Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 37: 37: Giấc Mộng Kỳ Quái

Tuy nhiên, hắn chỉ kiên trì được ba hơi thở, cả người chợt đau nhức đến nỗi phải kêu lên một tiếng, không cách nào tiếp tục được nữa.

Hơn nữa, phương thức hô hấp này khiến hắn có cảm giác thân thể như không đủ không khí để thở, làm hắn khó chịu vô cùng.

Trần Vũ đành chấp nhận mình có chút không thành công ở lần đầu tiên.

"Quá trình tu luyện không dễ như ta nghĩ, lúc trước có chút khinh thường rồi!"

Trần Vũ trầm mặc hồi lâu, quyết tâm thử lần nữa, sau cùng lại lẩm bẩm:

"Không biết những người khác tu luyện thế nào, cảm giác thiếu không khí này thật khó chịu.

Nhưng bọn họ có thể vượt qua để trở thành tu tiên giả, không lẽ ta lại không làm được?"

Trần Vũ có chút buồn rầu, nhưng vì muốn làm tiên nhân, muốn báo thù cho phụ mẫu, muốn được trường sinh, tay mang pháp lực vô biên, hắn lại cắn răng thử lần nữa.

Cứ trắc trở như vậy cho đến lúc bình minh, hắn vẫn không cảm nhận được một tia linh khí nào.

Lúc này, cả người truyền ra từng cơn đau nhức, Trần Vũ đành ngả lưng nghỉ ngơi một lúc.

Một lát sau, Trần Vũ đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Bên ngoài, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm tâm tình dễ chịu hơn không ít, Trần Vũ tiến tới giếng múc lên một thùng nước để rửa mặt.

"Ài...! Tu tiên không phải con đường dễ đi, ta vẫn chưa cảm nhận được gì.

Bất quá, Ích Cốc Đan kia thật thần kỳ, vậy mà tới giờ vẫn không có cảm giác đói bụng." Trần Vũ không khỏi cảm khái một tiếng.

Quét mắt nhìn pháp quyết tu luyện trong tay, Trần Vũ thầm mỉm cười.

Hiện tại không còn cần tới nó nữa, bây giờ hắn đã thuộc lòng từng câu từng chữ trong quyển pháp quyết mỏng dính này.

Trần Vũ ngẩn đầu nhìn lên áng mây đang trôi trên bầu trời, lại không nhịn được nhớ tới cảnh huyết nhục mơ hồ năm đó.

Từ lúc Trần gia gặp nạn tới nay đã hơn mười năm, hắn thực sự không biết người thân của mình đã đi đầu thai hay chưa.

Thế gian đều tương truyền, trên đời có cái gọi là luân hồi, nhưng thật không biết thực hư thế nào.

Suy nghĩ miên man một lúc, Trần Vũ thở ra một hơi thật dài.

Hắn không tiếp tục không tu luyện, mặc dù trời đã sáng nhưng hắn lại vào phòng đánh một giấc thật ngon.

Có như vậy, đêm đến mới có sức tu luyện.

Một giấc này đối với Trần Vũ cực kỳ thoải mái, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất từ trước tới nay, khi trải qua sự kiện cả nhà bị giết.

Rất nhanh, Trần Vũ bỗng rơi vào một giấc mộng kỳ quái.

Trước mắt hắn là một vùng không gian hỗn độn vô cùng vô tận, mắt thường không cách nào nhìn tới điểm cuối.

Xung quanh nơi đây chỉ toàn một màu đen đầy ảm đạm, nhưng lúc này, ngay trung tâm không gian hỗn độn tối tăm mờ mịt lại hiện lên một điểm quang bang màu trắng hấp dẫn ánh mắt của hắn.

"Đây là nơi nào? Kia là thứ gì?"

Trần Vũ thì thào, hai mắt vẫn không rời khỏi điểm quang bang đang hấp dẫn ánh mắt của mình.

Nhưng càng nhìn, hắn càng thấy có điều gì đó sắp ập tới, giống như có một chuyện nguy hiểm sắp diễn ra.

Đúng lúc này, điểm quang bang nhỏ bé như hạt cát đột nhiên thu nhỏ tới tận cùng.

Không gian ở gần đó trở nên vặn vẹo, như bị hút vào trong hạt cát kia, ánh sáng le lói yếu ớt giữa không gian nhanh chóng vụt tắt hoàn toàn.

