Thiên

Quyển 1 Chương 55: Lang Bách lão tổ (1)

Huyền Quy lão tổ dứt lời nói cũng là lúc bộ râu che phủ miệng lão cũng đã lay động, kết giới tiến vào đảo cũng đã khép lại nơi này liền chìm trong yên tĩnh khôi phục lại sự yên lặng vốn có của nó

Nơi kết giới lối vào Huyền Đảo

Mọi người ở nơi này đều hiện lên chút khác lạ vì cảm nhận được một cái gì đó vừa mới lướt qua nhưng lại không thể biết chính xác nó là cái gì có lẽ nó giống như sóng xung kích đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh những cành cây ngọn cỏ cách bọn họ xung quanh cũng lung lay nhè nhẹ từ đó trong Huyền Lang Động lại vang lên ba tiếng nói nhỏ từ ba hướng khác nhau

- Huyền lão quỷ lão vẫn chưa chết sao!

- Hử, lão rùa này vẫn còn sống nhưng cũng đã yếu đi rất nhiều!

- Là Huyền huynh câu nói này có ý gì …

Ba giọng nói nhỏ như chỉ chính những người thốt ra nghe thấy vang lên cùng lúc nhưng lại mang thái độ khác nhau, ba câu nói cũng vọng ra từ ba hướng khác nhau trong Huyền Lang Động

Lang tộc lãnh địa cũng giống như lãnh địa của Nhện tộc, phía sau tòa thành trì cổ kính cũng chính là những dãy núi chìm trong im lặng, phía sau dãy núi này vẫn còn một ngọn núi chìm trong bóng tối cùng sự âm u cũng là nơi cuối cùng và sâu nhất yên tĩnh nhất của Lang tộc, nơi này được Lang tộc liệt vào cấm địa bất cứ tộc nhân trong tộc đều không được đặt chân đến nơi này, chính giữa ngọn núi lại có một cái động không thể nhìn thấy gì phía trong mà chỉ thấy một màu tối, tiến vào trong động không biết là phải tiến vào ngắn hay gần nhưng ở điểm cuối động là một khoảng rộng đủ ba người ngồi nơi này nhưng lại không hề chứa đựng thứ gì ngoài một nam tử khoảng ba mươi mốt, ba mươi hai mái tóc dài nhuộm trắng như bạch kim của hắn đang tung bay đang xếp bằng trên một tảng đá nhỏ, đôi mắt đã nhắm của nam tử đã mở từ lúc nào đang hiện lên sự mơ hồ khó hiểu mà tự nói:

- Kết giới Huyền Đảo sẽ thấy được hi vọng của chúng ta!

Tuy trong lòng nam tử vẫn hiện lên sự mơ hồ nhưng rất nhanh nam tử liền biến mất một cách huyền bí, trong động đã không còn ai ngoài tản đá

- Tộc trưởng chúng ta nên xử lý mấy tên nhân tộc này thế nào!

Lang Nông trưởng lão nhìn Vũ Thiên cùng Phương Nguyệt trên tay còn có một tiểu thú đã ra khỏi kết giới thì liền hướng Lang Văn tộc trưởng mà hỏi ý lời nói của lão khiến cho sáu người Vũ Thiên vẻ mặt thay đổi mà nhìn tám lão quái, Lang Văn lại đang nhìn Tiểu Bạch chăm chú mà không trả lời Lang Nông vẻ mặt lão như đang suy nghĩ cái gì đó, Lang Kiên lại nhìn hướng Lang Cơ mà hỏi:

- Cơ nhi, con và Lang Hoàn có lấy được Lữ Tình Thụ không!

Lang Cơ chỉ gật đầu mà không lên tiếng nàng nhìn Phương Nguyệt cạnh mình rồi tiến lại gần hướng đám trưởng lão khiến mấy lão hơi ngạc nhiên nhưng Lang Cơ lại không nói gì mà chỉ hướng cổ tay phải lên trước ngay cổ tay nàng lại đeo một dải lụa mỏng màu đỏ quấn một vòng quanh tay nó giống như một sợi dây thun, cổ tay lắc nhẹ dưới mặt đất nơi cổ tay đang hướng thẳng của Lang Cơ đã hiện ra hơn ba mươi gốc Lữ Tình Thụ mà chất thành đống nhỏ vẻ mặt nàng lại hiện lên nụ cười quái dị mà không để ý vẻ mặt kinh ngạc đến khó hiểu mắt mở to hết cỡ nhìn Lữ Tình Thụ chất đống dưới chân mình mà không nói nên lời của đám trưởng lão cùng Lang Kiên thúc thúc của nàng mà liền hướng Phương Nguyệt mà bước tới

Lang Văn tộc trưởng thì vẻ mặt thay đổi mà không lên tiếng, nhưng không chỉ riêng tám người lão Lang mà ngay cả bốn người Nghệ Tuyết cũng đều như vậy bọn họ cũng nhìn Lữ Tình Thụ chất đống mà không hiểu, Nghệ Tuyết lại nhìn Phương Nguyệt mà hỏi:

- Nguyệt muội, muội và Vũ Thiên có hái được Lữ Tình Thụ không!

