombentoz Jesumis – một chiến binh có sức mạnh được xếp thứ chín trong số mười chiến binh mạnh nhất giải đấu hoàng gia, lại dễ dàng bị thổi bay chỉ bởi một chiêu duy nhất. Thậm chí cả Theodore – vị thống lĩnh đã sở hữu sức mạnh vượt qua cả Rombentoz cũng không phải ngoại lệ.

Loại kĩ năng chiến đấu khủng bố cỡ này, hoàn toàn vượt khỏi giới hạn chịu đựng của cơ thể con người...

Ngay lúc đó, trong số những hiệp sĩ bị Rombentoz và Theodore đụng trúng, trong lúc chật vật cố gắng đứng dậy, một người sợ hãi thốt lên.

"Qu–, quái vật..."

Và hắn đã vô tình thốt lên cái suy nghĩ trong lòng của tất cả những kẻ còn lại.

Bất kể là nhìn từ đâu, người tên Frantz Kruger này trông không khác gì một người đàn ông trưởng thành bình thường cả, nếu hắn là một chiến binh, một người luyện tập không ngừng luyện tập để có một thân thể cường tráng, thì có thể hiểu được. Thế nhưng hắn hoàn toàn không giống chiến binh một chút nào cả, mà giống như một vị quý tộc được ăn sung mặc sướng cả đời, chẳng có một chút lo lắng nào về tương lai.

Nhưng với cái loại kĩ năng chiến đấu khủng khiếp mà hắn vừa phô diễn kia, thì chỉ có thể dùng từ "quái vật của quái vật" để hình dung.

Đó là sự thật không thể chối cãi.

Cho dù chúng là những kẻ đã quá quen đối mặt với vô số hiểm nguy, sống sót qua bao trận chiến, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp phải một loại tồn tại còn đáng sợ hơn cả những con quái vật thực sự ở một nơi như thế này.

"Ku–, kuhahahaha... dù là ở đâu đi chăng nữa, thì vẫn có kẻ gọi ta là "quái vật"... thật sự là hoài niệm mà!"

Frantz cười lớn đến mức để lộ ra hai chiếc răng nanh dài bất thường của mình khi có kẻ vô tình nhắc lại danh hiệu mà những người chơi khác đặt cho gã khi vẫn còn ở thế giới game .Sau khi [Elite Entities] thành lập được 2 năm, khi gã, Tinas và Minet đang chiến đấu với một con Boss hiếm, thì bọn họ bị 50 người chơi chủ lực của Guild đứng Top 3 ẩn nấp ở gần đó PK cướp Boss. Và Frantz chính là người đã một mình một ngựa cầm chân 50 người chơi đó cho đến khi Tinas và Minet giết được Boss, nhặt toàn bộ Item (Vật phẩm) rồi rút lui. Tuy ngăn chặn họ thành công, nhưng gã cũng phải trả giá bằng mạng của mình. Nhưng nhờ vậy, mỗi khi một người chơi nào đó nhắc đến tên Frantz Kruger, thì họ chắc chắn sẽ nói gã là một con "quái vật" mà bất cứ ai cũng không nên đối đầu một mình, và biệt danh đó khiến gã trở nên vô cùng nổi tiếng trong một khoảng thời gian rất dài.

"Dh–, Dhampire..."

Salvodore và Edmond sợ hãi thốt lên khi thấy nụ cười kia của Frantz, tất cả những kẻ còn lại cũng đều rùng mình khi nghe thấy từ "Dhampire" kia.

Dhampire là một chủng tộc được sản sinh ra từ sự kết hợp giữa một Human và một Vampire. Hay nói đúng hơn Dhampire là một Vampire không thuần chủng, và cũng là một chủng tộc vô cùng hiếm gặp, vì Dhampire thường bị chính cha mẹ mình giết ngay từ khi mới chào đời.

Vì là một Vampire không thuần chủng, tuổi thọ trung bình của họ chỉ gấp 2 đến 3 lần Human, sự lão hóa do tuổi tác cũng vì đó mà chậm hơn, và sức mạnh của Dhampire cũng thua kém Vampire thuần chủng rất nhiều, nhưng đó vẫn không phải là thứ sức mạnh mà một Human bình thường có thể đối đầu.

Điều đặc biệt nhất về Dhampire chính là họ không hề có những điểm yếu chí mạng của Vampire, nhưng lại có những điểm yếu chí mạng của Human.

Qua cuộc chạm trán giữa Donox với tên quản gia và con hầu trước đó thì bọn hắn đã nghĩ rằng chủ nhân tòa lâu đài này vốn không phải là kẻ thuộc tộc Human, và suy nghĩ đó đã đúng, nhưng bọn hắn lại không thể nào ngờ được kẻ mà bọn hắn đang đối mặt lại có thân phận là Dhampire – một chủng tộc hiếm gặp đến như vậy.

