Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 5: Thái Tử vi hành

Đông Hải khắc nghiệt vô cùng, cuồng phong gió lớn quanh năm thét gào đày đọa, lại bị bao phủ bởi một tầng hơi nước dày đặc, hơi nước này còn có tính chất ăn mòn cực mạnh, mặc cho là kim loại hay tinh thiết đều không thể nào chống chịu, bởi vậy ngoại trừ Nguyên Anh tu vị, không một ai dám bén mảng đặt chân bước ra Đông Hải.

Hoàng Sa, một hòn đảo ngọc xinh đẹp tràn ngập cát vàng óng ánh, nơi này mây khói giăng đầy cỏ cây tươi tốt, thiên địa linh khí dạt dào như vô cùng vô tận, dưới ánh kiêu dương chiếu rọi càng tô đậm thêm nét đẹp mang mang hư ảo, nếu như nhìn từ tinh không bên ngoài, có thể dễ dàng mường tượng ra khung cảnh một cô gái mỹ mạo tuyệt trần đang trầm mình trong biển lớn, mái tóc dài vàng óng nhẹ nhàng buông xỏa.

Phía trên Hoàng Sa đảo, đứng vững một cái tông môn to lớn, kiến trúc đồ sộ, lầu cao gác mái chạm trổ vô cùng tinh xảo, bên cạnh là bức tượng thanh đồng cao lớn vĩ ngạn, bức tượng kia điêu khắc trọn vẹn dung mạo của một nam nhân, toàn bộ chi tiết, thậm chí đến từng biểu cảm trên khuôn mặt cũng thập phần sinh động chân thực.

Nam nhân ngẩng đầu nhìn hướng trời cao, đôi mắt mở lớn, thần sắc khinh thường như muốn cùng thiên đạo đi đối chọi, bài xích, một cỗ ý chí hiên ngang bất khuất trùng điệp mà tản mát, bức tượng này khắc hoạ chân dung Lạc Tổ và ý chí kia cho đến mãi ngàn đời về sau người ta vẫn lưu truyền bằng một cái tên gọi huy hoàng " Bản sắc Á Đông!".

Lại quay về với Vũ Thiên Long, hắn lúc này đang thất thần đưa mắt hướng lên những đám mây màu hồng nhạt đang trôi nổi, trong đầu óc non nớt chợt hiện lên câu hỏi: " Những đám mây kia liệu có bao giờ đuổi kịp được nhau? ".

Hẳn là không, mây trên trời cũng như nhân sinh chốn hồng trần, người đi trước kẻ đi sau nhưng cước bộ không bao giờ thay đổi, gió thổi mây bay chung quy lại cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn trong trời đất.

Muốn theo kịp bước chân của người đi trước, hoặc là người ta dừng còn ngươi bước tiếp, hoặc là bản thân ngươi có đủ bản lĩnh để cải thiên hoán địa.

Đang lan man trong dòng suy nghĩ, lúc này từ phía đằng xa chợt vọng lại thanh âm xe ngựa lộp cộp nện bánh trên mặt đường, tiếng quát tháo inh ỏi cùng tiếng bước chân dồn dập.

Vũ Thiên Long bất giác xoay người, trước mắt hắn lúc này là một đám quan binh đang cúc cung hộ giá hai bên chiếc xe ngựa màu vàng vương giả lao đến với tốc độ cực nhanh, binh lính ai nấy thân hình vô cùng cường tráng, lê gươm tuốt giáo, thần sắc hung ác không ngừng bặm môi trợn mắt quát tháo người đi đường.

" Tránh ra, muốn chết sao? Lùi về hai bên a! " Một nam tử thân mang chiến giáp ngồi trên lưng ngựa hung hăng đưa cây roi da chỉ về phía trước.

Dân chúng xung quanh kinh hoàng táng đảm xô đẩy nhau tránh né, khiến cho tràng cảnh vốn yên bình mới đó sát na trở nên vô cùng hỗn loạn.

Một vài đứa trẻ bị người lớn chen lấn đến mức ngã nhào nằm dài trên mặt đất lạc giọng gào khóc, bốn phía càng có những gian hàng buôn bán bên lề đường đổ sụp xuống khiến cho cát bụi mịt mù, người người nhìn lại đám quan binh kia bằng ánh mắt căm phẫn.

" Bọn họ là ai? Thật khinh người quá đáng, không xem Vương pháp ra gì a!".

