Thiên Thần

Chương 12: Long lão gia tử

Lão nhân tức tốc đi lên trước, đặt chiếc sọt trên lưng xuống. Đầu tiên là thử dò hơi thở của Diệp Vô Thần, sau đó bàn tay già nhăn nheo bóp cổ tay hắn. Rất lâu sau, trên mặt ông lộ ra vẻ kinh ngạc, kế đó thở dài một hơi, lắc lắc đầu. Sau đó đặt ánh mắt lên người thiếu nữ vừa nhìn một cái đã khiến người ta khó có thể quên nổi này. Ngón tay ông sau khi ấn lên cổ tay nhỏ nhắn của nàng, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ chấn kinh:

- Tuổi nhỏ như vậy không ngờ lại có sức chịu đựng mạnh đến thế, thiếu chút nữa thì hao hết tất cả nguyên khí và tiềm lực của mình… Đến lúc ấy cũng chẳng có cách nào cứu vãn nổi. Có điều, dẫu là hiện tại cũng đã đại thương nguyên khí, muốn khôi phục lại không biết phải năm nào tháng nào đây, ôi!

- Vì tiểu cô nương khiến người ta giật mình này, ta đành phá lệ một lần vậy. Lão nhân một tay nắm Diệp Vô Thần, một tay nắm Diệp Ngưng Tuyết, thân thể già nua không ngờ lại dễ dàng nhấc họ vào trong tay, tiếp đó thân thể lại bay lên trời, lao ra khỏi rừng rậm. Ca ca… Ca ca… Trong cơn hôn mê, nàng không ngừng gọi tên của hắn. Bởi vì mất đi hắn đối với nàng mà nói thì sẽ là một loại sợ hãi lớn đến nhường nào. Khi nàng bất lực nhất, không biết vì sao sống tiếp, là hắn dắt tay nàng, đồng thời trở thành ca ca của nàng. Khi tất cả mọi người bài xích nàng, chán ghét nàng thì hắn vuốt mặt nàng, nói sẽ bảo vệ nàng, không để nàng chịu đói, sẽ không khiến nàng bị ức hiếp, sau đó tiếc xúc phạm cơn giận của mọi người, giáo huấn những kẻ ức hiếp nàng… Từ nay, thế giới của nàng không còn một đầy rẫy u ám nữa, mà đã thêm một người như hắn. Cũng bởi vì sự tồn tại của hắn, thế giới mới có thể khiến người ta lưu luyến như vậy. Nếu mất đi ca ca… Nàng yếu ớt mở mắt, thấp giọng lẩm bẩm:

- Ca ca, ca ca… Ca ca ở đâu? Toàn thân mỏi nhừ vô lực, ngay cả nhích mí mắt một cái đều khó khăn đến như vậy. Một thanh âm ôn hòa già nua trả lời nàng:

- Cô bé, ngươi tỉnh rồi à? Ngủ thêm lát nữa đi, ngươi mệt lắm rồi.

- Ca ca, ta muốn ca ca…

- Ca ca ngươi ở ngay cạnh ngươi, ngươi yên tâm ngủ đi. Nếu không dưỡng sức tốt, thì ai tới chăm sóc ca ca ngươi chứ… Ngưng Tuyết khẽ "Vâng" một tiếng, cuối cùng nhắm mí mắt nặng trĩu, lại rơi vào trong giấc ngủ say. Nàng thật sự quá mệt rồi. Lão nhân khuôn mặt thương yêu nhìn nàng một lát, lẩm bẩm nói:

- Nếu ta có một cháu gái thế này hẳn tốt biết bao, tuy rằng gương mặt bị phá hủy hay là mái tóc trắng kỳ quái, nhưng tấm lòng lại thiện lương như vậy, ngay cả lão già như ta đều… Ôi, cũng bỏ đi, nếu đã phá lệ một lần, thì hãy giúp nó một lần nữa đi, dù sao lão già như ta lưu lại cũng vô dụng. Ông vươn tay ngón tay, ấn vào mi tâm Ngưng Tuyết, một luồng khí lưu ấm áp từ đầu ngón tay ông cuồn cuồn không dứt bắt đầu rót vào. Khuôn mặt trắng bệch của Ngưng Tuyết trong giấc mộng bắt đầu dần xuất hiện hồng nhuận, khóe miệng lão nhân nhếch lên một tia tiếu ý, thu tay lại, sau đó hơi có chút quái dị nhìn đôi tay mình:

- Dù sao chỉ là một tiểu cô nương, cũng không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí của ta… Phù, nếu đã như vậy, sau khi nó tỉnh lại hẳn có thể khôi phục như thường. Ôi, thật là làm khó nó rồi. Chỉ là… Ánh mắt ông lại dời lên khuôn mặt Ngưng Tuyết, vẻ mặt nghiên cứu, miệng lẩm bẩm:

- Thật là kỳ quái, ta sống đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo như thế… Đây rốt cuộc là do cái gì tạo thành nhỉ. Lúc chập tối, Ngưng Tuyết rốt cuộc lại mở mắt. Thân thể tuy rằng vẫn lưu lại mỏi mệt cùng đau đớn, nhưng sức lực đã khôi phục khá nhiều, nàng theo bản năng gọi một tiếng "Ca ca", vội vàng đứng dậy, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Vô Thần nằm bên cạnh mình. Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mỏng manh gần như không tồn tại. Nàng dừng lại bên đó, cứ như vậy nhìn thẳng, một câu đều không nói, nước mắt từ trong hốc mắt mau chóng đọng lại, nàng hít nhẹ mũi muốn ghìm nước mắt, nhưng nước mắt rốt cuộc vẫn rơi xuống. Rèm cửa cổ xưa bị vén lên, lão nhân bưng một chiếc chén nhỏ đi vào, sau đó cười ha ha nói:

