Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 96: Sự ghê ghớm của Tống lão gia

Trì Uyển Thanh đương nhiên là biết Lưu Xà rất hỗn loạn, vả lại cô cũng không muốn nói chuyện với mấy kẻ xem ra không được đàng hoàng này, nhưng không ngờ mấy tên đó lại dám bắt mang cô đi, đây là chuyện giữa ban ngày đấy. Trì Uyển Thanh nhìn hai kẻ đang đi tới, sự uất nghẹn bị dồn nén nay phát ra thành cơn lửa giận.

Cô không phải là Ninh Khinh Tuyết, mấy năm qua trong quân ngũ những gì cô học được không phải là công cốc. Cô tung hai chân lên, đá văng hai tên đàn ông không mấy để ý đến cô, đó chưa là gì, tiếp theo cô tung thêm hai cước, hai tên khác và Sử Vệ đang nằm trên cáng cũng có thể nghe thấy tiếng xương gãy.

Vốn dĩ thấy Trì Uyển Thanh động thủ, Sử Vệ đã vô cùng tức giận, những người phụ nữ đã gặp hôm nay đều dám phản kháng, thật là quá đáng. Nhưng cơn giận của y chưa bùng phát, thì phát hiện hai tên thuộc hạ đã bị Trì Uyển Thanh đánh gãy chân. Y vẫn chưa kịp thốt nên lời, thì Trì Uyển Thanh đã đá thêm một chân, nhắm trúng ngay cái chân vừa được cố định của y.

Sử Vệ kêu một tiếng thảm khốc, gần cả dặm còn nghe thấy. Nhưng tại Lưu Xà này, cho dù y có la lớn cỡ nào, thì cũng chẳng ai ngó ngàng đến.

Còn lại hai tên đang khiêng Sử Vệ, đã sợ đến phát điên, bọn họ chưa từng gặp người phụ nữ nào thân thủ lợi hại như thế, vả lại khi đánh nhau cũng không hề nương tay. Xa xa mấy tên vốn dĩ muốn trêu ghẹo gì Trì Uyển Thanh, nay nhìn thấy cảnh Trì Uyển Thanh dạy dỗ bọn Sử Vệ, thì đâu còn dám tới nữa, mà lặng lẽ chuồn mất. Người phụ nữ này đến Sử Vệ còn dám đánh, thì sợ chi bọn họ.

Thật sự nếu lúc đầu Sử Vệ cho cả bọn cùng xông lên bao vây Trì Uyển Thanh, thì không chừng cô cũng hơi lúng túng. Nhưng họ chỉ xông lên hai người, vả lại hai tên đó không hề phòng vệ gì mà đến bắt cô, kết quả đương nhiên là thế này đây.

Nhưng cho dù lúc đầu Sử Vệ đã khinh địch, Trì Uyển Thanh vẫn không quan tâm, cùng lắm thì cô thả "Sói con" ra, nhưng một khi Sói con được thả ra, thì sẽ gây ra án mạng. Tuy Trì Uyển Thanh biết rằng Lưu Xã là nơi hỗn loạn cùng cực, nhưng cũng không muốn giết người vô tội vạ.

Tên Sử Vệ đang la lối thảm thiết không ngờ rằng, người đẹp thứ hai lại ra tay nhẫn tâm như thế, đau đớn cùng cực Sử Vệ thấy cô không còn có ý tiếp tục ra tay nữa, thì mau chóng hét lên:

- Mau lên, mau đi đi.

Y đã ghi thêm một món nợ nữa cho Nam Phương.

Trì Uyển Thanh thấy Sử Vệ đi khỏi, cô không quan tâm đến y nữa, mà là chuẩn bị tìm một người để hỏi thăm. Nhưng ngoài dự đoán của cô chính là, một người đang đi đến lại là một phụ nữ, thậm chí có đôi phần đẹp hơn cô. Nhưng cô thấy đi sau người phụ nữ này có vài người đàn ông, xem ra, người phụ nữ kia giống một đàn chị hơn.

Chẳng lẽ người cầm đầu Lưu Xà lại là một phụ nữ? Nhưng dáng điệu của cô ta không giống chút nào, nếu nói là một thục nữ thì còn có lý.

Cho dù thế nào, gặp một phụ nữ còn hơn gặp một người đàn ông. Nghĩ đến đây, Trì Uyển Thanh liền tiến về phía người phụ nữ đó, cô muốn hỏi thăm về Diệp Mặc.

Lúc Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy Trì Uyển Thanh, có một cảm giác rất kỳ lạ, không diễn tả được, nhưng rất thật. Không phải Lưu Xà này rất loạn sao? Vả lại khi mình đến đây cũng đã thấy được chuyện đó, nhưng ngoài mình ra lại có thêm một phụ nữ nữa, vả lại cô ta không kém mình là mấy.

