Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 52: Hiệu quả sa thạch

Lúc này Bạch Kim Thành đã tỉnh lại, vết thương đã hồi phục được vài phần, xem như không lấy mạng hắn được. Ánh mắt hắn lúc này vô cùng ngạc nhiên. Toàn cảnh xung quanh hầu như bị tàn phá khá nghiêm trọng, cây rừng bị đốn ngã ngổn ngang khắp nơi, mặt đất thì bị xới tung lên.

Đây là trận chiến ác liệt như thế nào mới tạo ra được như vậy. Hắn càng ngạc nhiên hơn, khi nhìn thấy Trình thống lĩnh bị trói nằm trên mặt đất. Theo hắn biết, Trình thống lĩnh là một kẻ kiêu ngạo, bị trói với tư thế mất mặt như vậy, sau này gặp hắn khả năng sẽ lặng lẽ bỏ đi. Vì quá xấu hổ đây.

Hắn đi khập khiễng tiến lại gần Phương Triết đang hỗ trợ bọn hộ vệ Bạch gia trị thương. Hắn chắp tay nói “Đa tạ Phương thiếu gia giúp đỡ, ân tình này Bạch mỗ không quên!”

Phương Triết đứng dậy, đỡ lấy hắn sau đó nói “Chuyện Bạch gia, như là chuyện của ta. Bạch quản sự không cần ghi nhớ!”

Phương Triết nhìn sang Trình thống lĩnh nói “Hắn giao cho Bạch quản sự!”

Bạch Kim Thành nhìn Trình thống lĩnh bị Phương Triết trói với tư thế vô cùng xấu hổ. Hắn cảm khái “Cả đời ngươi kiêu ngạo a, sau trận này, để coi ngươi còn hống hách như thế nào!”

Phương Triết phì cười, bởi vì hắn trói Trình thống lĩnh là thủ đoạn Khúc Tiểu Bạch dạy hắn. “Trói không thể động đậy” thủ đoạn này rất nghịch thiên, cao thủ bị trói cũng chỉ có bó tay, không thể nào có ý định thoát thân được.

Lúc này, bọn người Kim gia đang xử lý tên nội ứng Kim Hối. Hắn giờ cũng không khác Trình thống lĩnh là bao nhiêu, đều bị Phương Triết “trói không thể động đậy”. Trước đó một khắc, tên Kim Hối nhân lúc tình thế đột biến âm thầm biến mất, nhưng hắn không qua khỏi cặp mắt của Tiểu Hắc. Hắn đi một đoạn thì bị Tiểu Hắc cắn cổ đem trở về.

Phương Triết nhìn về phía mộc nhân khổng lồ đang nằm trên mặt đất, hắn phóng lên trên ngực con mộc nhân sau đó quan sát khối sa thạch một hồi. Hắn xuất ra Bạch Nhật Phi Kiếm nại khối sa thạch ra khỏi ngực con mộc nhân. Khối đá này vô cùng cứng, hình tròn, độ bóng trơn mịn vô cùng.

Phương Triết sờ lên viên sa thạch, cảm giác mát lạnh cả da tay. Trên đó còn lưu lại vài tia linh khí yếu ớt nhưng vô cùng tinh thuần. Loại linh khí này tinh thuần đến mức, độ mỏng manh của nó nhỏ hơn rất nhiều so với luyện khí như tơ trước đó Phương Triết hấp thụ. Nếu hắn về sau thổ nạp loại linh khí này, hắn tin chắc Luyện Khí Quyết của hắn tăng lên một cảnh giới mới, mạnh hơn.

Về phần mộc nhân khổng lồ, kích thước quá lớn không thể để vừa túi vải. Nếu không hắn cũng chẳng buông tha khối khổng lồ này. Nhiều khi hắn tự nghĩ, hắn cũng có một loại sở thích, đó là nhặt đồ người khác.

