Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân

Chương 5

Nếu không phải đã biết trước mình và Kim Đường giống nhau, cô ấy và Kỳ Tự lại có mối quan hệ khó giải thích trên mạng, chắc chắn Minh Dao sẽ bị người đàn ông này làm cho rung động.

Cô bình tĩnh tự nhủ, tất cả chỉ là ảo giác.

Sự thân mật khác thường mà Kỳ Tự thể hiện với cô, tất cả đều là do gương mặt này.

Anh ta lừa mình dối người, nên bản thân cô phải tỉnh táo, không thể ôm ý tưởng không an phận.

Nói là giao dịch, nhưng Kỳ Tự không cho Minh Dao có quyền từ chối, chuyển tay lái đi thẳng ra khỏi bãi đậu xe.

Minh Dao nắm chặt dây an toàn, trong lòng cô tưởng tượng ra hàng trăm diễn biến cốt truyện kỳ lạ, nhưng cho đến khi xe đã chạy đến cổng trường rồi cũng không có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông ngồi bên cạnh không hề có hành động gây rối nào, anh ta thậm chí còn không nói lời nào với cô.

Là thật sự đơn thuần đưa cô trở lại trường học.

Minh Dao lặng lẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình đúng là tiểu nhân.

Cô mím môi, nghiêng người nói: “Cảm ơn Kỳ tổng đưa tôi về, nhưng chuyện này với số tiền vừa rồi là hai chuyện khác nhau, hay là anh cứ đưa tôi tài khoản đi”.

Kỳ Tự tháo dây an toàn cho Minh Dao, sau đó vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.

“Em cảm thấy trả tôi 4000 là đủ rồi sao?”

Minh Dao: “……….”

Không phải chứ, chưa đầy một giờ trôi qua không lẽ tính lãi rồi?

Vay nặng lãi cũng không xấu như anh.

Minh Dao nhanh chóng nói: “Vậy anh nói cho tôi biết muốn tôi trả bao nhiêu, tôi sẽ đưa.”

Kỳ Tự mặc kệ cô, chỉ giúp cô mở cửa xe: “Về sau sẽ từ từ tính với em, đi về trước đi”.

“……….”

Minh Dao đứng đó nhìn chiếc xe của người đàn ông đi xa dần, cô lẩm bẩm, cái quái gì vậy.

Chỉ là 4000 tệ mà thôi, nói cứ như mình nợ anh ta nhiều lắm vậy.

Trên đường đi Minh Dao đã nghĩ kĩ rồi, nếu anh ta kiên trì không chịu cho mình số tài khoản, ngày mai cô sẽ đem tiền mặt đến khách sạn đưa anh ấy.

Dù thế nào thì cũng phải rõ ràng, cô không thích mắc nợ người khác.

Trong ký túc xá, Giản Ninh khó thấy mặt đã trở lại.

Cô nàng đã mua một căn hộ đơn ở trung tâm thành phố, vài ngày trước có nói sẽ trở lại để thu dọn đồ đạc và chuyển đi.

“Đang muốn gọi điện thoại cho cậu,” Giản Ninh kéo Minh Dao lại, thấp giọng hỏi: “Đã xem tin nhóm chưa?”

Minh Dao lắc đầu: “Làm sao vậy?”

“Trần Dung đã đăng một bức ảnh chụp chung với đạo diễn Tống lên đó, có vẻ như họ đã ăn tối cùng nhau, trông rất thân thiết, cô ta sẽ không chơi mấy chiêu trò gì để cướp đi vai diễn này chứ.”

Minh Dao nhíu mày.

Mặc dù đạo diễn Tống đã âm thầm hứa hẹn với mình nhưng không có thông báo chính thức nào, mọi thứ đều có khả năng thay đổi trước khi khởi động máy.

“Vừa rồi mình qua bên cạnh tìm Tinh Địch, không có đóng cửa, lúc quay lại đã thấy Trần Dung tới từ lúc nào, lén lút đứng trước bàn của cậu, cậu mau lại xem có mất gì không.”

Minh Dao quét mắt về phía bàn của mình: “Mình không có đồ đáng giá”.