Nam Phương cùng mấy tên đệ tử đi theo Ninh Khinh Tuyết đến xem chỗ ở của Diệp Mặc đang trên đường về, lại gặp thêm một người đẹp, anh ta thậm chí nghi ngờ gần đây đã xảy ra chuyện gì thế không biết. Tại Lưu Xà này, liên tục hai ngày xuất hiện hai người đẹp, thậm chí cô nào cũng rất tuyệt vời, cũng may là anh còn chưa chứng kiến cảnh Trì Uyển Thanh dạy dỗ bọn Sử Vệ.

- Chào cô, tôi muốn hỏi thăm là Diệp Mặc có ở đây không?

Trì Uyển Thanh chặn Ninh Khinh Tuyết lại.

- Cô cũng đến tìm Diệp Mặc sao?

Ninh Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn Trì Uyển Thanh, trong lòng đột nhiên có vị chua chát, con mắt của Diệp Mặc cũng không tồi, không ngờ có thể quen biết một cô gái đẹp như vậy, mà còn có khí phách anh dũng nữa, chẳng trách khi cô gặp Trì Uyển Thanh, thì đã có một thứ cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ đó là giác quan thứ 6?

Trì Uyển Thanh cũng đồng thời kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết, nghe giọng cô ta nói, chắc Ninh Khinh Tuyết cũng là đến tìm Diệp Mặc, xem ra cô ta không phải là người Lưu Xà.

- Cô là?

Trì Uyển Thanh nhìn Ninh Khinh Tuyết có chút nghi ngại, trong lòng đang nghĩ người phụ nữ ưu tú thế có quan hệ thế nào với Diệp mặc.

- À, cô ấy là Ninh Khinh Tuyết, là vợ của Diệp Mặc.

Nam Phương thấy không khí có vẻ ngượng ngập, rất hiển nhiên là cô gái cao bồi này cũng quen biết với Diệp Mặc, y liền lên tiếng giới thiệu. Trong lòng nghĩ, anh Diệp lợi hại thế, những người phụ nữ hắn quen cũng không đơn giản.

- A, cô là vợ của anh Diệp, là người…

Trì Uyển Thanh, nhưng trong lòng đã không còn thiện cảm với Ninh Khinh Tuyết nữa.

Ninh Khinh Tuyết cũng đã nhìn thấy Trì Uyển Thanh không mấy ưa cô, trong một lúc không biết nói gì nữa, thậm chí đến việc hỏi Trì Uyển Thanh có quan hệ thế nào với Diệp Mặc cũng chưa hỏi, cô sợ kết quả khiến cô đau lòng.

Không khí đột nhiên căng thẳng lên.

Đến người ngoài cuộc Phương Nam cũng nhìn ra, hai người phụ nữ hình như vì anh Diệp có chút mẫu thuẫn, trong lòng nhất thời hoang mang, hai người phụ nữ xem ra đều có quan hệ với anh Diệp, giúp ai cũng không được, nhìn hình như một người là chính, còn người kia là phụ.

Không được để cho họ tiếp tục giằng co nữa, sợ rằng giận lên hai người phụ nữ đánh nhau, anh ta sẽ toi rồi, nghĩ đến đây Phương Nam vội lau mồ hôi trên trán:

- Này, hai vị, đã là buổi trưa rồi, bụng cũng đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, chuyện của anh Diệp, ăn xong hẳn nói.

Anh ta lão đại một bang pháibiên giới, đều là những ngày tháng chém giết không ngớt, bây giờ ở giữa hai người phụ nữ làm chuyện khuyên can như vậy đối với anh ta thật sự khó khăn.

Ngoài Trì Uyển và Ninh Khinh Tuyết đang tìm Diệp Mặc, Tống gia ở Yến Kinh cũng vì chuyện của Diệp Mặc mà đang bàn luận, đủ loại dấu hiệu cho thấy cái chết Tống Thiếu Đàm ở Ninh Hải có liên quan đến Diệp Mặc, Diệp Mặc đã giết Tống Thiếu Đàm không kỳ lạ, kỳ lạ là không ngờ hắn giết Hồ Khâu. Cho nên lúc này Tống gia cũng chưa có cách xác định, Tống Thiếu Đàm cũng do Diệp Mặc giết.

- Có thể xác định Ninh Hải đột nhiên xuất hiện Sư Ảnh sau đó biến mất chính là Diệp Mặc sao?

Tống gia liên tục chết hai người con cháu đời thứ ba, còn là bị người ta giết, lửa giận của Tống Kỳ Minh không thể hình dung được, tuy Tống Thiếu Văn là con của ông, nhưng Tống Thiếu Đàm là người giỏi giang nhất trong đời thứ ba nhà Tống, không ngờ lại bị giết ở Ninh Hải.

- Còn chưa xác định được, vì Sư Ảnh rất giống Diệp Mặc, nhưng tướng mạo của Sư Ảnh quá mờ. Quan trọng nhất là bản lĩnh của Sư Ảnh cao hơn Hồ Khâu, bằng không sẽ không chỉ một chiêu mà đánh bại được Phác Đông Hoành. Có một điều đáng nghi nhất là Phương Úy Thành lần đầu gặp Sư Ảnh chính là ở khu Ninh Độ, mà Diệp Mặc lúc đó cũng ở nơi đó.