" Ngươi im đi, thử dùng đầu suy nghĩ xem, kẻ dám lê gươm tuốt giáo thúc ngựa chạy như điên trong trấn há là người bình thường? Vương pháp chỉ để áp dụng với dân đen chúng ta, còn đám người kia căn bản cũng không thèm nhìn Vương pháp vào trong mắt ".

" Mẹ! Cứu con!" Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hoàng vang lên, lúc này chỉ thấy chiếc xe ngựa kia sắp sửa va vào một đứa bé, hài tử nước mắt dàn dụa khóc khản cả giọng.

Bởi vì khoảng cách quá gần, chúng nhân ai nấy đều ngay lập tức nhắm chặt hai mắt, thực sự không muốn nhìn thấy cái tràng cảnh thương tâm sắp xảy ra, thiếu phụ bên đường thần sắc tuyệt vọng, đôi chân run run muốn ngã quỵ.

Một khắc này, tiếng ngựa hí vang, thình lình có một chiếc bóng như u linh phiêu dật nhanh chóng nhằm hướng đứa bé kia ôm đồm lao đến, Vũ Thiên Long một tay ôm chặt đứa bé, lắc người lăn đúng một vòng sang phía bên kia vệ đường.

Cứu sống một mạng trong gang tấc, Vũ Thiên Long đứng dậy, gạt đi bụi đất trên y phục, xuýt xoa nhìn đứa bé, đôi mắt biết cười, Vũ Thiên Long nhẹ nhàng hỏi:" Đệ có sao không? ".

Hài tử có lẽ còn chưa kịp hoàn hồn bỗng khóc lên nức nỡ, Vũ Thiên Long đưa mắt hướng về phía trước, nơi chiếc xe ngựa đang phi tốc chạy nhanh, gằn giọng hét: " Đồ điên, muốn giết người sao? Đáng chết!".

Chợt bên trong chiếc xe, tấm rèm che được chậm rãi vén lên, hiện ra thân ảnh một thiếu niên vô cùng tuấn tú, hắn đầu đội kim khôi thân mang hoàng bào, bằng khí thế cao cao tại thượng khinh thường đưa mắt nhìn ra bên ngoài, quét hết một vòng, rốt cuộc dán chặt lên người Vũ Thiên Long, khàn khàn mở giọng:" Con chó nhỏ, ngươi quát tháo cái gì a! Bổn công tử muốn đụng chết ai còn phải hỏi qua ý kiến của nhà ngươi? ".

" Con chó nhỏ là ngươi gọi ai?" Vũ Thiên Long hung hăng trừng mắt, đạm mạc đáp.

" Con chó nhỏ là ta gọi ngươi! " Thiếu niên kia vỗ ngực một cái, rống lên thật lớn, cố gắng gằn to từng câu từng chữ.

" A! Con chó nhỏ là ngươi, gọi ta sao? " Vũ Thiên Long cười gian, ánh mắt thâm thúy xoay chuyển, thình lình toát ra tinh mang.

" Bà ngoại ngươi!Hỗn đản a! Người đâu trói hắn lại cho ta! " Thiếu niên khuôn mặt trở nên tím tái vì tức giận, hắn thực không ngờ trên đời lại có kẻ dám cùng mình ngang nhiên chống đối, hơn nữa còn sỉ nhục một cách trắng trợn đến như vậy.

Chúng nhân đang quan khán xung quanh không ai bảo ai, lúc này cùng che miệng cười, bọn họ tuy không dám lớn tiếng nhưng vẫn nhìn nhau nhỏ nhẹ chỉ trỏ.

" Thằng bé kia là con nhà ai? còn nhỏ như vậy đã có thân thủ thật tốt, hơn nữa lại thông minh sắc sảo".

" Ta không biết, nhưng nhìn qua cách ăn mặc hẳn phải là một thiếu gia con nhà quyền quý, chính khí a!".

Lúc này, một tên tráng hán mặt vuông trán hói từ trên lưng ngựa lặng lẽ phi thân rơi xuống, cái roi ngựa thật dài được tuốt sẵn phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, hắn lằm lằm bước nhanh tiến đến vị trí nơi Vũ Thiên Long đang đứng, hậm hực quát: " Dám nhục mạ công tử nhà ta, đáng chết! ".

