Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 45: 45: Bán Linh Tuyền

Chỉ thấy bọn họ đứng bên dưới thi triển mấy loại ấn quyết, miệng lẩm bẩm gì đó, một hồi liền ngưng tụ thành một đám mây đen.

Sau đó hơi nước ngưng tụ nặng hạt liền rơi xuống mặt đất, cho tới khi nào thấy đủ thì ngừng thi triển.

Trần Vũ đầu tiên là há hốc mồm, sau đó lặng thinh như tờ, đứng một bên quan sát hành động của người khác.

"Chẳng trách được xưng là tiên nhân, sao ta lại quên mất chuyện này?" Trần Vũ tự giễu chính mình.

Đã là tiên nhân thì mấy chuyện tưới nước này dễ như ăn cơm, chỉ là do hắn không biết mà thôi.

Nhìn một lúc, cả ba người trở về Chấp Sự Điện lãnh linh thạch.

Trên đường trở về, Trần Vũ cũng thuận miệng hỏi thăm, thì ra pháp thuật tạo mưa kia tên "Tiểu Vân Vũ Quyết".

Đây là một loại pháp thuật dùng để tạo mưa, chính là hô mưa gọi gió trong truyền thuyết.

Nhưng khi biết được loại tiên thuật này dưới tầng ba không thể thi triển, Trần Vũ đành thở dài một hơi.

Đến trước quầy gỗ khu vực số mười lăm, đám người Trần Vũ lập tức giao trả nhiệm vụ.

Nguyên sư huynh tiếp nhận linh bài, thả vào đó một tia linh lực để điều tra, thấy ấn ký xác nhận của Huyền sư thúc thì gật đầu.

"Đây là linh thạch tháng này của các ngươi, trở về cố gắng tu luyện, sớm ngày trở thành đệ tử chính thức đi!" Nguyên sư huynh đưa cái túi nhỏ cho ba người, đồng thời lên tiếng nhắc nhở.

"Đa tạ Nguyên sư huynh!" Đỗ Trạch mỉm cười, không giấu nổi sự vui mừng trên mặt.

Tiếp nhận túi vải, Trần Vũ cẩn thận kiểm tra, nét tươi cười đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi.

"Chuyện này?" Trần Vũ dùng loại ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Trương Phong, muốn hỏi huynh đệ có bị giống hắn không.

Trương Phong cũng dùng loại ánh mắt đó nhìn sang Trần Vũ, dường như đã hiểu được tâm tư của đối phương, cả hai quay sang nhìn Nguyên sư huynh.

"Các ngươi nghi ngờ ta ăn bớt linh thạch?" Nguyên sư huynh cũng nhìn ra vấn đề, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Nói thật thì cho tiền hắn cũng không dám làm ra chuyện này, nếu để chấp sự biết được, chắc chắn sẽ được môn quy hầu hạ.

Hơn nữa, chẳng ai lại ngu ngốc đến mức làm ra loại chuyện trên đầu trên cổ, như vậy chẳng khác nào tuyên chiến trước mặt toàn thể đệ tử.

Khi đó, sợ rằng cũng không dám rời khỏi tiểu viện nửa bước, nếu không sẽ bị đám đệ tử chặn đánh không thấy đường về.

"Tiểu đệ không có ý này, nhưng không hiểu tại sao linh thạch tháng này lại ít hơn tháng trước một chút vậy? Không biết Nguyên sư huynh có thể nói rõ hơn được không?" Trần Vũ ôm quyền, ngoài mặt vẫn cung kính, nhưng trong lòng lại âm trầm đến cực điểm.

Hai tháng trước rõ ràng vẫn nhận được năm linh thạch, nhưng tháng này chỉ có ba linh thạch, hỏi sao không tức giận cho được.

Đụng tới lợi ích của mình, hắn không thể bỏ qua được, nếu có lần thứ nhất, chắc chắn sẽ có lần sau, tốt nhất là nên chặn ngay từ đầu.

Đỗ Trạch đứng một bên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn sang hai người Trần Vũ, sau đó nhìn lại Nguyên sư huynh.

Loại chuyện này căn bản không ai dám làm, trừ khi có người ở trên ra lệnh, bằng không ai lại ngu ngốc đâm đầu vào.

