Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 46: 46: Hào Khí Sinh

Ba người kia thấy vậy thì nhìn liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều biết nhất phẩm linh tuyền tốt hơn Tụ Khí Đan rất nhiều.

Linh tuyền không những giúp tinh thần phấn chấn, mà còn cung cấp linh khí tinh nhuần, không phải đan dược bình thường có thể so sánh.

Trần Vũ âm thầm hồi hộp, hắn không biết ba người kia có chịu bỏ ra nhiều linh thạch như vậy hay không.

"Lời của đạo hữu rất đúng, thiên tài địa bảo bực này rất khó tìm, hôm nay may mắn gặp được cơ duyên, sao ta có thể bỏ qua cơ hội lần này?" Dương Tu không nhịn được nữa, nếu để người khác cướp mất thì hắn lỗ to rồi.

Dương Tu không để hai người Vạn Tiểu Thiến lên tiếng, lập tức cắn răng lấy 150 linh thạch đưa cho Trần Vũ, sau đó cầm hồ lô chia cho mỗi người một cái.

Trần Vũ ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại mừng như điên, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cầm được nhiều linh thạch như vậy.

Mua xong ba người kia liền vội vã rời đi, Trần Vũ cũng không muốn ngồi ở đây, tránh cho người khác phát giác ra điểm bất thường.

Đi vào con hẻm nhỏ, Trần Vũ dừng lại cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó rẽ sang một con hẻm khác.

Rẽ trái rẽ phải năm sáu lần, Trần Vũ phi người chạy vào khu rừng cạnh đó, sau đó đi vòng vòng cả buổi, tìm một chỗ ẩn nấp.

Đợi đến sáng hôm sau, xác thực không có người theo dõi, hắn mới cẩn thận trở về tiểu viện.

Nằm trên giường nhìn khối linh thạch đang phát ra ánh sáng dìu dịu trong tay, Trần Vũ không khỏi vui mừng.

Hắn biết chuyện này không được làm thường xuyên, nếu không sẽ kinh động đến nhiều người.

Lúc đó sợ rằng cái mạng cũng khó giữ được, tiền tài luôn làm mờ mắt người khác, Trần Vũ không muốn mình đi vào vết xe đổ.

Bởi vì dùng hạ phẩm linh thạch để tu luyện không bằng linh tuyền, nên hắn chỉ dùng linh thạch để mua đồ.

Khẽ tính toán về con đường tương lai của mình, Trần Vũ biết sắp tới hắn cần rất nhiều linh thạch để tu luyện.

Nhìn số linh thạch hiện tại có vẻ nhiều, nhưng đến lúc cần sử dụng, chắc chắn bao nhiêu cũng không đủ.

Mà đan dược là thứ không thể thiếu, tư chất kém chỉ có thể nhờ vào ngoại vật, nhưng bản thân hắn cũng không ngừng nổ lực.

Trần Vũ khẽ siết chặt nắm tay, hắn mong sớm ngày đột phá tầng thứ hai của Ngưng Khí Kỳ, như vậy bản thân mới an toàn hơn một chút.

Suy nghĩ miên man một lúc, Trần Vũ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Ba ngày sau, lúc này đang là hoàng hôn, ngồi trên tiểu viện của Trần Vũ có thêm hai người.

Trần Vũ nằm trên mái hiên, miệng ngậm cọng cỏ, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

"Trần sư đệ, ước mơ lớn nhất của ngươi là gì vậy?" Trương Phong cảm thấy tò mò, trên đời này ai chẳng có hoài bảo, chẳng có ước muốn chứ.

"Ước mơ của đệ sao?" Trần Vũ lẩm bẩm, mặt hiện rõ sự trầm tư.

Hắn không biết mình có nên nói hay không, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của mỗi người.

"Không lẽ sư đệ không có ước mơ nào cả?" Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Trần Vũ, Đỗ Trạch hơi ngạc nhiên.

"Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là muốn có một chút thực lực để trả thù cho người thân.

Sau đó được tự do tự tại, thích đi đâu thì đi, không bị ràng buộc bởi thứ gì.

Hơn hết là đệ muốn được trường sinh bất lão, đạp mây du ngoạn khắp nơi."

