Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 76: 76: Trận Quyết Đấu Hôm Đó

Hàm lượng vàng tiền tệ vương quốc vô cùng cao, như ba tiền đồng thì có thể mua được nửa cân linh cốc.

Nếu Lâm Diệp đưa cho Tiêu Thiên đảm nhiệm xem qua khối đồng Phi Vân Hỏa kia, chỉ to bằng ngón cái thôi đã có thể đổi ba mươi miếng tiền đồng trong bộ lạc Thanh Dương, tương đương với giá trị năm cân linh cốc.

Có điều Lâm Diệp còn chưa hiểu rõ giá trị đổi cụ thể với các loại vật phẩm của vương quốc Tử Diệu, đương nhiên không hiểu được sức mua của một ngàn năm trăm miếng tiền đồng mạnh bao nhiêu.

Ngoài trừ tiền đồng, Lâm Diệp còn thu được một túi hạt giống linh dược trong nhẫn trữ vật, phần lớn là một ít hạt giống linh dược giá trị mặc dù không lớn nhưng lại cần thiết trong tu hành.

Lâm Diệp cũng không định trồng thử, linh dược vun trồng vô cùng phức tạp, đòi hỏi “linh thực sư” chuyên môn gieo trồng, thường thường ba đến năm năm mới chín, có một ít linh dược đã chín trân quý hiếm thấy, thậm chí trên trăm năm, hơn ngàn năm cũng có.

Nếu Lâm Diệp đoán không sai, những thuộc hạ Ngô Hận Thủy mang tới kia, trong đó có lẽ có “linh thực sư” chuyên môn phụ trách trồng linh dược.

Có điều tất cả điều này với Lâm Diệp nà nói đều đã không còn ý nghĩa nữa, hắn định tìm một cơ hội bán túi hạt giống linh dược này đi, đổi thành tiền tài mới là thứ thực tế.

Khiến Lâm Diệp mừng rỡ là trong nhẫn trữ vật còn có một ít linh dược đã chín, tất cả đều là chủng loại có giá trị không nhỏ, có rèn luyện cơ thể, cũng có rèn luyện tu vi, còn có một bình đan dược chữa thương thiết yếu.

Những thứ này đều là bảo bối, Ngô Hận Thủy kia có tu vi Chân Vũ Bát Trọng Cảnh, vật phẩm cất giữ đương nhiên không phải thứ tầm thường.

Đến khi sắp xếp lại vật phẩm trong nhẫn trữ vật, thấy không gian trong đó còn rất nhiều, Lâm Diệp trực tiếp ném Phá Tiêu Đao vào.

“Sau này có nhẫn trữ vật này, buôn bán hàng hóa ở bộ lạc Thanh Dương cũng dễ hơn, ít nhất không sợ bị người ta cướp đoạt”

Lâm Diệp cẩn thận thu lại chiếc nhẫn, cũng không đeo trên tay, Ngô Hận Thủy là đại chấp sự dược hành Ngô thị bộ lạc Thanh Dương, khẳng định có không ít người nhận ra thứ này, như thế đeo trên tay cũng rất dễ bại lộ.

“Đôi giày bó gió táp này tuy nói phẩm tướng kém cỏi, tốt xấu cũng xem như là một trang bị linh khí, chỉ là quá đáng tiếc, sau này cầm đi bán cũng được.”

Lâm Diệp lại lấy đôi giày bó lột trên người Liên Như Phong ra, càng nghĩ càng thấy vẫn nên bán nó đi, hắn tiện tay ném vào nhẫn trữ vật.

Làm xong tất cả điều này, Lâm Diệp duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái một chút.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, việc cấp bách vẫn là tu luyện, về phần việc khai quật mỏ đồng Phi Vân Hỏa thì có thể giao cho thôn trưởng Tiêu Thiên đảm nhiệm chủ trì.

Lâm Diệp tính toán, về phần khoảng cách thời gian vượt ải đã qua hơn hai tháng, chưa đủ nửa tháng đã đến thời gian vượt ải cửa thứ hai đại đạo Thanh Vân “bí cảnh Thông Thiên”.

Đối với chuyện này, Lâm Diệp tuyệt đối không dám sơ sót.

Dù sao lúc xông qua cửa thứ nhất đã thu được một bộ “Tiểu Minh thần thuật” rèn luyện thần hồn thiết yếu, vậy sau khi xông qua cửa thứ hai lại có thể thu được chỗ tốt gì?

