Thiên Cửu Vĩnh Sinh

Chương 2: Trảm tình

Tại một đỉnh núi cao sừng sững, tại đây tuyết rơi quanh năm. Không cần biết là Xuân Hạ Thu Đông hay là gì, nơi này tuyết vẫn cứ rơi. Không ai biết tại sao và cũng không ai muốn biết

Một cái tuấn mỹ nam tử đang đứng trên đỉnh nhìn xuống phong cảnh phía dưới, kế bên hắn là một cái tấm mộ có khắc dòng chữ "Lục Trân chi mộ"

Nam tử này dĩ nhiên là Vân Phí, sau khi chạy thoát khỏi Tiên Hoàng cũng trôi qua vừa đúng 1 năm. Hắn trong suốt 1 năm này lại vẫn ngồi xuống tu luyện bên cạnh mộ của Lục Trân

Vân Phí nhẹ nhàng thở dài, hắn chợt nhớ tới lời hứa năm xưa sẽ cùng Lục Trân đời đời kiếp kiếp. Chẳng qua lời hứa chưa kịp thực hiện thì hai bên cũng đã âm dương chia lìa

Mặc dù hắn đã siêu thoát khỏi sinh tử, nhưng đến cuối cùng lại vẫn không thể ngăn cản sinh tử của người khác

Trước kia khi đã lĩnh ngộ được Sinh Mệnh Đại Đạo, hắn đã rất vui mừng. Bởi vì tu sĩ truy cầu chẳng phải là bất tử bất diệt sao? Nhưng mà hiện tại hắn lại vô cùng chán ghét cái bất tử bất diệt này, bởi vì dù cho hắn có tự tử chết đi thì cuối cùng vẫn tái sinh.

Hiện tại Tam Giới ngoài kia đang truy lùng hắn, Vân Phí hiện tại lại đang tại một cái đỉnh núi mà ngồi tu luyện rồi chờ năm tháng dần dần trôi qua

-Trân nhi....

....

10 năm nữa trôi qua

Tam giới vẫn luôn truy lùng hắn, Tiên Hoàng còn ban ra Tiên Chiếu nói rằng hắn là một đại ác ma thời Thái Cổ tái sinh gây họa cho Tam Giới. Chính thứ Tiên Chiếu này đã khiến cho mọi tu sĩ dù là chính đạo hay tà đạo vẫn luôn lùng bắt hắn, từ một kẻ mới bước chân vào tu chân cảnh giới Luyện Khí cho đến Đại Thừa tu sĩ vẫn luôn có giấc mộng tìm bắt hắn

Còn các Tán Tiên, Chân Tiên, Kim Tiên, Tiên Quân và cả Tiên Hoàng tại tiên giới cũng đang không ngừng tìm kiếm hắn

Tại Yêu Giới, các Đại Yêu Vương cho rằng một khi luyện hóa. Hấp thụ hắn thì sẽ trở nên trường sinh bất tử. Chính vì vậy mà trong Tam Giới thì Yêu Giới lại nhiệt tình hăng hái tìm kiếm hắn nhất

100 năm nữa trôi qua

Lúc này nhân giới đã sớm quên đi khoảng thời gian khốc liệt Tiên Ma Hỗn Chiến vậy nên lúc này các tu sĩ tại nhân giới lại dần dần quên đi Tiên Chiếu năm xưa Tiên Hoàng đưa xuống Nhân Giới

Tiên Giới lúc này vẫn không thay đổi, vẫn luôn truy lùng hắn. 100 năm trôi qua đối với các tiên nhân cũng chỉ là một cái gió thoảng mây trôi

Yêu Giới thì tuy đã hết nhiệt tình tìm kiếm nhưng cũng vẫn có một số các bộ phận Yêu Vương nuôi giữ giấc mộng bất tử

800 năm nữa trôi qua

Vân Phí tại nhân giới lúc này đã trở thành một truyền kỳ, tu sĩ chính đạo tuy coi hắn là một đại ma đầu nhưng vẫn kính nể hắn bởi vì đoạn tình duyên giữa hắn và Lục Trân. Hơn nữa đoạn tình duyên đó cũng đã được thêm mắm dặm muối nên câu chuyện tình giữa đại ma đầu bất tử và một cái nữ tu sĩ lại trở thành một giai thoại, một giấc mộng cho các tiên tử mới chóm nở. Tu sĩ ma đạo thì lại coi hắn như là Thần Vương, dần dần Vân Phí cũng đã được giới tà đạo xem như một thần tượng