- Cô bé, ngươi tỉnh rồi. Nào, trước tiên tới uống chén cháo thuốc đã. Ngưng Tuyết phảng phất như nhìn thấy hy vọng, nàng vội vàng từ trên giường gỗ xuống, sau đó "bịch" một tiếng quỳ trước mặt lão nhân:

- Lão gia gia, xin ngài hãy cứu ca ca, cầu xin lão gia gia, xin ngài hãy cứu ca ca… Ngài bảo Tuyết Nhi làm gì cũng được. Nói xong, đầu nàng liền muốn vái xuống, lão nhân vội vàng đỡ nàng dậy, thầm thở dài một hơi, trên mặt chất đầy vẻ thương tiếc, cười:

- Cô bé, trước tiên hãy nghe lời gia gia uống xong chén cháo này đi, gia gia nói tiếp với ngươi được không? Đúng rồi, ngươi có thể gọi ta là Long gia gia. - Vâng, cảm ơn Long gia gia. –Diệp Ngưng Tuyết cảm kích gật đầu, bưng chén cháo thuốc lên bàn, cũng không dùng thìa, trực tiếp "ực ực" uống xuống, bởi vì nàng thật sự quá đối. Sau khi vừa uống non nửa, nàng lại đặt bát xuống:

- Long gia gia, ta muốn để chỗ còn lại cho ca ca uống. Cơ trên mặt lão nhân rúm ró một chút, ông rốt cuộc thở một hơi dài thườn thượt, nói:

-Cô bé, trước tiên ngươi cứ ngồi xuống. Ngồi bên cạnh ca ca ngươi. Ngưng Tuyết nghe lời ngồi xuống, nội tâm bất chợt bắt đầu trở nên bất an. Lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới thanh âm cởi mở của một nam tử thanh niên:

- Gia gia, con về rồi đây! Rèm cửa bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt bừng bừng khí khái, khoảng chừng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ cuồng ngạo rõ ràng, lại loáng thoáng có chút u sầu. Tuy rằng nơi đây chỉ là một con trấn hẻo lánh, nhưng người này bất kể là khí thế hay khí chất đều tuyệt không phải người bình thường có thể có được. Nhìn thấy Diệp Ngưng Tuyết, y nguyên là kinh ngạc, sau đó quan tâm hỏi:

- Tiểu muội muội ngươi tỉnh rồi, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái hay không? Long lão gia tử đã đem chuyện của Ngưng Tuyết và ông nói một lần, khiến y ngoài cảm động ra nội tâm càng thổn thức không thôi. Tuổi nhỏ như vậy đã chí tính đến thế, thật là thiên hạ hiếm có. Ngưng Tuyết ngẩng khuôn mặt đầy vẻ bất an, hỏi: - Đại ca ca, huynh là? - Đây là cháu trai của ta, nó tên Long Chính Dương, ngươi gọi Long đại ca là được.

–Lão nhân ôn hòa nói. Trên mặt Long Chính Dương lóe lên vẻ ngạc nhiên rõ ràng, bởi ông không ngờ lại dễ dàng thổ lọ tên thật của mình với một người ngoài như thế. - Long đại ca… Xin chào, muội tên Ngưng Tuyết, Diệp Ngưng Tuyết, là tên ca ca đặt cho muội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ánh mắt nàng đọng lại trên mặt Diệp Vô Thần, mong mỏi hắn có thể lập tức tỉnh lại.

- Tên ca ca muội đặt cho… hắn là ca ca ruột của muội hay là? –Long Chính Dương nghi hoặc hỏi. Diệp Ngưng Tuyết lắc đầu:

- Người khác đều ghét muội, chỉ có ca ca tốt nhất với muội, mỗi ngày cùng muội chơi, bảo vệ muội, còn đặt tên cho muội. Long Chính Dương cười nói: - Tiểu muội muội, người đời đại đa số đều trông mặt bắt hình dong, đừng để ý tới. Xem ra vị tiểu huynh đệ này cũng chẳng phải tục nhân, cũng chẳng trách muội vì hắn ngay cả mạng sống đều không cần. Đúng rồi tiểu muội muội, vết sẹo trên mặt muội là làm sao mà có? Diệp Ngưng Tuyết ngơ ngác một hồi, bởi vì nàng vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này, chỉ đành lắc đầu nói: - Muội cũng không biết, muội và ca ca giống nhau, đều không nhớ được chuyện ngày trước… Cầu xin hai người mau cứu lấy ca ca được không…

Ánh mắt Long lão gia tử lấp lóe, than nhẹ một tiếng: - Dương Nhi, ngươi thử đi thăm bệnh của hắn xem. - Con? –Long

Chính Dương kinh ngạc:

- Nhưng thưa gia gia, con chỉ biết chút ít y thuật đơn giản, điều này…

- Ngươi thử xem thì biết. Long Chính Dương như không rõ cái gì, không nói thêm nữa, sau khi do dự trong chốc lát, vươn bàn tay phải đặt lên phần ngực Diệp Vô Thần. Nhưng lập tức, y như bị lửa thiêu thu bàn tay, vẻ mặt kinh hãi.