Lâm Diệp rất chờ mong.

Lúc gần chiều tối, Hạ Chí tỉnh ngủ, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn đá trong sân, không bao lâu Lâm Diệp đã bưng cơm canh đã sớm chuẩn bị lên.

Vài ngày trước, linh cốc trong thôn đã bội thu, còn chưa cầm đi buôn bán, khiến cho Lâm Diệp cũng thu được một lượng lớn linh cốc do đám thôn dân biếu tặng, cộng thêm thịt vụn của gần ba mươi con hung thú, trong một khoảng thời gian ngắn vốn đã không cần lo không có lương thực ăn.

Khiến Lâm Diệp buồn rầu duy nhất chính là thời gian trôi đi, sức ăn của Hạ Chí càng lúc càng lớn, dường như mỗi ngày đều phải ăn hơn một bát cơm và lượng lớn thịt động vật.

Cái bụng nhỏ này của nàng quả thực như cái hang không đáy.

Dựa theo tốc độ tăng trưởng sức ăn kiểu này của nàng, Lâm Diệp cũng không dám bảo đảm đồ ăn trong nhà rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu.

Cũng may, bây giờ không cần phải bận tâm điều đó.

Lúc ăn cơm, Lâm Diệp thuận miệng nói: “Hạ Chí, cha mẹ nàng đâu?”

Hạ Chí nhai nuốt một miếng thịt thơm ngon đậm đà, lắc đầu.

Lâm Diệp tiếp tục hỏi: “Vậy nhà nàng ở đâu? Nàng còn nhớ không?”

Hạ Chí suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Ta chỉ nhớ là cùng bác Gấu sống trong núi.”

Vẻ mặt điềm tĩnh mà nghiêm túc, nhưng lời này lọt vào trong tai Lâm Diệp lại khiến trong lòng hắn có hơi phức tạp, tiểu nha đầu này thế mà sống trong núi từ nhỏ.

“Bác Gấu là ai?”

“Hôm đó huynh gặp rồi.”

Trong lòng Lâm Diệp khẽ rung động, bỗng dưng nhớ tới “Đại Lực Man Hùng” từng nhìn thấy trong rừng sâu núi thẳm hôm đó, không khỏi giật mình nói: “Chính là hung thú bị “lực sĩ Vu Man” giết chết kia?”

Hạ Chí nhíu mày, giương mắt nhìn Lâm Diệp, nghiêm túc nói: “Huynh không thể nói nó như vậy.”

Lâm Diệp vội xin lỗi: “Ta cũng không cố ý không tôn kính.”

Thật ra trong lòng hắn cũng quái dị một hồi, Hạ Chí lại được một Đại Lực Man Hùng nuôi lớn, không trách được lần đầu tiên thấy nàng, ngôn ngữ nói ra cũng phức tạp tối nghĩa như vậy… Đợi đã!

Không đúng.

Lời Hạ Chí nói lúc trước không phải là thú ngữ.

Đó rõ ràng là một loại ngôn ngữ hoàn toàn khác.

“Ta không biết lực sĩ Vu Man gì cả, nhưng có một ngày ta sẽ tự tay giết hắn, báo thù cho bác Gấu.” Hạ Chí nghiêm túc nói, một đôi mắt trong veo như viên ngọc đen, kiên định như trăng lưỡi liềm

Nói xong, nàng lại vùi đầu vào trong đồ ăn.

Bị nàng quấy rầy một phen, Lâm Diệp cũng quên hỏi ngôn ngữ Hạ Chí nói lúc trước nàng học như thế nào, nhớ tới tình cảnh “trận quyết đấu của cường giả Linh Hải Cảnh” hôm đó.

Một cường giả khoác áo choàng ngọc, đạp kiếm mà đi, rõ ràng đến từ vương quốc Tử Diệu, một cường giả khác thì được gọi là “lực sĩ Vu Man”, có lẽ không phải từ vương quốc Tử Diệu.

Lâm Diệp còn nhớ hôm đó người “lực sĩ Vu Man” kia thật sự muốn giết không phải hắn, mà là Hạ Chí trước mắt.

Lại cộng thêm loại ngôn ngữ xa lạ và phức tạp mà Hạ Chí đã nói kia khiến trong lòng Lâm Diệp không khỏi có một phỏng đoán, lẽ nào Hạ Chí thực ra đến từ nơi nào đó bên ngoài vương quốc Tử Diệu?.