Thiên Địa Đại Đạo

Chương 47: Bình Phán

Nhìn thấy có người tiếng vào bên trong làm mọi người không khỏi chú ý.

Bạch Vân Vân nhìn ra người quen chính là “Dạ Tán” liền không khỏi lo lắng lớn tiếng nói: “Ngươi từ đâu bước vào đây mà không có sự cho phép của ta.

Người đâu, mau đem hắn ra ngoài.”Lúc này, Lý Minh Thuận cười lạnh đứng dậy nói lời chính nghĩa: “Tổng lâu chủ, không cần nhọc lòng người khác, cứ để cho tại hạ là được.” Nói rồi, hắn liền nhảy lên tung quyền đánh vào Trác Phàm định tống hắn ra xa thì Âu Dương Phách lúc trước còn ngồi ở bàn tiệc uống rượu đã biến mất, đưa tay thành đao chém xuống một quyền kia đang bay tới.

Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, xương tay của Lý Minh Thuận liền vỡ vụn.

Hắn đau đớn la lên một tiếng thảm thiết.

Sư phụ của hắn thấy vậy liền nhảy ra mang hắn trở về bàn.Nhìn thấy Trác Phàm không hề hoảng sợ mà đi vào, Âu Dương Phách không khỏi âm thầm gật đầu.

Lại thấy Lý Minh Thuận tự tung tự tác liền xuất thủ với người hắn mang vào nên không khỏi làm hắn tức giận, một đòn kia hắn đã rất nương tay nếu không chỉ cần nó đánh lên đầu thì tên Lý Minh Thuận này sẽ lập tức mất mạng.Âu Dương Phách nhìn về phía Tam trưởng lão của Vạn Xà Cốc lạnh lùng nói: “Người này là ta mời vào uống rượu, ngươi có ý kiến gì sao?”“Không dám! Không dám!” Tam trưởng lão không dám chậm trễ đáp lời.Âu Dương Phách không để ý đến hắn nữa mà nhìn về phía Trác Phàm gật đầu một cái sau đó trở về bàn của mình.Trác Phàm kinh ngạc một chút nhưng cũng bước đến ngồi cạnh Âu Dương Phách lấy một ly rượu hắn vừa rót uống vào.

Bạch Gia Hân lo lắng cho Trác Phàm liền chạy theo sau, thấy mình không nên bỏ lại hắn nên đành theo đến đừng đằng sau rót rượu cho hai người.Mọi người vì một màn vừa rồi đã dừng lại một chút, Bạch Vân Vân lại thấy khó hiểu nhìn Trác Phàm rồi lại nhìn Âu Dương Phách, cuối cùng nàng thở dài nghĩ: “Dù sao hắn cũng không có việc gì.”Hoàng Phi Thanh cũng không để ý sự tùy tiện của Âu Dương Phách.

Khi mọi người đã ổn định trở lại, hắn lên tiếng: “Ta thấy hay là thế này, hay là các vị mỗi người nhường một bước, Minh Nguyệt Lâu giao một món đồ của mình để đổi lấy giải dược của Dược Thải Đường thì thế nào?”Bạch Vân Vân nghe vậy thấy cũng hợp lí liền gật đầu.

Lục trưởng lão nghe vậy mừng rỡ nói: “Dược Thải Đường ta muốn dùng giải dược đổi một trong hai món là Bồ Đề Tu Căn hoặc Hàn Băng Chưởng nếu không thì kiên quyết không đổi.”Lời của hắn nói ra cực kì dứt khoác làm Bạch Vân Vân không khỏi la lên: “Tuyệt đối không được, cả hai đều là bảo vật của Minh Nguyệt Lâu chúng ta.

Người đừng hòng muốn đoạt lấy.”“Tổng lâu chủ, vừa nãy ngươi đã bằng lòng nghe ta bình phán, chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn nuốt lời sao?” Hoàng Phi Thanh lúc này nghe Bạch Vân Vân phản đối liền trầm giọng nói.

Hàn khí trong người không che giấu mà bộc phát ra cùng với khí tức thiên huyền cảnh toát ra làm mọi người cảm thấy khó thở.

Có điều ở gần đó, Âu Dương Phách cùng Trác Phàm lại không hề bị ảnh hưởng.“Hoàng công tử, chuyện này Minh Nguyệt Lâu chúng ta không thể đồng ý.” Bạch Vân Vân khó khăn lên tiếng trong đôi mắt hiện lên một vẻ quật cường.Khí tức của Hoàng Phi Thanh lại càng lúc càng lớn như muốn đè ép Bạch Vân Vân như muốn ngạt thở.