Tiên Giới vẫn thay không đổi, thủy chung vẫn luôn tìm kiếm hắn. Chỉ là các tiên nhân đã du hành qua hàng ngàn các vị diện nên cũng đã nhàm chán, dần dần đều buông bỏ việc tìm kiếm hắn. Tiên Hoàng cũng hiểu được như vậy nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua

Yêu Giới dường như đại bộ phận đã quên lãng đi hắn, chỉ có một số ít các cổ tộc như Phượng Tộc, Long Tộc, Kim Sí Tộc, Thiên Lang Tộc, Hồ Tộc.... là vẫn còn nhớ tới nam nhân Vân Phí kia

Có người nói Đại Ma Đầu dù cho có bất tử thì sau cuộc Tiên Ma Hỗn Chiến đó đã trọng thương mà chết, lại có người nói hắn vẫn sống đến hiện tại và vẫn luôn âm thầm tồn tại chờ ngày phục hận. Lời đồn tuy nhiều nhưng tựu chung chính là không ai biết Vân Phí hiện tại đang làm gì và đang ở đâu

......

Tại đỉnh núi tuyết kia, bỗng nhiên xuất hiện một cái tuấn mỹ nam tử. Hắn một thân bạch y cùng với mái tóc trắng đang bay phấp phới trong gió tuyết

Đôi mắt vốn tà mị của hắn giờ đây lại trở nên mờ hồ, lộ ra một tia mệt mỏi. Gương mặt tuấn mỹ của hắn lúc này lại là một vẻ mặt lạnh băng. Hắn đi đến trước mộ của Lục Trân nhìn một cái rồi lại xoay lưng rời đi

Nam tử này dĩ nhiên là Vân Phí, thời đại Tiên Ma Hỗn Chiến đã qua 800 năm. Vết thương trong lòng hắn trở thành vết sẹo, năm đó hắn ưu sầu vì Lục Trân bao nhiêu thì hiện tại đôi mắt hắn nhìn mộ của nàng càng lạnh thêm bấy nhiêu

Gió thổi tuyết rơi khắp nơi, Vân Phí lúc này dứt khoát xoay lưng rời đi để lại một cái tấm bia mộ cô quạnh. Vân Phí một thân trắng từ trên xuống dưới hòa vào tuyết trắng lại càng thêm như khó nhận ra

Phải... hắn trở nên như vậy là do nhiều năm trước hắn đã quyết định trảm tình, trở thành một cái người vô tình. Tâm của hắn lúc này đã lạnh tro tàn, khô như cành cây. Một đầu tóc đen của hắn cũng vì trảm tình mà trở nên bạc trắng

Hôm nay hắn quyết định một thân một mình xuống núi, tấm bia mộ kia thường ngày là do hắn dọn tuyết đi nên không bị tuyết lấp. Chẳng qua hiện tại hắn cũng đã xuống núi, bắt đầu một cuộc sống mới nên mộ của nàng chẳng mấy chốc mà đã bị tuyết trắng lấp đi

Vân Phí vốn không muốn trảm tình nhưng nếu không trảm tình thì hắn sẽ càng bị dằn vặt, đau khổ hơn là chết nên hắn dứt khoát trảm tình. Đoạn tình cảm năm xưa dành cho Lục Trân cũng đã phai nhạt nhiều đi rồi

Hắn biết hắn làm như vậy là có lỗi với bản thân, có lỗi với Lục Trân nhưng mà hắn lại càng sợ bị dằn vặt hơn. Đã vậy, hắn lại càng không thể nào chết... nên nếu không trảm tình thì chắc chắn sống ngày nào hắn sẽ đau khổ ngày đó

.....

Thời đại Tiên Ma Hỗn Chiến đã qua 800 năm, nhân tộc hiện nay phát triển phồn thịnh và lấn áp cả những đại chủng tộc khác

Vân Phí một thân tóc bạc vẻ mặt lạnh băng đi qua các kinh thành, hắn không biết một thân bạch y cùng với mái tóc trắng lại thêm gương mặt tuấn mỹ của hắn đã hấp dẫn ánh mắt của không biết bao nhiêu người

Hắn càng bước đi càng cảm thấy bản thân vô cùng lạc lõng, nhưng mà Vân Phí cũng không để tâm. Hắn liền chắp tay sau lưng mà tiếp tục đi

Vốn dáng người của hắn đơn bạc, nay lại có thêm mái tóc trắng bay tán loạn phía sau càng tăng thêm vẻ ưu thương của hắn

Vân Phí đã chọn trảm tình nhưng hắn cũng không biết sâu trong tâm can của hắn lại là nơi còn sót lại một tia tình cảm, có lẽ đến một lúc nào đó thì nó sẽ bộc lộ ra.