Thiên Hạ Vô Song

Chương 22: Mùi Vị Ngon Nhất (1)

Wright lựa chọn chính là Hỏa cầu thuật một ma pháp hệ hỏa cấp một. Đây là quyển sách ma pháp hắn làm quen tay nhất. Trước kia, vẽ quyển sách ma pháp như vậy đều phải cẩn thận từng li từng tí một, còn phải tốn rất nhiều thời gian. Nhưng lần này căn bản không cần chú ý như vậy, theo một cách tự nhiên hắn đã vẽ ra đường nét ma pháp. Thông qua Lục Mang Tinh Trận kia, ma lực rót vào quả thực thông suốt tới cực điểm.

Ầm.

Tại giữa sân, ma pháp sư Wright tạo ra một bức tường chắn ma pháp cấp ba. Sau đó, hắn đứng ở bên trong bức tường chắn ma pháp phát động quyển sách Hỏa cầu thuật.

Nhìn quyển sách kia phát ra quả cầu lửa cực lớn, và khiến bức tường chắn ma pháp cấp ba bị nổ tung, ma pháp sư Wright quả thực không thể tin được vào những gì mình mới nhìn thấy. Đây còn là quyển sách ma pháp cấp một nữa sao?

Quyển sách ma pháp cấp một, ma pháp Hỏa cầu thuật cấp một lại trực tiếp phá vỡ bức tường chắn ma pháp cấp ba sao? Điều này có nghĩa là gì? Nếu như không phải ma lực của bức tường chắn ma pháp đã giảm đến cực hạn không có cách nào thấp hơn, đó chính là nói quyển sách Hỏa cầu thuật đã chứa đầy đủ ma lực vượt quá mức độ ẩn chứ bên trong dẫn tới bạo phát.

Bức tường chắn ma pháp là do bản thân ma pháp sư Wright tự mình phóng thích. Tất nhiên hắn biết đó cũng không phải là ma pháp quá tệ. Mà mình vì sự an toàn và không quấy rầy người khác nên cố ý phóng ra. Một khi đã như vậy, cũng chỉ còn có một khả năng còn lại. Cái gọi là quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu do Antonio lãnh chúa của nơi bị nguyền rủa kia làm ra, đã không chỉ đơn thuần là là đồ tốt tăng thêm tỷ lệ thành công chế tạo quyển sách, hơn nữa còn tăng lên cả đẳng cấp công hiệu của quyển sách ma pháp.

Ma pháp sư Wright đã kích động tới mức toàn thân bắt đầu run rẩy. Vật như vậy mà chỉ cần mười ngân tệ sao? Nói ra, ai sẽ tin tưởng đây? Điều khiến hắn cảm thấy hưng phấn nhất chính là, loại đồ nghịch thiên như vậy, mình lại là người đầu tiên phát hiện.

Ma pháp sư Wright cũng không phải là là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, không hiểu thế sự. Hắn là ma pháp sư đã trải qua nhiều năm rèn luyện. Bằng không lão sư cũng không để cho hắn tới nơi này thu thập vật liệu ma pháp. Lấy kinh nghiệm của hắn, tất nhiên có thể nhìn ra được đây là lần đầu tiên tiểu lãnh chúa kia buôn bán.

Thứ này nhất định phải nắm ở trong tay mình. Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện ở trong đầu của ma pháp sư Wright. Nhưng sau đó, ý nghĩ trong đầu của hắn đã bị một ý nghĩ khác đột nhiên xuất hiện thay thế.

Nếu như giao thứ này cho sư phụ của hắn, như vậy hắn có được thêm vài phần kính trọng hay không? Sau đó sẽ được càng nhiều ma pháp truyền thừa, trở thành ma đạo sư mà ngay cả những đại quý tộc ở thủ đô cũng phải tôn kính?

Thúc ép tiểu lãnh chúa kia nói ra bí mật vẽ quyển sách mặt phẳng chiếu sao?

Ma pháp sư Wright không kìm chế được liền xuất hiện suy nghĩ này. Nhưng rất nhanh suy nghĩ này đã bị chính hắn ép xuống.

Vẽ quyển sách ma pháp cũng không phải là chỉ cần đẳng cấp ma pháp sư cao hơn là nhất định có thể chế tạo được quyển sách ma pháp đẳng cấp cao hơn. Điều này cần phải có năng khiếu.

Rất nhiều Đại ma pháp sư, danh chấn hiện nay lại chỉ có thể chế tạo ra quyển sách ma pháp cấp thấp nhất.

Bản thân Wright cũng có đẳng cấp ma pháp không cao, chỉ là một ma pháp sư trung cấp, tương đương với một tiểu ma pháp sư vừa nhập môn, nhưng có thể chế tạo ra chí ít quyển sách ma pháp cấp ba. Cho dù tỷ lệ thành công thấp một cách kỳ lạ, nhưng dù sao cũng có thể chế tạo ra.