B A N G!

Một tiếng nổ kinh thiên vọng ra, không gian xung quanh lập tức bị xé rách sụp đổ, trong nháy mắt đã hóa thành hư vô.

Lúc này, các loại ký tự thần bí không biết từ nơi nào bỗng xuất hiện, chúng bao phủ không gian đứt gãy vào bên trong.

Đứng giữa trung tâm vụ nổ, Trần Vũ tận mắt nhìn thấy không gian xung quanh run rẩy vỡ nát, rồi nhao nhao hóa thành hư vô, sau đó bị những ký tự thần bí bao bọc lại.

Mặc dù bản thân đang đứng bên ngoài sự việc, lại biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng Trần Vũ vẫn cảm nhận được luồng uy áp cường đại chưa từng có kia.

Loại cảm giác này không thể nào dùng ngôn ngữ hình dung, dù là một đời một kiếp cũng không thể quên được.

V Ụ T!

Tiếng xé gió vang lên, có một vật gì đó từ trong hạch tâm vụ nổ bay ra.

Nó xuyên qua người hắn, bay thẳng về phương xa, nhanh chóng hóa thành một điểm sáng rồi biến mất trong đêm tối.

Một màn vừa rồi, làm Trần Vũ cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Mà lúc này, hắn lại phát hiện mình đang đứng trên vách núi Thiên Cấm Sơn, ngay địa điểm hắn gặp đám cường đạo lúc trước.

Đột nhiên, trên trời xuất hiện một điểm sáng chói mắt đang bay về phía này, điểm sáng kia càng lúc càng gần.

Cây cối xung quanh bắt đầu xao động dữ dội, tại thời điểm cách hắn chừng trăm dặm.

Trần Vũ phát hiện đó là một khối thiên thạch to chừng một thước, xung quanh đang bốc lên ngọn lửa cửu sắc.

Thấy thiên thạch kia không ngờ lại bay tới chỗ mình, Trần Vũ lập tức quay người chạy trối chết.

Nhưng thời điểm xoay người bỏ chạy, hai chân giống như mọc rễ, hoàn toàn không cách nào di chuyển.

"Đã xảy ra chuyện gì?!"

Trần Vũ mặt đầy kinh hãi, hai tay vội vàng thò xuống nắm lấy chân phải giật mạnh lên, nhưng không có tác dụng.

O À N H!

Tiếng va chạm khủng khiếp vang lên, cả tòa núi rung chuyển kịch liệt, đất đá bay mù mịt, Trần Vũ liền mất đi ý thức, tất cả đều rơi vào một không gian tối tăm mờ mịt.

Không biết loại cảm giác kinh hãi kia đã kéo dài bao lâu, lúc này mới chầm chậm mất đi, rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại.

Trần Vũ ngồi bật dậy, hai mắt trừng lớn quan sát thân thể của mình.

Hiện tại toàn thân đều là mồ hôi lạnh, thấy mình vẫn còn nguyên vẹn, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này, Trần Vũ mới phát hiện trời đã lờ mờ sáng.

Vậy mà hắn đã ngủ từ sáng hôm qua cho tới sáng hôm sau, một mực đều chìm trong ảo cảnh kia, khiến Trần Vũ có chút buồn bực.

Lại nhớ tới một trận kinh hoàng vừa trải qua, Trần Vũ thấp giọng lẩm bẩm:

"Không gian hỗn độn, vách núi Thiên Cấm Sơn? Thiên thạch? Không lẽ cái hang động dưới vách núi mà ta từng ở chính là nơi thiên thạch rơi trúng, nhưng đây là có ý gì?"

Nhớ tới vật thể vụt ra trong hạch tâm vụ nổ, sau đó lại thấy thiên thạch rơi xuống vách núi Thiên Cấm Sơn, trong lòng Trần Vũ tràn đầy nghi hoặc.

Mặc dù không rõ những sự kiện kia đang ám chỉ điều gì, nhưng bản thân lại mơ hồ nghĩ tới, điểm sáng vụt đi trong vụ nổ chính là khối thiên thạch mình đã thấy.

Trần Vũ vội ra giếng rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó một mực không có tu luyện, mà ngồi khoanh chân suy nghĩ.

"Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó hẳn là nhắm vào ta mà tới.

