Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 32: Ở trấn Ông Thòn có tục bán thân

Sau khi qua được trạm gác của bọn người Mộc gia, đoàn xe ngựa Phương gia đi thêm hai mươi dặm đường, mới qua được đèo Vọng Nhai. Từ chân đèo Vọng Nhai đi thêm một quãng đường hai dặm, bắt gặp một ngã ba. Một lối đi thẳng đến Thăng Long Thành, một lối rẽ vào trấn Ông Thòn.

Sau khi cân nhắc, Phương Triết quyết định dừng chân lại trấn này, sáng sớm hôm sau mới tiếp tục lên đường.

Khung cảnh bên trong trấn vô cùng nhộn nhịp, hai bên đường đông người qua lại, tụ tập buôn bán như một khu chợ ở Lăng Ba Thành. Điều này nói lên đời sống người dân nơi đây vô cùng tốt. Thêm một bằng chứng nữa là nhà cửa hai bên đường khang trang, đường xá được lót đá vô cùng sạch sẽ.

Trải qua một đoạn đường, bên cạnh xe ngựa có một trung niên nhân lại gần, bộ dáng như một gia nhân. Hắn ta gõ cửa xe ngựa Phương Triết, Phương Triết ló đầu ra hỏi “Vị đại ca này, có chuyện gì?”

Hắn ta giới thiệu “Tiểu nhân là Lý Sửu, là người giới thiệu khách nhân ghé thăm trấn Ông Thòn!”

Phương Triết ngạc nhiên, đánh giá Lý Sửu một phen. Hắn nhìn Lý Sửu này cũng không phải là người xấu nên hướng hắn nhờ vả “Vậy ngươi tìm cho bọn ta một chỗ nghỉ ngơi tốt một tí, vậy thì đa tạ!”

Phương Triết nói xong liền ném cho hắn một thỏi bạc vụn. Hắn gật đầu tạ ơn, sau đó mới đề nghị “Quý vị ở xa mới đến, hay là đến phố Chiêu Nhân xem thử cho biết. Đó là nơi bán thân của nhiều gia đình nghèo, họ không có miếng ăn nên tìm chỗ nương thân!”

Nghe được điều này, Phương Triết vô cùng bất ngờ. Trên đời lại có chuyện như vậy. Buôn bán nhân khẩu là chuyện bình thường, nhiều gia đình thế gia đều mua nha hoàn, gia đinh về giúp việc nhà. Nhưng mà phổ biến thành phố Chiêu Nhân, đây là lần đầu tiên hắn mới nghe nói.

Phương Triết tò mò, liền đi theo Lý Sửu. Hắn đi đầu, dẫn đoàn xe ngựa theo sau một đoạn đường chừng hai dặm liền tới phố Chiêu Nhân. Phương Triết rõ ràng nhìn thấy phố Chiêu Nhân. Có nhiều người rao bán nhân khẩu. Ánh mắt Phương Triết liếc qua, có thể nhìn thấy nhiều nam nữ ở nhiều độ tuổi khác nhau. Họ được rao bán công khai trên đường, thậm chí có cả bảng giá.

Phương Triết nhìn sang Lý Sửu hỏi “Trấn này buôn bán nhân khẩu, không phải là phạm pháp sao?”

Lý Sửu vội vã trả lời “Ở đây không phải buôn bán nhân khẩu, buôn bán nô lệ. Mà là tập tục từ xưa đến nay như vậy. Những người nghèo khó họ tự nguyện bán thân vào các gia đình giàu có để có miếng ăn. Với lại nhiều người nghèo các nơi khác đến đây cũng tự nguyện bán, quan phủ cũng quản không được!”

Phương Triết gật đầu ra vẻ hiểu chuyện. Hắn tiếp tục theo chân Lý Sửu dạo một vòng phố Chiêu Nhân. Số người tự nguyện bán rất nhiều, ước chừng năm trăm người với bộ dáng bên ngoài vô cùng khắc khổ. Người mua cũng khá đông, có thể nhận ra người mua cũng từ nơi khác đến.

Phương Triết có thể đoán được, chính vì giao thương như vậy, nên trấn Ông Thòn mới nhộn nhịp và sầm uất như vậy.

Phương Triết đi hết con đường, lúc này hắn bắt gặp hai thân ảnh đang ngồi bên ngoài một căn nhà khá khang trang. Trước mặt bọn họ có tấm bảng. Hắn tò mò, cho xe ngựa tiến lại gần nhìn kỹ hơn, trên bảng có ghi “Bán thân chôn thân gia”.