Như vậy, có thể suy ra rằng kẻ tên Frantz này không thuộc vào loại Dhampire bị mồ côi từ bé, mà là loại được nuôi nấng. Và tòa lâu đài, thanh kiếm trên tay hắn ta và tất cả những loại báu vật nơi này chứa đựng rất có thể là của cha và mẹ hắn để lại, và họ tuyệt đối không phải là những kẻ có thân phận bình thường.

Còn gã pháp sư Arthur vừa thi triển ma pháp khống chế mạnh mẽ đến mức có thể khóa lại toàn bộ cử động của đại thiếu gia mà không cần sử dụng quyền trượng kia thì tuyệt đối không phải là một Human.

Vì bọn hắn là những kẻ thuộc tộc Human nên hiểu rất rõ.

Không như những chủng tộc khác, Human là chủng tộc có lượng Mana bẩm sinh ít ỏi nhất, hoàn toàn không đủ để thi triển ma pháp, và cũng là chủng tộc duy nhất không thể hấp thụ lượng Mana từ tự nhiên để gia tăng lượng Mana ít ỏi của bản thân, nếu một Human muốn sử dụng ma pháp thì họ phải trải qua rất nhiều nghi thức rắc rối và những câu chú ngữ dài dòng vô cùng phức tạp, trong khi những chủng tộc khác có thể thoải mái thi triển ma pháp mà chẳng cần phải làm như vậy.

Có thể nói rằng tộc Human vốn không có tài năng để sử dụng ma pháp.

Nhưng khi quyền trượng xuất hiện trong tay một Human, thứ có thể lưu giữ một lượng lớn Mana trong nó đồng thời giúp họ gia tăng lượng Mana còn thiếu hụt của bản thân, họ đã có thể bỏ đi những nghi thức và những câu chú ngữ phiền phức để trực tiếp sử dụng ma pháp, đó cũng là lúc mà những pháp sư Human đã hoàn toàn sánh ngang với những pháp sư của những chủng tộc khác, thậm chí vượt xa.Còn về tên đeo mặt nạ mặc giáp kia, tuy không phô diễn bất kì thứ gì, nhưng hắn ta đã là thân cận của một Dhampire thì tuyệt đối cũng không phải Human.

Qua những manh mối này, bọn hắn chắc chắn rằng toàn bộ những kẻ cư ngụ ở nơi này đều không phải là Human, mà rất có thể là một nhóm những kẻ bị trục xuất từ những chủng tộc khác được Dhampire tên Frantz Kruger kia cứu giúp.

Bỗng, từng lời nói rõ ràng của Frantz đi vào tai Salvodore và những kẻ còn lại từng chữ, từng chữ một.

"Các ngươi có vẻ như hiểu nhầm gì đó về chủng tộc của ta rồi nhỉ? Mà vậy cũng được... quan trọng là... những ma pháp mà các ngươi vừa sử dụng lúc trước, chúng rất giống với những loại ma pháp mà ta biết. Là ai đã dạy chúng cho các ngươi? Một kẻ nào đó từ đế quốc Warden à? Hay là một ai khác? À mà cũng chẳng quan trọng lắm, ta chỉ cần —— giết hết tất cả các ngươi, sau đó biến từng tên một thành lũ quái vật cấp thấp hỏi cũng được"

Tuy không hiểu lắm những gì gã Frantz kia nói, nhưng khi nghe đến đoạn "giết hết tất cả các ngươi, sau đó biến từng tên một thành lũ quái vật cấp thấp", thì trái tim chúng cảm giác như vừa bị một thứ gì đó nhọn hoắc đâm xuyên qua, và cái cảm giác đó khiến người ta buồn nôn, cho dù là kẻ có ý chí kiên định nhất, cũng không phải ngoại lệ.

Chạy.

Đó là những gì xẹt qua tâm trí chúng, nhưng không một kẻ nào có thể di chuyển nổi, hay nói đúng hơn, chúng sợ hãi đến mức dù chỉ nhích một bước nhỏ chúng cũng không dám.

"GAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!"

Bỗng một tiếng hét chứa đầy sự giận dữ vang lên.

Kẻ vừa được Rombentoz cứu lấy một mạng – Theodore, đã thoát khỏi tầm ảnh hưởng ma pháp [Delay Movement] do Arthur thi triển, đứng bật dậy.

Bộ giáp bóng loáng trên người hắn giờ đây đã dính đầy bùn đất, còn mái tóc thì rối bù như ổ quạ, dáng vẻ hiên ngang của một vị thống lĩnh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự nhục nhã ê chề.

Hai mắt Theodore lúc này tràn ngập thù hận ghim thẳng vào Frantz và Arthur – hai kẻ đã khiến hắn thành ra thế này.

Cách Theodore một khoảng khá xa, người vừa bị Frantz dùng 1 chiêu thổi bay – Rombentoz cũng từ từ đứng dậy.

