Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 61: Song Đầu Yêu Lang

Từ khi thế giới quan của Phương Triết mở ra, đây là lần đầu tiên hắn biết thế nào là Ngự Kiếm Phi Hành. Hắn biết đây chính là thủ đoạn của tiên nhân mới có thể làm được.

Trước kia, trong nhân gian truyền miệng nhau về tiên nhân có thể phi thân lên trời, cưỡi hạc chu du, và lơ lửng trên không trung. Hắn giờ tự mình trải nghiệm, cảm giác hầu như chỉ có nhẹ nhõm, di chuyển cực kỳ nhanh, nhanh hơn cả Vân Trung Bộ mấy lần.

Bầu trời lúc này mờ ảo, phi kiếm lướt nhanh như một lưu quang xẹt qua từng khu rừng.

Những nơi Phương Triết đi qua, hầu như trước giờ hắn chưa từng đặt chân tới, phía tay cứ đi thẳng, vậy thì điểm dừng sẽ là nơi nào. Hắn chưa từng nghĩ đến.

Cho đến khi không khí xung quanh bắt đầu nóng dần lên, phía dưới chân hắn lúc này xuất hiện nhiều nham tương. Hắn phát hiện, hắn đang ở trong một miệng núi lửa, phía dưới vô cùng nóng bỏng, khói bay nghi ngút.

Lão ăn mày dừng lại, lão đánh giá xung quanh, sau đó nói “Nơi này không sai!”

Phương Triết tò mò hỏi “Nơi đây là nơi nào vậy tiền bối?”

Lão ăn mày lắc đầu nói “Ta cũng không rõ, chỉ biết nơi đây chính là chí cương chí dương địa phương, rất thích hợp cho song đầu yên lang sinh sống. Theo bản năng nó, chắc hẳn sẽ sinh sống khu vực này!”

Xung quanh bên dưới toàn một mảng đen của đá nham thạch, xung quanh có nhiều nhánh nham tương chảy chậm rãi như dòng sông, màu sắc như huyết tương chảy ra cực kỳ đáng sợ.

Hơi nóng làm cả người hắn ướt đẫm mồ hôi. Chỉ có lão ăn mày phong thái vẫn điềm đạm, hầu như không hề ảnh hưởng đến lão.

Lão ăn mày lướt trên phi kiếm đi vòng quanh xem xét, vì khu vực này khá rộng, nên hai người đi một hồi vẫn không phát giác được gì.

Lúc này có một tiếng sói tru vang lên, tiếng kêu rất lớn với giọng điệu vô cùng đau đớn.

Lão ăn mày sắc mặt ngạc nhiên, lão mỉm cười “Nó đang sinh, vậy chứng tỏ không phải có một con Song Đầu Yêu Lang, mà có một cặp ở khu vực này!”

Lão ăn mày lần theo tiếng sói tru, đi đến một hang động. Hang động này hai bên có dòng dung nham không ngừng chảy ra. Bọn họ phát hiện xác một con Song Đầu Yêu Lang, hình thể của nó to lớn gần một trượng, một đầu màu đen một đầu màu đỏ.

Lão ăn mày đánh giá “Có thể dương khí nơi đây không đủ để cung cấp cho hai con, nên một con đã chết”

Phương Triết thắc mắc hỏi “Tại sao phải là nơi chí cương chí dương vậy tiền bối?”

Lão ăn mày chỉ vào cái phần đầu màu đỏ của con yêu lang, mới nói “Cái đầu màu đỏ chính là khuyết điểm của nó. Loài vật này vốn bình thường chỉ có một đầu, chỉ có con biến dị mới sinh ra thêm một đầu màu đỏ nên gọi là Song Đầu Yêu Lang. Mà đầu màu đỏ, lại cần tẩm bổ bởi chí cương chí dương khí…”

Phương Triết lúc này mới gật đầu hiểu vấn đề. Những việc lão ăn mày nói hoàn toàn không có trong sách vỡ hắn từng đọc qua. Hầu như kiến thức ngoài lẽ thông thường. Ví như ngự kiếm phi hành, thủ đoạn này chỉ có tiên nhân mới làm được. Hắn tin chắc, lão ăn mày vốn là một vị tiên nhân, đang giúp đỡ hắn.