Đừng nói xấu sau lưng người khác, vừa nói tới Trần Dung, Trần Dung liền xuất hiện.

Cô ta đang đứng cùng vài người bạn chung lớp, hình như muốn đi ra ngoài.

“Về rồi sao? Lúc nãy cô không có ở đây, Tống đạo diễn nói tôi báo với cô chiều mai đi quay thử”.

Đầu tiên là chụp ảnh chung, bây giờ lại cao giọng truyền lời, rõ ràng là ám chỉ cô ta và đạo diễn Tống có mối quan hệ không bình thường, cô ta có hy vọng lớn hơn để nhận được vai Lâm Vân Vân, tốt nhất Minh Dao nên biết khó mà lui, chủ động từ bỏ cạnh tranh.

Nhưng Minh Dao càng không.

Lòng không gợn sóng, mặt vô cảm trả lời: “Tôi biết rồi”.

Trần Dung làm ra dáng vẻ xoay người rời đi, nhưng giây tiếp theo, người lại đi vào phòng của Minh Dao.

“Ah, Minh Dao, cô mua hoa tai kia sao?”

Minh Dao còn chưa hoàn hồn, Trần Dung đã vẫy tay gọi đồng bọn: “Mau đến xem, đây là đôi hoa tai kim cương hai vạn mà tôi nói với mọi người đó, thì ra là Minh Dao đã mua rồi”.

Giản Ninh nghe vậy thì sững sờ, tầm mắt rơi vào trên bàn của Minh Dao, cô nhìn thấy một hộp trang sức màu xanh lam tinh xảo.

Minh Dao chưa kịp ngăn lại, Trần Dung đã nhanh tay mở chiếc hộp ra.

Nhưng món bên trong chỉ là một đôi hoa tai ngọc trai bình thường mà Minh Dao hay đeo.

Hàng không giống quảng cáo.

Giản Ninh cũng choáng váng.

Quản Tinh Địch cách vách nghe tiếng gió vội vàng chạy đến nhỏ giọng hỏi Giản Ninh: “Có chuyện gì vậy?”

Giản Ninh lập tức cùng cô nàng kề tai nói nhỏ.

Trần Dung làm như vô tình phá vỡ bí mật của người khác, nở nụ cười giả tạo, “Không thể nào Minh Dao, cô sẽ không chỉ mua một hộp trang sức ở buổi triển lãm chứ?”

Hàm ý đã quá rõ ràng.

Không đủ tiền mua trang sức, hãy mua hộp đựng trang sức.

Cuối cùng Minh Dao cũng đã hoàn toàn hiểu rõ vở kịch của Trần Dung.

Lúc cô ta đến phòng mình, chắc chắn đã thấy hộp trang sức trên bàn, lại còn mở ra, phát hiện bên trong chỉ là một đôi hoa tai bình thường, cho nên bây giờ lại quay lại, còn cố ý mang theo mấy người bạn học, mục đích chính là làm cho Minh Dao xấu hổ trước mặt mọi người, chụp lên đầu cô một cái nón mang tên phù phiếm.

Quản Tinh Địch là người gốc Đông Bắc Trung Quốc, sau khi nghe xong ngọn nguồn từ Giản Ninh liền phun mấy lời thơm tho trực tiếp, ngay thẳng: “Mẹ kiếp, Minh Dao có cho phép cô chạm vào đồ của cậu ấy chưa, bỏ xuống.”

Trần Dung cố ý bước sang chỗ khác, “Tôi đang nói chuyện với Minh Dao, liên quan gì tới cô”.

Vì động tác nâng tay này, hoa tai trong hộp không kịp phòng ngừa mà bị ném xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Minh Dao sững sờ nhìn xuống đất.

Giản Ninh cũng nhìn sang, đồng thời mở miệng, “Cô, Trần Dung cô —“

N mặt chết lặng

**N mặt chết lặng (N脸懵逼): nó là cái biểu cảm gif mặt ngây thơ vô số tội đó. Mọi người search chữ tiếng Hoa ở trên là sẽ thấy.

Trần Dung biết hoa tai đã bị văng ra ngoài, vẻ mặt “chả sao cả”: “Cũng đâu phải cố ý, trả cô một đôi mới là được”.