Bộ dạng của ông lúc này thật sự là vô cùng bê bết, giáp ngực lủng một lỗ lớn do cú đạp từ Theodore lúc trước nay đã vỡ nát, hai tay máu me be bét, còn mũ giáp thì bị văng đi khi đụng trúng những hiệp sĩ, để lộ ra khuôn mặt già nua với một vết sẹo dài sâu hoắm, còn bề mặt thanh cự kiếm của ông thì bị lủng một lỗ hình tròn vì đỡ [Spiral Stinger] của Frantz.

Nhưng giờ phút này, trong mắt Rombentoz không có bất kì sự hận thù, nhục nhã lẫn sợ hãi nào cả, mà lại cháy lên một ngọn lửa, ngọn lửa nóng bỏng mang tên "ý chí chiến đấu" của một chiến binh khi gặp cường địch.

Thấy một màn này, như vừa nhấc được tảng đá đang đè nặng trong lòng. Salvodore, Edmond và những hiệp sĩ đồng loạt mang theo sự mừng rỡ trên khuôn mặt khi hai người duy nhất có thể đối đầu với một Dhampire vẫn còn có thể chiến đấu."Hmm, vẫn đứng dậy được sao..."

Frantz khẽ nhướng mày nhìn Rombentoz, gã không ngờ rằng người này lại là một lão chiến binh, tuy cảm thấy có chút tội lỗi khi khiến một ông lão thành ra như vậy, nhưng rõ ràng lão già này chẳng phải người thường, và đây cũng không phải thế giới game lẫn thế giới thực. Cách duy nhất để có thể sống sót trong thế giới này, chính là phá bỏ đi những nguyên tắc của thế giới trước kia, nó vốn đã không có chỗ cho sự nhân từ ngay từ khi bắt đầu.

Dù không nói ra thành lời, nhưng Frantz chắc chắn những người đồng đội của mình cũng hiểu rõ điều này.

"Frantz Kruger... một Dhampire sao... ta cũng đã từng chiến đấu với vài kẻ là Dhampire, nhưng ngươi là Dhampire đầu tiên sở hữu kĩ năng chiến đấu khủng khiếp hệt như một Vampire thực sự, quả là một kẻ đặc biệt."

Rombentoz cất giọng khen ngợi, tuy bị thổi bay đi một khoảng cách xa, nhưng ông vẫn có thể nghe được cuộc hội thoại giữa Salvodore và Edmond, Theodore cũng không ngoại lệ.

Frantz khẽ nhếch môi khi nghe những lời kia, chỉ tay về phía tên hiệp sĩ vừa chật vật đứng dậy khi nãy, giọng cười cợt nói.

"Dhampire gì chứ? Ngươi không nghe thấy tên hiệp sĩ kia vừa rồi gọi ta là "Quái vật" sao, lão già lẩm cẩm?"

Hành động chỉ tay đơn giản của Frantz vô tình làm tên hiệp sĩ nọ không tự chủ được lui người lại trong vô thức, đồng thời khiến tinh thần của tất cả những kẻ xung quanh gã hiệp sĩ kia trở nên căng thẳng tột độ.

"Hahahahahaha... ngươi quả là một người vui tính!"

Rombentoz cười một cách sáng sảng khoái, đáp.

"Ấy, ta chỉ đơn thuần là một vị chủ nhà tiếp đãi những "vị khách" đáng quý của mình một cách "nồng nhiệt" nhất mà thôi, ngươi quá khen rồi."

Frantz cười nói.

Bỗng một tiếng gào lớn vang lên.

"FRANTZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZ!!!!"

Và người vừa gào lên kia, không ai khác, lại là Theodore.

"...MỘT LẦN NỮA... LẠI MỘT LẦN NỮA... TA LÀ THEODORE LORDE NATSINAS – THỐNG LĨNH CỦA IRON KNIGHT, AI CHO PHÉP LOẠI RÁC RƯỞI NHƯ NGƯƠI XEM THƯỜNG TAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!"

Hắn gào lên trong sự giận giữ tột độ, đường đường là một vị thống lĩnh, là kẻ mạnh nhất, nhưng dường như đối với Frantz, dù hắn có là gì đi chăng nữa, hắn vẫn là kẻ không đáng để chú ý đến, và điều đó khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi.

Khi những lời nói mang đầy sự giận giữ kia lọt vào tai Frantz, gã chỉ nở một nụ cười đầy khiêu khích hướng thẳng về phía Theodore, nói.

"... Chỉ có thể trách do ngươi quá yếu mà thôi, đến cả pháp thuật của Arthur cũng không kháng nổi, thì chẳng đáng để ta phải nhìn tới, đối với ta, nếu muốn giết ngươi thì dùng một tay là quá đủ rồi."

Frantz từ tốn cho thanh [Remorse] vào vỏ kiếm giữ ở tay trái, còn tay phải thì ngoắc ngoắc về phía Theodore, hệt như lúc gã khiêu khích Garrett vậy.Dù biết lời nói lẫn hành động đó là chiêu bài khích tướng, nhưng bấy nhiêu đó đã quá đủ để khiến trí óc Theodore hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo vốn có, hắn rống lên.