Phương Triết tiếp tục theo sát phía sau lão ăn mày. Bọn họ đi vào sâu bên trong thì phát hiện giữa dòng sông dung nham, có một mô đất. Nơi đó có một con Song Đầu Yêu Lang đang ở trạng thái vô cùng yếu ớt.

Lão ăn mày không nói gì, liền phi thân lại giữa mô đá. Phương Triết cũng theo sau, ánh mắt vô cùng cẩn trọng.

Bên cạnh con Song Đầu Yêu Lang có một con sói con màu trắng, chỉ có một đầu bình thường, đôi mắt hầu như khép lại không nhìn thấy.

Con Song Đầu Yêu Lang ngẩng đầu, nhìn về hướng lão ăn mày gầm gừ, sau đó gục ngã xuống, khí tức biến mất.

Lão ăn mày đánh giá “Con này cũng đã không chịu nổi, chết rồi! Ngươi xem, con sói màu trắng chính là biến dị của biến dị. Sau này chắc chắn không phải sinh vật bình thường. Ngươi có thể dưỡng dục nó con đường lương thiện”

Phương Triết cảm giác lo lắng, hắn nói “Sau này nó có hại người không, tiền bối?”

Lão ăn mày cười híp mắt “Ngươi nói, Tiểu Hắc có hại người không?”

Lão ngẫm nghĩ một lúc, nói tiếp “Tiểu Hắc thực ra cũng là họ hàng con Yêu Lang này, nhưng huyết thống cao hơn nhiều lần. Nó là Huyễn Dạ yêu Lang, ngay cả lão phu cũng khó lòng đối phó được nó…”

Phương Triết “a” lên một tiếng. Lão ăn mày lợi hại như vậy, Tiểu Hắc lại còn lợi hại hơn, việc này sao hắn không nhận ra.

Lão cười ha ha không nói nữa. Lão tiến lại gần xác con yêu lang, sau đó dùng tay lấy ra một viên châu màu xanh lục, lão nói “Đây là yêu đan, chiến lợi phẩm của lão. Còn sói con, ngươi về nuôi nấng. Giết nó cũng đáng tiếc! Còn xác con quái thú này đem về làm bằng chứng cứu Tiểu Hắc ra đi!”

Phương Triết gật đầu, sau đó cúi người thật sâu nói “Đa tạ tiền bối hai lần đại ân, tiền bối cho biết quý danh để vãn bối sau này còn báo đáp ân tình”

Lão ăn mày cân nhắc, sau đó mới nói “Lão vân du tứ phương, chưa chắc sau này còn gặp lại. Nếu lần sau có duyên gặp lại, lão sẽ cho ngươi biết!”

Phương Triết nghe vậy, hắn cũng không tiện hỏi thêm, hắn tiến lại gần ôm sói con lên, vẻ mặt hắn vui thích nói “Sau này ngươi chính là Tiểu Bạch!”

Lão ăn mày gật đầu đánh giá “Tên đơn giản rất hay, coi như là Hắc Bạch Hữu Đạo!”

Nói xong, lão phất tay áo một cái, xác con yêu lang biến mất, thủ đoạn này khiến Phương Triết tròn xoe đôi mắt. Lão điểm nhẹ ngón tay, phi kiếm lượn lờ, sau đó lướt qua dưới bàn chân hai người. Đưa hai người lơ lửng lên trên không.

Lão cười “Ngươi giữ chặt!”

Vừa dứt lời, phi kiềm “vèo” một tiếng như ngôi sao sáng biến mất không thấy nữa.

Tốc độ này gấp mười lần tốc độ ban đầu, khuôn mặt Phương Triết lúc này hầu như méo mó, không thể nào bình tĩnh được. Hắn muốn hét lên, nhưng sợ mất mặt, nên cố nhịn.