Mỗi người đều có thiên phú của chính mình. Vẽ quyển sách ma pháp chính là một loại thiên phú. Tuy rằng tiểu lãnh chúa kia không thể thông qua thí luyện ma pháp, nhưng hắn nhất định là có thiên phú vẽ quyển sách ma pháp. Chỉ có điều hắn bị giới hạn ở ma lực không đủ, cho nên chỉ có thể vẽ Lục Mang Tinh Trận mà thôi.

Nếu như Antonio có thể trở thành một ma pháp sư, quyển sách ma pháp do hắn chế tạo ra nhất định sẽ trở thành truyền kỳ. Tuy nhiên, thật đáng tiếc chính là, cả đời này hắn cũng chỉ có thể làm ma pháp mặt phẳng chiếu mà thôi, cũng không tiếp tục cí khả năng trở thành truyền kỳ.

Thiên phú từ lúc sinh ra đã mang theo, dù như thế nào cũng không thể cướp đoạt. Đây cũng là lý do căn bản nhất khiến ma pháp sư Wright nhất thời đè ép lòng tham của mình xuống. Nếu không thể cướp đoạt, như vậy, hợp tác cũng một phương pháp rất tốt.

Đồ tốt như vậy quyết không thể để rơi vào trong tay của những người khác. Ý nghĩ này từ đầu tới cuối cũng không hề thay đổi.

Hiện tại việc ma pháp sư Wright gấp gáp muốn làm nhất chính là lập tức tìm tới chỗ của tiểu lãnh chúa kia, sau đó đặt hàng tất cả ma pháp mặt phẳng chiếu của hắn. Không chỉ muốn đặt hàng hắn hiện tại, hơn nữa còn muốn tất cả hàng sau này của hắn.

Tuy rằng Mạnh Hàn hưng phấn, nhưng cũng không đắc ý tới mức vênh váo. Ma pháp sư kia chỉ lấy về mà thôi, cũng không có nói có thể lại muốn nữa hay không. Sau khi gặp mặt Elyse, hắn liền lẳng lặng nhìn đám người Elyse khó nhọc bán ra những khúc gỗ và ma thú từng chút một với giá rẻ tới mức khó có thể tin được, một câu cũng chưa hề nói ra.

- Đại nhân, chúng ta phải đi mua một ít lương thực.

Sau khi bán xong tất cả những thứ này, hơn nửa ngày đã trôi qua. Elyse lại tới báo cáo với lãnh chúa đại nhân về chuyện cần làm tiếp theo.

Tất cả mọi người còn chưa có ăn cơm. Tuy rằng bụng Mạnh Hàn đã đói, nhưng không hề mở miệng ý kiến gì với điều này. Đồng cam cộng khổ là phương pháp nhanh nhất để hòa nhập với những người này.

- Cầm lấy số tiền này mua thêm một chút lương thực.

Mạnh Hàn đưa ra mười ngân tệ mình mới kiếm được, giao cho Elyse.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Elyse, Mạnh Hàn xoay người tiến về phía địa điểm đã giao hẹn với ma pháp sư kia:

- Ta làm một chút chuyện, sẽ nhanh chóng trở về.

Mạnh Hàn rất muốn biết kết quả là thế nào. Hắn không tự chủ được đước nhanh bước hơn, muốn nhanh chóng chạy tới nơi hẹn. Tuy nhiên, rất rõ ràng hắn đã đánh giá thấp lực hấp dẫn của quyển sách mặt phẳng chiếu đối với ma pháp sư Wright. Thời điểm Mạnh Hàn đi tới chỗ hẹn, hắn đã thấy ma pháp sư tiên sinh kia đang đứng ở nơi đó, nhìn chung quanh, bộ dạng lo lắng chờ đợi.

- Tiên sinh, ta đã đến.

Ma pháp sư kia đã đi tới đây. Điều này cho Mạnh Hàn một chút tự tin. Nhưng hắn cũng không dám thất lễ, nhanh chóng chạy tới, chủ động chào hỏi.

- Lãnh chúa Antonio!

Lần này, ma pháp sư Wright đã có chút thay đổi nho nhỏ đối với cách gọi Mạnh Hàn. Sự thay đổi này, khiến Mạnh Hàn nhìn thấy một viễn cảnh vô cùng tuyệt vời.

- Ngài có phân phó gì, tiên sinh.

Mạnh Hàn vẫn hạ thấp thái độ. Với thân phận của mình bây giờ, tuy rằng được xem là một quý tộc nho nhỏ, nhưng còn chưa có tư cách đắc ý khi ở trước mặt của một ma pháp sư chính thức.