Thiên Thần

Chương 67: Văn đấu – Tự vả mặt

- Chỉ là, vãn bối cho rằng Hoa tiền bối hẳn là người yêu rượu không yêu tranh. Cho nên… -Hắn rời ánh mắt từ Hoa Chấn Thiên đang trợn trừng mắt về phía… Hoa Thủy Nhu ở bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hàm ẩn nụ cười mỉm nhàn nhạt, lại thấy nàng hốt hoảng một hồi:

- Bức tranh này, ta định tặng cho Hoa Thủy Nhu tiểu thư.

Toàn thân Hoa Thủy Nhu khẽ run, vô ý thức nắm chặt hai tay, nhất thời lại quên dời ánh mắt đi, cứ thế đối mắt với Diệp Vô Thần.

Cả sân bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, tới tấp đưa mặt nhìn nhau, sao cũng chẳng ngờ sẽ là kết quả như vậy. Phần lớn người thì bắt đầu liếc trộm quan sát phản ứng của Lâm Khiếu. Bởi vì trên dưới Thiên Long Thành chẳng ai không biết nhiều năm trước Hoa Thủy Nhu đã được gả cho Lâm Khiếu. Vào ngày nàng mười sáu tuổi chính là ngày hai người thành thân. Nam có tài năng tuyệt thế, nữ có dung mạo khuynh thành, đây là một đôi trai tài gái sắc ai nấy đều tán thưởng, cũng khiến vô số thiếu niên tài tuấn ngưỡng mộ Hoa Thủy Nhu ở Thiên Long Thành phải chùn bước, chẳng dám có bất kỳ ý nghĩ không nên có nào.

Mà hiện tại, thiếu gia Diệp gia không ngờ lại muốn tặng một bức "Tịnh Đế Liên Hoa" cho tiểu thư Hoa gia ngay trước mặt nhiều người như vậy, đây chẳng phải là công khai đào góc tường nhà Lâm Khiếu sao? Hơn nữa còn là đào thứ mà một nam nhân không thể nhịn nổi nhất.

Thù hận lớn nhất trên đời, một là thù giết cha, hai là nỗi hận đoạt thê… Thiếu gia Diệp gia rốt cuộc muốn làm gì đây?

Tuy Lâm Khiếu vẫn không nói một lời, nhưng trong đôi mắt không ngừng run run của gã loáng thoáng tràn ra nỗi tức giận như có như không. Cho dù tu dưỡng của một người tốt hơn đi chăng nữa, tính tình ôn hòa hơn đi chăng nữa, nhưng đến lúc liên quan đến tôn nghiêm của một nam nhân thì cũng tuyệt đối khó có thể làm được "tâm như chỉ thủy".

- Thằng nhãi Diệp gia, ngươi đây là có ý gì? –Lâm Chiến đứng dậy, vẻ mặt âm trầm quát. Chẳng ngờ hắn ngay trước mặt Lâm gia và nhiều người như thế lại dùng một bức tranh ngầm trao ái ý về phía nàng dâu tương lai của Lâm gia y, nào còn đem Lâm gia y đặt vào trong mắt! Con có thể nhịn nhưng cha không thể nhịn, thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhịn. Nếu Lâm gia y còn không đứng ra, chẳng cần người khác cười nhạo, thì chính họ sẽ tự tát mình vài cái trước tiên. "Tịnh Đế Liên Hoa" ẩn ý là gì, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết rõ ràng rành mạch.

- Hả? –Diệp Vô Thần vẻ mặt nghi hoặc, hỏi ngược lại:

- Câu này của Lâm gia là có ý gì?

- Hừ! –Lâm Cuồng trầm mặt, hận không thể lập tức hành hung hắn một trận:

- Lâm gia ta và Hoa gia sớm đã muốn kết duyên Tấn Tần từ lâu, tiểu thư Hoa gia cũng sớm đã gả cho Khiếu Nhi nhà ta từ sáu năm trước, bây giờ ngươi tặng tranh ở trước mặt mọi người là có ý gì?

Phần lớn người trong sân cũng song song gật đầu, cảm thấy hành động này của Diệp Vô Thần là rất rất không nên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ồ! Diệp Vô Thần vẻ mặt bừng tỉnh, lại chẳng thèm liếc y một cái, mà vẫn dõi ánh mắt lên người Hoa Thủy Nhu, cuối cùng làm ánh mắt đối phương hốt hoảng rời đi, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Hắn xoay người hỏi:

- Vậy xin hỏi Lâm gia chủ, hiện giờ Hoa tiểu thư phải chăng đã là người của Lâm gia ngài?

- Bây giờ tuy chưa phải nhưng một tuần sau nàng sẽ là người của Lâm gia ta.

- Nếu nàng bây giờ hoàn toàn không phải là người của Lâm gia, vậy ta tặng nàng một bức tranh thì có liên can gì với ngài. –Diệp Vô Thần dùng ánh mắt chán ghét nhìn y.

Lâm Chiến nghẹn giọng, nhất thời lại chẳng nghĩ ra được gì để phản bác.

