Thiên Thần

Chương 97: Sát Thần tương lai

Cửa bị lặng lẽ đẩy ra, tiếng mở cửa khe khẽ cùng tiếng bước chân không hề đánh thức Lãnh Nhai đang phiền loạn trong lòng. Mãi đến khi một thanh âm quen thuộc vang bên tai y:

- Tiểu Phong…

Lãnh Nhai xoay phắt người lại, dìu Lãnh Thu bước chân hơi có phần tập tễnh:

- Nương, người sao lại ra ngoài.

Lãnh Thu đẩy tay Lãnh Nhai đang dìu, nhìn y nói:

- Tiểu Phong, lời vừa nãy ta đều nghe thấy rồi.

Lãnh Nhai ngớ ra, sau đó hiển nhiên trở nên bối rối, ấp úng nói:

- Nương… Thực ra… con… hắn…

Lãnh Thu lắc đầu:

- Tiểu Phong, đôi mắt của nương đã mù gần mười năm, hiện tại khôi phục, so với lúc trước đã sáng lên không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người. Tuy Diệp công tử tuổi tác còn trẻ, nhưng lại là nhân trung chi long chân chính, chỉ dựa vào một cái vung tay của hắn đã trị khỏi mắt của nương, trong thiên hạ có ai có thể làm được? Cho dù Tiểu Phong của ta chỉ theo đằng sau hắn, nương cũng sẽ hoàn toàn an tâm.

- Nương…

- Đi đi, Tiểu Phong, đi tìm hắn, sau đó dựa theo lời hắn đi tìm Kiếm Thần Sở Thương Minh. Phụ thân con tuy hổ thẹn với mẹ con chúng ta, nhưng ông ấy ở trong lòng nương vẫn luôn là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, đến tận bây giờ nương cũng chưa từng thực sự hối hận. Tiểu Phong, tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời nương chính là tương lai con có thể trở thành người uy chấn thiên hạ như phụ thân con, con có thể thỏa mãn tâm nguyện này của nương không? –Lãnh Thu đỡ vai y, ôn hòa mà mong đợi nói.

- Vậy… Con lúc nào nên rời đi? –Lãnh Nhai hơi thất thần nhìn mẫu thân hỏi.

- Đêm nay, đêm hôm nay liền rời đi. –Lãnh Thu kiên quyết nói, nhưng thanh âm rõ ràng mang theo run rẩy.

Lãnh Nhai quỳ thật mạnh xuống đất, ôm hai chân mẫu thân, ghìm nước mắt nói:

- Nhưng nương, con không nỡ rời xa người, không an tâm về người…

Đôi mắt Lãnh Thu hơi ướt, nàng cố gượng cười rồi nói:

- Thằng bé ngốc, một kẻ không muốn rời khỏi cha mẹ vĩnh viễn sẽ không thật sự trưởng thành. Diệp công tử là một người trọng tình trọng nghĩa, nương sẽ không nhìn lầm, hắn sẽ không bạc đãi ta. Hơn nữa, lúc trước Diệp phu nhân còn phái người nói cho ta biết, bảo ta dời đến chỗ nàng để làm bạn với nàng, con có gì mà phải bận tâm chứ. Đêm nay con hãy rời đi, nếu con không đi, nương… nương sẽ dùng gậy đuổi con ra!

- Nương, con đi… Trong hôm nay con sẽ đi. Hài nhi sẽ không khiến nương thất vọng, con không muốn trở thành một người như y, con muốn vượt qua y, Lãnh Nhai con sẽ không khiến nương thất vọng, càng sẽ không thua bất cứ ai! Nguồn truyện: Truyện FULL

……………………..

Ngoài cửa tiểu viện, Diệp Vô Thần lúc này mới lặng lẽ dời chân, đi về phía tiểu viện của Diệp Thủy Dao.

Lãnh Nhai, ngươi không phải là một người con tốt, nhưng ngươi có một mẫu thân tốt.

Nhưng ta tin rằng, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng. Diệp Vô Thần ta sẽ không nhìn lầm người, nếu ngươi thật sự là một phế vật, ta há có thể tốn nhiều tâm tư lên người ngươi như vậy.