"Ha ha, vậy là Trần sư đệ và Trương sư đệ có điều không rõ rồi! Thật ra mỗi tháng đệ tử ký danh chỉ nhận được ba linh thạch mà thôi, do các ngươi có Thăng Tiên Lệnh nên mới được hậu hĩnh hơn một chút, nhưng sau hai tháng mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Nếu các ngươi không tin, có thể hỏi thăm vị đồng bạn kế bên một chút sẽ rõ." Nguyên sư huynh cười nhạt, thái độ tức giận đã hiện trên mặt.

"Đỗ huynh, chuyện này là thật?" Trương Phong trầm ngâm một chút, rốt cuộc lên tiếng hỏi.

"Nguyên sư huynh nói không sai, mỗi tháng đệ tử ký danh chỉ nhận được ba linh thạch, còn muốn có nhiều hơn phải nhận thêm nhiệm vụ phụ trợ mới được." Đỗ Trạch gật đầu xác nhận, có chút hâm mộ hai người có được diệu vật kia.

Trần Vũ nghe xong chỉ biết im lặng, từ trước tới giờ cứ nghĩ linh thạch hằng tháng là chuyện bình thường, nên không có hỏi qua người khác.

Hôm nay rốt cuộc biết được, tất cả đều do Thăng Tiên Lệnh ban cho, trong lòng có chút khó chịu.

"Đa tạ Nguyên sư huynh đã giải thích! Nếu lúc nãy tiểu đệ có điểm nào thất kính, xin sư huynh bỏ qua cho." Trần Vũ xìu mặt, vẻ mặt ân hận giống như đang tự trách mình.

"Không sao cả, đổi lại là ta thì cũng không khác là bao, các ngươi trở về tu luyện đi!" Nguyên sư huynh lắc đầu, phất tay tiễn khách.

Trở về tiểu viện, Trần Vũ ngồi suy nghĩ miên man, Thăng Tiên Lệnh không phải vạn năng, nếu giúp được hai tháng như vậy cũng tốt rồi.

Trần Vũ đưa tay sờ sờ túi trữ vật, trong mắt hiện lên một tia sáng, hắn đầu chuẩn bị cho công tác bán linh tuyền.

Rời khỏi tiểu viện, Trần Vũ đứng xem dòng suối một hồi, sau đó hướng tới khu rừng rậm mà đi.

Trần Vũ chậm chạp rẽ trái rẽ phải quanh núi, dọc đường không ngừng nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên sắc mặt trở nên vui vẻ.

Trước mặt hắn có rất nhiều hồ lô dại, Trần Vũ tùy tiện chọn ra ba cái tiểu hồ lô đã khô, sau đó vội vã trở về.

Ngồi trên giường, Trần Vũ nhìn ba cái tiểu hồ lô một lúc, hồi lâu mới móc sạch ruột bên trong, đem đi rửa sạch vài lần.

Ba chiếc hồ lô này chỉ cao chừng một tấc, lượng nước chứa được cũng không nhiều, nhưng lại đúng với ý của hắn.

Làm như vậy những người kia sẽ nghĩ hắn may mắn tìm được một ít linh tuyền, nên mới chia nhỏ ra bán.

Như vậy đỡ bị người khác nghi ngờ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, còn thực tế hắn cũng không nắm chắc, nhưng chuẩn bị là không dư thừa.

Trần Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó đổ linh tuyền vào ba chiếc tiểu hồ lô rồi đậy nắp cẩn thận.

Làm xong mọi thứ, Trần Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm.

Thấy sắc trời đã tối đen như mực, hắn lấy Dịch Dung Đan ra phục dụng, thân hình lập tức nhảo ra như bột, sau một khắc lập tức biến thành một trung niên xấu xí.

Để phòng ngừa vạn nhất, mọi đồ vật có liên quan đến Trọng Dương Môn đều được hắn cất vào túi trữ vật.

Sau đó len lén chạy ra khỏi tiểu viện, tiến đến khu vực trao đổi tự do trong Địa Nguyên Thành.

Trần Vũ không lựa chỗ quá đông, cũng không lựa chỗ quá vắng, hắn lựa chỗ có lượng người qua lại vừa phải, sau đó lấy một tấm vải ra, đặt ba chiếc tiểu hồ lô lên.

Đây là lần đầu tiên hắn đi bán đồ trong tu tiên giới, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì.