Đột nhiên một giọng nói vang lên: “Hoàng công tử chẳng qua là bình phán mà thôi.

Ngài phải để người khác biểu quyết đã chứ.”Hoàng Phi Thanh đưa mắt nhìn sang người vừa nói chuyện, hắn nhìn thấy Trác Phàm vừa nói xong vẫn ung dung cụng ly với Âu Dương Phách không khỏi làm sát tâm nổi lên.“Lời ta nói ngươi có tư cách gì mà xen vào?”Trác Phàm nghe thế liền đưa tay kéo Bạch Gia Hân ôm vào lòng một mặt khiêu khích nhìn Hoàng Phi Thanh nói: “Lão tử là con rễ của Minh Nguyệt Lâu, ta không có quyền lên tiếng thì ngươi có cái rắm chó gì tư cách mà nói chuyện?”Một tiếng long ngâm phát ra, không hề che giấu sát khí, tay của Hoàng Phi Thanh hóa thành trảo bay đến đánh vào Trác Phàm.Một trảo kia bay đến, lại bị một trảo khác từ đằng sau Trác Phàm đưa ra đón đỡ đẩy lui hắn về chỗ cũ.

Âu Dương Phách thu tay về mỉm cười nói: “Dạ Tán hắn nói rất đúng.

Ngươi cũng nên để mọi người biểu quyết đi chứ.”“Âu Dương Phách, ngươi cũng muốn xen vào sao?”“Ta không nghĩ xen vào, nhưng mà ta thấy Dạ Tán nói rất có lí.”Có mặt Âu Dương Phách ở đây, Hoàng Phi Thanh không thể không nhịn xuống, khuôn mặt sát khí nhìn về phía bốn nhà còn lại nói: “Lời ta vừa nói các ngươi đã nghe rõ rồi chứ.

Các ngươi cảm thấy ta bình phán như vậy có công bằng hay không?”Hắc Phong Điện Tứ trưởng lão nghe thế liền đứng lên đưa tay chắp tay cười nói: “Ta thấy nhị công tử nói rất có lí nên người bình phán đích xác công bằng.” Bên cạnh hắn, Tam trưởng lão Vạn Xà Cốc cũng đứng lên, một bộ mặt nịnh nọt nói: “Tứ trưởng lão nói rất đúng, lão phu cũng thấy nhị công tử bình phán xác thực công bằng.Hoàng Phi Thanh khuôn mặt hài lòng nhìn hai người sau đó quay sang đám người của Đường Môn: “Các vị Đường môn cảm thấy ta bình phán có công bằng hay không?”Tứ trưởng lão đứng dậy, bàn tay run run thấy Bạch Vân Vân đang nhìn hắn với ánh mắt cầu xin lại nhìn thấy Hoàng Phi Thanh cơ hồ có sát khí nhìn mình liền đổ một giọt mồ hôi lạnh nói: “Nhị công tử bình phán đích xác công…”Nói đến đây, đôi mắt của Bạch Vân Vân đã triệt để tuyệt vọng, Hoàng Phi Thanh thì gật đầu hài lòng cười.

Đột nhiên một tiếng nói khác vang lên ngắt lời tứ trưởng lão.“Tứ trưởng lão ngươi cần phải bình tĩnh nha.

Nếu không biết trả lời thế nào có thể bảo Yên Nhi tiểu thư tìm sư phụ của nàng để mà cho lời khuyên.”Âu Dương Phách kinh ngạc nhìn Trác Phàm vừa mở miệng ra, hắn không thể ngờ được tên này cả gan dám cảnh cáo Tứ trưởng lão của đường môn như vậy.

Hoàng Phi Thanh nhìn Tứ trưởng lão kia đang tức giận muốn xông tới thì đột nhiên Đường Yên Nhi ngồi ở dưới vội vàng đứng lên ngăn hắn lại.“Tứ thúc, chuyện này để ta làm chủ có được hay không?”Thấy đôi mắt quả quyết của nàng, Tứ trưởng lão cũng cười khổ gật đầu chỉ nói một câu: “Chuyện này liên quan tới sinh tử của Đường Môn, ngươi nên suy nghĩ kĩ.”Đường Yên Nhi dường như không nghe thấy những lời kia, đôi mắt đẹp cứ nhìn vào tên “Dạ Tán” kia nghi hoặc, cuối cùng nàng thở dài lên tiếng: “Nhị công tử, Đường Môn chúng ta cảm thấy ngài đang ức hiếp Minh Nguyệt Lâu nên chúng ta nghĩ ngài bình phán bất công.”Nói xong câu này, sau lưng nàng cũng bắt đầu ướt đẫm.