Khi Diệp Vô Thần dẫn theo Ngưng Tuyết trở về, Lãnh Nhai đã lẳng lặng đứng ở cửa chờ hắn. Lúc y tới gần, y hơi cúi đầu, lạnh giọng nói:

- Nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới tìm được Sở Thương Minh. Đêm hôm nay… ta sẽ đi!

Diệp Vô Thần hài lòng gật đầu, trầm giọng nói:

- Ta hy vọng ba năm sau ta có thể nhìn thấy một Sát Thần cường đại đến mức khiến Thiên Thần đại lục đều vì ngươi mà rung chuyển!

…………………………….

Vào lúc chập tối, một chiếc kiệu dừng ở cổng Diệp phủ, một người trung niên thân thể tráng kiện một tay đẩy thủ vệ đang ngăn cản ra, nghênh ngang đi vào, đằng sau còn có một nữ tử nhu nhược đang cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng đi theo. Tiếp đó, Diệp phủ luôn yên ắng bỗng vang lên một trận tiếng cười đinh tai nhức óc, khiến cả Diệp phủ đều loáng thoáng rung chuyển, Hoa Thủy Nhu ở đằng sau y vào lúc tiếng cười vừa phát ra liền vội vàng bịt tai lại.

- Ha ha ha ha! Đã lâu không tới chơi, chẳng ngờ Diệp gia bây giờ thoạt nhìn lại thuận mắt như vậy.

Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, Hoa Chấn Thiên bao che khuyết điểm đến tột đỉnh này nhìn con rể thuận mắt, tự nhiên ngay cả nhìn vào Diệp gia cũng trở nên thuận mắt.

Vương Văn Thù đang bận việc ở đại sảnh ra ngoài nghênh đón trước tiên, không cần đoán, chỉ dựa vào tiếng cười này nàng đã biết là thần tiên ở đâu tới. Đành phải cố nặn ra một tràng cười vui vẻ, vô cùng nhiệt tình nghênh đón. Nhưng chẳng ngờ Hoa Chấn Thiên lần này khác hẳn bình thường, biểu hiện còn nhiệt tình hơn cả nàng. Vương Văn Thù chưa kịp mở miệng, Hoa Chấn Thiên đã cười lớn chào hỏi:

- Diệp phu nhân vẫn mạnh khỏe chứ? Hoa mỗ lâu chưa tới thăm, thật là đáng tội!

- Rất khỏe rất khỏe! –Vương Văn Thù vội đáp lời:

- Khách quý cỡ Hoa tướng quân tới thăm thật sự khiến Diệp gia ta vẻ vang rạng rỡ, nào có lỗi gì đáng nói. Ngược lại chúng ta chưa thể rộng cửa đón chào, mới là đáng tooim.

Hoa Chấn Thiên phóng khoáng vung tay một cái, nói:

- Haiz, đều sắp là người một nhà rồi, còn khách khí như vậy làm gì. Diệp lão đệ đâu? Ta tìm hắn tán gẫu chút.

- Người… người một nhà? –Vương Văn Thù trợn tròn mắt, ai là người một nhà với ông, tự tác đa tình!

-Sao thế? –Thấy vẻ mặt Vương Văn Thù lộ rõ vẻ kinh ngạc không phải giả tạo ra, Hoa Chấn Thiên sau một hồi nghi hoặc rất nhanh đoán ra điều gì, vuốt râu hỏi:

- Tiểu tử kia chắc không phải gì cũng chưa nói với các người đấy chứ?

Vương Văn Thù:

- Hả? A… Điều này…

Hoa Chấn Thiên giậm chân một cái, suýt nữa kích động chửi mẹ nó:

- Tiểu tử kia đều con mẹ nó tự mình chạy tới cầu thân với lão tử, bà không ngờ cái gì đều không biết, bà làm mẹ kiểu gì không biết! Ta có thể nói cho bà biết, tiểu tử nhà bà đều đã ức hiếp con gái ngoan của ta rồi, Diệp gia bà cho dù muốn quỵt cũng đều không được, dám không lấy con gái ta, ta cho nổ tung Diệp gia bà!