Phương Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn Nghệ Tuyết mà gật đầu nhưng không trả lời ngón tay đeo nhẫn Không Gian Giới Chỉ của nàng liền lắc nhẹ, trước mắt bốn người Nghệ Tuyết Lữ Tình Thụ lại được chất thành đống dưới chân cách Phương Nguyệt không gần số lượng có hơn chứ không hề kém của Lang Cơ, khoảng hơn bốn chục gốc, còn Vũ Thiên lại đang không để ý đến vẻ kinh ngạc của mọi người mà hắn lại đang đứng gần kết giới mà chạm vào kết giới đã đóng lại từ lúc mà bốn người tiến ra được một lúc, chỉ là khi đụng vào kết giới hắn liền cảm thấy như đụng vào một bức tường không sắc cứng chắc hắn nhìn vào phía trong thì không hề thấy kết giới đâu chỉ thấy hồ nước chỉ khi đụng vào hắn mới biết là mình đang đụng vào một bức tường không màu sắc ngăn cản mình, Vũ Thiên chỉ còn biết lắc đầu mà không để ý tới nữa

- Hai tên nhân tộc bọn chúng …

Đám trưởng lão Lang tộc chỉ biết thốt lên vài chữ rồi cứng họng vì không biết nên nói thêm gì, Lang Kiên vẻ mặt như ngơ ngác mà không tin nhìn đống Lữ Tình Thụ của Phương Nguyệt mới lấy ra mà tự lẩm bẩm nói một mình:

- Từ khi nào mà Lữ Tình Thụ lại có thể hái được nhiều như vậy!

- Nguyệt muội, muội và tên Vũ Thiên ngu ngốc này lại yêu nhau tới mức sâu đậm này sao, ta thật không nghĩ tình cảm của hai người lại chất thành đống thế này!

Nghệ Tuyết nhìn thấy Lữ Tình Thụ chất đống mà vẻ mặt như không muốn tin giọng nói có chút gì đó khó hiểu không phải chỉ hái được một gốc sao bây giờ lại thành một đống thế này, Nghệ Tuyết dường như không tin vào mắt mình thấy, Phương Nguyệt nghe câu nói đó thì không khỏi ngượng ngùng chín mặt mà không biết nên giải thích thế nào nàng nhìn Vũ Thiên thấy hắn chỉ đang nhìn quanh có vẻ cũng không có ý định giải thích nhưng rồi hắn lại nhìn Nghệ Tuyết mà nói:

- Tuyết tỷ, tỷ hiểu lầm rồi tình cảm của Phương Nguyệt dành cho đệ vẫn còn chưa tới cái mức độ chất thành đống thế này nhưng mà cũng gần tới rồi!

Nghệ Tuyết nghe vũ Thiên nói không khỏi ngẩn ra, Hoàng Phong muốn cười to nhưng lại sợ đám trưởng lão nhất là Lang Nông vẫn đang nhìn hắn không rời cho nên cơ mặt giật giật mà lặng xuống

- Thiên ca, hừm, huynh thật giảo hoạt!

Tiểu Bạch lại nhìn Vũ Thiên mà nói khiến hắn cúi sát đầu mình vào mặt hổ của nó mà nói nhỏ “Tiểu Bạch không phải đệ muốn như vậy sao” Tiểu Bạch nghe Vũ Thiên nói mặt hổ ngẩn ra mà nhìn vẻ mặt gian xảo của Vũ Thiên đang sát mặt mình mà trợn mắt hổ nó lại dùng chân vỗ nhẹ vào mặt Vũ Thiên rồi úp mặt hổ mình vào giữa hai núi đôi nhô cao của Phương Nguyệt không thèm để ý tới Vũ Thiên đang nhăn mặt nhìn nó

Phương Nguyệt thì lại không để ý chỉ nhìn dải lụa ngay cổ tay Lang Cơ mà hỏi:

- Dải lụa đó giống như một không gian chứa đồ có đúng không Cơ tỷ tỷ!

- Ừm nó tên là Dây Trữ Vật giống như là Túi Trữ Vật của mấy vị vậy, chỉ là ở nơi này số lượng của nó rất ít!

Lang Cơ gật đầu mà nói, Lang Kiên lắc đầu lại nhìn Lang Cơ mà hỏi vì lão đang không biết chuyện gì đang xảy ra với Lữ Tình thụ mà có thể hái được nhiều như vậy

- Cơ nhi chuyện này là sao, sao Lữ Tình Thụ lại có thể hái được nhiều như vậy!

- Truyền thuyết Lữ Tình Thụ thật sự tồn tại nhưng cách hái nó quả đúng là cần một nam một nữ nói đúng hơn là một âm một dương ứng với hai cái lá của nó nếu như chạm nhầm thì nó sẽ không bật gốc chính vì vậy mà nó không hề liên quan gì tới hay chứng tỏ tình yêu có thật lòng hay không!

Lang Cơ vẻ mặt hơi chút khó nói mà nhìn Lang Kiên thúc thúc của nàng giải thích, Lang Kiên vẻ mặt thay đổi liên tục khi Lang Cơ dứt lời chỉ biết lẩm bẩm mà tự nói “ là như vậy sao, là như vậy sao” Lang Văn tộc trưởng lắc đầu thở dài nhìn Lang Kiên cạnh mình thân đã run lên tự nói, Lang Văn tộc trưởng lại hướng đống Lữ Tình Thụ mà thu lấy từng gốc một liền biến mất mà chẳng mấy chốc đã chẳng còn gốc nào rồi lại nhìn hướng đống Lữ Tình Thụ của Phương Nguyệt mà trầm ngâm khiến Phương Nguyệt trong thấy phải gấp rút thu hết chúng vào trong Không Gian Giới Chỉ của mình