Đôi hoa tai ngọc trai là một thương hiệu của Hàn Quốc, phiên bản cao nhất cũng chỉ khoảng 200 tệ.

Nhưng một bạn học phía sau Trần Dung nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cô ta nói gì đó, Trần Dung sửng sốt mà rũ mắt xuống.

Trên nền gạch nhẵn bóng, ngoài đôi hoa tai bằng ngọc trai, còn có một đôi hoa tai kim cương sáng loáng, tinh xảo nằm yên tĩnh.

Đó là thiết kế tua bướm có giá cao nhất tại buổi triển lãm đêm đó.

Vẻ mặt Trần Dung khiếp sợ: “Cô……….”

Mặc dù Minh Dao không biết tại sao hoa tai lại xuất hiện trong hộp, nhưng khuôn mặt tiểu nhân của Trần Dung đã khiến cô tức giận rồi, cô lập tức vòng tay ôm ngực nói:

“Được đó, đền một đôi mới đi”.

Cả ký túc xá lâm vào tình trạng xấu hổ, đáng lẽ Trần Dung tới đây là để xem Minh Dao bị chê cười, nhưng ai ngờ tự mình lấy đá đập lên chân.

Cô ta nhặt hoa tai lên nhìn, “Đâu có hư”.

“Hư hay không do cô nói sao? Kim cương bên trong bị nứt mắt thường cô thấy được sao?”

“……”

“Không bồi thường cũng không sao, Giản Ninh, gọi cảnh sát cho mình, nói rằng có người phá hoại tài sản cá nhân”.

Giản Ninh nhanh chóng đáp lại, nhấc điện thoại, bấm số 110 trước mặt Trần Dung.

Vẻ mặt của Trần Dung khó coi đến cực điểm, tức giận cướp đi điện thoại của Giản Ninh, “Không phải là hai vạn sao, tôi trả được.”

……….

Trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, Trần Dung không cam tâm tình nguyện mà thanh toán hai vạn cho Minh Dao.

Ngay khi cô ả rời đi, Giản Ninh đóng cửa lại, hỏi chuyện phiếm của Minh Dao, “Không phải hôm đó có người đặt mua rồi sao? Cái này từ đâu ra?”

Minh Dao không biết làm thế nào để giải thích mối quan hệ không rõ ràng giữa mình và Kỳ Tự với cô bạn gái này đây, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc nói nhảm nhí, “Đây chỉ là hàng nhái để đánh lừa Trần Dung thôi”.

“Vậy hả?” Giản Ninh nghiêm túc quan sát đôi hoa tai, lẩm bẩm lầu bầu, “Hàng nhái bây giờ làm cũng giống thật quá đi, mình không phân biệt được”.

Minh Dao chuyển tiền cho Quản Tinh Địch và nói: “Không phải cậu đang vận động quyên góp tiền cho học muội năm hai đang bị bệnh sao? Giúp mình chuyển hai vạn tệ cho cô ấy nhé”.

Tiền tài bất nghĩa Minh Dao chưa từng nghĩ sẽ dùng đến, coi như gián tiếp giúp Trần Dung tích chút công đức đi.

Sau khi cất đôi hoa tai kim cương lại lần nữa, Minh Dao phát hiện ra có một vách ngăn bằng nhung ở giữa hộp trang sức, có lẽ Kỳ Tự đã đặt đôi hoa tai ở lớp dưới cùng.

Đến lúc này rồi, Minh Dao cuối cùng đã hiểu vì sao lúc tối người đó lại nói câu kỳ quái kia.

Đã vay anh bốn nghìn còn nhận đôi hoa tai đắt tiền mà không hề hay biết, sự tình giữa hai người không phải một câu là có thể nói hết.

Cẩu nam nhân rất có tâm cơ.

———

Ngày hôm sau, Minh Dao đúng giờ đi vào phim trường của đạo diễn Tống.

Trước sau Minh Dao đã diễn thử 5 lần, lần này là lần thứ 6, đạo diễn Tống rất khắc khe trong việc tuyển chọn diễn viên, dù chỉ là một vai phụ, ông ấy cũng rất nghiêm túc.

Hôm nay Minh Dao diễn thử một cảnh khác.