Lý do mà nàng muốn ủng hộ Minh Nguyệt Lâu chính là vì tên đang ngồi cùng Âu Dương Phách đúng là Trác Phàm đang giả mạo.

Chuyện nàng bái sư phụ chỉ có mình cha của nàng biết mà thôi.

Trác Phàm nói lời kia chứng tỏ muốn để lộ thân phận của mình cho nàng biết đồng thời muốn nàng ra mặt bảo vệ một phiếu chống cho Minh Nguyệt Lâu.Bạch Vân Vân nhìn Đường Yên Nhi, đôi mắt lộ rõ sự cảm kích.

Tứ trưởng lão ngồi bên cạnh cũng chỉ cười khổ một tiếng.

Hắn không biết sự tình bên trong nên nghĩ là vị nhị tiểu thư này muốn làm việc chính nghĩa.Hoàng Phi Thanh âm trầm nhìn về phía Tinh Vẫn Các, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy Trác Phàm tiếng đến, rót đầy bốn ly rượu đặt trước mặt của Thái Thanh Vân sau đó mở miệng nói: “Thái huynh đệ, ngươi nói xem, ta và ngươi lần này gặp nhau tình bạn thâm giao vào sinh ra tử.

Nay ta rót bốn chén rượu, chia nhau một nửa, ta uống trước hai chén ngươi lại uống hai chén thế nào?”Nói xong, hắn đưa tay lần lược nâng hai chén rượu uống cạn.

Bạch Vân Vân nhìn thấy không khỏi tức giận nói: “Dạ Tán, không được làm càng, mau đi trở về phòng của mình.”Trác Phàm dường như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt mình.

Thái Thanh Vân cũng nhìn hắn, rồi lại nhìn hai chén rượu đầy dưới bàn âm trầm.

Sau đó, dưới khuôn mặt bất ngờ của mọi người, hắn nâng tay lên uống cạn hai chén rượu kia rồi sản khoái khen một câu: “Rượu ngon.” Trác Phàm cũng cười ha hả, rót hai chén rượu khác rồi cạn li.Ngũ trưởng lão bên cạnh không khỏi há hốc mồm nói: “Thanh Vân, ngươi chơi đá (đổi tính) rồi hay sao?” lão ta biết trước giờ Thái Thanh Vân luôn là người kiêu ngạo rất ít người lọt vào mắt.

Nhưng bây giờ thấy hắn đang ngồi cạn ly với một tên nhìn qua giống như người của tam lưu gia tộc không khỏi bất ngờ hỏi.“Yên tâm yên tâm, vị huynh đệ này vừa nhìn thấy đã thân.

Lại nói lần này, để ta bắt chước Yên Nhi tiểu thư ra thay mặt Tinh Vẫn Các biểu quyết đi.” Thái Thanh Vân làm một bộ mặt đáng tin tưởng cho Ngũ trưởng lão xem làm hắn không khỏi thầm khen Thái Thanh Vân đã trưởng thành liền gật đầu.Hắn quay sang nhìn Hoàng Phi Thanh dõng dạc nói: “Ta biểu quyết Nhị công tử Đế Vương Phủ bình phán bất công”Lời hắn nói ra cực kì hùng hồn làm Hoàng Phi Thanh cực kì âm trầm, còn ngũ trưởng lão cũng không khỏi lạnh cả gáy.

Trác Phàm nghe thế hài lòng nhìn Bạch Vân Vân nháy mắt một cái.Hơi liếc Trác Phàm một cái, nàng quay ra nói với Hoàng Phi Thanh: “Công tử bình phán đã xong, tỉ lệ bằng nhau.

