Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 9: 9: Tiên Duyên Mờ Mịt

Trần Vũ nghe vậy thì lặng người, mới tìm được một chút manh mối, nhưng cuối cùng lại rơi vào ngõ cụt.

Lúc này thiếu niên áo xanh từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng, lần này lại hỏi: "Nghe ý tứ của ngươi, dường như muốn tìm người nọ cầu tiên duyên?"

Nghe mấy lời này, sắc mặt Trần Vũ khẽ động, vội vàng nhìn đối phương: "Cái này, quả thật là như vậy! Không biết huynh có gì chỉ giáo?"

Thiếu niên áo xanh nhìn Trần Vũ một lúc, hồi lâu mới lên tiếng nhắc nhở: "Theo ta thấy tiên nhân, tiên duyên gì đó chỉ là lừa bịp mà thôi, ngươi cần gì phải khổ tâm đi tìm như vậy?"

Người này nhìn qua mọi người một lượt, nhâm nhi chén trà, nói tiếp: "Trong điển tịch đều nói tiên nhân có thể đằng vân giá vũ, vậy ngươi thử nhìn lên bầu trời của kinh thành, xem thử có bao nhiêu cường giả cao tầng đang bay lung tung trên đó?"

Lời này vừa ra, mấy người khác đều đồng loạt tán thành, có người vỗ bàn nói: "Hứa huynh đệ nói không sai, theo ta thấy tiên nhân gì đó, quá nửa là lừa bịp rồi! Nếu thật sự có tồn tại như truyền thuyết nói, vậy tại sao bọn họ không xuất hiện trước mặt chúng ta dù chỉ một lần?"

"Ha ha, không nghĩ tới vẫn còn người tin tiên nhân là có thật! Nếu có thật, vậy thời điểm động phủ Chi Thần từ trên trời rơi xuống, bọn họ đã tranh đoạt với chúng ta rồi! Làm sao còn để cho chúng ta đoạt được đồ vật của chi thần chứ?" Thiếu niên y phục màu đỏ nhịn không được mà lên tiếng, thái độ vô cùng kinh thường.

"Nếu năm đó, Hướng tiền bối không mở được động phủ, chắc giờ chúng ta cũng không biết huyền khí là cái gì! Có khi hiện giờ còn đang sử dụng nội công như cũ đấy!" Những người khác cũng gật đầu tán thành, trong lời nói còn mang theo một phần cảm khái.

Trần Vũ ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại nổi lên một trận sóng gió.

Những lời vừa rồi, cho dù có tám cái miệng, cũng không thể cãi lại.

Bất quá, chuyện về Hướng tiền bối hắn từng nghe nói qua.

Nghe nói ba trăm năm trước, không biết động phủ của Chi Thần từ đâu rơi xuống Thái Linh Đại Lục, dẫn đến một trận mưa tanh gió máu.

Cho dù là người trong giang hồ, hay là các đại môn phái trong thế tục, bọn họ đều tranh nhau tới mức sức đầu mẻ trán.

Thấy tình cảnh không thể chấp nhận được, vị tiền bối họ Hướng liền đứng ra ngăn cản, sau đó kêu gọi mọi người cùng nhau hiệp lực mở cửa động phủ.

Sau ba tháng, khi thi triển đủ các loại thủ đoạn, cuối cùng bọn họ cũng thành công mở được động phủ.

Trong động phủ không có gì ngoài một quyển điển tịch, điều kỳ lạ là trên điển tịch lại không có một chữ, nhưng dưới ánh trăng lại hiện ra vô số văn tự, về sau được thế nhân gọi là Vô Tự Thiên Thư.

Khi tra xét toàn bộ nội dung của Vô Tự Thiên Thư, những người đứng đầu đại lục đều thở dài, đây xác thực là một quyển công pháp, nhưng không phải ai cũng tu luyện được.

Sau cùng, vì chấm dứt chém giết, mọi người đã thống nhất với nhau là chép nội dung trong Vô Tự Thiên Thư thành nhiều bảng đưa tới khắp nơi, từ đó tránh được một trận mưa tanh.

Mấy chục năm sau, khi mọi chuyện dần lắng xuống, mọi người lại vào trong động phủ tra xét thêm một lần nữa, lần này bọn họ mới biết, đây chỉ là mảnh vỡ của thần phủ do người nào đó chém ra.

Điều này làm bọn họ kinh hãi không thôi, nếu không làm sao chỉ trong vòng ba tháng, bọn họ đã mở được cửa phủ.