Lời thoại sớm đã thuộc làu, mỗi một tình tiết đều nhớ như in trong lòng, Minh Dao tự nhận gần đây đã nghiên cứu rất nhiều tuyến tình cảm của nhân vật Lâm Vân Vân, hẳn là hôm nay sẽ làm đạo diễn Tống hài lòng.

Nhưng mà sau khi kết thúc buổi diễn thử 10 phút, nhìn vẻ mặt cau có của đạo diễn Tống, cô đã hiểu rồi, có lẽ diễn như vậy vẫn chưa đạt.

Quả nhiên, đạo diễn Tống bước ra từ phía sau màn hình, lắc đầu thở dài —

“Dao Dao, cô chỉ diễn được mặt ngoài của Lâm Vân Vân, cô chưa bước vào trái tim cô ấy. Cô xem đoạn diễn này, đây là lần đầu tiên cô ấy làm một bàn đầy món ăn cho sinh nhật Cố Viễn kể từ khi hai người ở bên nhau, nhưng anh ta lại không trở về. Lâm Vân Vân rất đau khổ, nhưng còn chưa đủ, cô ấy không chỉ đau khổ, còn rất thất vọng, không tự tin, thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân, loại đau đớn đó, loại tuyệt vọng đó, loại cảm giác yêu ghét phức tạp đó, cô hiểu không?”

Lại nữa lại nữa.

Minh Dao buồn bã trả lời trong lòng – tôi không hiểu.

Sao lại phức tạp như vậy!

So với thi toán Đại Học còn khó hơn.

Đạo diễn Tống lại ân cần dạy bảo một phen, phân tích từ nông đến sâu, cuối cùng, ông nói một cách nghiêm túc: “Trần Dung có mối quan hệ với nhà sản xuất, tối hôm qua trong bữa tiệc tôi nhìn ra được cô ấy rất muốn có vai diễn này, cô phải cố gắng lên, nếu không dùng thực lực nói chuyện tôi cũng không giữ được cô”.

Minh Dao sững sờ một hồi mới nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn Tống”.

Trước ngày hôm nay, Minh Dao đối với vai diễn Lâm Vân Vân còn tự tin nắm chắc phần thắng trong tay. Nguyên nhân là trong bốn năm học đại học, thành tích chuyên môn của Minh Dao vẫn luôn rất tốt, cô đã vài lần giành được học bổng.

Nhưng sau hôm nay, Minh Dao không còn quá tin tưởng.

Cô chưa từng thất bại nhiều lần như vậy.

Minh Dao cảm thấy rất xấu hổ khi nghĩ đến cảnh đạo diễn Tống nghiêm túc cau mày, rời khỏi phim trường, cô lang thang không có mục tiêu, cuối cùng đi vào một nhà hàng Nhật.

Cô phát định vị cho nhóm bạn gái thân.

[Nhấp vào để cùng ăn cơm với chị gái cô đơn]

Quản Tinh Địch: [Tối nay LPL thi đấu, chị Quản của cậu muốn đi xem soái ca]

Giản Ninh nhanh chóng trả lời OK, [Chị Ninh của cậu rảnh đây! Lập tức đến liền!]

Minh Dao gọi trước một chai rượu Sake trong khi chờ Giản Ninh đến và ngồi uống một mình trên chiếc chiếu Tatami trong một phòng riêng nhỏ.

Càng uống càng buồn bực, càng buồn bực thì càng bất tri bất giác mà uống nhiều hơn.

Không biết đã uống bao nhiêu, có lẽ là do mệt mỏi hoặc có thể do say rượu, Minh Dao cảm thấy hơi buồn ngủ và định bụng sẽ chợp mắt một lát.

Chưa qua bao lâu thì điện thoại trên bàn nhận được WeChat mới, nhưng Minh Dao không nghe thấy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người phục vụ đã tới vài lần, ngượng ngùng đánh thức Minh Dao đang ngủ, cho đến khi anh ta đi vào lần nữa, điện thoại của Minh Dao đổ chuông, phục vụ nhanh chóng chạy đến bắt máy.

“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này không?

Kỳ Tự: “?”