Ước chừng nửa canh giờ sau, bọn họ về đến Nam Hoàng Phủ. Hai người đứng lơ lửng trên phi kiếm, trên bầu trời Nam Hoàng Phủ. Lão nói “Sau này có duyên gặp lại, ngươi ráng giữ bản ngã của mình!”

Lão phất tay một cái, xác con yên lang rơi xuống trên sân Nam Hoàng Phủ, động tĩnh rất lớn khiến mọi người trong phủ hầu như đều giật mình, chạy ra bên ngoài. Phương Triết bị lão ăn mày đẩy ra khỏi phi kiếm, hắn rơi từ độ cao ba mươi trượng xuống, cảm giác như sắp chết rồi. Cũng may hắn rơi trên xác con yêu lang nên không có tổn thương gì. Hắn không biết, thể chất hắn mạnh, dù rơi độ cao hơn nữa cũng không tổn thương nặng đến lục phủ ngũ tạng, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Bọn người Lý Thái cùng đám nha sai chạy ra bên ngoài, phát hiện Phương Triết cùng xác một con quái thú to lớn có hai đầu. Phương Triết đứng dậy, trong tay vẫn ôm sói con, hắn hướng Lý Thái chắp tay nói “Đây chính là thủ phạm gây ra vụ sát hại tổ đội Thái Học Viện, mời Lý đại nhân xem xét!”

Lý Thái nhìn xác con yêu lang có hai đầu, cảm giác có phần sợ hãi, nhưng hắn vẫn giữ điềm tĩnh. Hắn ra hiệu cho hai cao thủ về trước kiểm tra xác con yêu lang. Hai cao thủ không nói nhiều, trực tiếp lại gần, xem xét móng vuốt sau đó nhìn Lý Thái đại nhân gật đầu.

Bọn họ nhìn sơ đã có thể thấy sự tương đồng của dấu vết lưu lại ở Mai Hoa Đình, chứng tỏ đây chính là do con quái thú này gây ra. Còn về phần Tiểu Hắc, họ sớm điều tra, hầu như không giống nhau. Đây là lí do hắn tin tưởng Tiểu Hắc vô tội.

Nhưng vì bổn phận làm quan, muốn yên lòng dân chúng nên tạm thời giam Tiểu Hắc lại. Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Thái đột biến, hắn vội vã hướng hai hộ vệ lệnh “Nhanh, đuổi theo bọn Hoàng Ngân Phong ngăn lại!”

Phương Triết nghe vậy, trong lòng có cảm giác vô cùng bất an, hắn liền nói “Lý đại nhân, ý đại nhân là sao?”

Lý Thái lúng túng nói “Tên Hoàng Ngân Phong cầm theo thánh chỉ, nói Nam Hoàng Phủ làm việc chậm trễ, bao che nên đã dẫn bộ Tiểu Hắc cùng Phương gia chủ đến Đông Hoàng Phủ rồi. Ta bất đắc dĩ không thể kháng chỉ, nên đã để bọn họ đưa Tiểu Hắc đi rồi!”

Phương Triết vội hỏi “Thế còn phụ thân ta, phụ thân ta đâu có liên quan”

Lý Thái liền nói “Phương gia chủ không chịu bỏ cuộc, cố chấp theo Tiểu Hắc. Ta cũng cố can ngăn, nhưng không được!”

Phương Triết hiểu rõ phụ thân, luôn cố chấp và kiên quyết. Một khi đã quyết định rồi thì không ai can thiệp được.

Phương Triết sắc mặt vô cùng khó coi, hắn nét mặt âm lãnh, nói “Bọn hắn đi lâu chưa?”

Lý Thái liền nói “Khoảng một khắc trước, cũng chưa xa lắm!”

Lý Thái vừa nói xong, trong lòng hắn vô cùng áy náy, hắn chưa kịp an ủi thì đã không thấy bóng dáng Phương Triết đâu nữa. Hắn nhìn cái xác yên lang hai đầu trước mặt, hắn lắc đầu cảm khái “Đó là do các ngươi không muốn sống yên ổn…”