Nhưng còn chưa để mọi người kịp tiêu hóa những lời vừa rồi, thiếu niên áo xanh lại tiếp tục:

"Các ngươi thử nghĩ xem, đám tiên nhân trong mấy quyển sách cũ nát kia còn điểm gì đặc biệt hơn chúng ta? Đương nhiên là thọ nguyên lâu dài, thọ ngang trời đất! Nhưng nhìn lại võ giả chúng ta xem, không phải vị hoàng đế của chúng ta cũng sống hơn hai trăm năm mà chưa có dấu hiệu già yếu hay sao?"

"Ha ha, từ lâu ta đã biết tiên nhân trong mấy quyển điển tịch kia đều là trò lừa đám trẻ con.

So về thực lực, dám chừng bọn họ còn chưa kịp làm gì đã bị chúng ta cho một quyền, nằm lăn ra đất rồi, chứ ở đó mà tay nắm ngũ hành, khống chế bốn mùa, nghe thật nực cười!" Thiếu niên áo vàng cười lớn, mặt đầy châm chọc.

Thiêu niên áo xanh gật đầu tán thành, nói tiếp: "Từ hai điểm trên, ta không cần nói các ngươi cũng biết được độ thực hư của chuyện này rồi? Suy cho cùng đều là lừa bịp thiên hạ, cái gì mà tiên nhân chứ, ta thấy toàn lừa dối mà thôi!"

Trần Vũ như chết lặng, lúc trước hắn rất tự tin vào suy nghĩ của mình.

Nhưng hôm nay đối mặt với mấy người này, hắn bới biết mình chỉ là một con ếch ngồi ở đáy giếng.

Nói vậy, chẳng phải hắn đã uổng công uổng sức, tất cả chỉ là mơ tưởng hảo huyền?

Chẳng lẽ tiên nhân thật sự không có thật?

Chẳng lẽ trên đời này, chẳng có cái gì gọi là trường sinh?

Trần Vũ đứng dậy ôm quyền, hướng mọi người, cười chua xót: "Đa tạ đã chỉ điểm, tiểu đệ còn có chuyện, cần phải trở về bàn ngồi một lúc.

"

Trở về bàn, Trần Vũ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, trong con ngươi hiện lên một tia mờ mịt.

Trên bầu trời trong xanh kia, lâu lâu hắn lại thấy một vị cao thủ lăng không phi hành đi ngang, còn tiên nhân cưỡi kiếm, chưa từng thấy một người.

Trần Vũ bị đả kích không nhỏ, miệng khẽ thì thào: "Không lẽ, tiên nhân trong truyền thuyết đều là lừa bịp?"

Trần Vũ cứ ngồi thẫn thờ như vậy, uống hết năm bình trà lại lấy bầu hồ lô ra uống tiếp.

Bốn người kia nhìn thấy bộ dạng của hắn thì thở dài, cũng không nói gì nhiều, đồng loạt rời đi.

Uống hết một ngụm, lại uống thêm một ngụm, mãi cho tới khuya, bề ngoài hắn không có say, ngưng trong lòng đã chìm đắm trong men rượu.

Nhìn sắc trời đã tối, gã tiểu nhị đi tới với vẻ mặt khó xử, thấp giọng nói: "Khách quan, chúng ta sắp đóng cửa rồi, ngài có thể thanh toán rồi ra ngoài được không?"

"Bao nhiêu?" Trần Vũ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Gã lão nhị chỉ chờ có thế, liền giơ ra bốn ngón tay, Trần Vũ không nói hai lời, lấy bốn lượng bạc đặt lên bàn.

Thời điểm hắn định mang gùi thuốc rời đi, gã tiểu nhị chạy tới chắn trước mặt, cười khổ nói:

"Thật ngại quá, trà của chúng ta là thượng hạng nên không thể miễn phí được! Lúc nãy khách quan gọi thêm bốn bình trà, mỗi bình là mười lượng, vậy khách quan phải trả bốn mươi lượng bạc mới đúng!"

Ánh mắt Trần Vũ hơi động, cũng không nói gì, một hơi lấy ra bốn mươi lượng đặt lên bàn, rồi bước ra khỏi cửa.

"Khách quan thật là hào phóng, khách quan đi đường cẩn thận!" Gã lão nhị thấy số bạc trên bàn lập tức cười lớn, không quên tiễn khách tới tận cửa.

Lúc này trời đã khuya, khắp phố phường đều hiện ra các loại ánh sáng mờ ảo, cảnh người đi lại còn nhộn nhịp hơn lúc sáng mấy lần.