Dứt lời cây roi nhằm thẳng đỉnh đầu Vũ Thiên Long quật xuống, lực lượng mạnh mẽ vô cùng, còn có thể nghe ra được thanh âm không khí bị xé rách, một roi này nếu như đánh lên thân thể hài tử bình thường e rằng không chết cũng trọng thương.

" Quá đáng, còn dám động thủ giết người sao! Thử hỏi công đạo ở đâu? Vương pháp ở đâu! " Nhân tâm phẫn nộ, có người can đảm mở miệng quát dài, kẻ lại hung hăng dậm chân lên mặt đất tỏ vẻ bất bình.

Khi mà cây roi kia còn cách đỉnh đầu Vũ Thiên Long một khoảng ngắn, Vũ Thiên Long chợt dẫm chân lên mặt đất mượn lực đẩy lùi thân thể về phía sau ba bước, đôi mắt âm trầm cơ hồ còn phát ra sát khí.

Tránh thoát một kiếp, Vũ Thiên Long vẻ mặt âm trầm cũng không nói gì thêm, tay phải thình lình bắt ra pháp quyết, miệng râm ran chú ngữ, một đạo chỉ khí bàng bạc từ ngón trỏ ngay lập tức gào thét phá không mà ra, khí lực cực lớn, ẩn ẩn còn xuất hiện lôi điện lập lòe.

" Việt Võ Đạo...Lăng Không Kình! ".

Một chỉ này tốc độ vô cùng nhanh chóng, lập tức đánh thẳng lên ngực tên đại hán khiến thân thể hắn tại chỗ gập cong lại như con tôm luộc, chật vật bay ngược về phía sau vẽ lên mặt đất một vết tích ma sát thật dài, miệng tích cực phun ra máu tươi.

Hắn chỉ kịp cảm thấy như chính mình tựa hồ vừa va chạm cùng với một mũi tên đầu bọc thép cứng được bắn ra từ cây trường cung thật lớn, khí lực cường đại khiến cho lục phủ ngũ tạng bên trong không ngừng nhộn nhạo.

" Bà ngoại ta! Lão tử đang xem cái quái gì thế này? " Có người không kiềm chế được kích động, rộng mồm la hét.

Phía trên cao nơi tầng hai một cái tửu lâu nhỏ, lúc này có lão khất cái ăn mặc bẩn thỉu dáng người gây nhom đang hào hứng quan sát, thình lình, lão hung hăng vỗ lên đùi mình một cái thật kêu, lớn giọng:" Thằng nhỏ này, rất khá..Hà Hà!".

Vũ Thiên Long âm trầm tiến lại thật gần địa phương nơi tên tráng hán kia đang nằm thoi thóp, lại một cước xé gió đá ra, đôi chân nhỏ bé nhưng mang theo lực lượng vô cùng cuồng bạo, tráng hán chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người tiếp tục bay ngược về sau máu tươi phun đầy đất, lúc này không hiểu vì thương thế quá nặng hay bởi vì uất ức mà hắn triệt mê man bất tỉnh.

Thiếu niên trên chiếc xe ngựa khuôn mặt thoáng trắng bệch, đôi mắt long sòng sọc vì tức giận:" Bổn Thái Tử vi hành a! Dân đen ngươi dám cùng ta bất kính? ".

Nghe xong lời này, chúng nhân chỉ cảm giác như thiên lôi oanh kích, ai nấy đều kinh hoàng mà quỳ rạp một mảnh, đồng thanh đồng khởi hô to:" Thái Tử thiên tuế! ".

Thiếu niên cười gằn, đôi mắt hung ác nhìn Vũ Thiên Long:" Sao? Sợ quá phải không? Gặp bản Thái Tử còn không mau quỳ xuống! ".

Vũ Thiên Long cũng có chút giật mình, sau đó khẽ lắc lư, khuôn mặt tĩnh lặng không có lấy chút gợn sóng, Vũ Thiên Long lạnh nhạt cất lời.

Thái Tử a! Đến Đại Đế ta còn chưa có dịp quỳ bái qua, Thái Tử ngươi thì tính là cái thứ rắm thối gì? Hung hăng càn quấy, xem mạng người như cỏ rác, dù cho ngươi có là Thiên Tử, là con trời thì hôm nay cũng phải chịu tội ".

Vũ Thiên Long nheo mắt nhìn Thái Tử, thần sắc nửa cười, nói không sợ cũng quá mức phô trương, trong hoàn cảnh này phải dùng đến tâm tính hài tử mới có thể duy trì bình tĩnh.