Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 90: 90: Sóng Gió Dữ Dội

Ánh vàng như ngọn lửa chiếu sáng khắp đất trời.

Cự thú kia cao như ngọn núi, to lớn kỳ lạ, nó bay lên không trung.

Nếu hung thú đến từ thời cổ xưa thì có thể che lấp mặt trời và mặt trăng, gào thét chia cách núi sông.

Tuy khoảng cách xa nhưng Lâm Diệp vẫn cảm thấy ánh mắt đau nhói, toàn thân run cầm cập và linh hồn phải chịu đựng một sự kiềm nén không giải thích được.

Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Cự thú kia giống hươu mà không phải hươu, giống ngựa mà không phải ngựa, đầu giống đầu rồng, đuôi như cầu vồng dài, toàn thân phủ đầy lông vàng, bốn chân giẫm lên những tia sáng nóng rực.

Nó phi nước đại lên không trung, tràn ngập ánh vàng, bốc cháy hàng tỷ ngọn lửa thần thánh, ầm ầm cuộn sạch rồi trút xuống, thiêu rụi những ngọn núi và biến rừng cổ thụ thành tro bụi, vô cùng đáng sợ.

Đối thủ của nó, trong tay cầm một cây thương và liên tục khua tay bắn ra bóng cây thương sắc bén đáng sợ, nhưng rõ ràng là không chịu đựng nổi và bị áp chế đến mức liên tục tìm cách tránh né.

Trong phút chốc, Lâm Diệp đã đoán ra người chiến đấu với Cự thú kia chính là lão giả mặc áo xám trong đám đông vừa rồi.

Quả đúng là bọn họ.

Lâm Diệp nở nụ cười kỳ lạ trên khóe môi, nếu nói là không ‘Cười trên nỗi đau người khác’ thì hoàn toàn là lừa người.

Nhưng Lâm Diệp không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy sức mạnh chiến đấu trên không của lão giả mặc áo xám, đây là sự tồn tại của Linh Hải cảnh.

Bao gồm nam tử mặc bào ngọc màu xanh (Tạ Ngọc Đường), lực sĩ Vu Man, Thạch Đỉnh Trai và Đại công tử Thạch Hiên những người mà hắn đã từng gặp trước đây, đây có thể coi là sự tồn tại của bốn Linh Hải cảnh mà Lâm Diệp được nhìn thấy.

Vậy nên có thể hình dung, vì cái gọi là “Tuyệt thế bảo vật” mà hiện giờ ở Tam Thiên Sơn đã thu hút không biết bao nhiêu nhân vật đỉnh cao.

Tuy nhiên chuyện này không có liên quan gì đến Lâm Diệp, so với sự tồn tại của Linh Hải cảnh thì cơ sở tu luyện của hắn rõ ràng vẫn chưa đủ, hắn cũng hoàn toàn không nhúng tay được vào cơn sóng gió này.

Ngay sau đó, ánh mắt của Lâm Diệp đã bị Cự thú màu vàng thu hút, trong lòng hắn thầm suy đoán rằng bộ móng vuốt thú màu vàng mà hắn nhìn thấy lúc trưa chính là do đám người lão giả mặc áo xám gây ra.

Nhưng cuối cùng bọn họ đã làm gì khiến cho Cự thú trở nên điên cuồng như vậy?

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, ánh sáng và mưa bắn tung tóe như sao băng đang rơi xuống rồi đập xuống mặt đất, đốt cháy rừng cổ thụ, núi cao bị phá hoại, từng tấc đất biến thành đất khô cằn.

Cảnh tượng này quá khủng khiếp, nếu bị tác động thì chắc chắn chỉ có kết cục chết.

Lâm Diệp không dám ở lại nữa, hắn quay người bỏ đi.

Sau khi xác định được đám người lão giả mặc áo xám đúng là đang gặp nạn thì lửa giận trong lòng hắn cũng được giải tỏa, nếu bây giờ còn không bỏ chạy thì là đang tự đùa với mạng sống rồi.

Ầm!

Nhưng khi Lâm Diệp vừa chạy chưa được một dặm thì nghe thấy có tiếng dồn dập xé tan bầu trời, sau đó ở cách đó không xa có tiếng vật nặng đập xuống mặt đất.