[IRON'S HEART] (Trái tim thép)

Tính từ vị trí Theodore đứng, một luồng sóng âm thanh tỏa ra tứ phía.

Đây chính là kĩ năng hắn tự hào nhất, kĩ năng này có thể lập tức loại bỏ mọi trạng thái xấu ảnh hưởng tinh thần của người thi triển là hắn và bất cứ ai hắn xem là đồng minh, đồng thời sức mạnh vật lý, sự nhanh nhẹn của cơ thể lẫn khả năng kháng lại pháp thuật toàn bộ được tăng lên 100%, riêng tinh thần chiến đấu thì tăng lên đến 200%, hiệu lực của [Iron's Heart] sẽ được duy trì trong vòng 1 giờ, tuy nhiên, kĩ năng này hoàn toàn vô dụng với lũ quái vật.

Ngay khi kĩ năng kia được thi triển, Frantz, Arthur và Garrett đều nhận ra bầu không khí xung quanh những kẻ trước mặt họ đã hoàn toàn thay đổi.

Những cảm xúc tiêu cực trên khuôn mặt chúng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cặp mắt lạnh băng của những kẻ giết người không gớm tay hướng thẳng về phía họ.

*Kĩ năng loại bỏ mọi trạng thái xấu ảnh hưởng đến tinh thần sao... không... còn hơn thế nữa.*

Đó là những gì xẹt qua đầu cả ba người họ lúc này, những loại biểu hiện này họ đã thấy quá thường xuyên khi chiến đấu với những NPC, [Guardian] và những người chơi tộc Human khi vẫn còn ở thế giới game, hoàn toàn tương đồng không khác một chút nào...

Chỉ là, bây giờ không phải là lúc họ có thể đặt ra bất kì câu hỏi nào về sự tương đồng đến mức trùng hợp kia.

Thấy tình hình không ổn, thân hình Frantz khẽ động, xoay người, dùng [Dash] lui về vị trí của Arthur và Garrett nhanh nhất có thể.

"GIẾT! GIẾT HẾT CHO TA!"

Theodore điên cuồng ra lệnh, sau đó hắn ngay lập tức lao lên.

Nhận lệnh, Rombentoz, Salvodore, Edmond, toàn bộ những hiệp sĩ và những con quái vật cũng đồng loạt lao lên, nếu tốc độ lúc trước của chúng là vũ bão, thì với [Iron's Heart], tốc độ của chúng lúc này đã vượt xa phạm trù nhận thức của một con người, và đã nhanh chóng bắt kịp với [Dash] của Frantz.

Nhưng khi khoảng cách giữa Frantz và chúng thu hẹp lại còn khoảng 10m, gã bỗng hơi quay mặt lại, nở một nụ cười thâm hiểm.

Nụ cười kia ngay lập tức bị lọt vào ánh mắt tinh tưởng của Rombentoz, và như đã nhận ra điều gì đó, ông rùng mình nhìn vào thân ảnh kẻ đang được Garrett đứng bảo vệ trước người ở đằng xa – Arthur, với đôi mắt nhắm nghiền và hai tay đang dang rộng.

Rombentoz lập tức gầm lên.

"LÀ BẪY, LUI LẠI NGAY LẬP TỨ...."

Nhưng đã quá trễ.

Bàn tay phải Arthur đã phát ra ánh sáng vàng óng ánh như những sợi tơ, còn bàn tay trái thì phát ra ánh sáng bàng bạc như ánh sao, cặp mắt đang nhắm nghiền kia cũng đã từ từ mở ra.

Arthur ngay lập tức chắp hai tay lại, phát động ma pháp——.

[Mass Transportation] (Vận chuyển hàng loạt)Chỉ trong tích tắc, một ma pháp trận khổng lồ dưới dạng một vòng tròn với vô số những kí tự và hình vẽ huyền ảo ngay lập tức xuất hiện trên bầu trời, ôm trọn lấy những kẻ nằm trong phạm vi của nó.

Đó cũng là lúc một tiếng "Sầmmmm...." tựa như một thứ gì đó vừa sập xuống vang lên.

Vì Rombentoz và Theodore bị thổi bay ra một khoảng cách xa, nên vẫn chưa thể bắt kịp những người khác, nên cả hai là người thấy rõ nhất.

Ma pháp trận kia đã biến mất không một chút dấu vết, đồng thời Salvodore, Edmond, những con quái và vật toàn bộ những hiệp sĩ cũng bị nó cũng biến mất theo.

Và một màn này, đã ngay lập tức khiến Theodore và Rombentoz nhìn Arthur với sự khiếp sợ. Tuy cả hai đều là chiến binh, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không có chút am hiểu gì về pháp sư.

Để có thể sử dụng ma pháp tạo ra một ma pháp trận tầm cỡ như thế, nếu đối với một pháp sư Human bình thường, cho dù người đó có quyền trượng hỗ trợ đi chăng nữa, thì thời gian để ma pháp trận xuất hiện phải là cũng là vô cùng lâu, chưa kể đến thời gian để ma pháp chứa đựng trong ma pháp trận có thể phát động sau đó cũng lâu không kém, và cái giá phải trả là rất lớn khi toàn bộ lượng Mana trong cơ thể sẽ hoàn toàn bị rút cạn, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái kiệt quệ, thậm chí là chết.