Đây mới là vẻ đẹp thật sự của kinh thành, cho dù là ngày hay đêm, đều đông nghịch người qua lại, khác hẳn với mấy thành trì nhỏ bé khác.

Trần Vũ tìm một gốc cây cạnh bờ hồ tùy ý ngồi xuống, bắt đầu cầm bầu hồ lô uống từng ngụm nước.

Nhìn xe ngựa xa hoa chạy ngang, nhìn những cặp nam nữ nắm tay nhau đi dạo, nhìn cảnh người sầm uất xung quanh, hắn thấy mình nhỏ bé giữ dòng người tấp nập.

Trên đường có mấy vị công tử, tiểu thư nhà quyền quý đi ngang, bọn họ đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn, hắn cũng không để trong lòng.

"Gió qua không dấu vết, sức người có lúc cạn, ta biết phải làm sao? Vũ nhi à, từ nay về sau ta đã không còn là người phàm tục, con đường phàm tuế, từ nay ngươi phải tự đi rồi!" Từng lời nói của Bạch Lão vẫn vang vọng trong đầu hắn.

Trần Vũ biết, không còn Bạch Lão làm chỗ dựa, về sau, hết thẩy mọi chuyện hắn phải tự mình gánh vác rồi.

Con đường này do hắn chọn nên không thể trách người khác, võ giả không được, tiên nhân cũng không xong, tiếp theo hắn nên làm gì đây.

Mở y quán chữa bệnh cứu người ư? Hiện tại không có một chút hứng thú, đó không còn là mục đích của hắn.

Một thân một mình, vừa ngắm trăng vừa uống nước suối, trăng đêm nay thật tròn, thật sáng, nhưng lòng hắn lại tối đen mờ mịt.

Dù sao hắn cũng là thiếu niên mới trải sự đời, nên cần một ít thời gian để trưởng thành thêm.

Từng ngọn gió thổi qua, cuốn theo một ít lá khô, chúng uốn lượn vài vòng trên không trung, rồi từ từ rơi xuống người hắn.

Trần Vũ đưa tay nhặt lấy chiếc lá, trong lòng suy nghĩ trầm tư, dường như lúc này hắn đã hiểu ra gì đó.

"Không đúng!" Trần Vũ bỗng nhiên bừng tĩnh, hắn nhớ rõ lời sư phụ từng nói, hết thẩy chỉ là chấp niệm của bản thân.

Bản thân không tin, vậy tiên nhân liền không có thật.

Một khi đã tin, vậy tiên nhân nhất định tồn tại trên đời.

Giống như thiếu niên y phục màu xanh hồi sáng, trong lòng y đã không tin hai chữ tiên nhân, thì có nói thế nào y cũng nghĩ đó là lừa bịp.

Còn hắn thì khác, từ nhỏ đã có ước mơ được làm tiên nhân, cho nên tiên nhân nhất định là có thật.

Không phải chỉ cần tìm được Quỹ Cốc Thượng Nhân là mọi chuyện đã sáng tỏa rồi sao?

Với lại, có một thứ khiến Trần Vũ càng tin tưởng hơn, đó là cái bầu hồ lô sư phụ cố ý để lại.

Hồ lô thông thường, cho dù to tới đâu, uống một lúc cũng phải hết, nhưng hắn uống từ sáng tới giờ, vẫn chưa chăm thêm giọt nước nào, vậy sao nó vẫn chưa hết?

Điều này đại biểu cho cái gì? Trần Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, giờ khắc này, hắn không còn buồn phiền chuyện tiên nhân không có thật nữa.

Đạo tâm yếu ớt, lúc này đã được củng cố vững vàng.

Trong con đường tối đen như mực, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một tia ánh sáng.

Mấy ngày kế tiếp, Trần Vũ hết chạy đông lại chạy tây, cuối cùng chạy tới Kim Mã Quận.

Hắn nghe nói, lúc trước ở đây từng xuất hiện một người rất giống với Quỷ Cốc Thượng Nhân.

Kết quả, sau bảy tám ngày tìm kiếm, hắn vẫn không tìm thấy một chút dấu vết, Quỷ Cốc Thượng Nhân kia quả nhiên thần bí.

Sau nhiều ngày nghe ngóng như vậy, số ngân lượng trên người hắn sớm đã tiêu thất không còn một móng.

Đến cả quán trọ cũng không thể vào, chỉ đành ra ngoài đường tìm một gốc cây dựa lưng nghỉ ngơi.