Rồi tiếp đó, một tiếng rên rỉ đau đớn cũng truyền ra.

Lâm Diệp ngẩn người, giọng nói này rất quen thuộc, hắn cẩn thận tiến lại gần thì nhìn thấy một bóng người máu thịt bê bết đang nằm trên mặt đất, toàn thân máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.

Cho dù là như vậy, nhìn thoáng qua cách ăn mặc của đối phương thì Lâm Diệp cũng có thể nhận ra đây là công tử trẻ tuổi trong đám người đó.

Lâm Diệp chợt thấy svui mừng, hôm nay ông trời có vẻ rất coi trọng hắn, không chỉ cử ra một con Cự thú đến làm nhục đám người kia giúp hắn báo thù, thậm chí còn mang “Tên cầm đầu” đến trước mặt hắn.

Đương nhiên, Lâm Diệp cũng biết mình đang suy nghĩ vớ vẩn, hắn quay đầu lại nhìn thấy trận chiến vẫn đang tiếp diễn ở phía xa.

Nếu Lâm Diệp đoán không nhầm thì công tử trẻ tuổi này đã bị lão giả mặc áo xám vứt bỏ ngoài chiến trường, để tránh vị công tử trẻ tuổi có dáng vẻ cao quý này gặp nạn mà chết.

Nhưng vừa đúng lúc, cái tên này lại xuất hiện trước mặt hắn.

“Công tử! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lâm Diệp mỉm cười tiến về phía trước, lúc này đối phương đang hấp hối, toàn thân bị trọng thương, cho dù có căn cơ tu luyện Linh Cương cảnh cũng không khác gì một kẻ vô dụng.

“Ngươi...”

Người thanh niên hơi thở gấp gáp, mở to đôi mắt máu thịt bê bết, khi nhìn rõ là Lâm Diệp thì hắn ta nói: “Tên bản địa kia, mau đưa bổn công tử ra khỏi đây, đợi đến khi ta an toàn rồi thì ta đảm bảo sau này ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.”

Giọng nói của hắn ta dồn dập, khàn khàn.

Nói xong, thậm chí còn ho ra vài ngụm máu, trông vô cùng thê thảm.

“Công tử! Ta không cần vinh hoa phú quý.”

Lâm Diệp lắc đầu, vẫn mỉm cười nói: “Nhìn thấy bộ dạng ngươi như vậy, ta đã hài lòng rồi.

Tạm biệt!”

Dứt lời, hắn quay người đi.

“Khoan đã...”

Công tử trẻ tuổi nói: “Tiểu huynh dệ, phải làm sao ngươi mới nhận lời giúp bổn công tử một lần? Ngươi cứ nói ra, Liễu Ngọc Côn ta đều chấp nhận hết.”

Lâm Diệp quay người, nhìn ánh mắt khát vọng khẩn thiết của vị công tử trẻ tuổi, hắn thở dài nói: “Liễu công tử! Trước kia ngươi ‘Tu hú chiếm tổ’ và đuổi ta đi, giờ ta không giết người đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Chẳng lẽ ngươi được voi đòi tiên ư?”

Liễu Ngọc Côn nói: “Tiểu huynh đệ, vừa rồi đều là lỗi của bổn công tử, ta nhận lỗi và xin lỗi ngươi, chỉ xin ngươi khoan hồng độ lượng, cứu ta một lần.”

Trong giọng nói xen lẫn tiếng khẩn nài.

Nhưng vừa dứt lời thì hắn ho dữ dội, toàn thân cũng run rẩy rồi trong chớp mắt hắn ta ngã quỵ xuống đất, hơi thở trở hổn hển.

Lâm Diệp suy tư một hồi rồi tiến đến trước nói: “Thôi bỏ đi! Ngươi và ta vốn không có thù hận gì lớn, cứu ngươi một lần cũng không sao.”

Hắn cúi xuống định đưa tay dìu đỡ Liễu Ngọc Côn.

Xoẹt!