Phương Triết nhìn kỹ hai người đang quỳ trên mặt đất, một người là tiểu nữ tử chừng mười hai tuổi, bên cạnh là tiểu đệ của nàng chừng sáu tuổi.

Lý Sửu thấy vậy liền chạy tới giới thiệu, hắn nói “Hai đứa trẻ này rất đáng thương. Cách đây hai ngày, cả gia đình đều bị hắc bang diệt gia. Giờ chỉ còn lại tỷ đệ hai người bọn họ. Hai đứa trẻ không còn thân thích nên tự bán thân để chôn cả gia đình”

Phương Triết nghe chuyện bọn họ, cảm giác chợt đau lòng. Hắn thắc mắc hỏi “Quan phủ không có tra xét việc cả gia đình họ bị hại sao?”

Lý Sửu im lặng một lúc, hắn nhìn dáo dát rồi mới kề tai Phương Triết nói khẽ “Hắc bang là tay sai của huyện lệnh… cầu cứu ai bây giờ?”

Phương Triết nhíu mày lại, nhưng hắn nhìn Lý Sửu ra vẻ cười hiểm “Ngươi không sợ ta là người huyện lệnh sao?”

Lý Sửu chậm lại, sau đó cười ha ha nói “Tiểu nhân bôn ba khắp nơi, nhìn cờ hiệu Phương gia. Có thể suy đoán vị thiếu gia này là người Phương gia, Lăng Ba Thành đây. Hơn nữa thiếu gia chắc hẳn là Phương Triết, Phương thiếu gia đúng không?”

Phương Triết giật mình, hắn đi xa như vậy, vẫn có người nhận ra. Hắn kinh ngạc hỏi “Ngươi biết ta?”

Lý Sửu liền giải thích “Mấy ngày trước, tiểu nhân có đi qua Lăng Ba Thành, có nghe sự tích của Phương thiếu gia. Còn nhận ra, có lẽ do vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy thú sủng của ngài!”

Phương Triết gật đầu, hắn để Tiểu Hắc trong xe ngựa, không cho ra bên ngoài sợ làm người khác hoảng sợ. Có thể do vừa rồi, hắn vén rèm ra, Lý Sửu vô tình nhìn thấy.

Phương Triết nhìn kỹ lại hai tỷ đệ đang quỳ trước mặt. Hắn ngẫm nghĩ rồi hướng Lý Sửu nói “Ta sẽ thu nhận hai tỷ đệ này, ngươi cũng có thể theo ta đi kinh thành!”

Lý Sửu “a” lên một tiếng. Nghe nói theo Phương thiếu gia, hắn cảm giác như nằm mơ. Có thể theo giúp việc cho Phương gia xem như nhân sinh đối với hắn không tệ. Hắn cúi người bái Phương Triết một cái, sau đó nói “Tiểu nhân bôn ba khắp nơi, vô tình nghe danh Phương công tử ở Lăng Ba Thành. Đã từng ao ước gặp mặt, không ngờ ông trời đối với ta thật sự quá tốt.”

Lý Sửu sau đó nói tiếp “Hai tỷ đệ này, nguyện ý cầm hai vạn lượng bạc để làm hậu sự cho gia đình, sau đó sẽ theo hầu hạ Phương thiếu gia”

Phương Triết nghe nói đến hai vạn lượng bạc, hắn giật mình. Hắn không nghĩ phải bỏ ra số tiền lớn như vậy. Hắn tiến lại gần vị tiểu cô nương đang quỳ đối diện, hắn hỏi “Ngươi tên gì?”

Vị tiểu cô nương ngẩng đầu, đối diện là một thiếu niên lang trạc tuổi nàng. Nàng trả lời “Tiểu nữ là Ngô Như Ngọc, còn tiểu đệ là Ngô Phong bái kiến thiếu gia”

Nàng vừa nói xong, cùng tiểu đệ quỳ bái Phương Triết một cái. Phương Triết không nghĩ tới, vị tiểu cô nương này lại chân thành đến như vậy. Chỉ cần nhìn cử chỉ, điệu bộ và giọng nói nhã nhặn. Phương Triết có thể đoán được nữ tử họ Ngô này thuộc gia đình có lễ giáo. Chỉ là gặp cảnh tại ương, cả gia đình đều bị sát hại.