Vậy mà Arthur – một tên pháp sư vô danh, lại có thể tạo ra một ma pháp trận khổng lồ chỉ trong tích tắc mà hoàn toàn chẳng có một chút dấu hiệu kiệt sức nào, đó là điều mà Theodore lẫn Rombentoz không thể nào tin nổi, nhưng thứ thực sự khiến cho họ khiếp sợ nhất chính là ma pháp chứa đựng trong ma pháp trận đó còn được phát động ngay lập tức.

Loại đẳng cấp thi triển ma pháp này, hoàn toàn ngang hàng với những pháp sư dưới trướng người được mệnh danh là Magic Emperor của đế quốc Warden – Đại công tước Nicholas.

Tuy ma pháp kia là loại ma pháp mà Theodore và Rombentoz chưa thấy bao giờ, nhưng vấn đề đáng sợ nhất bây giờ đó là lợi thế về quân số của họ đã hoàn toàn biến mất, mà dù có hay không bây giờ chẳng còn quan trọng nữa, dù Theodore hay Rombentoz đều có đủ tự tin đấu một chọi một với một Dhampire, nhưng hai kẻ còn lại mới là vấn đề.

Tên pháp sư Arthur đang được gã Garrett kia bảo vệ chắc chắn sẽ can thiệp vào cuộc chiến.

Muốn giết một pháp sư như gã Arthur kia không khó, nhưng làm cách nào để vượt qua tên Garrett đang bảo vệ hắn mới là vấn đề khó khăn nhất, và trên hết là ma pháp mà gã pháp sư Arthur kia sử dụng là vô cùng quỷ dị, và không biết hắn còn giấu những con bài đáng sợ đến mức nào nữa, nếu trong lúc vượt qua gã Garrett kia chỉ cần bất cẩn sơ sẩy dù chỉ một bước thôi, thì chắc chắn sẽ cầm chắc cái chết.

Cùng lúc đó, Frantz đã lui về vị trí an toàn, đứng ở phía trước Arthur và Garret, nhàn nhã nói.

"Oya, oya... giờ thì chỉ còn lại hai tên thôi nhỉ?"

Những lời kia không khỏi khiến Theodore lẫn Rombentoz sợ hãi nuốt vào một ngụm khí lạnh, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không đủ để cản Theodore gầm lên."LŨ CHÓ CHẾT CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ THUỘC HẠ CỦA TA!!!"

Nghe vậy, Frantz chỉ chỉ ngón tay về một hướng khác, cười nhạt trả lời.

"Làm gì mà nóng thế? Bọn ta chỉ hợp tác đưa chúng đến một vị trí khác cách xa khỏi đây "một chút" thôi mà..."

"...HẢ?"

Không nghĩ là những kẻ này sẽ trả lời, Theodore trở nên bối rối, nhưng rất nhanh hiểu ra rằng hắn dường như đang bị đùa giỡn:

"NGU XUẨN, NGƯƠI NGHĨ TA SẼ TIN Ư?"

"——Ta không hề nói dối, ta đơn thuần là trả lời câu hỏi của ngươi mà thôi... và thú thật với ngươi, bọn ta làm thế là có lí do."

"...NẾU NGƯƠI LÀM THẾ ĐỂ CÂU THÊM THỜI GIAN DÙNG CHIẾN THUẬT 3 ĐÁNH 2 THÌ LẦM TO RỒI!"

"...Ấy ấy, đừng hiểu lầm, ngươi có nhớ trước khi ta trả lời đề nghị "trao đổi" của ngươi thì bọn ta có thì thầm to nhỏ với nhau chứ? Lúc đó bọn ta đã phân chia mục tiêu của từng người rồi. Cụ thể là nó như thế này, ngươi sẽ bị ta giết, lão già kia thì để Arthur giết, còn lũ còn lại thì nhường cho Garrett giết. Arthur chỉ đưa lũ thuộc hạ của ngươi đến một vị trí khác để cho Garrett nhà ta tiện tay xử lí mà thôi, đây vốn dĩ đã là một cuộc chiến công bằng ngay từ khi bắt đầu rồi..."

Frantz vừa cười vừa giải thích.

"CÁI GÌ?"

Cảm thấy như mình vừa bị xem thường một lần nữa, Theodore gầm lên.

"HAHAHAHAHAHA...."

Khi nghe đến hai chữ "Công bằng" thì Rombentoz đã không nhịn được mà cười phá lên. Không biết vì nghĩ đến hoàn cảnh bất công của đứa cháu gái vô tội Ignes khi không ai có thể cứu giúp cháu mình vì họ sợ hãi quyền lực và sức mạnh một tay che trời của Alexander, hay vì những lời nói mang đầy sự ngạo mạn và khinh thường của Frantz, mà ông gầm lên với trong sự giận giữ.