Vào đúng lúc này, trong mắt Liễu Ngọc Côn lóe lên một ánh dữ tợn và u ám, cơ thể vốn bại liệt của hắn ta căng lên, đồng thời cánh tay của hắn ta rung lên và siết chặt cổ Lâm Diệp, không biết từ lúc nào trong lòng bàn tay hắn ta đã cầm lấy đoản kiếm rồi chìa ngay cổ họng của Lâm Diệp.

Liễu Ngọc Côn hung dữ cười và nói: “Tên khốn kiếp! Ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không thì thanh kiếm này sẽ lấy đi mạng của ngươi.”

Lâm Diệp không nhúc nhích, vẻ mặt không chút hoang mang, ngược lại còn cười: “Đúng là như vậy, ta biết loại người như ngươi cho dù có cầu cứu cũng sẽ chẳng tốt lành gì.”

Liễu Ngọc Côn với vẻ mặt u ám, nói: “Ngươi có ý gì?”

Ầm!

Vào đúng lúc này, bả vai và bắp thị của Lâm Diệp căng phồng, phóng ra lực chấn động cực lớn.

Trong phút chốc đã làm văng ra cánh tay của Liễu Ngọc Côn đang siết cổ hắn.

Cùng lúc đó, đầu hắn ngửa ra sau, cổ tay bỗng nhiên xoay chuyển một cách kỳ lạ, hắn siết chặt cánh tay của Liễu Ngọc Côn và vặn rất mạnh.

Rắc một tiếng, cánh tay Liễu Ngọc Côn bị trật khớp và các khớp xương bị tháo ra, thanh đoản kiếm chờ sẵn trong lòng bàn tay cũng mất đi sức lực và rơi xuống đất.

Đùng một tiếng, Lâm Diệp xoay người tát thẳng vào mặt đối phương khiến hắn ta kêu la thảm thiết, không biết rụng bao nhiêu cái răng.

“Sao lại có thể, ngươi...”

Liễu Ngọc Côn sợ hãi, hắn ta đâu có nghĩ đến chuyện Lâm Diệp người đã bị hắn ta chế ngự lại chuyển bại thành thắng chỉ trong chớp mắt chứ?

Tất cả những điều này đều là nhờ vào ‘Phân cân thác cốt thuật’ mà Lâm Diệp đã luyện được từ trận chiến với Hạ Chí, trong trường hợp tiếp cận chiến đấu thì sức mạnh thể phách sử dụng kỹ xảo, hoàn toàn có thể được coi là đáng kinh ngạc, khiến cho người khác khó mà đề phòng.

Đáng tiếc là Liễu Ngọc Côn chỉ coi Lâm Diệp là tu giả Chân Võ tứ trọng cảnh.

Hắn ta luôn đề phòng Lâm Diệp sử dụng linh lực, nhưng lại xem nhẹ sức mạnh thể xác đáng sợ của Lâm Diệp.

“Liễu công tử! Ta có lòng cứu ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy ư?”

Lâm Diệp thở dài và cầm đoản kiếm lên, một nhát xuyên qua cổ họng Liễu Ngọc Côn không chút do dự, máu phun tung tóe.

Nhìn thấy đầy vẻ kinh hãi, oán hận và không cam lòng trong mắt đối phương, Lâm Diệp cười nói: “Liễu công tử! Tuy dân địa phương không được coi trọng, nhưng họ lại yêu hận rất rõ ràng.

Một khi có cơ hội thì có thể giết chết một kẻ cặn bã như ngươi không lưỡng lự, nếu ngươi có trách thì chỉ có thể trách chính mình, chẳng phải sao?”

Liễu Ngọc Côn từ trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, cuối cùng không cam lòng ngã ầm xuống đất.

Lâm Diệp bỗng nghiêm mặt, quay đầu nhìn về phía xa, thấy trận chiến ở đó không biết từ lúc nào đã kết thúc, trong lòng hắn chợt thấy sợ hãi.

Hắn nhanh nhẹn tìm kiếm trên người Liễu Ngọc Côn, nhưng chỉ tìm thấy dây thắt lưng bằng ngọc màu tím.

Đây có lẽ là một linh khí trữ vật, Lâm Diệp đã không nhìn mà vội quay người đi.

Ngay sau đó, Lân Mã phi nhanh, mang theo bóng của Lâm Diệp chạy thật xa trong đêm, chẳng mấy chốc đã biến mất rồi.