Hai ngày sau, công việc dọn dẹp sau trận chiến vẫn đang diễn ra. Đúng lúc bọn người cứu viện Bạch gia đến. Lần này là hai vị trưởng lão Bạch Vô Lượng và Bạch Thiết Hãn. Hai vị này độ tuổi ngoài ba mươi ngang hàng với Bạch Nhất Đảm, dáng người nho nhã cũng không kém.

Bọn họ mang theo tổng cộng năm mươi cao thủ Bạch gia. Lúc nhận được tin cứu viện, bọn họ không quản ngày đêm lần theo dấu vết đến được nơi này. Bằng chứng là khoảng cách họ khá xa, mà bọn họ có thể đến trước cả người Kim gia. Điều nói lên người Bạch gia luôn rất đáng tin cậy.

Phương Triết gặp mặt hai vị trưởng lão Bạch gia, nhanh chóng đến chào hỏi. Hắn chắp tay nói “Vãn bối gặp qua hai vị trưởng lão!”

Bạch Vô lượng là người tính tình hòa đồng, nên thấy Phương Triết hành lễ, hắn vội vàng đỡ lấy nói “Ngươi không cần làm như vậy. Việc của ngươi bọn ta đều rõ ràng. Lần này cứu viện Bạch gia ở mỏ thiết, ngươi lại lập đại công cho Bạch gia bọn ta. Lần này không biết Bạch gia chủ lại thưởng cho ngươi cái gì”

Hắn vừa nói vừa nhướng lông mày, ra hiệu ngươi ráng chờ. Ta nghĩ là sẽ vô cùng hậu hĩnh.

Bạch Thiết Hãn lãnh đạm hơn, chỉ nhẹ gật đầu cho qua chuyện. Hắn không cần nói gì, vì lão đệ hắn đã thay hắn nói hết những gì hắn muốn nói. Mà dù sao, nói nhiều mất đi sức hút.

Phương Triết chợt nhớ đến bọn người Mộc Nhân Sư, hắn hướng Bạch Vô Lượng thỉnh giáo “Bạch trưởng lão có nghe nói đến Huyền Môn không?”

Bạch Vô Lượng nghe nhắc đến Huyền Môn, sắc mặt có phần thay đổi. Danh tự này cũng thuộc về từ cấm ở Bạch gia. Không tùy tiện nhắc đến đối với ngoại nhân.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, liền nói “Chuyện này sau này có dịp, gặp Bạch gia chủ hỏi xem. Ta không tiện giải thích!”

Phương Triết suy nghĩ một hồi, lại hỏi “Thế còn Đạo Viện, trưởng lão có nghe nói qua không?”

Khóe miệng Bạch Vô Lượng lại rung động. Tiểu tử này không hỏi, hỏi thì toàn chuyện không nói được. Hắn thở dài “Chuyện này, có khả năng sau này ngươi sẽ biết. Nếu nôn nóng muốn biết sớm, lần tới đến Bạch gia trực tiếp hỏi lão gia chủ. Ta không giúp được”

Phương Triết gật đầu, sau đó ngạc nhiên nói “Lần tới?”

Bạch Vô Lượng đính chính lại “Ý ta là nếu có dịp!”

Hắn cảm giác nói chuyện với tiểu tử này quá khó khăn.

Phương Triết gãi đầu áy náy, định hỏi thêm vài chuyện thì hai vị trưởng lão đã biến mất dạng từ khi nào. Hắn thở dài, chẳng lẽ con người hắn khó nói chuyện đến như vậy.

Công việc dọn dẹp kéo dài cho đến trời tối, mới hoàn tất. Lúc này tất cả mọi người tụ họp lại để từ biệt.