"CÔNG BẰNG SAO? CÓ LẼ NÓ ĐÚNG VỚI TA VÀ ĐẠI THIẾU GIA, NHƯNG VỊ GARRETT KIA THÌ TA HOÀN TOÀN KHÔNG THẤY CÓ NỔI MỘT CHÚT CÔNG BẰNG NÀO CẢ! "

Những kẻ mà gã Garrett kia sắp phải đối đầu là hai trăm hiệp sĩ tinh nhuệ do chính công tước Alexander đào tạo, ngoài ra còn có sự hỗ trợ từ ma pháp của Salvodore, cùng với Mad Victor và hai con Ape Zombie do Edmond triệu hồi. Nếu cả ông và Theodore cùng nhau hợp sức thì còn may ra có thể chiến thắng họ, nhưng chỉ với một mình gã Garrett kia, đối đầu với họ chỉ có đường chết mà thôi.

Đem lợi thế của mình ném đi như không mà gọi là công bằng sao? Chỉ có kẻ ngu mới tin mà thôi!

Chỉ là Frantz hoàn toàn chẳng quan tâm đến lời nói chất chứa đầy sự giận giữ kia, gã chỉ cười cười quay sang nói với Arthur.

"Arthur à, Garrett nhà ta đang bị một lão già xem thường kìa... chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Rõ ràng là những lời này không phải dùng để nói với Arthur, mà là đang đâm chọt Garrett.

Dĩ nhiên là Garrett biết điều đó, nhưng gã không hề phản bác lại, chỉ bước lên phía trước, khi đi ngang qua Frantz, gã nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy:"Chú không phải khích – [Challenge Gate] (Cổng thử thách)"

Cánh cổng ánh sáng dành riêng cho ngay lập tức mở ra trước mặt Garrett.

Garrett bước tiếp một bước, ngay khi bước chân kia chạm vào trong cánh cứa, cơ thể gã ngay lập tức biến thành một luồng sáng rồi "Vushh..." một tiếng, biến mất trong cánh cổng.

Chứng kiến hành động kia của Garrett, Theodore và Rombentoz bỗng nhận ra một điều...

Những kẻ này không hề nói đùa, mà chúng thực sự nghiêm túc với quyết định của mình, cứ như thể rằng phần thắng đã nằm chắc trong tay chúng ngay từ khi bắt đầu vậy.

Giọng nói của Frantz một lẫn nữa vang lên bên tai họ.

"Tất cả mọi thứ đã đâu vào đó rồi... chỉ còn...."

Giọng cười cợt của Frantz đã hoàn toàn biến mất, gã nhìn về phía Theodore và Rombentoz ở phía xa, buông từng lời lạnh lùng.

"Giết các ngươi nữa là xong."

Frantz từ tốn rút thanh [Remorse] ra khỏi vỏ, từ từ bước về phía mục tiêu đã chọn là Theodore.

"KHỐN... NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ ĐẮT CHO SỰ NGẠO MẠN NÀY!"

Theodore tức giận gầm lên, rồi ngay lập sử dụng những kĩ năng mạnh mẽ nhất để gia tăng sức mạnh của những chiến sĩ Human. Và chúng gồm có [Body Strengthening] (Cường hóa cơ thể), [Fortify] (Vững chắc), [Consilum] (Quả quyết), [Sharpness] (Sắc bén), [Concentraion] (Tập trung), [Enhanced Evasion] (Tăng cường tránh né), [Enhanced Magic Resistance] (Tăng cường kháng ma pháp), [Mental Enhancement] (Cường hóa tinh thần). Từng kĩ năng lóe lên một loại ánh sáng khác nhau, bao phủ lấy toàn thân Theodore, kèm với hiệu lực từ [Iron's Heart], số lượng kĩ năng mà Theodore sử dụng đã lên đến 9 loại.

Sau khi hoàn thành việc chuẩn bị, hai tay Theodore nắm chặt lấy thanh đại kiếm, vung lên cao rồi nhún người lao thẳng về hướng Frantz với sát khí ngùn ngụt trong đôi mắt.

Khoảng cách giữa Frantz và Theodore dần dần thu hẹp lại với nhau... 30m... 20m... 10m.... 5m.... 4m... 3m... 2m...

Khi khoảng cách đã điểm, Frantz cười lạnh, cất giọng.

"Sử dụng nhiều kĩ năng tăng cường sức mạnh như thế, thì ngươi chắc cũng mạnh lắm nhỉ?"

——KENGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!

Âm thanh va chạm giữa hai thanh kiếm vang lên, sự va chạm này tạo thành một luồng sóng cỡ nhỏ tỏa ra xung quanh, khiến những lớp đất dưới chân họ bị thổi bay đi.