- Bức "Tịnh Đế Liên Hoa" này ta muốn tặng chính là tiểu thư Hoa gia, mà không phải người nào của Lâm gia ngài, Lâm gia dựa vào cái gì mà ngăn cản! Lâm gia ngài thật là uy phong lẫm liệt đó, Hoa tiểu thư còn chưa gả đi các người đã ngang ngược vô lý như thế, ngay cả người khác tặng đồ cho nàng đều muốn bức hiếp can thiệp, nếu thật sự gả đi rồi… -Diệp Vô Thần không nói tiếp, mà thở nhẹ một hơi, dùng ánh mắt thương xót và tiếc hận nhìn Hoa Thủy Nhu – thực ra là để cho Hoa Chấn Thiên nhìn.

Hoa Chấn Thiên nghe đến đoạn trước còn phản đối, nhưng câu nói sau cùng của Diệp Vô Thần nhất thời khiến y giận tím mặt, đứng vụt dậy quát to:

- Lão gia Lâm gia! Kẻ làm cha như ta còn chưa lên tiếng, Lâm gia ngươi tính là cái gì mà dám quản chuyện của con gái ta! Ngươi nghe cho kỹ đây, cả đời Hoa Chấn Thiên ta chỉ có một đứa con gái, nếu ai dám không tốt với nàng, lão tử sẽ vặn xương hắn! Nếu bức tranh này con gái ta thật sự muốn thì Thiên Vương lão tử cũng phải cút sang một bên cho ta!

Dám vào lúc hoàng đế ở sân chửi Thiên Vương lão tử, Hoa Chấn Thiên tuyệt đối là người duy nhất. Mà nếu người bên cạnh nói ra lời như vậy, Long Dận tất sẽ giận dữ, mà lúc này y chỉ cười cười, không hề để ý. Bởi vì y biết tính tình Hoa Chấn Thiên chính là như thế, y trung thành một lòng với hoàng thất Thiên Long, nhưng tính cách phóng khoáng dữ dằn, chưa bao giờ chịu ước thúc bởi quy củ đạo đức, hành sự quang minh lỗi lạc, nói một không hai, khát rượu như mạng lại cực kỳ bao che khuyết điểm.

Lâm Chiến suýt nữa không nhịn nổi chửi ầm lên… Lão tử quản danh dự của Lâm gia ta, liên quan cái rắm gì đến con gái ngươi! Tên mãng phu không đầu óc ngươi ai ngờ lại bị mấy câu của hắn quấn vào.

Hoa Chấn Thiên đương nhiên không biết, những lời bảo vệ nữ nhân của y không thể nghi ngờ đã phối hợp với Diệp Vô Thần tát mạnh một cái vang dội vào mặt Lâm gia.

Lâm Khiếu thấy nói tiếp nữa ngược lại sẽ khiến Hoa gia và Lâm gia ầm ĩ, vội vàng ra mặt khuyên giải:

- Hoa tướng quân và phụ thân đại nhân xin bớt giận. Người xưa nói "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", Hoa tiểu thư có dung mạo chim sa cá lặn, người ngưỡng mộ nhiều không kể xiết, Diệp công tử có tâm này thật sự là quá đỗi bình thường. Tuy ta và Hoa tiểu thư có hôn ước nhưng dẫu sao nàng còn chưa phải là người của Lâm gia ta, ai ai đều có quyền theo đuổi, Lâm gia ta đích thật không nên xen vào can thiệp. Vả lại, Diệp công tử vừa mới trở về, hơn nữa mất trí nhớ nên đối với việc Hoa tiểu thư có hôn ước nhất định không hề hay biết, không cần trách tội.

Không ít người ngầm gật đầu, những lời của Lâm Khiếu chẳng những vừa hay mượn việc Diệp Vô Thần mất hết ký ức để xóa xấu hổ cho Lâm gia, mà sự độ lượng gã biểu hiện ra cũng không thể không khiến người ta bội phục, thầm nghĩ thành tựu trong tương lai của kẻ này ắt sẽ không thể lường hết.

- Hay! Hay, nói rất hay! –Diệp Vô Thần lại vỗ tay khen hay trước tiên, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lâm Khiếu nói:

- Thật sự là nghe quân tử nói chuyện một buổi, hơn cả đọc sách đỡ đẻ mà, Lâm công tử không hổ có tài năng tuyệt thế, cao kiến và lòng độ lượng như thế thật khiến tại hạ bội phục không thôi. Nếu bàn về độ lượng, tại hạ so với Lâm công tử thật là kém quá xa.

Sau đó hắn dùng thanh âm chỉ có Lâm Khiếu mới có thể nghe thấy lẩm bẩm:

- Quả là độ lượng thật. Nếu có người dám đánh chủ ý với người con gái ta thích, ta ắt sẽ bạt tai hắn hai cái ngay tại chỗ.

Lâm Khiếu nghiến chặt răng, cả người run lên khe khẽ.

Cho dù không có mấy câu hắn lẩm bẩm, thì người sáng mắt sao có thể không nghe ra ý châm chọc trong lời của Diệp Vô Thần. Nếu chỉ nghe lời Lâm Khiếu, họ sẽ cảm thấy kẻ này độ lượng phi phàm, ắt thành châu ngọc, mà nghe phối hợp với lời của Diệp Vô Thần, trong đầu họ lại cùng lúc buột ra ba chữ: kẻ nhu nhược!

Đánh chủ ý lên người thê tử chưa xuất giá đều độ lượng như thế, không phải kẻ nhu nhược thì là cái gì.

Có điều, "sách đỡ đẻ" Diệp công tử nói là cái thứ gì? Người trong sân ai nấy đều hỏi lẫn nhau, lại chẳng một ai có được đáp án.