Cần phải mau chóng rời khỏi đây.

Lâm Diệp biết rất rõ, bên cạnh có một cường giả Linh Hải cảnh làm hộ vệ đi theo thì thân phận của Liễu Ngọc Côn chắc chắn không đơn giản, công tử huynh có lai lịch to lớn như vậy nếu chết đi thì chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.

“Gừ!”

Lâm Diệp cưỡi trên lưng Lân Mã lao điên cuồng, hắn bỗng nghe thấy một tiếng thú gầm kinh thiên động địa từ xa truyền đến, kinh hãi đến nỗi phần hông dưới Lân Mã phát ra tiếng gầm gừ, bồn chồn không yên.

Quay đầu lại nhìn thì thấy trên bầu trời xa xa có một con hung thú màu vàng vô cùng khổng lồ đang gầm thét, giọng nói tràn đầy căm phẫn.

Vô số những ngọn lửa giống như cầu vồng từ trên trời rơi xuống và thiêu đốt trời đất như đang biến thành cái địa ngục luyện lửa.

Thật quá khủng khiếp!

Lâm Diệp thầm cảm thấy may mắn nếu vừa rồi hắn chậm một bước mà ở lại bên thi thể của Liễu Ngọc Côn thì e rằng lúc này cũng có thể bị ảnh hưởng và gặp nạn mà chết rồi.

Nhưng Lâm Diệp không thể phán đoán được đám người lão giả mặc áo xám đó đã chết trong trận chiến hay chưa?

“Cho dù thế nào thì cũng cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.”

Lâm Diệp hít một hơi thật sâu, hắn mạnh mẽ cưỡi con Lân Mã chạy liên tục và điên cuồng.

“Kim Diễm thú!”

“Không ngờ là con thú này, lẽ nào...”

“Bao nhiêu năm rồi, có ai ngờ rằng ở Tam Thiên Sơn này lại có một con Kim Diễm thú ẩn hiện.

Đây là một con thú kỳ lạ có cùng nguồn gốc huyết thống với thần thú thượng cổ Hỏa Kỳ Lân.”

“Đúng là không đơn giản, trước đây đã xem thường Tam Thiên Sơn.

Trong ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên tìm thấy tung tích con thú này.”

“Mau đi xem, nói không chừng sự xuất hiện của con thú này có liên quan đến tuyệt thế bảo vật kia.”

Cùng lúc đó, ở những khu vực khác nhau của Tam Thiên Sơn rộng lớn, tiếng gầm rú kinh hoàng của Kim Diễm thú cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều tu giả đỉnh cao đến tìm kiếm “Tuyệt thế bảo vật”.

Như Tạ Ngọc Đường “Tiểu kiếm quân” thiếu gia của Tạ Gia Cửu, như Đại công tử Thạch Hiên của Thạch Đỉnh Trai...!

Đêm nay chắc chắn sẽ không được bình yên.

Với Lâm Diệp là như thế, với những tu giả tụ tập ở Tam Thiên Sơn vì những lời đồn về “Tuyệt thế bảo vật” cũng là như thế.

Nhưng Lâm Diệp không biết rằng chẳng bao lâu sau, thi thể Liễu Ngọc Côn vốn đã bị đốt cháy đen như than củi lại được tìm thấy và đã gây ra sóng to gió lớn.

Đó là con trai cả của đại đô đốc hành tỉnh Tây Nam Đế Quốc Liễu Võ Quân.

Liễu Võ Quân là ai? Là cường giả Động Thiên cảnh mà người Đế Quốc ai cũng biết đến, cũng là người có tiếng tăm trong toàn bộ thế giới tu luyện của Đế Quốc.

Liễu Võ Quân một đời chinh chiến, có ý chí kiên cường và dũng mãnh, đã trấn thủ hành tỉnh Tây Nam Đế Quốc gần năm mươi năm, uy danh lẫy lừng, thế lực vô cùng hùng mạnh.

Liễu Ngọc Côn chết ở Tam Thiên Sơn, Liễu Võ Quân là cha của hắn ta lẽ nào lại chịu bỏ qua hay sao?.