Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 87: Bế mạc Tuyển Thiên Tài Chiến

Hôm sau, trên quảng trường Lâu lan Thành.

Toàn bộ thí sinh của ba nước đều tập trung đông đủ để dự lễ bế mạc Tuyển Thiên Tài Chiến.

Trên khán đài, lúc này số người tham gia bế mạc chiếm gần năm nghìn người, không bằng số người trước đó đến quan chiến. Nhưng bọn họ mang theo sự khao khát chiến tích sắp tới của các thí sinh khu vực Nam Hạ. Bởi vì lâu lắm rồi, trong bọn họ mới có một sự rạo rực mong mỏi chiến thắng, giành lấy vinh quang.

Trên lôi đài trung tâm lúc này được bộ trí gồm hai cái bàn dài. Một cái bàn nghị sự gồm mười một ghế của chấp sự, còn bàn nhỏ hơn bên cạnh chất đầy bảo khí, nhưng đã được phủ kín một tấm vải để chờ công bố kết quả mới cấp ra xem

Vị trí chủ tọa hôm nay là tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải, hắn ta sẽ chủ trì ngày công bố khen thưởng cho từng thí sinh. Bởi vì đây chính là ngày bế mạc, tổng kết lại kết quả của thí sinh ba nước. Đây chính là vinh dự, chỉ có hắn mới đảm đương tốt.

Cốc Nam Hải đứng lên, giữa hàng nghìn ánh mắt đang nhìn lấy hắn. Hắn nói “Buổi bế mạc hôm nay, bổn tọa sẽ chủ trì công bố khen thưởng cho toàn bộ thí sinh trong năm vị trí đầu bảng, cũng như những thí sinh không may bị loại khỏi Thiên Tài Chiến”

Hắn dừng lại, nhìn xung quanh một lúc, quan sát mọi người bàn tán. Hắn nói tiếp “Vị trí đầu bảng Phương Triết, mời bước lên lôi đài!”

Phương Triết bên dưới, hắn nghe gọi tên mình cũng theo đó đi lên, đứng ở vị trí trung tâm chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Cốc Nam Hải cầm một danh sách, sau đó nói “Vị trí đầu bảng, đạt danh hiệu Kinh Sư Đệ Nhất Nhân, khen thưởng hai triệu lượng bạch kim, một thẻ bài đặc cách đến Trung Châu Đệ Nhất Học Viện học tập. Sau hai năm trở về đảm đương chức vụ thiếu soái của liên quân ba nước. Đương nhiên, ngươi có quyền nhường đặc cách này cho một người có bản lĩnh không kém để thay thế. Ngoài ra, còn thưởng thêm một món bảo khí, tùy người chọn lựa!”

Cốc Nam Hải nói xong, vị chấp sự Lý Mục cầm một khay có chứa một tấm thẻ bài bạch ngọc khắc tượng mãnh long, và một xấp ngân phiếu đưa cho Phương Triết. Hắn hai tay thu lấy, rồi khom người hướng tổng giám sát sứ tạ lễ.

Món quà này vô cùng ý nghĩa và đặc biệt có giá trị đối với gia tộc và Thanh Nguyên Quốc. Hắn phải dùng đại lễ để tiếp nhận.

Cốc Nam Hải gật đầu, sau đó phất tay một cái, tấm vải bao phủ những món bảo khí về trong tay hắn, lộ ra trên bàn trên trăm loại binh khí. Hắn ra hiệu cho Phương Triết đến chọn một món.

Phương Triết tiến về trước, cân nhắc một lúc, ánh mắt hắn phát hiện có ba thanh kiếm màu đen huyền. Cả ba thanh điều giống như thanh hắn được tặng ở Đông Phương Bảo Điếm. Hắn khá tò mò, sau đó hướng về trước thu lấy ba thanh hắc kiếm.

Hắn khom người hướng Cốc Nam Hải nói “Vãn bối không thích hợp sử dụng những món bảo khí, có thể vãn bối chọn ba thanh hắc kiếm này thay thế được không?”

Cốc Nam Hải nhìn ba thanh hắc kiếm tầm thường. Hắc căn nhắc một lúc rồi gật đầu đồng ý. Phương Triết mỉm cười, hai mắt sáng lên rồi khom người sâu một cái, hướng hắn bái tạ. Hắn sau đó rút lui xuống lôi đài.

Cốc Nam Hải nhìn vào danh sách, tiếp tục tuyên bố “Mời bốn thí sinh còn lại lên lôi đài!”

Bốn người Bạch Văn Sơn, Kim Vô Lại, Hoa Thiên Nhai và Ngô Tiên Nhi cùng lên lôi đài, đứng theo thứ tự từ vị trí thứ hai đến vị trí thứ năm trên bảng Tuyển Thiên Tài Chiến.

Cốc Nam Hải tuyên bố “Bốn thí sinh đoạt vị trí tứ cường, mỗi người được khen tặng một triệu lượng bạch kim và một món bảo khí!”

Ánh mắt Kim Vô Lại và Hoa Thiên Nhai sáng lên, gia tộc bọn họ đang thiếu tiền. Số tiền này nằm mơ, gia tộc bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ đoạt được chỉ trong vài ngày. Đây là một phần thưởng vô cùng có giá trị đối với họ.

Bốn người bọn họ đến gần nhóm bảo khí đang được bày trên bàn. Bọn họ có kiến thức nên nhìn sơ là có thể phân biệt được đâu là bảo khí, đâu là binh khí tầm thường.