Sau sự va chạm kia, Theodore ngay lập tức vung thanh đại kiếm vào những chỗ yếu hại trên cơ thể Frantz như một cơn lốc, nhưng Frantz cũng không chút kém cạnh, thậm chí còn vượt trên một bậc, dùng thanh [Remorse] nhẹ nhàng đánh trệch hướng những nhát chém của Theodore vào hư không.

Dù cho Theodore có tấn công dữ dội bao nhiêu, Frantz cũng dễ dàng làm những đòn tấn công kia trệch hướng bấy nhiêu... cứ như vậy mà tiếp tục.

Còn về phía bên này, Rombentoz cũng đã hoàn thành việc thi triển những kĩ năng gia tăng sức mạnh của mình, nhưng ông không lao lên như Theodore mà chỉ thủ thế từ từ tiến tới, bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của Arthur, nếu bây giờ ông hành động bất cẩn, thì chẳng khác nào đi vào vết xe đổ của những người trước đó, điều quan trọng nhất lúc này là không được phạm bất kì sai lầm nào cả, chỉ cần áp sát được gã pháp sư Arthur kia, phần thắng chắc chắn sẽ về tay.Bỗng giọng nói điềm tĩnh của Arthur vang lên bên tai Rombentoz.

"Ngươi không cần phải thận trọng như vậy đâu."

"!?...!!!!!!!!!!!!!!!"

Ngay khi những lời kia vang lên bên tai Rombentoz, đồng tử ông ngay lập tức co rút lại khi thấy Arthur – kẻ vừa đứng đằng xa, không biết từ lúc nào đã thình lình đứng trước mặt ông.

---

+++ Cùng lúc đó – Trong [Challenge: Dying Moonlight] ~ Tại một nơi nào đó+++

"Chết tiệt, không ngờ gã pháp sư kia lại có đẳng cấp cao đến như vậy!"

Salvodore gằn giọng nói, khi hắn thấy ma pháp trận xuất hiện từ ma pháp của Arthur, hắn đã vô cùng choáng ngợp trước những kí tự và hình vẽ kì bí trên ma pháp trận kia.

Bản thân Salvodore vốn là một pháp sư chuyên nghiên cứu về pháp thuật, dù là những loại ma pháp trận huyền ảo nhất được tạo ra từ vị pháp sư mạnh nhất đế quốc Warden – đại công tước Nicholas, hắn cũng có thể dễ dàng hiểu được cấu tạo của chúng, nhưng loại ma pháp trận mà gã Arthur kia tạo ra hắn lại không thể nào hiểu nổi, và nó làm cho trí tò mò của hắn không khỏi kêu réo, nhưng đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã khi không tài nào phản ứng kịp với tốc độ phát động ma pháp từ ma pháp trận đó.

Điều đó cũng dễ hiểu, vì đó là đẳng cấp mà một pháp sư không có tài năng bẩm sinh về pháp thuật như hắn có thể với tới, chỉ là Salvodore không muốn thừa nhận nó mà thôi.

"Hừ! ngươi còn có thời gian đứng đó để than thở sao? Ngươi là kẻ am hiểu về pháp thuật nhất ở đây, mau nghĩ cách gì đó đi chứ?"

Edmond bực bội nói, hắn vốn là một đấu sĩ cận chiến kiêm triệu hồi sư, vốn chỉ phụ thuộc vào khả năng chiến đấu bẩm sinh cực mạnh của cơ thể và tài năng triệu hồi những sinh vật hắc ám mà hắn hiến tế vô số sinh mạng để làm cầu nối cho nghi lễ triệu hồi, nên việc hắn ta không hiểu cảm giác của Salvodore cũng là hiển nhiên.

Salvodore vốn thừa biết điều này, nên hắn cũng chẳng thèm đôi co, mà chỉ đưa cây quyền trượng lên cao rồi chọc mạnh xuống đất để lấy sự chú ý của những hiệp sĩ xung quanh, rồi nói với giọng đủ lớn để tất cả đều nghe thấy.

"Qua cảnh vật xung quanh thì có lẽ chúng ta vừa bị gã pháp sư Arthur kia dùng ma pháp đẩy chúng ta ra xa khỏi đại thiếu gia và Rombentoz. Chắc sẽ phải mất một chút thời gian để chúng ta quay lại giúp họ đây..."

"Thưa hắc pháp sư Salvodore, cụ thể là mất bao lâu?"

Một hiệp sĩ lên tiếng hỏi.

"...Về vấn đề này thì... ta cũng không rõ, vì ta không biết tên pháp sư Arthur kia đã đưa chúng ta cách xa khỏi họ bao nhiêu khoảng cách, nên cách duy nhất là lần theo dấu vết ma pháp còn sót lại để mau chóng quay lại hỗ trợ họ mà thôi."

"Ngươi không cần thiết phải làm như vậy đâu."

Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh động Salvodore và tất cả những kẻ còn lại.

"Là ai!"