Kim gia chủ chắp tay hướng các vị trưởng lão và hộ vệ Bạch gia nói “Đa tạ nhị vị trưởng lão đến vùng xa xôi này cứu viện, nếu không có các hộ vệ Bạch gia. Kim gia đã gặp đại họa. Lần sinh tử chi chiến này, nói lên tấm lòng các vị Bạch gia đối Kim gia vô cùng to lớn. Ân tình này Kim mỗ sẽ không bao giờ quên!”

Bạch Vô Lương mỉm cười đáp lại “Chuyện này nên làm, hơn nữa chúng ta chỉ bảo hộ các vị, công lao Phương Triết mới lớn. Không có hắn, khó lòng đẩy lui được địch nhân!”

Kim gia chủ gật đầu thừa nhận, hắn nói “Chuyện này Kim mỗ đều chứng kiến, hồi kinh sẽ tìm dịp báo đáp Phương công tử!”

Kim Vô Lương, Kim Thiết Hãn sau đó đứng ra chắp tay từ biết, cùng năm mươi cao thử lên ngựa trở về Bạch gia. Còn lại Bạch Kim Thành quản sự, vết thương hắn đã tạm thời ổn định. Hắn cũng chắp tay nói “Bạch mỗ cũng trước cáo từ về mỏ thiết bố trí lại mọi việc. Hẹn Kim gia chủ lần sau gặp mặt cùng làm vài chén!”

Kim gia chủ cười ha ha đồng ý, sau đó Bạch quản sự cùng hơn hai mươi vị rút lui. Còn lại Kim gia chủ, lão nhìn bóng dáng đoàn người Bạch quản sự đi xa. Lão mới quay sang Phương Triết khom người sâu, sau đó lão mới nói “Đa tạ Phương công tử lần thứ hai trợ giúp Kim gia. Về sau, Phương công tử chính là ân nhân của Kim gia ta”

Phương Triết nhìn Kim gia chủ khách sáo, hắn khoát tay nói “Chuyện này vãn bối dễ dàng xử lý. Kim gia chủ không cần để trong lòng!”

Kim gia chủ phì cười “Phương công tử chắc không biết, tại sao Bạch gia lại giao việc làm ăn ở mỏ thiết cho Kim gia rồi!”

Hắn hiểu sơ bộ, cũng không rõ ràng lắm. Nhiều khi ưu tú quá cũng là một cái tội.

Kim gia chủ giải thích “Việc này do tiếng thơm Phương công tử mang lại! Hơn nữa…”

Vừa nói ánh mắt lão nhìn về phía Kim Hối đang bị trói nằm trên mặt đất. Lão nói tiếp “Phương công tử đã giúp Kim gia ngăn ngừa hậu họa gia tộc”

Kim Hối đang nằm trên mặt đất muốn nói, lại thôi. Hắn hai ngày nay không cựa quậy được, nên trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn không thể nào tin được, trói người cũng có thủ đoạn nghịch thiên. Hắn vùng quẩy không được, nhưng khí huyết lại lưu chuyển trơn tru. Hầu như không hề làm tổn thương hắn. Nhưng trong lòng hắn lúc này đã hối hận. Nếu từ sau vụ việc thất bại ở Vọng Nguyệt Lâu, hắn từ bỏ ý định. Có thể hắn sẽ còn cơ hội công hiến cho gia tộc. Giờ mọi việc đã bị phơi bài, mạng hắn sống hay chết dựa vào độ thiện lương của đại ca hắn Kim Đạt Phát mà thôi.

Kim gia chủ sau đó cáo từ trước, trở về thôn Đại Nghĩa nghỉ ngơi. Còn lại Phương Triết cùng Tiểu Hắc dưới ánh trăng mờ ảo. Tiểu Hắc chậm rãi tiến lại bên cạnh hắn, nó khều khều vạc áo Phương Triết ám chỉ “Nô gia rất đói bụng, cá chép, cá chép”

Phương Triết phì cười, vuốt vuốt đầu nó, sau đó nói “Đi, chúng ta vào thôn tìm thức ăn, sáng mai lên đường trở về…”