Bạch Văn Sơn lựa chọn một thanh bảo kiếm có màu vàng nhạt, ánh lên một quang mang xanh nhẹ nhàng. Tên nó là Thanh Ngân Kiếm, vô cùng sắc bén.

Kim Vô Lại lựa chọn cho mình một thanh bảo đao tên là Long Ngâm Đao, đao quang dao động, rung chuyển tạo ra một tiếng long ngâm, vô cùng bá đạo.

Hoa Thiên Nhai đã có bảo đao của gia tộc, hắn chọn một chủy thủ vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn có tên là Sát Lục. Cái tên đã nói lên, binh khí này có tính cận chiến vô cùng bá đạo.

Ngô Tiên Nhi nàng ta sử dụng đàn tranh, không có binh khí nào phù hợp. Nên nàng ta chọn một thanh kiếm màu hồng nhạt, tên là Hồng Sinh Kiếm. Cái tên nhẹ nhàng, thích hợp với một tiểu nữ tử sử dụng.

Sau khi đã chọn xong phần bảo khí của mình, chấp sự Lý Mục đêm ra một khay đựng bốn xấp ngân phiếu đưa cho từng người. Bốn người bọn họ thu lấy, sau đó khom người sâu bái tạ tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải một lần nữa. Rồi rút lui xuống lôi đài.

Cốc Nam Hải đợi bốn người bọn họ xuống lôi đài, hắn tiếp tục tuyên bố “Những thí sinh khác, sẽ được thưởng một món bảo khí. Các ngươi lên lôi đài chọn một món!”

Lời Cốc Nam Hải vừa thốt ra, toàn trường rung động. Trung Châu ra tay, là hầu bao lớn như vậy. Bọn thí sinh bên dưới không kìm được, liền nhanh chóng lên lôi đài theo trình tự. Bọn họ người nào người nấy đều vô cùng hớn hở, vui vẻ. Cốc Nam Hải nhìn bọn thí sinh bái tạ hắn, hắn trong lòng vô cùng thỏa mãn. Bọn họ đều là võ phu, nhưng trí lễ rất đáng khen ngợi.

Sau khi toàn bộ thí sinh, người nào cũng đều thu được chỗ tốt. Cốc Nam Hải chậm rãi nhìn toàn trường một hồi. Hắn gật đầu tán thưởng, hắn nói “Buổi bế mạc vô cùng thuận lợi. Hai ngày sau, năm thí sinh đầu bảng cùng bổn tọa lên đường đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến. Các ngươi có hai ngày chuẩn bị!”

Hắn tuyên bố xong, liền kết thúc bế mạc. Bọn họ cũng tranh thủ rút lui khỏi lôi đài. Phía khán đài nhiều người đến xem cũng ra về, trên nét mặt bọn họ vô cùng ngao ngán. Bởi vì phần thưởng triệu lượng bạch kim, là con số mà cả đời bọn họ cũng không nghĩ đến. Bọn họ cũng biết, chỉ có ở Trung Châu, ở Thiên Minh Quốc mới giàu có đến như vậy. Ra tay hào phóng đến như vậy.

Phương Triết nhìn đoàn người lần lượt rời khỏi quảng trường. Hắn nhìn trong tay ba thanh hắc kiếm. Hắn chọn ba thanh kiếm vì có sự tương đồng với thanh hắc kiếm được chưởng quỷ tặng kèm với Ngân Hoàng Kiếm, hơn nữa hắn lại không thích đồ vật quá nổi bật. Đây là nguyên nhân hắn chọn ba thanh kiếm này, mặc cho bọn người Dương Nhất Lang phàn nàn, bọn người Hoa Thiên Nhai chê trách.

Phương Triết nhìn về phía lão viện trưởng đang giải thích lai lịch từng món bảo khí cho các thí sinh. Hắn tiến lại gần lão, lấy ra thẻ bài đặc cách vào Trung Châu Đệ Nhất Học Viện đưa cho lão.

Hắn nói “Vật này trước mắt học trò không có hứng thú, lại vô cùng trọng yếu đối với Thanh Nguyên Quốc, lão viện trưởng thay học trò cất lấy”

Lão viện trưởng nhìn hành động của Phương Triết, lão đoán được là chức vị thiếu soái hắn không hứng thú, muốn nhường cho người khác. Hắn đưa thẻ bài cho lão là muốn lão tìm một người khác thích hợp hơn để đến Trung Châu thay hắn.

Lão thu lấy rồi gật đầu tán thưởng. Đây là một học trò tốt, biết suy nghĩ cho Thanh Nguyên Quốc.

Lão tập trung ba người Phương Triết, Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi lại rồi nói “Ba người các ngươi đạt được vinh dự như vậy đã làm rạng danh gia tộc, cũng như Thanh Nguyên Quốc. Triều đình có chỉ thị ta công bố tặng thưởng cho thí sinh đạt được thành tích đến Trung Châu, người nào đạt được thành tích đó sẽ được tặng một triệu lượng bạch kim về gia tộc. Miễn thuế mười năm cho gia tộc đó!”

Lão nói tiếp “Ba người các ngươi ở lại theo tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến, lão sớm mai sẽ cùng đoàn người Thanh Nguyên Quốc trở về kinh thành báo tin vui. Các ngươi cố gắng chiếm thành tích tốt, sau khi trở về lão sẽ bẩm báo triều đình tiếp tục khen thưởng…”

Cả ba người đều khom người bái tạ lão viện trương, rồi đồng thanh nói “Vâng!”

Điều này khiến lão viện trưởng vô cùng hài lòng, lão gật đầu tán tưởng “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, cố lên!”