Tuy nói như vậy, nhưng hai tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, âm thầm cầu mong đừng có tu sĩ trúc cơ nào đi ngang.

Trời gần khuya, lượng người đi lại càng nhộn nhịp, mọi người chỉ liếc mắt nhìn tiểu hồ lô một chút rồi rời đi.

"Không lẽ lần này đã thất bại!" Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng.

Nếu một canh giờ nữa không có người mua, hắn phải cuốn gói trở về, bằng không để lộ diện mạo thật thì đời hắn coi như xong.

Không biết có phải thấy hắn sắp hết kiên nhẫn hay không, lúc này có ba người mặc y phục Trọng Dương Môn bước tới.

Trần Vũ thấy người này thì hơi kinh ngạc, đây không phải ba người Dương Tu cùng hai tỷ muội Vạn Tiểu Thiến và Vạn Tiểu Linh hay sao?

"Vị đạo hữu này, không biết ba chiếc tiểu hồ lô này có gì đặc biệt?" Dương Tu cùng hai nữ tử ngồi xuống, mỗi người cầm một bầu hồ lô tra xét.

Trong đây, người nào cũng bán mấy thứ như linh dược, đan dược,...!nhưng chưa thấy ai đem hồ lô đi bán, nên trong lòng có chút tò mò.

Trần Vũ không có lộ ra chút biểu cảm nào, cũng không có lên tiếng trả lời, để cho đối phương tự tìm hiểu.

Dương Tu thấy vậy thì hơi nhíu mày, chầm chậm mở nắp hồ lô ra nhìn thử, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Đây chẳng phải linh tuyền hay sao?" Lý Tông lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy kinh hỷ.

Gia tộc hắn là một trong ngũ đại gia tộc trong Địa Nguyên Thành, nên có chút hiểu biết về linh tuyền.

Nhưng cũng chưa từng gặp qua, lần này chính mắt gặp được, lại biết được diệu dụng thần kỳ trong tu luyện, hắn càng nghĩ càng vui vẻ trong lòng.

"Sao vậy Dương sư huynh?" Vạn Tiểu Thiến thấy sự biến hóa của Dương Tu, mày liễu hơi nhíu lại, mở nắp bình tra xét thử.

Vạn Tiểu Linh ngồi một bên cũng không khác là mấy, vừa mở nắp hồ lô lập tức đóng lại, ánh mắt cẩn thận dò xét xung quanh.

Cả ba người bọn họ đều rõ, hôm nay gặp được đại cơ duyên rồi, có nó tu vi có thể đề thăng, vị trí trong gia tộc cũng được tăng theo không ít.

"Không biết hồ lô này bán như thế nào vậy, tại hạ quả thật có chút hứng thú với thứ này." Dương Tu trực tiếp lên tiếng, nhưng cũng không có nói ra tên đồ vật, tránh cho người khác dòm ngó.

"Mấy chiếc tiểu hồ lô này nhìn rất đẹp mắt, nên bọn ta cũng muốn mua thứ này, không biết giá cả như thế nào vậy?" Vạn Tiểu Thiến cố nén bình tĩnh, lên tiếng thăm dò.

"Mỗi chiếc hồ lô năm mươi linh thạch, ít hơn không bán." Trần Vũ cố gắng tiết kiệm lời, không muốn cho đối phương nhìn ra manh mối.

"Năm mươi linh thạch sao? Cái giá này có hơi đắt một chút." Dương Tu lẩm bẩm, trầm ngâm trong thoáng chút, hai người kia cũng gật đầu đồng ý.

Mặc dù là con cháu trong đại gia tộc, nhưng vị trí bọn họ không cao, cộng thêm tư chất thấp nên không được xem trọng.

Nhưng là người chính mạch, nên mỗi tháng chỉ được nhận 10 linh thạch, tuy nói tới nay tích cóp được không ít, nhưng hơi ngán tay.

Trần Vũ cũng biết có hơi đắt một chút, nhưng buộc phải làm như vậy, nếu bán rẻ quá, người ta sẽ nghĩ hắn có nhiều linh tuyền, khi đó cái được lại không bù được cái mất.

"Thứ này ta may mắn mới tìm được một ít, đây cũng là vật quý hiếm, nên giá có hơi đắt một chút cũng xứng đáng." Giọng nói khàn khàn của Trần Vũ vang lên, bịa ra một cái lý do thích hợp..