Edmond trầm giọng, đồng thời toàn bộ những hiệp sĩ đồng loạt bày trận thế phòng thủ hình vòng tròn với Salvodore và Edmond ở trung tâm.Ngay lúc đó, cách xa vị trí của chúng một khoảng, cánh cửa ánh sáng quen thuộc mà Salvodore, Edmond và toàn bộ những hiệp sĩ thấy lúc trước bỗng xuất hiện ở cách chúng một khoảng xa.

Và trong cánh cửa ấy từ từ bước ra một người.

Ngay khi thấy thân ảnh người vừa bước ra khỏi cánh cổng ánh sáng kia, ngay lập tức nhận ra kẻ này.

Garrett Morgan.

Kẻ này là người mờ nhạt nhất trong hai tên còn lại, những gì hắn thể hiện từ khi cuộc chiến bắt đầu đến thời điểm hiện tại hoàn toàn không để lại một chút ấn tượng nào với chúng.

Nhưng quái lạ là sau khi gã Garrett kia bước ra thì cũng chẳng có ai khác bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng kia cả.

Thấy chỉ có một mình Garrett xuất hiện mà không có bất cứ kẻ nào khác theo sau như con hầu và tên quản gia hay những kẻ khác trong tòa lâu đài liền khiến Salvodore cảm thấy có chút bất an, hắn trầm giọng hỏi.

"Ý của ngươi là gì?"

Nghe câu hỏi kia, Garrett nhìn vào cánh cổng ánh sáng mà gã vừa bước ra, đáp.

"Ý của ta là... ngươi không nhất thiết phải lần theo dấu vết ma pháp của Arthur để trở về, chỉ cần ngươi hay bất cứ kẻ nào tại đây bước qua cánh cổng ánh sáng này thì sẽ có thể quay trở về lại vị trí cũ, dễ mà nhỉ?."

"Ngươi nghĩ bọn ta là lũ ngu chắc?"

Edmond ở đằng này cười lạnh nói, ai mà biết cánh cổng ánh sáng kia dẫn đến loại bẫy rập nào chứ.

"...Các ngươi có tin hay không cũng chẳng quan trọng lắm, vì đằng nào các ngươi cũng chẳng còn sống mà quay về đâu."

Garrett nhàn nhạt nói.

Phía sau chiếc mặt nạ vàng của Salvodore khẽ vang lên một điệu cười khinh thường khi nghe những lời kia.

"Chỉ với một mình ngươi mà đòi giết tất cả bọn ta?"

"...À thì, nếu các ngươi là một đàn quái vật khổng lồ thì ta còn nghĩ lại, chứ như bây giờ thì một mình ta là quá đủ rồi."

Garrett vẫn nhàn hạ đáp.

"Vậy thì ngươi thử xem?"

Salvodore gằn giọng, hắn không phải là kẻ dễ bị khiêu khích như Theodore mà đưa ra quyết định sai lầm, trái lại hắn đang chờ xem gã Garrett kia có thể làm gì khi chỉ có mỗi một mình hắn.

Nhưng những lời tiếp theo của Garrett ngay lập tức làm hắn không tin vào tai mình.

"Heh... được thôi, nếu ngươi đã muốn... thì ta cũng chiều – [Swift Move] (Chuyển động nhanh nhẹn)"

Không chút chần chứ, Garrett nắm chặt [Espada] và [Grandia] ngay lập tức phóng thẳng về phía kẻ địch với tốc độ cực nhanh.

"Thật ngu xuẩn làm sao, định thể hiện vẻ ngoài mạnh mẽ để gạt bọn ta ư?"

Edmond chế nhạo Garrett, nếu đây là đại thiếu gia Theodore và Rombentoz cùng hợp sức tấn công thì hắn còn sợ, chứ với một mình gã Garrett kia thì chẳng khác nào đi tìm cái chết, chắc chắn hắn chỉ giả vờ mạnh mẽ để trì hoãn bọn hắn ở nơi này mà thôi.

Và hắn đã lầm to khi——

"Xuất hiện đi – [Artem Demura]"

Phía sau lưng Garrett xuất hiện một con quái vật xám xịt có cấu tạo cơ thể giống con người, nhưng kích cỡ của nó lại to gấp 2 3 lần con người, nó không hề có mắt hay mũi nào cả, thứ duy nhất mà chúng có trên khuôn mặt là cái miệng rộng như một cái hàm cá Pinranha (Cá răng đao) đi kèm với bốn cánh tay dài thoằng với bàn tay năm ngón nhọn hoắc sắc bén như dao, cùng với hai đôi cánh khổng lồ sau lưng.

Khi khoảng cách giữa Garrett và kẻ địch chỉ còn 10m, gã và [Artem Demura] ngay lập tức nhún người nhảy một cú cực mạnh về phía chúng, kết hợp với ánh trăng từ [Challenge: Dying Moonlight], lúc này Garrett và [Artem Demura] trông như những con quái vật đến từ thiên đường vậy.

Và kế đến là giọng nói lạnh như băng của Garrett truyền đến bên tai chúng khi gã và [Artem Demura ] sắp đáp xuống.

"Chào mừng các ngươi đến với địa ngục trần gian!"