- Cha… -Hoa Thủy Nhu khẽ day Hoa Chấn Thiên một cái, cái câu "đã ức hiếp rồi" như kia đều lớn tiếng hét ra như vậy, nàng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Bởi vì hàm nghĩa của câu nói này vừa lớn vừa nhỏ, mà người bình thường đều sẽ liên tưởng về cái lớn.

Vương Văn Thù rốt cuộc đã nghe ra chút đầu mối, lại nhớ tới Diệp Vô Thần từng nhắc qua sẽ có hai người khách --- Hoa Chấn Thiên và Hoa Thủy Nhu chẳng phải vừa đúng là hai người sao? Lòng nàng lập tức có cơ sở, vội vàng nói:

- Hoa tướng quân trước tiên chớ tức giận, ta lập tức đi gọi Thần Nhi.

- Không cần gọi đâu. –Hoa Chấn Thiên vung tay nói:

- Bà dẫn con gái ta đi tìm tiểu tử đó, tự ta đi tìm Diệp lão đệ và Diệp lão đầu… À, là Diệp tướng quân. Có vài lời không thể để hai đứa trẻ này nghe thấy được. –Nói xong cũng chả thèm để ý tới Vương Văn Thù, tự mình bước nhanh vào phía trong, như đi vào nhà mình vậy.

- Diệp phu nhân. –Hoa Thủy Nhu hơi cúi đầu, nhút nhát gọi.

Với lời của Hoa Chấn Thiên và bộ dạng mang theo vẻ e lệ trong sự nhu nhược của Hoa Thủy Nhu lúc này, Vương Văn Thù nào còn không đoán ra mấy ngày nay Diệp Vô Thần đã làm những gì, trong lòng nhất thời rối bời – đương nhiên, là vui mừng. Dạo trước khi Diệp Vô Thần nói muốn giành được Hoa Thủy Nhu, nàng tuy rằng hết sức ủng hộ, nhưng lòng biết khó khăn vạn phần. Ai ngờ rằng bây giờ chưa tới hai ngày, Hoa Chấn Thiên đã dẫn Hoa Thủy Nhu chủ động tới nhà, chẳng những Hoa Thủy Nhu đồng ý, mà ngay cả Hoa Chấn Thiên dạo trước từng định chuyện hôn nhân giữa nàng và Lâm gia Lâm Khiếu cũng đã đồng ý… Nàng chỉ có thể tán thưởng một tiếng, không hổ là con trai ta, muốn giành được cái gì đều là dễ như trở bàn tay, mẫu thân như ta đều lo lắng vô ích rồi.

Nàng cười nói:

- Còn gọi Diệp phu nhân gì nữa, không lâu sau thì phải gọi nương rồi đó.

Khuôn mặt Hoa Thủy Nhu thoáng cái đỏ bừng, hai tay khẽ vân vê góc áo, thẹn đến nỗi nói không ra lời, nhưng trong lòng lại có đôi chút ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Vương Văn Thù quan sát Hoa Thủy Nhu tỉ mỉ như thế, càng ngắm càng vô cùng hài lòng. Chẳng những có dung nhan diễm tuyệt Thiên Long Quốc, mà vẻn vẹn chỉ là tính tình ngoan hiền đến tột độ này đều là đốt đèn cũng khó tìm được.

- Nào, ta dẫn con đi tìm Thần Nhi. Hừ, tiểu tử này ấy vậy lại ức hiếp con, xem ra ta phải dạy dỗ nó cho tốt. –Vương Văn Thù kéo tay nàng, dẫn nàng đi về phía tiểu viện của Diệp Vô Thần. Miệng nói muốn dạy dỗ, nhưng bất kỳ ai đều nghe ra được niềm kiêu hãnh trong giọng điệu nàng. Vả lại đừng nói dạy dỗ, chỉ e ngay cả quỳ xuống khóc lóc cầu xin nàng mắng hắn một câu đều không nỡ.