Anh từ một đống văn kiện ngồi thẳng dậy, tâm tư đều dồn hết qua đây, “Anh là ai?”

Nhân viên phục vụ: “Chủ nhân chiếc điện thoại này ở trong quán chúng tôi uống say rồi ngủ quên, nếu anh quen biết có tiện đến đón cô ấy không?”

Kỳ Tự: “……….”

Hai mươi phút sau, Kỳ Tự đã có mặt.

Phục vụ dẫn anh đến phòng ăn của cô, thấy Minh Dao vẫn đang ngủ say trên bàn.

Có một chai rượu sake rỗng.

Sau khi xác nhận sự an toàn của cô, Kỳ Tự trước tiên đi thanh toán, sau đó trở lại phòng vỗ vai cô, “Dậy dậy.”

Minh Dao không chút động đậy.

Kỳ Tự không kêu nữa, trực tiếp ẵm cô đi ra ngoài.

Có lẽ là vì có người chuyển vị trí của cô, cuối cùng Minh Dao cũng có chút phản ứng lại, cứ nghĩ ít nhất cô sẽ mở mắt ra nhìn Kỳ Tự, kết quả cô chỉ vặn vẹo hai lần, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, lẩm bẩm một câu trong miệng: “Cậu bò lại đây sao, chờ cậu đã nửa ngày”.

“……….”

Sau khi ẵm cô lên xe, thắt kĩ dây an toàn, cuối cùng Kỳ Tự đã có thể ngồi xuống, yên lặng ngắm nhìn Minh Dao.

Lông mi của cô rất dài, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mịn trên làn da trắng nõn của cô.

Cứ như trẻ con, thật sạch sẽ.

Ký ức của Kỳ Tự cùng hình ảnh trước mắt chậm rãi giao nhau.

Lần cuối cùng anh gần gũi nhìn cô là vào ngày bắn pháo hoa hai năm trước.

Cô cầm một chai bia trong tay, miệng huýt sáo, sắc mặt đỏ ửng, mỉm cười toả sáng giữa đám đông.

Lúc đó cô nói năm mới vui vẻ.

Đôi mắt loé lên những màu sắc còn đẹp hơn pháo hoa.

———

Lúc Minh Dao tỉnh dậy đã là 7h30 sáng ngày hôm sau.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ qua rèm cửa sổ mềm mại, phản chiếu những chiếc bóng lốm đốm trên sàn nhà. Đầu của Minh Dao nặng trĩu, cô chỉ cảm thấy gáy cổ hơi nhức, sau khi mở mắt ra, cô ngây ngốc hết mười giây, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy một góc 90 độ.

Minh Dao giật mình toát mồ hôi lạnh.

Hôm qua không phải cô đợi Giản Ninh ở quán ăn Nhật Bản sao? Đây là đâu?

Minh Dao như nhớ ra điều gì đó, ngay lập xốc chăn bông lên xem.

Còn tốt, quần áo hoàn chỉnh, thậm chí túi xách còn đang đeo ở trước ngực.

Minh Dao dùng sức xoa xoa đầu, lập tức lấy điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn mà Giản Ninh gửi cho cô chiều qua.

[Bảo bối, mình đụng phải xe của người khác QAQ, không thể đến được, cậu tự ăn đi nha]

“……….”

Cho nên Giản Ninh không đến?

Vậy là ai đến?

Bây giờ cô đang ở đâu?

Tim Minh Dao đập rất nhanh, cô bước xuống giường và cẩn thận quan sát xung quanh.

Phòng ngủ rất rộng, được trang trí bằng tông màu lạnh, toàn bộ đồ nội thất Bắc Âu sang trọng, nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất trang nhã.

Nhưng cả căn phòng đều không thể tìm ra manh mối của chủ nhân.

Đứng ở giữa phòng, Minh Dao thất thần nhìn xung quanh, như bị mắc kẹt trong một dòng xoáy vô hướng, cô từ từ lùi lại, trong lúc lùi vô tình va phải thứ gì đó sau lưng.

Vừa cứng rắn vừa mềm mại, lại có chút ấm áp.

Minh Dao chưa kịp quay đầu lại, một giọng nói trầm thấp đã truyền xuống tai cô:

“Em đang tìm tôi à?”