Bất quá, hiện tại thực lực vẫn chưa đủ, cũng không cách nào tới dưới vách núi, chi bằng cố gắng tu luyện, đợi khi nào thực lực đã đủ, ta sẽ tới đó xem thử một chút."

Thầm tính toán trong đầu, hiện tại chỉ có thể làm như vậy, nếu thực lực không đủ, hắn sẽ không đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.

"Ta phải nhanh chân tiến vào Ngưng Khí Kỳ mới được." Khẽ siết chặt nắm tay, bất chợt trong đầu Trần Vũ có một ý nghĩ xẹt qua.

Hắn lập tức chạy ra trước sân nhỏ của tiểu viện, tiến tới nơi có nhiều cỏ dại tạo thành thảm cỏ, lựa chỗ tốt nhất, ngồi xuống khoanh chân bắt đầu tu luyện.

Sau một đêm, quả nhiên không ngoài dự liệu, ngồi bên ngoài tu luyện khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn, dường như cái gọi là linh khí ngoài này sung túc hơn một chút so với trong phòng.

Cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua, khi nào đói thì hắn ăn vào một viên Ích Cốc Đan, sau đó lại tiếp tục ngồi tu luyện một mình trong sân nhỏ.

Khi ánh mặt trời xuyên qua khe lá, chiếu xuống mặt đất tạo thành những cột sáng, Trần Vũ mới từ từ mở ra hai mắt.

"Hình như đã gần một tháng, xem ra hôm nay phải ra ngoài một chuyến rồi!"

Theo hắn được biết, cứ gần một tháng, tông môn sẽ cử ra một tên đệ tử ngoại môn đến đây truyền thụ một số tâm đắc.

Đây chính là thời cơ tốt, tới đó tham dự không ít thì nhiều cũng học được cái hay của người khác, cho nên hắn không thể bỏ qua được.

Trần Vũ không muốn chậm trễ, lập tức đẩy cửa bước ra.

Nhưng đập vào mắt hắn là ba người Vạn Tiểu Linh, Vạn Tiểu Thiến cùng Dương Tu đang đứng phía trước nói nói cái gì đó, hình như bọn họ đã thân nhau hơn không ít.

"A, Trần Vũ, không ngờ ngươi lại linh như vậy, chúng ta vừa nhắc tới ngươi thì ngươi đã xuất hiện rồi!"

Vạn Tiểu Thiến buông tay Dương Tu ra, cười híp mắt nhìn Trần Vũ, hai người kia thấy vậy cũng nhanh chóng đi lại.

"Bọn ta định rủ ngươi cùng ra Ký Danh Đài nghe sư huynh ngoại môn thuyết giảng, không biết ngươi có muốn đi cùng hay không?" Vạn Tiểu Linh mỉm cười hỏi thăm.

Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, hắn cố tình im lặng lâu như vậy, mà bọn họ vẫn đối xử nhiệt tình.

Xem ra đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định mời hắn gia nhập, tuy nhiên Trần Vũ không muốn đề cập tới chuyện đó, mà chỉ mỉm cười đáp:

"Ta cũng định tới Ký Danh Đài nghe sư huynh ngoại môn thuyết giảng, vậy chúng ta cùng đi."

Bốn người song cước cùng đi về phía trước, trong quá trình tiếp xúc, hắn thấy mối quan hệ giữa ba người kia không được bình thường cho lắm, bất quá cũng không muốn xía vào chuyện của người khác.

Đang thong dong trên đường, Dương Tu bỗng nhiên quay qua hỏi: "Đúng rồi, Trần Vũ, ngươi có định gia nhập đồng minh cùng bọn ta không?"

"Chuyện này?"

Trần Vũ cười khổ, muốn tránh chuyện mời chào nhưng xem ra là không được, hắn đành lắc đầu, nói:

"Thật có lỗi! Ta đã kết minh cùng những người khác rồi, nếu các ngươi muốn liên thủ, hay là thử tìm những sư huynh đệ khác xem sao?!"

Tuy nói như vậy, nhưng theo hắn thấy, cho tới hôm nay mà Tiên Âm Minh chỉ có ba người, xem ra đã không tìm được người nào khác.

"Ngươi đã nói như vậy bọn ta cũng không gượng ép, nhưng nếu tương lai ngươi có suy nghĩ lại thì cứ nói một tiếng, bọn ta luôn sẵn sàng tiếp nhận ngươi." Dương Tu không tỏ ra tức giận, trái ngược lại càng khách khí nói..