- Chàng… chàng không ức hiếp con. –Hoa Thủy Nhu nhỏ giọng đáp lời thanh minh cho Diệp Vô Thần.

Suốt dọc đường vẫn luôn là Vương Văn Thù hỏi Hoa Thủy Nhu đáp, ngược lại cũng không hỏi Diệp Vô Thần đã làm gì với Hoa Thủy Nhu. Mà Diệp Vô Thần lúc này đang nắm tay ngọc của Diệp Thủy Dao dạy nàng vẽ hoa sen hoàn mỹ nhất. Diệp Thủy Dao đã không phải lần đầu tiên bị hắn cầm tay phải như vậy, tuy nàng cố tự trấn định không muốn nghĩ tới xúc cảm ấm áp và hơi thở nam nhân gần trong gang tấc kia, nhưng làm thế nào cũng không che giấu nổi hai rặng mây đo đỏ trên gương mặt.

Sau khi nhận được tiếng triệu tới của Tiểu Lục, hắn luyến tiếc buông bàn tay ngọc ngà mềm mại đó xuống, để Ngưng Tuyết ở lại đó bồi Diệp Thủy Dao. Vương Văn Thù vẻ mặt thần bí chờ ở cửa cười cười về phía hắn, chỉ vào phòng hắn, nhỏ giọng nói:

- Thần Nhi, khá lắm. –Sau đó rón rén rời khỏi, đi tìm Hoa Chấn Thiên bàn bạc "đại sự".

Hoa Thủy Nhu lần đầu tiên ngồi ở trong phòng một nam tử trẻ tuổi, chỉ cảm thấy tim mình vẫn luôn đập nhanh không ngừng, lẳng lặng ngồi ở đó trong khẩn trương bất an, thân thể đều trở nên có chút cương cứng. Diệp Vô Thần đẩy cửa vào, sau đó đóng cửa phòng lại, Hoa Thủy Nhu đứng bật dậy như một chú thỏ nhỏ bị giật mình, sau đó lẳng lẽ cúi đầu.

- Tiểu Nhu Nhu, nhanh như thế đã nhớ ta rồi? –Diệp Vô Thần cười hì hì nói, từng bước từng bước tới gần.

Cái loại mồm mép lăng nhăng bình thường hết mức ở Hoa hạ hiện đại không phải một thiếu nữ như thế này có thể thừa nhận, một câu nói ngắn ngủi khiến khuôn mặt nàng trở nên nóng bừng, mở miệng phủ nhận theo bản năng:

- Còn lâu… còn lâu mới phải, là cha dẫn thiếp tới.

- Nếu nói dối sẽ đỏ mặt. –Diệp Vô Thần đứng ở trước người nàng, thưởng thức dung nhan xinh đẹp đầy rặng mây đỏ của nàng. Đây là một thiếu nữ cực kỳ ngoan hiền, cực kỳ nhu nhược, cực kỳ dễ xấu hổ. Mà cô gái như vậy, ở Hoa Hạ hắn sinh ra gần như là không thể tồn tại.

Hai tay Hoa Thủy Nhu che mặt mình. Theo hắn tới gần, hơi thở nam nhân càng lúc càng gần mang tới cho nàng một cảm giác mê muội ngất ngây.

Diệp Vô Thần hơi cúi đầu, dùng tay nhón cằm nàng, nhìn vào đôi mắt đầy lúng túng và chờ mong của nàng, dịu dàng nói:

- Muốn làm chuyện chiều qua chúng ta vừa mới làm không?

Hoa Thủy Nhu chớp chớp đôi mắt, sau đó lẳng lặng nhắm mắt, đôi môi cũng len lén rướn lên một chút, dáng vẻ mặc người thưởng thức. Chính nàng cũng không biết, vì sao dưới ánh mắt chăm chăm của hắn, mình lại dễ dàng sa đọa như vậy. Sự quen biết giữa hai người, chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi ba ngày mà thôi.

Diệp Vô Thần hài lòng bật cười, thân thể nghiêng về trước, khẽ hôn lên má phải của nàng.