Trần Vũ thở ra một hơi thật dài, chầm chậm nói ra mong ước của mình, nhưng vẻ mặt lại đầy chua xót.

Bởi vì hắn biết, mấy cái ý nghĩ đó rất khó thực hiện.

Bất quá, Trần Vũ cũng không sợ người khác nhìn ra cái gì.

Nghĩ lại thì đây chính là hai người khiến hắn tin tưởng nhất trong tu tiên giới, nên nói ra một chút cũng không sao.

Trương Phong với Đỗ Trạch nghe Trần Vũ nói cần thực lực để trả thù cho người thân thì lặng người.

Bọn hắn không ngờ tình cảnh của vị sư đệ này lại đáng thương như vậy, nghe thái độ, dường như không chết không thôi.

Bởi vậy cũng không ai muốn nhắc tới, tốt nhất để qua một bên, xem như chưa từng xảy ra.

"Ha ha, trường sinh bất lão sao? Cái đó nói thì dễ lắm, nhưng làm thì khó như lên trời! Với lại tư chất của chúng ta quá thấp, cũng không biết có đột phá đến Ngưng Khí tầng chín hay không nữa.

Nhưng sống là phải có lý tưởng, phải có ước mơ, mặc dù không được nhưng như vậy cũng tốt." Đỗ Trạch vỗ tay tán thưởng, không ngờ Trần sư đệ bình thường lại có nhiều ước muốn như vậy.

Nghĩ lại chính mình, Đỗ Trạch cảm thấy hổ thẹn, thấp giọng nói:

"Ta thì khác Trần sư đệ, sinh ra đã sống trong tu tiên giới, ngày nào cũng thấy chém chém giết giết, cảm thấy rất mệt mỏi, ta chỉ muốn có cuộc sống bình thường như phàm nhân là được rồi."

"Muốn có cuộc sống bình thường như phàm nhân?" Trương Phong ngẩn ra, không giấu nổi sự kinh ngạc.

Trần Vũ cũng ngạc nhiên không kém, hắn cứ tưởng mong ước của mình là giản dị nhất, ai ngờ Đỗ Trạch còn đơn giản hơn chục lần.

"Có gì không đúng sao? Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nếu như bất cẩn một chút chắc chắn sẽ không nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.

Chi bằng ra ngoài sống một cuộc sống tự do tự tại, không tranh đoạt với ai hết, sau đó lựa một người làm thê tử, sống hết cuộc đời còn lại, như vậy không tốt hơn sao?" Đỗ Trạch làm ra vẻ mặt hờ hững, cho rằng ước muốn của mình không có gì sai cả.

Đâu phải cứ sống trong tu tiên giới là phải có ý định làm bá chủ, tay nắm sinh mệnh của ngàn người.

Người khác thì không biết, nhưng Đỗ Trạch hắn đã quá chán với cảnh ngày nào cũng phải lo trước lo sau.

"Ước muốn của Đỗ sư huynh làm tiểu đệ thật bất ngờ, bất quá đệ từng là người phàm tục, nên cũng rõ một số thứ ở thế tục.

Quả thật thế tục không có tranh đấu ác liệt như tu tiên giới, quy tắc tại đó rất sâm nghiêm, giết người phải đền mạng, nhưng cũng không tránh khỏi một số thị phi không đáng có." Trần Vũ lắc đầu thở dài, trong lòng có chút cảm khái.

Nhớ lại những người từng quen biết ở thế tục, nhớ Hô đại nhân ở Vân Sơn Trấn, nhớ tất cả mọi người, nhưng hắn đã không thể quay đầu được nữa.

"Đúng vậy, phàm tục đúng là nơi dừng chân tốt, với thân phận chúng ta hiện giờ, trở về đó cũng không thua kém đám võ giả là bao, thậm chí còn hơn xa rất nhiều." Trương Phong có chút hoài tưởng, trong thâm tâm vẫn còn luyến tiếc hồng trần.

"Tuy biết đó là nơi yên bình, nhưng chúng ta lại không cách nào đi đến.

Thái Linh Khu cách nơi phàm nhân ở rất xa, cho dù là tu sĩ Ngưng Khí tầng tám cũng mất ba tháng phi hành liên tục mới có thể tới được.