Tống Hải đem kết quả mà mình điều tra được không thiếu một chi tiết nào báo cáo.

- Bất luận Sư Ảnh có phải là Diệp Mặc hay không, hắn và cái chết của Thiếu Đàm có liên quan rất lớn. Mà cách giết người của Sư Ảnh là dùng đinh sắt, đến tận bây giờ cũng chưa phát hiện gia tộc Cổ Võ nào thích dùng đinh sắt giết người.

Người nói chuyện là một lão già khoảng năm mươi mấy, tên Kỳ Trạm, người trong Tống gia gọi chú Trạm, địa vị gần với Tống lão gia và Tống Kỳ Minh.

Tuy hôm nay Tống Kỳ Minh lấy thân phận chủ nhà trong hội nghị của gia tộc, nhưng thân phận cao nhất trong nhà không phải anh ta, mà là Tống lão gia Tống Nguyên Nghĩa. Tống Thiếu Văn của Tống gia chết rồi, Tống lão gia có thể bình tĩnh, bởi vì Tống Thiếu Văn tuy là con cháu ruột, nhưng lại không làm được trò trống gì, nhưng Tống Thiếu Đàm thì khác, anh là đứa cháu được hy vọng nhất, bây giờ cũng chết rồi, Tống lão gia bình tĩnh không được nữa rồi.

Hội nghị bình thường của gia tộc, ông ta rất ít tham gia, nhưng hôm nay ông ta lại đến, tuy trong lòng rất buồn bực, nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, nghe xong ý kiến của mấy người, Tống Nguyên Nghĩa mở đôi mắt nhắm lại nói:

- Tiếp tục điều tra sự liên hệ Sư Ảnh và Diệp Mặc, tuy nhiên chúng ta chỉ điều tra kết quả, tạm thời không truy sát Diệp Mặc.

Khi ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người hướng sang Tống lão gia, Tống lão gia lần nữa bình tĩnh nói:

- Mặc cho là tin tức của Diệp Mặc hay Sư Ảnh, nếu có ngay lập tức tìm cách báo cho Thiên Long Đầu biết là được, Diệp Mặc đã dẫn đến sự chú ý của Diệp gia bọn họ, mọi người tốt nhất là để Thiên Long Đầu biết Diệp Mặc đã giết con anh ta.

Dừng lại một chút, Tống Lão gia nói tiếp:

- Còn nữa là để nhà Diệp gia kia biết Diệp Mặc xuất sắc, nhưng lại không thể tiết lộ bất kì việc gì về Diệp Mặc có thể đã giết đứa con duy nhất của Thiên Long Đầu, cái khác, chúng ta chỉ nhìn là được rồi. Hơn nữa Hồ Khâu lại dễ giết thế sao.

Nói xong ngữ điệu của Tống Nguyên Nghĩa trở nên lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều hiểu ý của ông, trong lòng không khỏi thầm than, gừng càng già càng cay. Để Thiên Long đầu đi đối phó với Diệp gia, trong lúc mấu chốt, Tống gia một chiêu là xong. Cái ý tưởng cuối cùng của ông cụ là mượn cơ hội lần này, triệt để đánh bại Diệp gia, vĩnh viễn không thể đứng dậy.

Diệp Mặc đương nhiên là không biết hai người phụ nữ tìm hắn, đã tìm đến tận Lưu Xà, cũng không biết âm mưu Tống gia muốn lợi dụng hắn để triệt để đánh bại Diệp gia, cho dù biết, hắn cũng vờ như không biết, Diệp gia và hắn không có liên quan gì, phòng khám nhỏ của hắn đã được mở, nhưng bây giờ vẫn trong tình trạng kinh doanh vô phép, nơi mở phóng khám nhỏ không chỉ hẻo lánh, mà chỉ có hắn và Du Nhị Hồ hai người thôi.

Lý do tìm được chỗ hẻo lánh này, là vì mặt tiền quá mắc, nhưng quan trọng nhất là mặt tiền này nằm ngay chính trước mặt ngôi nhà cũ kỹ đơn độc, ngôi nhà cũ Diệp Mặc cũng thuê luôn, một thể trả hai năm tiền thuê nhà, ngôi nhà cũ có một cái vườn, cái vườn này có thể trồng "cỏ Ngân Tâm", đây mới là thứ Diệp Mặc cần. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đối với hắn mà nói, buôn bán là thứ yếu, quan trọng là có thể trồng "cỏ Ngân Tâm".

Nhưng phòng khám mở đến ngày thứ ba, rất nhiều thứ còn chưa mua, đã có bệnh nhân đầu tiên, Diệp Mặc và Du Nhị Hổ bị tiếng đập cửa nửa đêm làm cho tỉnh giấc.