Vậy việc này cũng không cần suy nghĩ nữa đúng không?”“Ai nói bằng nhau, chẳng phải Đế Vương Phủ ta còn một phiếu đây sao?”Lúc này, Âu Dương Phách mới ngừng chén rượu trên tay lại, khuôn mặt bất cần nói: “Ta ủng hộ Minh Nguyệt Lâu” Nói xong hắn lại đưa chén uống tiếp.Hoàng Phi Thanh nghi hoặc liếc nhìn Trác Phàm: “Hắn là người như thế nào, hành động vô lễ như vậy lại không hề bị người ta xử lí còn ủng hộ theo hắn?” Hắn không cam tâm, Hoàng Phi Thanh là công tử của Đế Phương Phủ, từ trước tới nay lời hắn nói một là một hai là hai, chưa bao giờ có ai dám cãi lời hắn.

Lần này không những xuất hiện một Âu Dương Phách mà ngay cả một tên tam lưu gia tộc cũng xen vào chuyện này.Nhìn thấy Hoàng Phi Thanh không có ý bỏ qua, Trác Phàm bèn lên tiếng: “Nếu như bình phán công bằng, ta có ý như thế này, nếu hai người đều cần đồ vật của nhau thì chi bằng cả hai đánh cược đi, dùng thực lực để đoạt lấy.”Nghe thế, mọi người không khỏi tò mò, Âu Dương Phách mở miêng hỏi: “Đánh cược sao? Như thế nào?”Trác Phàm mỉm cười nói: “Bồ Đề Tu Căn cùng giải dược không thể trực tiếp trao đổi thì chi bằng trong Đan Hội sắp tới, dùng hai đồ vật kia làm giải thưởng cho vị trí Quán quân.

Lời ta nói hai vị cảm thấy thế nào?”“Không được, ta muốn dùng thuốc giải để đổi Bồ Đề Tu Căn lẫn khẩu quyết Hàn Băng Chưởng.” Lục trưởng lão không đồng ý nói.Nghe hắn như vậy, Bạch Vân Vân cùng Quỳnh Hoa lâu chủ đều cực kì tức giận.

Các nàng đã cực kì nhượng bộ nhưng hắn vẫn còn muốn ức hiếp người.

Không đợi các nàng lên tiếng, Trác Phàm liền mở miệng: “Lục trưởng lão, công phu sư tử ngoạm của ngài cũng thật là lợi hại nha.

Với vài viên thuốc giải lại đổi lấy cả hai thứ thì e rằng không hợp lí lắm.

Hay là thế này, ngài lấy công pháp Tổ Huấn của ngài ra để cược với công pháp của Minh Nguyệt Lâu thì thế nào?”Nghe những lời này, Lục trưởng lão không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

Đây là chuyện cực kì hệ trong, hắn cũng không thể một mình quyết định nếu không cái mạng cũng có thể đi tong.Dường như nhìn ra được suy nghĩ của hắn, Trác Phàm mở giọng mỉa mai: “Ngay cả công pháp tổ huấn của thế gia mình ngài cũng k thể tùy tiện đem ra, thì làm sao Minh Nguyệt Lâu dùng nó để làm phần thưởng được.

Ta thấy hay là thôi đi.”Lục trưởng lão thẹn quá hóa giận liền trúng kế khích tướng của Trác Phàm hắn lập tức nói: “Cược thì cược, ta không tin ở thiên vũ này còn có người trẻ tuổi nào có thể vượt qua thiên tài của Dược Thải Đường chúng ta.

Lại nói chúng ta chỉ đưa đan phương giải dược.

Đan dược kia là thất phẩm đan dược, một hơi đưa ra nhiều đến vậy cho dù là Dươc Thải Đường cũng không có nhiều đến thế.”“Nếu lục trưởng lão đã đại diện cho Dược Thải Đường nói ra lời này, xin mời ngài tại bây giờ trước mặt Hoàng công tử cùng Âu Dương Công Tử viết một cái ngọc giản truyền tin để công pháp truyền thừa của Dược Thải Đường kịp thời đem đến đây trước ngày khai mạc Đan hội đi.”Bạch Vân Vân cũng không phản đối, xem ra đây là cách duy nhất để Minh Nguyệt Lâu thoát khỏi kiếp nạn.

Nàng vẫn còn đệ đệ là Bạch Vân Thiên, người được xem là có thiên phú luyện dược nhất trong số những luyện dược sư trẻ tuổi.Lục trưởng lão hơi biến sắc một chút nhưng nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của Trác Phàm, hắn cắn răng một cái, lấy ra ngọc giản viết thư trình bày ngay trước mặt mọi người, sau đó cho người gửi đi.

Sau khi làm xong, hắn đưa ánh mắt u oán nhìn Trác Phàm nhưng sâu trong mắt lại toát ra một chút mỉa mai..