Với tu vi tầng ba hiện tại, muốn đến đó căn bản là chuyện mơ tưởng viễn vông." Đỗ Trạch thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

Trần Vũ im lặng không nói, tuy tu sĩ Ngưng Khí tầng tám có thể phi hành ngang hoang mạch.

Nhưng trên đường không biết sẽ gặp chuyện gì, khu vực hoang nguyên rất lớn, chỉ sợ giữa đường gặp phải yêu thú hoặc ma thú thì coi như xong.

Căn bản đó không phải là lựa chọn khôn ngoan, còn thông qua Thăng Tiên Đài để trở về phàm tục là điều hết sức khó khăn.

Lúc trước hắn từng hỏi qua Ngô sư thúc, Thăng Tiên Đài không phải nơi muốn đi là đi, muốn về là về.

Ngoài việc cho phàm nhân tiến vào tu tiên giới, chỉ có chấp sự mới có tư cách bước vào Thăng Tiên Đài, để giải quyết một số việc liên quan đến người tu tiên ở thế tục.

Hầu như tu sĩ bình thường không có cách nào sử dụng, trừ khi được lệnh từ các đại tông phái.

Lúc trước từng sử dụng qua Thăng Tiên Đài, nhưng Trần Vũ biết mình không có thần thông lớn đến thế.

Mặc dù biết mấy lời vừa rồi của Đỗ Trạch chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng hắn cảm thấy áy náy trong lòng.

Trần Vũ thu hồi tâm tình, quay đầu nhìn sang Trương Phong, cười cười hỏi: "Vậy còn Trương sư huynh thì thế nào? Ước mơ của huynh là gì vậy?"

Tuy quen biết Trương Phong đã lâu, nhưng chưa từng nghe đối phương nói, làm hắn có chút tò mò.

Đỗ Trạch cũng quay đầu nhìn qua, hiển nhiên muốn biết đáp án, ở đây ai cũng nói hết rồi, chỉ còn mỗi Trương Phong mà thôi.

Thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Trương Phong ngồi dậy, suy nghĩ một lúc mới bắt đầu hồi tưởng:

"Nếu không phải vô tình gặp được cơ duyên, sau đó bị Thăng Tiên Đài truyền tống đến tu tiên giới, ta cũng muốn làm một người bình thường, thi đỗ trạng nguyên, ghi danh sử sách ngàn đời."

"Với lại ta còn rất nhiều người thân ở thế tục, có lẽ bọn họ đang chờ ta trở về, nhưng đáng tiếc, đã không còn cơ hội."

Trương Phong nói tới đây thì im lặng, hắn không biết người thân của mình ở thế tục đã thế nào rồi.

Lúc trước, Chu sư huynh từng nói tu tiên phải gạt bỏ phàm tục, hắn chỉ có thể miễn cưỡng làm được.

Chứ thực sự chặt đứt phàm trần rất khó, hắn còn có cha, có mẹ, có muội muội đang chờ hắn trở về.

Đôi khi việc này khiến người ta phải nghĩ lại, rốt cuộc tu tiên là hữu tình hay vô tình.

Không lẽ tu tiên sẽ biến người ta thành một kẻ vô tình thật sao?

"Bây giờ ta chỉ mong tương lai có thể đột phá tới Trúc Cơ Kỳ, như vậy mới có cơ hội trở về cố hương." Trương Phong mỉm cười, lời nói vô cùng kiên định.

Trần Vũ không ngờ mơ ước của Trương Phong và Đỗ Trạch lại đơn thuần như thế, bất quá như vậy cũng tốt.

Làm người ít nhất phải có chữ "tình", bằng không sẽ trở thành thứ gì, cũng khó nói trước.

Mặc kệ người khác thế nào, nhưng hắn không muốn đánh mất bản tâm của mình, những gì Bạch Lão chỉ dạy, hắn không muốn quên.

"Tu tiên thật sự phải vô tình hay sao?" Trần Vũ tự hỏi chính mình, đây là câu hỏi khó trả lời nhất.

Ba người cứ thế mà đàm luận với nhau, vô tình làm cả nhóm thân thiết hơn lúc trước rất nhiều..