Phương Triết thở dài, ra hiệu cho Phương Mộc xuất hiện. Phương Mộc cằm trong tay hai sấp ngân phiếu, mỗi sấp là một vạn lượng sau đó đưa cho Phương Triết. Phương Triết giao cho Lý Sửu rồi nói “Ngươi cằm hai sấp ngân phiếu này, sếp xếp ổn thỏa cho tỷ đệ này giúp ta. Giờ thì tìm cho bọn ta một khách điếm, bọn ta trước nghỉ ngơi”

Lý Sửu cằm hai sấp ngân phiếu trong tay. Hắn vô cùng cảm kích và bất ngờ, như không tin tưởng chính mình. Một thiếu niên xa lạ, mới gặp hắn lần đầu đã tin tưởng giao cho hắn hai vạn lượng. Không sợ hắn ôm tiền chạy sao. Lý Sửu cảm giác, nhân sinh của hắn, thật sự thay đổi rồi…

Phương Triết quay đầu chuẩn bị đi, hắn chợt dừng lại, hướng Ngô Như Ngọc nói “Nếu đã là người của bản thiếu gia ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!”

Ngô Như Ngọc sững sờ, sau đó ôm mặt khóc nức nở. Vị thiếu gia trước mặt, người đã mua lấy hai tỷ đệ nàng, đã nói đòi lại công đạo cho gia đình nàng. Điều này có thể sao, nàng đã đi khắp nơi cầu cứu nhưng không ai đáp lại, bởi vì phía sau huyện lệnh không phải là có tri phủ sao. Mà không phải phía sau tri phủ, còn có người Mộc phủ quyền cao chức trọng trong kinh thành sao.

Ngô Như Ngọc nhìn theo bóng lưng xa dần của Phương Triết, trong lòng như được trút gánh nặng. Việc hậu sự gia đình cuối cùng cũng có người thay nàng sắp xếp ổn thỏa. Nàng ôm lấy tiểu đệ, sau đó trong lòng nhủ thầm “Cha, me! Cuối cùng đã có ân nhân cứu lấy gia đình mình rồi. Cha mẹ hãy yên nghỉ!”

Cùng lúc đó, cách một đoạn đường chừng hai trăm trượng. Có một nam tử âm thầm theo dõi từng động tĩnh của Phương Tiết và hai tỷ đệ họ Ngô. Sau khi Phương Triết rời đi, hiện trường chỉ còn lại ba người.

Hắn mới lặng lẽ rút lui. Hắn hòa nhập vào đoàn người đi đường trên con phố tấp nập, hắn đi một vòng đường lớn, rẽ nhánh sang những con hẻm, cuối cùng dừng lại trước của một gia trang bỏ hoang. Hắn gõ cửa nhẹ nhàng theo một quy luật, nhầm báo danh đồng bọn.

Sau khi cánh cửa mở ra, hắn mới lẻn vào bên trong.

Bên trong lúc này, có khoảng ba mươi người nét mặt dữ tợn. Bọn chúng tên nào cũng có trang bị vũ khí.

Tên đầu lĩnh để ngực trần, đầu trọc có hàm râu rậm rạp hỏi “Thế nào?”

Tên nam tử mật thám chắp tay báo cáo “Kế hoạch tiến hành thuận lợi!”

Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó nói tiếp “Tuy nhiên xuất hiện một tên tiểu tử, có vẻ rất lợi hại!”

Tên đầu lĩnh lơ đãng nói “Người phương nào?”

Tên mật thám trả lời “Thiếu gia của Phương gia, Phương Triết!”

Tên đầu lĩnh cười ha ha như nhặt được vàng, hắn nói “Cái này không phải là thêm một khối vàng rồng sao? Ngươi theo sát hành tung tên tiểu tử đó cho ta, có gì mới lập tức báo cáo!”

Tên mật thám vâng dạ lập tức rời đi, tên thủ lĩnh nhìn qua đám thuộc hạ, sau đó ra lệnh “Các ngươi lập tức làm theo kế hoạch, Thiếu Soái sắp đến vi hành. Coi như làm một phần lễ vật đi!”

Những tên thuộc hạ được thủ lĩnh nhìn trúng, nét mặt vui mừng đứng dậy, lập tức lên đường hành động. Tên thủ lĩnh cười hắc hắc nói “Để xem tiểu tử ngươi bản lĩnh thế nào!”